Cuồng Yêu Hỏa Phượng Hoàng

Chương 6




Tiếng kêu của nữ thiếu nữ giống như một gáo nước lạnh tạt xuống, Đức Long âm thầm mắng một tiếng, hai người nhanh chóng tách ra, sau khi mặc quần áo tử tế, Phượng Hoànglúc này mới phát hiện mình toàn thân run rẩy không ngừng. Thở dài! Được cứu rồi.

"Ta muốn giết nàng!" Hắn nhỏ giọng nói bên tai của Phượng Hoàng: "Bất quá, quyền lực của ta không đủ."

Phượng Hoàng ngẩn người, muốn mở miệng thì một nữ tử chừng mười lăm, sáu tuổi tuổi đang cười vọt tới trước mặt Đức Long.

"Đức Long ca ca, sao huynh đều không vào cung thăm muội?"

Đức Long mỉm cười, đem tâm tình không vui vì nàng xuất hiện mà che giấu rất khá.

"Huynh thật xấu! Biết rõ người ta nhớ huynh, còn cố ý như vậy." Ngọc Trữ chu miệng không vui nói.

Ngọc Trữ là tiểu cách cách mà Thánh thượng sủng ái nhất, có tình cảm rất tốt với Trân nhi, hôm nay Trân nhi gả vào Đức thân vương phủ, nàng vừa đúng có thể danh chánh ngôn thuận tìm đến Đức Long bối lặc đã ái mộ từ lâu. Hơn nữa, còn mỗi ngày mỗi đến.

Năm ngoái hoàng cung cử hành mỗi đại hội săn thú mỗi năm một lần, Đức Long bối lặc anh tuấn xuất sắc, khí sắc toả sáng đoạt lấy danh hiệu săn thú vương của kỳ này, làm hoàngthượng khen không dừng miệng. Từ đó, những cách cách chưa có hôn phu trong cung đều đối với nhân trung chi long này ái mộ không dứt, mà Ngọc Trữ còn nhận định không phải là hắn không lấy chồng. Bất quá Đức Long chỉ xem nàng như tiểu muội muội. 

Lúc này, Ngọc Trữ phát hiện một nữ nhân khác tồn tại, lập tức, nàng vốn đang mĩm cười ngọt ngào mật lại lạnh lùng hỏi: "Nàng ta là ai?"

Dáng dấp thế so với nàng còn xinh đẹp hơn! Như vậy sao được!

"Còn có. . . . . ."

Ánh mắt của nàng nhìn họ quần áo xốc xếch, trên mặt nữ nhân còn đang ửng đỏ giống như đang làm chuyện xấu.

"Các ngươi mới vừa rồi đang làm gì?" Khẩu khí của Ngọc Trữ không tự chủ nồng nặc mùi dấm. Bất kỳ một nữ tử xinh đẹp nào hơn nàng cũng không thể ở bên cạnh Đức Long ca ca, quá nguy hiểm.

"Nàng gọi là Phượng Hoàng, là của ta. . . . . ."

"Bằng hữu!" Phượng Hoàng cắt đứt lời của hắn, lập tức đưa tới ánh mắt không đồng ý của Đức Long.

Bằng hữu? Trong lòng hắn cũng không đem nàng làm thành bằng hữu.

"Cái gì bằng hữu, ta xem là hồ ly tinh, nàng nhất định là muốn quyến rũ ngươi." Ngọc Trữ lên án.

Sắc mặt Phượng Hoàng lập tức tái đi. Vẻ mặt Đức Long rét lạnh, trong hai tròng mắt hắn lạnh lùng cả khẩu khí cũng lạnh như băng nói: "Cách cách, mời nói chuyện khách khí một chút, nếu không đừng trách ta mời trở về."

"Đức Long ca ca, ngươi bắt nạt ta?" Ngọc Trữ cắn môi dưới, bộ dáng ủy khuất.

Nhìn nàng điềm đạm đáng yêu, làm cho nam nhân luôn luôn có tâm tình thương hương tiếc ngọc, bất đắc dĩ Đức Long sinh lòng thương hại đối với một nữ nhân.

"Phượng Nhi, chúng ta vào nhà đi." Hắn kéo lấy Phượng Hoàng lướt qua Ngọc Trữ, không chút nào để ý tới Ngọc Trữ đã sớm giận đến đỏ mặt tía tai.

"Đức Long, ngươi. . . . . ." Phượng Hoàng không đành lòng mở miệng, nhưng thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng, nàng cũng không biết phải nói gì.

"Đức Long ca ca, không muốn huynh không để ý tới muội." Ngọc Trữ vừa thấy hắn thật trở mặt vô tình, trong lòng dâng lên một cổ bất an, nàng vừa tức vừa vội vàng đuổi theo.

