Viết viết vẽ vẽ, tốn tận mấy trang giấy, Liễu Ly vẫn nghĩ không xong nên nói thế nào.
"Tiểu Cửu điện hạ tuyệt thế mỹ nhân kinh tài tuyệt diễm: Kiến tự như ngộ! Ngày mai ta có chút chuyện, hay là muộn một chút mới đến tìm ngươi, tuyệt đối không được giận!"
Không được, khen quá giả, không đàng hoàng.
"Ta, bồ câu, hiểu!"
...Sợ là bị Ninh Tử Thanh trực tiếp "ám sát".
Liễu Ly đau đầu, cảm thấy nên nói thẳng sự thật ra thì hơn, trải giấy ra, viết sột soạt mấy dòng, xong xuôi.
Cô không dám nhắc tên của An Dương huyện chúa ở trong thư, rốt cuộc cũng không biết tiểu thái giám đưa thư này có đáng tin không.
Sau đó đề danh lên, để cho khô mực, đại công cáo thành.
Trong đêm Liễu Ly tranh thủ lần mò đến chỗ cửa nhỏ theo như lời Lang Điềm, quả nhiên có vài tiểu thái giám đang luẩn quẩn ngoài cửa, giữa đêm khuya, dù bỏ cả tóc cũng ở đây kiếm tiền, thật sự là tận tâm với nghề.
Vừa nhận ra người trước mặt này là Thuần Ninh quận chúa, các tiểu thái giám kiếm thêm tiền phi pháp kia sợ đến mức suýt bỏ chạy hết, mãi đến khi cô nói rõ mục đích đến đây mới dừng lại.
Nhưng Liễu Ly là quận chúa, họ nào dám lấy tiền, vả lại còn nơm nớp lo sợ, sợ cô vạch trần họ. Điều này rất đúng ý Liễu Ly, đúng lúc cô cũng không mang ngân lượng, tiết kiệm không một khoản, thật vui.
Trước đó, khi Liễu Ly biết được chuyện xảy ra với An Dương từ chỗ Lang Điềm, tiến độ nhiệm vụ đã cập nhật lần nữa – Giúp đỡ An Dương huyện chúa thoát khỏi hôn sự với Giang Thạch Diệp (0/1), vẫn không có phần thưởng giai đoạn nào như cũ.
Giang Thạch Diệp là công tử nhà họ Giang.
Độ dài và độ khó của nhiệm vụ này đều lớn, Liễu Ly nghĩ, cảm thấy không thể bắt tay giải quyết một cách lỗ mãng mà phải suy nghĩ biện pháp thật kỹ.
Mấu chốt là, cô hoàn toàn không có khả năng đối đầu trực diện với Giang hoàng hậu, bằng không đã để cô làm chủ hậu cung.
Dù ra sao, đêm nay cứ tạm ngủ trước, ngày mai gặp An Dương sẽ tính sau.
Liễu Ly ở chỗ này đã thiu giấc nồng, còn tiểu thái giám đưa thư cho cô thì rất siêng năng, không hề lười biếng một chút nào, ngay trong đêm đem thư đút vào trong cửa sổ của Bích Ngọc Điện.
Cũng khó cho hắn, mỗi khi tối đến, Ninh Tử Thanh và Tiểu Thụy sẽ chặn hầu hết các cửa chặt cứng, tiểu thái giám kia phí sức cả buổi mới tìm được một cửa sổ hơi lỏng một chút mà đút vào đó.
Như lệ thường, Ninh Tử Thanh ngồi trong phòng khêu đèn đọc sách. Lúc này Sở Yến và Tiểu Thụy đã ngủ, trong Bích Ngọc Điện rất yên tĩnh, dù chỉ là một tiếng động nhỏ ở bên ngoài cũng không thoát khỏi tai Ninh Tử Thanh.
Nghe thấy tiếng sột soạt lạ, Ninh Tử Thanh định quay đầu xem có chuyện gì thì tinh mắt trông thấy một tờ giấy kẹp trong khe cửa sổ ở tiền sảnh.
Ninh Tử Thanh buông sách trên tay, đi sang lấy nó lên.
Đây không phải là giấy viết thư chuyên dụng, mà là giấy được cắt ra từ giấy xuyến để luyện chữ bình thường, có thể thấy người viết thư không khéo léo lắm, vết xé không ngay ngắn, mép rất lộn xộn.
