Cô xấu hổ buồn bực cầm chiếc gối đánh về anh: “Đừng tưởng rằng anh đẹp trai là có thể bắt nạt người khác như vậy!”
Anh nghe vậy nhịn không được cười khẽ ra tiếng, vươn bàn tay to chậm rãi vuốt ve cằm, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ: “Còn có thể, ít nhất sẽ không có bộ dạng giống củ tỏi hoặc là con khỉ, vẫn coi là mặt người”
Cô sững sờ nhìn anh, tỏi, khỉ? Anh ta đang nói Từ Đại Dũng và Lý Đông Minh sao? Cô bất mãn nhăn đôi mi thanh tú lại: “Làm sao anh nói chuyện giống như con dao nhọn, chanh chua” Cứ phát ngôn là mắng chửi đối tượng xem mắt của cô, hơi quá đáng.
Anh đột nhiên cười mị hoặc, chậm rãi cúi đầu xuống, để sát môi vào bên tai cô, đôi môi phả ra những hơi thở nóng rực: “Vậy em đồng ý làm con dao nhọn của anh sao?”
Miên Miên cảm giác lỗ tai ngứa nóng nóng, cô vội lui lui cổ tránh né nguồn nhiệt nóng bỏng. Thật là, nói chuyện thì cứ nói, làm sao cứ phải tới gần như vậy. Còn nữa, anh nói có ý gì?
—— Á? Cô mở to hai mắt quan sát anh.
“Anh…… Anh anh anh……” Cuối cùng cũng hiểu rõ, sắc mặt cô nhất thời như tôm chín, thẹn thùng đến ngay cả đầu ngón chân cũng phiếm hồng, cuộn mình xấu hổ không cho người ta nhìn. Tay nhỏ bé để trước ngực anh bắt đầu liều mạng dùng lực, muốn tránh thoát khỏi vòng ôm của anh, thế nhưng dù mệt đến thở hồng hộc cũng chỉ phí công, thân hình người đàn ông trên kia vẫn không chút sứt mẻ như cũ.
Cô buồn bực nghiêng mặt đi, không muốn nhìn thẳng anh, kiên cường nói: “Giám đốc, chúng ta có vẻ như không đến loại trình độ này”
Anh nằm xuống bên cạnh cô, nhắm hai mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thật không, anh còn tưởng rằng chúng ta đã nói chuyện đủ lâu”
Ớ? Cô kinh ngạc quay đầu, bỗng nhiên đối diện với khuôn mặt tuấn tú thanh cao của anh, vội vàng ngửa người ra sau tách khoảng cách giữa hai người. Cô kinh ngạc, nghi ngờ quan sát khuôn mặt khi ngủ của anh, nhíu mày hỏi: “Anh vừa rồi nói cái gì…… Chúng ta nói chuyện đủ lâu?” Hay là anh say thật?
“Ừ” Anh nhắm mắt lại đáp nhẹ một tiếng.
Cô ngồi dậy, trừng lớn mắt khó hiểu nhìn anh: “Khi nào thì bắt đầu đã xảy ra chuyện như vậy?” Chuyện lớn như vậy làm sao không có ai đến báo cho cô một tiếng?
“Bắt đầu từ khi nào ư?” Anh chậm rãi mở hai mắt, tia sáng trong con ngươi chợt hiện lên, giống như còn đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Sau một lúc lâu, đáy mắt anh ẩn chứa nụ cười, môi mỏng khẽ nhếch, từ từ đáp lại: “Bắt đầu từ khi em vẫn là Ngư Hương Gia Tử”
Giọng điệu của anh rất bình thản, thế nhưng khi nói xong, lại không khác một tiếng sét đánh!
Miên Miên bị dọa đến hồn vía lên mây, động cũng không dám động, ngơ ngác nhìn anh, đầu trống rỗng.
Anh đổi sang tư thế thoải mái hơn, rất không có lòng đồng tình nhắm hai mắt lại, chuyên tâm ngủ. Lông mi dài dày đặc hơi cong cong, mềm mại phủ lên vùng mắt, bình yên an lành.
Cô tiếp tục ngây ra như phỗng.
Từng phút từng giây trôi qua.
Sau một lúc lâu ——
“Anh biết từ lúc nào ——!!!”
Đêm khuya, một giọng nữ bén nhọn cao vút cắt ngang sự yên tĩnh của màn đêm, chim chóc trên cây bị kinh sợ, ào ào vỗ cánh hòa vào bóng tối.
Miên Miên vùi cả khuôn mặt vào gối đầu, bối rối trong lòng!
Tiếng xấu hổ ảo não phát ra từ trong gối: “Ư hư hức hừ ư hư hư ư!” Thì ra anh đã biết từ lâu!
“Quả thật là đã biết từ lâu!”
“Hư ư!” Gạt người!
“À, là thật”
Gối đầu trầm mặc một hồi.