Đang lúc nàng cố hết sức leo lên cầu thang, vươn tay muốn nắm tay áo của Đức Long thì không cẩn thận đạp lên váy của mình.

"A ——" Cái vấp này, làm cho cả người Ngọc Trữ mất đi trọng tâm, nàng quơ tay múa chân muốn thăng bằng thân thể. 

Phượng Hoàng thấy thế, không chút nghĩ ngợi vươn tay kéo nàng ta: "Cẩn thận!"

Nhưng nàng chẳng những không cứu được Ngọc Trữ, lại bị nàng ta một cước đá trúng, cả người lăn xuống cầu thang.

"Phượng Nhi!" Đức Long chạy như điên đến bên cạnh nàng. Cả người Ngọc Trữ sửng sờ không nhúc nhích.

"Phượng Nhi, ngươi không sao chứ?"

Phượng Hoàng xụi lơ ở trong ngực Đức Long, trên trán máu tươi không ngừng chảy xuống, cả người hôn mê.

"Đức Long ca ca, ta không phải cố ý. . . . . ." Đức Long mang bộ mặt sát khí trừng mắt nhìn nàng ta làm Ngọc Trữ tâm dạ bất an, cả người cái nhìn đầy tức giận kia dọa sợ.

"Nếu như Phượng Nhi có cái gì không hay xảy ra, cách cách, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!"

Trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở yếu ớt của Phượng Hoàng, khi nàng chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy ánh mắt của Đức Long không rời khỏi mình thì chân mày cau lại.

"Nhìn ngươi rất nhếch nhác." Nàng cho là giọng mình rất lớn, nhưng truyền tới tai Đức Long thì âm thanh so với con muỗi con nhỏ hơn, nhưng hắn vẫn cảm thấy giống như nghe được tiếng trời.Đôi mắt thâm thúy nhưng hiện đầy tia máu của hắn chăm chú nhìn nàng, bốn mắt giao nhau, Phượng Hoàng có thể rõ ràng cảm nhận được sự yêu thương trong lòng hắn đối với nàng.

"Nếu như ngươi ba ngày ba đêm không ngủ, dáng vẻ chắc chắn sẽ không tốt so với ta." Hắn vươn tay nhẹ nhàng nghịch vuốt sợi tóc vướng trên má nàng, động tác mang theo vô hạn cưng chìu yêu thương.

Phượng Hoàng lộ ra nụ cười vô lực, nàng cầm tay hắn nói: "Ba ngày ba đêm? Không ăn không ngủ?"

"Không, có ăn, ăn rất nhiều, nếu không không còn sức lực ngồi đây nhìn mỹ nhân ngủ."

"Kia. . . . . . Sao ngươi không đi ngủ?"

"Ngươi chiếm giường của ta, ta thế nào ngủ?" Vốn là Phượng Hoàng cảm động đến muốn chết, bị lời của hắn giận đến trừng to hai mắt.

"Ngươi ——" Nam nhân vô tình! Nàng vừa mới chu miệng lên chuẩn bị mắng mắng hắn một chút cũng không ôn nhu, không biết chiếu cố, lại bị hắn ép chặt vào lồng ngực rộng lớn, cả người cứ như vậy bị hắn ôm thật chặt.

"Đức Long?"

"Phượng Nhi, thật xin lỗi, ta thật đáng chết, ngươi đang ở bên cạnh ta mà vẫn bị thương, ngươi đừng trách ta, có được hay không?" Hắn tự trách nói, từng lời lộ ra nội tâm hắn thật sâu hối hận.

Nếu như hắn cẩn thận một chút, động tác nhanh hơn một chút. Nàng sẽ không bị thương.Phượng Hoàng cảm giác được lệ nóng làm đau nhói hai mắt của nàng, nàng cũng dùng sức ôm lại hắn.

"Ta không có chuyện gì, bất quá đầu có chút đau, toàn thân chua một chút, ngươi cần gì như thế. . . . . ."

"Đều là lỗi của ta, là ta không tốt." 

Nàng một bụng muốn an ủi lại bị hắn cúi xuống toàn bộ che lại. Tất cả lý trí cùng e lệ cũng bị nụ hôn cuồng dã lại khí phách của hắn mang đi, nàng chỉ có thể bất lực dựa vào người hắn, chịu đựng hắn không cách nào khắc chế cuồng nhiệt yêu say đắm.

Hồi lâu, cho đến khi hai người thở không nổi thì Đức Long mới lưu luyến không rời buông đôi môi ngọt ngào của nàng ra, ánh mắt tham lam nhìn kỹ gương mặt ửng hồng kiều mị của nàng.

