Được Sở Cuồng ôm, tay Nhẫm Cửu hoàn toàn không biết để đâu, suy trước tính sau, một tay nàng khẽ móc vào chiếc túi trước ngực Sở Cuồng.
Ánh mắt Sở Cuồng thoáng dừng lại trên ngón tay Nhẫm Cửu, hắn bỗng cảm thấy Nhẫm Cửu móc vào như vậy giống như đang cào cấu trong y phục hắn, khiến hắn không kìm được mà thấy lòng nhột nhạt. Hắn vội dời mắt bước về phía trước, thông đạo trống rỗng vang vọng tiếng bước chân hắn, sau khi đi được một đoạn, Nhẫm Cửu đột nhiên nhớ ra điều gì hỏi: “Vết thương của ngươi sao rồi? Ôm ta như vậy không sao chứ?”
“Trọng lượng của cô có thể bỏ qua không tính.” Sở Cuồng nghiêm túc nói, “Vết thương có hơi đau, nhưng không phải do trọng lượng của cô gây ra.”
“Ờ…” Nếu Sở Cuồng kiên trì muốn ôm nàng không buông tay, Nhẫm Cửu cũng không cố chấp nữa, nàng đổi chủ đề, “Nói ra thì vũ khí của ngươi sao đạo sĩ kia lại dùng được vậy? Chẳng phải cần tiến hành nhận dạng thân phận gì đó sao?”
“Vũ khí sơ cấp không cần ràng buộc thân phận, ở hành tinh mẹ của tôi, bất kỳ ai cũng có quyền mang súng, đây là một hành động tự phòng vệ, còn vũ khí trung cấp và vũ khí quân sự thì cần nhận dạng thân phận mới dùng được. Vũ khí sơ cấp đủ tạo thành sát thương chí mạng với các người, nhưng đối với tôi nhiều nhất cũng chỉ tổn thương một bộ phận trên cơ thể, tôi đã tự điều dưỡng ba ngày rồi, chín mươi phần trăm vết thương đã hồi phục, bởi vậy…” Sở Cuồng khựng lại, dường như không quen giải thích như vậy, “Không cần lo lắng.”
Nhẫm Cửu ngẩn ra, nhất thời không biết tiếp theo phải nói gì.
Hang động tối đen, chỉ có đèn trên vai Sở Cuồng là ánh sáng duy nhất, tiếng thở của hai người và tiếng bước chân đều vô cùng rõ ràng trong không gian yên tĩnh này, bỗng nhiên, bước chân Sở Cuồng khựng lại.
Nhẫm Cửu ngẩng đầu nhìn hắn, mắt hơi có xấu hổ, Sở Cuồng cúi đầu, ánh mắt hơi tế nhị. Nhẫm Cửu chưa từng được ôm trong tư thế này, cũng chưa nhìn thẳng vào một nam nhân trong hoàn cảnh yên tĩnh ẩn mật như vậy, ánh mắt nghiêm túc của Sở Cuồng bất giác khiến gương mặt thô lỗ nhiều năm của nàng hơi ửng đỏ, nàng thở dốc nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Cô…” Sở Cuồng ngập ngừng lên tiếng, “Tè ra quần rồi sao?”
Nhẫm Cửu xấu hổ cứng đờ mặt: “Tè… cái gì?”
Sở Cuồng nghiêm túc lặp lại: “Ra quần.”
“……”
Sở Cuồng nhíu mày: “Tôi có cảm giác áo ở bụng bị ướt rồi.”
Khóe miệng Nhẫm Cửu giật giật, nàng ngờ vực thò tay sờ xuống mông, chạm phải một vùng ướt đẫm, lòng nàng “rắc rắc”, rút tay lên, mượn ánh đèn trên vai Sở Cuồng, Nhẫm Cửu bỗng ngây người, đây là…
Một tay máu me đầm đìa!
Sau một lúc trầm ngâm, Sở Cuồng vô cùng bình tĩnh nói: “Cô đến tháng rồi.”