“Anh…… Biết từ lúc nào?” Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nhanh chóng liếc mắt nhìn anh một cái, thấy anh không mở mắt ra, lá gan to hơn bắt đầu nhìn anh.
“Hơn ba tháng trước”
Cô kinh ngạc lớn, sớm như vậy!
Sau khi dồn sức chấn tĩnh xuống, cô trầm tư một hồi, nói: “Không có khả năng. Cho dù anh tra ra được IP của tôi, cũng không khả năng chính xác đến từng tòa nhà một” Tuy rằng cô không hiểu điều này lắm.
Anh ôn hoà trả lời: “Ừ, không có cố định IP người sử dụng, khi lên mạng đều tự động phân phối IP, cùng một loại IP vào một thời gian khác nhau sẽ có những người sử dụng khác nhau”
Cô cắn môi trừng mắt nhìn anh. Ai muốn nghe cái này chứ!
Nhưng anh càng muốn đánh vào hứng thú của cô, chậm chạp không mở lời.
Con cừu nhỏ buồn bực phát động công kích lần hai, gối đầu trong tay hời hợt chạm vào ngực anh, còn rất co dãn nảy lên một cái.
Anh mở to mắt, cười nhạt túm lấy gối đầu: “Cám ơn” Nói xong liền đặt gối sau đầu.
Miên Miên quả thực muốn điên cuồng tóm lấy, cô hận không thể tiến lên tóm áo anh đá anh xuống giường. Đêm nay có rất nhiều chuyện kinh hoàng, anh còn không phối hợp, cô sắp suy nhược tinh thần rồi!
“Anh ——”
“Thật ra cũng rất đơn giản” Hỏa Nhạ thản nhiên cắt ngang lời cô “Bởi vì tài khoản này của em đăng nhập ở công ty mấy lần. Nói đúng ra, là đăng nhập 16 phút 23 giây” Sinh viên hàng đầu khoa học tự nhiên nói ra số liệu chính xác.
Người mới trong giới khoa học tự nhiên mở to mắt, bối rối nhìn anh: “Á……” Có chuyện như vậy?
Anh tiếp tục giải thích nghi ngờ: “Trước khi phiên bản mới《Phi Thăng》 phát hành, từng tổ chức thí nghiệm trong nội bộ công ty, tài khoản của em hôm đó đã đăng ký vào máy chủ C26” Đây là tình huống trong lúc vô ý phát hiện được tài khoản đăng ký của cô.
Anh nói rất hiển nhiên, Miên Miên cuối cùng cũng nghĩ ra. Mấy tháng trước quả thật đã từng tổ chức thí nghiệm trong nội bộ công ty, cô lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp dùng tài khoản phụ để đăng nhập, cũng chính là quý danh hiện tại, Ngư Hương Nhục Ti. Không thể tưởng được lại trở thành sơ hở trí mạng.
Chậm đã……
Đầu cô nhanh chóng vận hành.
“A!” Cô đột nhiên che miệng kinh hô.
Cô rốt cục hiểu được vì sao lúc ấy “Thượng Quan Ám Ảnh” đề nghị gặp mặt cô có loại cảm giác là lạ. Câu đầu tiên anh nói ra là đề cập tới gặp mặt, trực tiếp nhảy vọt qua bước mắt xích hỏi xem cô sống ở thành phố nào, rõ ràng là đã chắc chắc cô sống ngay tại thành phố G!
Trách không được thái độ của anh khi đó cường ngạnh vội vàng như vậy, rõ ràng là không muốn để cho cô có thời gian yên tĩnh để suy xét!
Miên Miên ngây ngốc nhìn anh nhắm mắt dưỡng thần, một hồi lâu sau, thấp giọng ngập ngừng nói: “Anh…… Anh rõ ràng đã biết Cơ Mẫn không phải tôi”
“Ừ” Anh nhẹ nhàng lên tiếng.
Lòng của cô có ngũ vị pha tạp, phân không rõ rốt cuộc là mùi vị gì. Từng cảnh từng cảnh tái diễn trong đầu cô, vừa nghĩ đến anh khi đó cũng đã biết rõ thân phận của mình, cô lại cảm thấy ngay lúc đó mình quá mất mặt. Đắc chí nghĩ rằng mình che giấu không để lại kẽ hở nào, thật ra có người đã sớm có tâm như gương sáng……
Ô ô, quá mất mặt, cô không cần sống!
Hơn nữa, cô còn từng nói rằng muốn ly hôn, không biết khi đó anh nghĩ như thế nào về cô? A a…… Cô ôm đầu, không tiếng động kêu rên.
Một bóng ma tới bao phủ, Hỏa Nhạ tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, kéo xuống, để cho cô ngã vào lòng mình: “Đến phiên anh đặt câu hỏi” Anh mở hai mắt, ánh mắt sáng ngời.
Miên Miên nuốt nước miếng, dự cảm rằng vấn đề anh muốn hỏi tuyệt đối không đơn giản