Bề ngoài cửa hàng trang hoàng tinh xảo thanh nhã, bên trong quả nhiên cũng sạch sẽ thoải mái, ánh đèn làm say lòng người. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Miên Miên nhìn chằm chằm menu, phát hiện giá cả trên đó cũng làm say lòng người.
“Xin hỏi hai vị, bây giờ sẽ gọi cơm à?” Nhân viên phục vụ nho nhã lễ độ đứng ở một bên hỏi.
Hỏa Nhạ nhanh chóng nói ra tên hai món ăn, sau đó ngẩng đầu nhìn Miên Miên.
Miên Miên thấy thế, luống cuống tay chân lật xem menu, hai mắt trực tiếp bỏ qua tên của các món ăn mà chỉ lựa chọn kĩ những con số Ả Rập, lật được vài trang, rốt cục như lấy được đại xá chỉ vào món ăn có con số thấp nhất: “Tôi muốn thứ này!”
Giọng nói lớn, ánh mắt chắc chắn.
Nhưng mà, mặt nhân viên phục vụ cầm giấy và bút lại đột nhiên chuyển sang khó xử: “Cô à, đây…… Cô xác định không không gọi thứ khác, chỉ cần một gói giấy ăn sao?”
Cái gì? Giấy ăn? Miên Miên giật mình, sau đó cúi đầu nhìn chỗ ngón tay chỉ…… Quả thật đúng là giấy ăn. Dư quang ánh mắt liếc đến khuôn mặt cười như không cười của Hỏa Nhạ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhiễm thêm hai ráng mây đỏ, không khỏi cắn môi oán thầm: Giấy ăn gì chứ, bên ngoài xức nước hoa Pháp sao, lại có thể bán mười tệ một gói! Nhà hàng cướp của sao!?
Cuối cùng cô gọi một món ăn rất phổ biến, nhân viên phục vụ thầm thở ra một hơi, lộ ra nụ cười chức nghiệp: “Hiện tại mới gọi ba món, xin hỏi còn muốn thứ khác không?”
Hỏa Nhạ đột nhiên mở miệng: “Có thịt lợn xào chua ngọt không?”
Miên Miên và nhân viên phục vụ đồng thời sửng sốt, người sau vẻ mặt áy náy nói: “Tiên sinh, rất xin lỗi, nhà hàng chúng tôi không có món ăn này. Hay là ngài thử món thịt heo nướng tẩm mật ong được không?”
Hỏa Nhạ thản nhiên đáp lại: “Không cần, không có thì thôi” Anh tuy rằng nói với nhân viên phục vụ, thế nhưng một đôi con ngươi đen lại vẫn liếc nhìn Miên Miên phía đối diện.
Miên Miên chột dạ tránh né cái nhìn chăm chú của anh, trộm nắm tay lại. Người đàn ông này tuyệt đối là cố ý! Đánh chết cô cũng không tin anh lại không biết đây là một nhà hàng món ăn Quảng Đông?
Chẳng qua là một hộp cơm mà thôi, cần ghi hận lâu như vậy sao? Thật sự là gã đàn ông lòng dạ hẹp hòi, hừ!
Thức ăn màu sắc mê người rất nhanh đã được đưa lên, Miên Miên mới phát giác, mình thật sự đói bụng. Cho nên cô tạm thời quên mất sự tồn tại của Hỏa Nhạ, ăn một miếng lại một miếng món ăn thơm lừng, xúc một miếng lại một miếng cơm. A, cuộc sống thật sự là rất đẹp.
Thì ra giá cả và hương vị thật sự hoàn toàn có quan hệ trực tiếp. Miên Miên cười tủm tỉm ăn, giống cô mèo con ghé vào nóc nhà phơi nắng, rất thỏa mãn, rất thoải mái.
“Cô Nguyễn” Đối diện mèo con truyền đến tiếng nói nam tính trầm thấp mê người, “Cô vào đội của chúng tôi cũng sắp hai tuần, đã thích ứng với mọi thứ chưa?”
Đối mặt loại vấn đáp đối thoại giữa cấp trên và cấp dưới an toàn vô hại này, Miên Miên cũng long trọng trả lời: “Cám ơn giám đốc quan tâm, tôi đã gần thích ứng rồi” Trong lòng vụng trộm thêm một câu nữa: Trừ anh ra.
“Ở chung với đồng nghiệp mới, có hòa hợp không?”
“Ưm, rất hòa hợp, mọi người đều rất tốt” Trừ anh ra.
“Vậy là tốt rồi” Khóe mắt Hỏa Nhạ hiện lên ý cười kỳ dị, không hề đặt câu hỏi, tao nhã cúi đầu ăn cơm.
Miên Miên nhìn anh, nhìn nhìn lại mình, nhìn anh, lại nhìn nhìn lại mình. Ừm…… Tuyệt cho một bức tranh tao nhã quý công tử cùng cô bé lọ lem nghèo kiết xác cùng đi ăn cơm. Người so với người, quả nhiên sẽ tức chết người.
Cô còn không kịp cảm thán nhiều hơn, túi xách đột nhiên truyền đến tiếng chuông di động quen thuộc.
“Rất xin lỗi, tôi nghe điện thoại” Cô vừa nói vừa buông đũa xuống, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, vừa thấy màn hình, là mẹ. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại.