ửa lay động tựa hồ không tạo thành ảnh hưởng cho Hỏa Nhạ, tư thế của anh không thay đổi, vẫn buông mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính như cũ, ngón tay đẹp thon dài gõ bàn phím rất nhanh, giọng nói bình tĩnh mà trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Cô Nguyễn, gõ cửa là một loại lễ nghi”
Anh trầm tĩnh, cùng với sự lỗ mãng của cô, hình thành sự đối lập dứt khoát.
Miên Miên đứng ở cửa thở phì phò từng hơi từng hơi một, một đường từ bộ phận trang trí đằng đằng sát khí vọt tới bộ phận kỹ thuật, cô đều vẫn duy trì khí thế bão nổi kinh người, nhưng mà sau khi nhìn sườn mặt quá mức trầm tĩnh đông lạnh của anh, kích động run rẩy toàn thân lại kỳ dị dần dần bị lắng xuống, trong lòng bắt đầu bắt đầu sinh ra một tia dao động.
Sau khi do dự hai giây, cô mất bò mới lo làm chuồng dùng các đốt ngón tay gõ cửa, sau đó đóng cửa lại, ngăn chặn người ngoài quấy nhiễu.
Cô hắng giọng, nỗ lực thong dong biểu đạt sự nghi ngờ của mình, nhưng giọng nói cũng không không chịu thua kém mang theo phần run run, khí thế ban đầu tiêu thất hơn phân nửa: “Giám đốc, anh……” Nguyễn Miên Miên, nói nhanh chút, nói đi! “Tôi muốn nói……” Vì sao đột nhiên lại điều tôi sang tổ khác. Hỏi mau lên! Điều mày muốn đúng lý hợp tình, cứ nghĩa chính từ nghiêm mà nói ra!
Đúng, đúng lý hợp tình. Miên Miên hít một hơi thật sâu, rống lớn ——
“Giám đốc! Anh…… Anh ăn sáng chưa?!”
—— Không phải câu này á! Miên Miên che mặt khóc ròng.
Con ngươi đen lãnh liệt rốt cục nhìn về phía cô, sau khi liếc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chậm rãi nói: “Ăn rồi, cám ơn đã quan tâm” Thật sự là âm vang hữu lực ân cần thăm hỏi.
Chỉ có quỷ mới quan tâm đến anh! Ở trong lòng Miên Miên buồn bực nói ra, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn xấu hổ đỏ bừng vì câu hỏi vừa rồi mình đặt ra. Trời ạ, cô sao lại luôn sai sót trước mặt anh, anh ta nhất định vụng trộm cười nhạo cô trong lòng thật lâu đi?
Đáng giận. Miên Miên nắm chặt nắm đấm. Ở trong trò chơi chịu đựng bị anh ta bắt nạt, ngoài đời cũng phải chịu đựng anh ta áp bách!
Chẳng qua bây giờ không phải thời điểm rối rắm loại chuyện này, về chuyện đột nhiên điều tổ này, cô nhất định phải hỏi rõ ràng.
“Tôi ——”
“Cô Nguyễn, hy vọng buổi sáng cô có thể thu thập mọi thứ cho thỏa đáng, đúng giờ báo danh ở bộ phận chúng tôi” Anh trách móc, chủ động mở lời nói đến chuyện này, giọng điệu lãnh đạm hoàn toàn là một bộ dạng giải quyết việc chung, lại mang theo một loại uy nghiêm không thể kháng cự.
Miên Miên bắt lấy cơ hội nhanh chân đặt câu hỏi: “Giám, giám đốc! Tôi muốn xin hỏi một chút, vì sao đột nhiên lại điều tôi đến tổ hạng mục《Phi Thăng》 chứ?” Sự an bài này căn cứ vào cái gì?
Ngũ quan tuấn mỹ như dao tạc của Hỏa Nhạ nhìn không ra biểu tình gì, con ngươi đen thẳng tắp tiến vào trong mắt cô, tiếng nói trầm thấp tràn ra từ giữa môi mỏng: “Điểm ấy xin lỗi tôi không thể trả lời”
Miên Miên không thể tin trừng lớn mắt, không thể trả lời?
“Công ty làm ra sự an bài như vậy, đương nhiên đều có đạo lý. Hy vọng cô Nguyễn không cần nghi ngờ điểm ấy” Ngụ ý là nói, chuyện duy nhất cô có thể làm chính là ngoan ngoãn lĩnh chỉ, sau đó chạy nhanh tạ chủ long ân.
Hỏa Nhạ dùng một loại ánh mắt “Cô có thể lui xuống” nhìn Miên Miên, cả người Miên Miên run lên, đần độn rời khỏi văn phòng, trước khi đi còn không quên đóng cửa gỗ.
Anh ta biểu hiện rất công bằng, rất đứng đắn, rất trấn tĩnh, mỗi tiếng nói cử động đều làm cho người ta không thể hoài nghi dụng tâm của anh ta. Miên Miên mê mang nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, tiếp xúc đến ánh mắt tò mò quan sát của phần đông đồng nghiệp mới, cô gật gật đầu, hé miệng ngượng ngùng cười.
Cứ như vậy, Miên Miên bắt đầu làm việc ở tổ hạng mục《Phi Thăng truyền thuyết》. Ngày đầu tiên, trừ bỏ buổi sáng chạm mặt với Hỏa Nhạ ra, cả ngày đương nhiên không gặp mặt lần thứ hai.
Tất cả đều bình an vô sự, tất cả đều bình thường thuận lợi, thuận thuận lợi lợi cũng không khỏi bắt đầu phỏng đoán: Là tự mình buồn lo vô cớ đi? Thật ra ở cùng tổ hạng mục cũng không thể đại biểu cho cái gì, anh ta lại không có khả năng có cơ hội biết rõ thân phận của mình. Hẳn là không thành vấn đề đi.