Nhẫm Cửu ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi còn nhắc nhở ta chuyện xấu hổ này nữa thì ta sẽ bôi lên mặt ngươi đó.”
Sở Cuồng thoáng im lặng, chưa nhịn được bao lâu lại nói: “Cô chảy cũng nhiều lắm, cứ tí tách tí tách.”
Máu của Nhẫm Cửu từ ngực giận dữ xông thẳng lên cổ, nhuộm đỏ gò má, đầu nàng như nổ tung: “Ngươi đặt ta xuống đi, tên khốn kiếp! Đặt ta xuống!” Nhẫm Cửu giãy dụa quá dữ dội, Sở Cuồng bất lực chỉ đành đặt nàng xuống: “Cô cần vật dụng vệ sinh không?”
Đương nhiên là cần chứ! Ai mà không biết! Nhưng chẳng phải ở đây không có sao!
Nhẫm Cửu xấu hổ muốn chết: “Ngươi đi đi! Mặc kệ ta” Nàng quay người trốn ra sau lưng Sở Cuồng, không muốn đứng trước mặt hắn để ánh sáng khiến người ta quẫn bách kia chiếu hiện nguyên hình, nhưng Sở Cuồng cứ như không tha cho nàng, Nhẫm Cửu xoay thế nào hắn cũng xoay thế ấy, hai người đứng nguyên tại chỗ xoay hết mấy vòng, ánh đèn trên hai vai Sở Cuồng vẫn chiếu thẳng lên người Nhẫm Cửu.
Cuối cùng Nhẫm Cửu tức giận: “Ta đang xấu hổ đó ngươi không thấy sao? Để ta mọc nấm trong bóng tối không được sao? Đừng lấy đèn chiếu ta nữa! Ngươi cảm thấy bây giờ ta máu me đầm đìa như vậy đẹp lắm sao?”
“Không đẹp, hơn nữa cô vốn không cần xấu hổ.” Sở Cuồng nói, “Đây là hành vi sinh lý bình thường.” Nói xong, hắn kéo y phục ra, lấy trong quần một con dao nhỏ, nhẹ nhàng xé trên áo lót màu trắng bên trong của mình ra một miếng vải đưa cho Nhẫm Cửu, “Không có thứ khác, cô dùng tạm cái này đi.”
Nhẫm Cửu nhìn miếng vải trắng tinh trong tay hắn, nhất thời không biết nên có biểu hiện gì.
Cuối cùng vẫn là tình thế bức người, lúc một luồng khí nóng xông lên, Nhẫm Cửu tức tốc giật miếng vải trong tay Sở Cuồng, đẩy hắn sang chỗ ngã rẽ phía trước: “Ngươi đứng đây đi, không được nhìn lén!”
Cách một góc tường, Nhẫm Cửu nhanh chóng cởi thắt lưng đệm miếng vải Sở Cuồng đưa vào. Áo lót của hắn vô cùng mềm mại lại nhẹ như tơ, vẫn còn mang chút hơi ấm, dường như đó là hơi ấm của Sở Cuồng vẫn chưa tan.
Nhẫm Cửu đỏ mặt làm xong, nàng chậm chạp kéo quần lên. Trước khi đại di mẫu đến nàng thường không thấy đau, cũng không có dấu hiệu gì. Trước đây nàng đều nhớ kĩ thời gian để chuẩn bị, nhưng thời gian gần đây bôn ba khắp nơi, Nhẫm Cửu càng không có sức lực để tâm đến “thân thích” của mình, bởi vậy lúc này mới bị giết trở tay không kịp, còn chảy lên y phục Sở Cuồng nữa…
Nàng dựa vào tường, tát lên mặt mình một cái.
Nghe thấy một tiếng “bốp” giòn giã, Sở Cuồng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua góc tường: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, sự xấu hổ hiện giờ của các hạ tôi thật sự không thể hiểu nổi.”
“Đương nhiên ngươi không hiểu rồi…”
“Tôi từng nghe báo cáo phân tích về nữ giới trong quân đội, trong thời kỳ sinh lý này, năng lực tác chiến của nữ giới sẽ giảm một phần năm, nhưng chỉ số nóng nảy lại tăng cao, giá trị biến động cảm xúc lớn, bởi vậy tôi có thể lý giải tâm trạng suy sụp của các hạ, nhưng mà…” Giọng Sở Cuồng hơi khựng lại, mang theo một sự quen thuộc ngay cả hắn cũng chưa từng phát giác, “Cảm giác xấu hổ này thật sự không phải là phản ứng Nhẫm Cửu nên có.”
Nhẫm Cửu vểnh tai nghiêm túc nghe hắn nói: “Vậy ta nên thế nào?”
“Giật áo tôi uy hiếp tôi quên chuyện này đi.”
Nhẫm Cửu ngẩn ra.
Hình như là vậy…
Vậy là nàng lập tức xông lên, bước nhanh đến góc tường bên kia, kéo cổ áo Sở Cuồng nói: “Quên chuyện ban nãy đi!”
Sở Cuồng không ngờ Nhẫm Cửu thật sự xông đến, hắn thoáng sửng sốt, tiếp đó ánh mắt bất giác mềm đi: “Được.”
Hắn đáp quá thẳng thắn khiến Nhẫm Cửu hơi ngượng: “Thật ra… ta, chính là vì…” Vì thích ngươi nên mới để tâm như vậy. Lời này còn chưa kịp nói ra, Sở Cuồng bỗng bịt miệng Nhẫm Cửu, ra hiệu cho nàng im lặng.
“Bộp, bộp” mấy tiếng vang lên, giống như tiếng người nào đó đang loạng choạng, đi một lúc rồi ngừng một lúc, thanh âm dằn xóc trong thông đạo trống trơn đen ngòm càng thêm thê lương, Nhẫm Cửu trợn to mắt, nhìn về phía thanh âm đó, ngoài những nơi ánh sáng trên vai Sở Cuồng chiếu đến, những nơi khác không thấy được gì.
Sở Cuồng thanh thục móc vũ khí ra, bảo vệ trước người Nhẫm Cửu.
Tiếng bước chân ngày càng gần, nhưng lại càng trở nên kỳ quái, vì Nhẫm Cửu vốn không nghe ra được nó truyền đến từ hướng nào, dường như bốn phương tám hướng đều có người đi đến, nhưng nghe kĩ thì tiếng bước chân rõ ràng nhất cũng chỉ có một người.
Thanh âm quỷ dị này khiến Nhẫm Cữu siết chặt lòng bàn tay đến toát mồ hôi, lưng nàng áp sát vào tượng đá băng lạnh, không ngừng tập trung lắng nghe, muốn phân rõ thanh âm kia rốt cuộc là từ đâu truyền đến.
Bỗng nhiên! Người đang đi trong bóng tối kia dường như đột nhiên vùng chạy, tiếng bước chân ngày càng gần ngày càng gần hơn, Nhẫm Cửu níu chặt áo Sở Cuồng.
Tiếng bước chân bỗng dừng lại, nơi thanh âm cuối cùng rơi xuống nghe ra dường như chỉ cách Nhẫm Cửu một bước chân. Nhẫm Cửu căng thẳng đến nín thở, nhưng sau một hồi im lặng thật lâu, cuối cùng nàng không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Sở Cuồng… ngươi đâu rồi?”
“Ở đây…” Một giọng nói khàn khàn truyền ra từ sau lưng Nhẫm Cửu, một vật thể băng lạnh sượt qua tai Nhẫm Cửu, mượn ánh đèn trên vai Sở Cuồng phản chiếu vào tường đá xung quanh, Nhẫm Cửu thấy đó là một bàn tay nữ nhân trắng bệch gầy quắt queo! Bàn tay đó có móng tay đỏ tươi, xuyên ra từ bức tường sau lưng nàng.