Ghé vào ánh nến, Ninh Tử Thanh mở thư đọc.
"Có chuyện gấp, mai tìm ngươi muộn một chút, thời gian đã định, thứ lỗi cho ta!"
Chữ viết ngắn gọn và chẳng đẹp như mọi khi, bắt nguồn từ tay ai, không cần phải nói.
Đọc xong hai dòng chữ này, giữa hai chân mày Ninh Tử Thanh là sự lạnh lẽo tận cùng, nhưng khi vừa nhìn thấy lạc khoản không thể không khẽ cười một tiếng, đọc lên những chữ ấy.
"Thuần Ninh tỷ tỷ mà Tiểu Cửu Nhi yêu nhất."
Lẽ ra Ninh Tử Thanh phải có tâm trạng không vui vì lá thư này, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến nét mặt Liễu Ly khi viết những chữ này thì khẽ nhoẻn miệng cười.
Đầu ngón tay vuốt nhẹ qua mặt giấy, Ninh Tử Thanh dường như còn cảm nhận được vết tích khi đặt bút của người viết thư kia. Mặc dù chữ viết đã luyện mấy năm mà vẫn không tiến bộ gì, xấu xí độc nhất vô nhị, tuy vậy Ninh Tử Thanh vẫn không cầm được mà xem đi xem lại tờ giấy ấy.
Sau một lúc lâu, Ninh Tử Thanh mới gấp nó lại gọn gàng, rồi cất vào tầng dưới cùng của hộp tư trang.
*
Sáng sớm hôm sau, mọi người ở Tư Thiên Đài được nghỉ, ai nấy đều xuất cung về nhà từ rất sớm, còn Lang Điềm thì dẫn Liễu Ly đi tìm An Dương huyện chúa.
Để không gây sự chú, Lang Điềm thay y phục, đóng giả thành thị nữ của Liễu Ly, nhưng không đi thẳng đến cung điện nơi An Dương huyện chúa ở, Liễu Ly nhìn con đường này, hình như là hướng đến Quốc Tử Học.
Liễu Ly:? Không phải ngươi mới vào cung mười ngày sao, bộ dạng quen đường này, nói xem, rốt cuộc lén đi gặp An Dương huyện chúa bao nhiêu lần rồi?
Nơi Lang Điềm hẹn với An Dương không phải ở đâu khác chính là lương đình nhỏ mà Liễu Ly và Ninh Tử Thanh dùng cơm trưa hằng ngày ở Quốc Tử Học.
Vì hai người hiện giờ đã lãnh chức, cũng đã mười ngày nửa tháng không đến Quốc Tử Học, Liễu Ly những tưởng nơi đó không có người quét dọn sẽ đóng một lớp bụi dày, nhưng khi đến xem, ấy vậy vẫn rất sạch sẽ.
Hoàng tử và công chúa hơi nhỏ tuổi một chút đều đang nghe giảng ở lớp học đằng xa, bên ngoài vắng vẻ, chỉ có bóng dáng thướt tha, chỉ chốc lát liền từ phía xa đi đến đây.
Người đó chính là An Dương huyện chúa.
Lang Điềm đã báo tin cho cô ấy tối qua, vì vậy không hề có sự phòng bị trong ánh mắt khi nhìn Liễu Ly của An Dương, chỉ thở dài một tiếng rất nhỏ: "An Dương vốn nghĩ chuyện này đã không còn cơ hội thay đổi nữa, nghe nói quận chúa có thể giúp đỡ một chút, nên mạnh dạn đến gặp mặt. Nhưng sự việc hệ trọng, An Dương chẳng có ý chất vấn quận chúa, mà chỉ hiếu kỳ quận chúa có cách hay nào?"
Rõ ràng An Dương điềm đạm và bình tĩnh hơn Lang Điềm tối qua, lời nói rõ ràng, rành mạch.
Lúc này Lang Điềm đang đứng ở bên ngoài lương đình canh chừng để bảo đảm không có người tới nên không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của họ, chỉ đưa một ánh nhìn lo lắng về phía An Dương.
Liễu Ly không mấy hiểu rõ An Dương, hiện giờ chỉ qua vài câu trò chuyện, cảm thấy cô ấy có lẽ không yếu đuối như bề ngoài.
Như vậy, có lẽ sẽ có cách giải quyết chuyện này.