“Á á á… Ông nội ơi nữ quỷ!” Nhẫm Cửu thất kinh hồn vía, chỉ nghe “pằng” một tiếng, thức tỉnh thần trí của Nhẫm Cửu, móng vuốt của nữ quỷ bỗng biến mất, biến thành một con rắn trắng vắt trên tường, sau đó tan thành mây khói.
Nhẫm Cửu sợ đến nhũn chân, nàng vội vịn vào tường thở dốc, lúc này mới nhìn sang một bên, vừa rồi người nổ súng bắn vào con rắn trắng không phải là Sở Cuồng mà lại là đạo sĩ quỷ đói Phó Thanh Mộ không biết từ đâu chui ra.
Mặt hắn tái xanh, hiển nhiên là bị giày vò chỉ còn nửa mạng, hắn đứng dựa vào tường, tay cầm khẩu súng trước đó bắn Sở Cuồng, cười khan mấy tiếng: “Các người cũng đến đây rồi à?” Coi như là chào hỏi.
Nhẫm Cửu thần hồn chưa định nhìn hắn, nàng khẽ chọc chọc vào Sở Cuồng trước mặt, nhưng kinh ngạc phát hiện là Sở Cuồng lại chẳng có phản ứng gì!
Lúc này Phó Thanh Mộ lại cầm súng, chầm chậm đưa tay nhắm vào chân Sở Cuồng…
Tròng mắt Nhẫm Cửu co lại, chỉ nghe “pằng” một tiếng, Nhẫm Cửu nhắm nghiền mắt, ôm chặt lấy eo Sở Cuồng, muốn đỡ cho hắn lúc hắn mất đi hai chân, nhưng không ngờ chờ một lúc mà Sở Cuồng vẫn còn đứng vững.
Lúc này Nhẫm Cửu mới cẩn thận mở mắt, nhìn xuống dưới, chân Sở Cuồng vẫn còn, vừa rồi Phó Thanh Mộ đã bắn vào một con rắn trắng khác nằm dưới đất, nó giãy dụa vài cái rồi không bất ngờ mà tan thành mây khói.
“Đây… là thứ gì vậy?” Nhẫm Cửu kinh hãi hỏi.
“Ta cũng không rõ.” Phó Thanh Mộ dựa vào tường, nói một câu rồi thở dốc, “Khắp nơi đều là thứ này, không ngừng khiến người ta nảy sinh ảo giác sợ hãi…”
Khiến người ta nảy sinh ảo giác sợ hãi…
Nhẫm Cửu nhớ lại bàn tay gầy quắt queo xuyên qua tường mình nhìn thấy lúc nãy, lập tức lạnh cả người. Nàng nhìn sang Sở Cuồng, nhưng Sở Cuồng vẫn còn vài phần ngơ ngác, Nhẫm Cửu nhất thời bỗng hiếu kỳ, tên Sở Cuồng này… sẽ xuất hiện ảo giác thế nào đây? Hắn cũng sợ hãi sao?
Suy nghĩ trong đầu còn chưa xoay chuyển xong, bỗng thấy Sở Cuồng đưa tay, vũ khí nhằm thẳng vào Phó Thanh Mộ, không hề do dự mà bắn “pằng” một phát.
Phó Thanh Mộ dường như đã có chuẩn bị từ lâu, lập tức cúi người ngã ngồi xuống đất, thấy Sở Cuồng sắp bắn phát thứ hai, hắn vội ném vũ khí trong tay, hét lên đầu hàng: “Đừng đừng! Đã là lúc nào rồi, Sở huynh, chúng ta có thể đừng tàn sát lẫn nhau không?”
Sở Cuồng mặt không biểu hiện nhìn hắn, lý trí phân tích tình hình, vũ khí trong tay tuy vẫn nhằm vào Phó Thanh Mộ, nhưng sát khí đã không còn cuồn cuộn như lúc trước: “Khai rõ, tại sao anh lại ở đây, vừa rồi là thứ gì, bây giờ anh còn có mục đích gì?”
Phó Thanh Mộ dường như vừa trốn vừa hét đã mất hết sức lực, hắn rũ rượi dựa vào tường đá, cười khan mấy tiếng: “Ta còn có mục đích gì nữa? Có thể sống sót ra khỏi nơi quỷ quái này chính là mục đích lớn nhất của ta đó.” Hắn đưa tay ra hiệu, “Ở đây thông với động huyệt phía sau thác nước, sau khi ép các người thoái lui ta thuận theo động huyệt đến đây, vốn muốn tìm lối ra khác, nhưng lại vô tình đi vào trong này, bốn phía đều là tường đá, đến khi ta muốn tìm lại đường cũ quay về thì đã không tìm thấy nữa, ta đi trong này ba ngày ba đêm rồi, ngoài những con rắn trắng khiến người ta nảy sinh ảo giác kia thì không còn thấy vật sống gì nữa, các người, coi như là người đầu tiên đó, ha ha…”
Nhẫm Cửu im lặng: “Ở đây không có đồ ăn thức uống, làm sao sống ba ngày ba đêm?”
“Không thấy sao? Ăn mấy con rắn trắng vừa rồi đó.” Phó Thanh Mộ liếm miệng, “Bọn chúng phụ trách hù dọa ta, còn ta phụ trách uống máu chúng sau khi bị hù xong.”
Nhớ lại cảnh tượng hôm đó bị nam nhân này ấn xuống đất suýt chút cắn đứt cổ mình, Nhẫm Cửu âm thầm lui về phía sau một bước. Nàng nghĩ lại, không đúng, hai con rắn vừa rồi Phó Thanh Mộ bắn chết đều hóa thành mây khói, hắn đi đâu lấy máu của chúng uống đây? Hay là lúc hắn uống máu chúng đều dùng tay không để bắt rắn? Giống như sau khi Nhẫm Cửu nhìn thấy bàn tay trắng kia, mặt không biểu hiện bóp lấy nó, chùi sạch sẽ, sau đó cắn một phát hút sạch máu?
Chỉ nghĩ thôi Nhẫm Cửu đã cảm thấy sởn gai ốc toàn thân.
Xem ra phong hiệu đạo sĩ quỷ đói này không phải người giang hồ vô duyên vô cớ đặt cho hắn. Để sống sót, người này còn tàn nhẫn độc ác hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng…
Sở Cuồng vẫn chưa hết đề phòng: “Tại sao lại cứu chúng tôi?”
Phó Thanh Mộ cười nói: “Sở huynh, ta đi trong này ba ngày ba đêm rồi, không thể để ta tìm cho mình chút hi vọng sao? Ta biết trang bị trên người huynh có năng lực ghê gớm, nhất định có thể đưa ta ra ngoài. Hơn nữa đây là chuyện đôi bên cùng có lợi mà, giống như ban nãy, ta đã hoàn toàn luyện tập được cách không chịu ảnh hưởng của mấy con rắn trắng kia nữa, nhưng hiển nhiên là các người vẫn chưa làm được, quãng đường tiếp theo ta có thể giúp các người trừ khử rắn trắng, các người có thể chuyên tâm tìm đường, chẳng phải là cách đôi bên cùng có lợi sao?”
Sở Cuồng suy nghĩ một lúc: “Phủ quyết đề nghị, tôi không muốn đưa anh ra ngoài.” Giọng điệu hắn khơi khiêu khích, dường như có mấy phần đắc ý, “Nói ra thì hôm đó sau khi anh bắn tôi và Nhẫm Cửu xuống thác nước, tôi đã kích hoạt độc tính tiêm vào người anh, mấy ngày nay các hạ có dễ chịu không?”
Ánh mắt Phó Thanh Mộ khẽ trầm đi.
Nhẫm Cửu hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn Sở Cuồng, thấy trên gương mặt nghiêm túc của hắn ẩn giấu chút ý cười, lúc này nàng mới biết, cho dù là người bình tĩnh như Sở Cuồng cũng có lúc thù vặt cũng phải báo như vậy…
Nhưng mà…
Báo như vậy thật khiến người ta thấy sảng khoái quá!