Cô hỏi: "Huyện chúa dám cược một phen ngọc đá cùng tan với công tử Giang gia đó không?"
An Dương lắc đầu một cách khốn khổ.
Nghĩ cũng phải, cô ấy không mong gì hơn là tiền đồ, nếu thực sự làm lớn chuyện sẽ không có lợi đối với danh tiếng của cô ấy.
"Vậy, huyện chúa đại để cũng không khinh thường việc dùng loại thủ đoạn mờ ám."
An Dương nhăn mày, bộc lộ sự phản kháng trên gương mặt.
Người có học thức xem bản thân thanh cao, cô ấy rất phỉ nhổ những thủ đoạn hèn hạ, nói chi là đến chính mình thực hiện, dù chỉ suy nghĩ trong đầu một thoáng cũng cảm thấy bất nhã.
"Hết cách vậy." Liễu Ly nhún vai, cố ý nói nặng, "Giang gia bề ngoài quang phong tế nguyệt, có thể nói không hề tiếc tay ức hiếp một cô gái thân cô thế cô như cô, nếu cô không làm gì cả thì Giang gia là kẻ cười đến cuối cùng. Huyện chúa cũng đã nghe kể nhiều câu chuyện ở trà lâu, chẳng lẽ không thấy rằng tất cả những người hiền lành và cam chịu đều không có kết cục tốt sao?"
Khuôn mặt của An Dương tràn đầy đau khổ và đấu tranh, có chút dấu hiệu sắp bị Liễu Ly thuyết phục. Cô ấy rất hận Giang gia, rất hận Giang hoàng hậu, Giang Thạch Diệp...
"Huyện chúa đọc sách vạn quyển mà vẫn nghĩ không thông."
Liễu Ly đảo mắt tới Lang Điềm cách đó không xa, hạ giọng nói: "Uổng công hôm qua Lang Điềm đi tìm Giang Thạch Diệp nói lý vì cô, còn bị thương nữa."
Lúc này cô mới chú ý đến, điểm yêu thích lẫn nhau của An Dương huyện chúa và Lang Điềm là hơn 800.
Hả? Mức độ là tình hữu độc chung???
Sau khi xác nhận cẩn thận lại mình không nhìn lầm, Liễu Ly sững người. Hôm qua cô thấy phản ứng của Lang Điềm thì cảm thấy không đúng lắm, hóa ra thật sự là một cặp đôi.
Thảo nào Lang Điềm bận trước bận sau giúp An Dương như vậy mà không ngại mệt nhọc.
Nghe vậy, An Dương như hóa đá: "Sao chứ?!"
"Suỵt." Liễu Ly ra hiệu cô ấy nhìn qua bên kia.
An Dương nhìn sang, y phục mà Lang Điềm đang mặc lúc này là của thị nữ, mặc dù không hẳn là xuyên thấu nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng đen bên dưới tay áo.
Quả nhiên cánh tay trái có băng bó gì đó, nhìn cũng biết đó là vải gạc.
Liễu Ly nhìn thấy ngọn lửa giận trong mắt An Dương, biết rằng chuyện đã thành.
Thiếu nữ dưới chế độ phong kiến, bị trói buộc bởi cái gọi là thanh danh, nhưng đã vùng lên và gạt bỏ tất cả khi nhìn thấy người trong lòng bị thương vì mình.
Quá ngọt ngào.
*
Cuộc gặp gỡ với An Dương huyện chúa chẳng kéo dài bao lâu, Liễu Ly để lại thời gian cho cặp đôi trẻ ở riêng với nhau.
Nhìn thấy An Dương và Lang Điềm nắm tay nhìn nhau, trao nhau tâm tình, nước mắt chứa chan, Liễu Ly cảm thấy mình giống như cái bóng đèn không hợp lúc.
Hiện tại thịnh hành lừa chó vào giết (đột nhiên bị cho ăn cẩu lương) lắm sao, Thuần Ninh rớt nước mắt.
Bây giờ vẫn còn sớm, Liễu Ly trở về Yên La Điện chợp mắt một lúc trước, trước khi nằm xuống cô sai Kiều Nhi đến chuyển lời với Ninh Tử Thanh, nói rằng cô ngủ một canh giờ sẽ dậy.
Diễm Nhi đứng bên cạnh, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho Liễu Ly: "Quận chúa chịu khổ rồi, Diễm Nhi thấy hai má gầy hết. Sáng nay đi làm gì, sao không bảo vài nô tì đến Tư Thiên Đài đón ngài, còn bảo chúng nô tì nghĩ cách chuẩn bị một bộ y phục đến đó."
Liễu Ly mệt mỏi muốn ngủ, gà gật đáp: "Lát nữa hãy nói, mệt rồi."
"Dạ." Tay nghề xoa bóp của Diễm Nhi ngày càng thuần thục, "Vậy ngài mau nghỉ ngơi đi, nô tì không nói với ngài nữa."
Liễu Ly liền mơ màng chợp mắt chừng một canh giờ, đến giờ thì được Diễm Nhi đánh thức, mắt nhắm mắt mở vẫn chưa tỉnh ngủ.
"Quận chúa." Tích Nhi thấy cô chuẩn bị dậy, tiến vào bẩm báo, "Lang Điềm đại nhân của Tư Thiên Đài cầu kiến, bảo là tới trả đồ."
Với thân phận của Lang Điềm, vào ngày nghỉ không được ở lâu trong cung mà phải đi sớm nhất có thể. Bây giờ, Lang Điềm đang muốn trả lại cho Liễu Ly bộ y phục đã mượn.
Liễu Ly rất mệt mỏi, vẫn nằm ì trên giường, ra lệnh: "Ngươi đi lấy đi, nói với cô ấy chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, không cần bận tâm."
Ngoài cửa, Lang Điềm bày tỏ sự biết ơn khôn xiết: "Phiền vị cô nương chuyển lời với quận chúa, từ giờ trở đi, cái mạng này của tôi là của quận chúa, cứ việc sai bảo, vạn tử bất từ."
Tích Nhi cười nói: "Đại nhân quá lời rồi, nô tì nhất định sẽ chuyển lời lại."
Rồi Lang Điềm chắp tay cúi chào thật sâu mới thôi.
Vị trí cung môn cách Yên La Điện của Thuần Ninh chẳng xa, Lang Điềm đang đi về phía bên kia, chợt thoáng thấy hai cô gái ở đằng xa. Xem cách ăn mặc của một trong số họ, rõ ràng là thân phận công chúa.
Tuy Lang Điềm không biết đó là vị nào, nhưng dù là ai, bản thân chỉ là một quan viên nhỏ đến nỗi không thể nhỏ hơn nữa, tất nhiên phải hành lễ khi gặp công chúa: "Bái kiến điện hạ."
Nhưng thật lâu, người trước mặt cũng không kêu cô ấy đứng dậy, Lang Điềm không dám ngẩng đầu, đành đứng im như vậy và bắt đầu suy ngẫm phải chăng cô ấy đã thất lễ ở đâu.
Một lúc sau, công chúa kia bỗng nhiên cho phép Lang Điềm bình thân, giọng điệu tự nhiên, giống như chưa hề tồn tại khoảnh khắc im lặng vừa rồi: "Tư Thiên Đài Lang Điềm đại nhân, mời đứng dậy."
Lang Điềm không hiểu tại sao vị công chúa này có thể gọi chính xác tên của cô ấy, bồn chồn nói: "Làm sao điện hạ biết được tiểu thần?"
Vị công chúa kia không đáp mà chỉ cười, hỏi lại: "Lang đại nhân đi ra từ Yên La Điện? Quận chúa dậy rồi sao?"
"Thưa điện hạ, quận chúa dậy rồi."
Lang Điềm vẫn không hiểu gì, thấy bộ dạng hoang mang của cô ấy, thị nữ theo cạnh công chúa kia nói: "Điện hạ chúng tôi họ Cửu."
Hóa ra là Cửu điện hạ, Lang Điềm cúi người đáp: "Xin Cửu điện hạ thứ tội, bây giờ tiểu thần đang vội xuất cung, phải cáo từ trước vậy."
"Lang đại nhân cứ tự nhiên."
Giọng nói của Cửu điện hạ trong vang nhưng không mang chút cảm xúc nào, chỉ là Lang Điềm đi vội nên chẳng nhận ra.
Cái mạng này là của Thuần Ninh?
Ninh Tử Thanh nhìn bóng người dần đi khuất, vẻ mặt thờ ơ mà nghĩ.
Vậy thì đi chết đi.