Trong lúc bất chợt, Phượng Hoàng nhớ lại đến người kia.: "Đúng rồi, Ngọc Trữ cách cách đâu?"

Vẻ mặt Đức Long biến đổi, tròng mắt đen lộ ra lạnh lùng: "Ta kêu nàng trở về!"

Dám đả thương nữ nhân của hắn, coi như là Thiên hoàng Lão Tử, hắn cũng tuyệt không tha thứ.Phượng Hoàng vừa nhìn thấy hắn lại lộ ra vẻ mặt lạnh lùng đó, trong lòng không khỏi thay Ngọc Trữ cảm thấy lo lắng cùng đồng tình. Người này một tức giận liền lục thân không nhận, nàng đã thấy biết qua tính khí của Đại thiếu gia. Không khó tưởng tượng Ngọc Trữ cách cách cở nào khó chịu cùng thương tâm.

"Ngươi đừng tàn nhẫn với nữ tử như vậy! Mắng khóc nàng, vạn nhất cha nàng tức giận, chẳng phải phiền toái đây!" Cha của Ngọc Trữ cách cách có quyền có thế, là chân mệnh Thiên Tử đây!

"Thì sao, nàng hại ngươi bị thương, ta không thể nào để nàng ở lại trong phủ. . . . . . Làm sao ngươi biết nàng sẽ khóc lấy trở về?" Nàng không phải là ở hôn mê sao?

"Dáng vẻ của ngươi hù chết người, ta cũng không giống như ngươi, chính gốc là một bạc tình lang."

Bạc tình lang? Đức Long một tay lấy nàng kéo lên đùi mình, giống như ôm trân bảo, làm mặt của nàng đỏ lên như bị lửa nung.

"Ngươi đừng như vậy, thật xấu hổ!"

"Phượng Nhi, ngươi nghe cho kỹ." Hắn nâng nhẹ cằm nàng lên, vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói: "Ta có thể phụ tất cả nữ nhân trong thiên hạ, làm bạc tình lang, nhưng đời này kiếp này ta quyết không phụ ngươi."

Hắn là nghiêm túc sao? Thoạt nhìn rất nghiêm túc. Phượng Hoàng không cách nào mở miệng, không cách nào nhúc nhích, toàn thân bởi vì hưng phấn mà cứng ngắc, vẻ mặt anh tuấn của hắn cơ hồ làm nàng không thở được. Nhìn mặt hắn, đôi mắt kia khó có thể che giấu thâm tình, tim Phượng Hoàng thắt lại, thật lâu mới chậm rãi nói ra buồn bực ở trong lòng.

Đức Long. . . . . .Từ nàng tự trên trời rơi xuống đụng vào hắn, lòng của nàng, chuyện của nàng, linh hồn của nàng, đã đặt hết lên nam nhân ngạo mạn, tự đại, tà ác này.

"Hiện tại ngươi cũng phải nói ngươi yêu ta."

Phượng Hoàng không khỏi nhướng mày, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Muốn ta nói. . . . . . Tại sao?"

Đây cũng luật pháp Đại Thanh sao?

"Không sai, bởi vì ta yêu ngươi, cho đến biển cạn đá mòn, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, ta thậm chí có thể thề độc." 

Nam nhân này khôn khéo, giảo hoạt lại bá đạo, nhưng là, vừa mở miệng thì lời ngon tiếng ngọt, lại tất cả đều rất tự nhiên. Bất quá, vẫn là đả động vào tâm của nàng. Nhưng gương mặt tuấn mỹ của hắn cùng ánh mắt thâm tình, nàng thật ao ước tất cả đều chỉ thuộc mình nàng, sẽ không còn có nữ nhân khác.

"Được! Ngươi thề." Không nghĩ tới Phượng Hoàng nghiêm chỉnh nhìn hắn.

"Thật muốn ta thề?"

"Ừ!" Nàng ngạo mạn gật đầu, cố gắng coi thường ánh mắt nóng bỏng của hắn.

Con Tiểu Tiểu Điểu này là nghiêm túc? Đức Long lẳng lặng đưa mắt nhìn gương xinh đẹp của nàng, phát hiện mình rất khó nổi giận với nàng. Chỉ vì cơn giận của hắn khi đối diện với cặp mắt mê người của nàng thì tự nhiên biến mất.

"Được, Hoàng Thiên ở trên cao, ta Đức Long nếu như đối với Phượng Hoàng có bất kỳ giả dối, liền phạt ta bị thiên lôi đánh, chết không tử tế."

Bả vai nàng ở không tự chủ cứng đờ, nhìn thẳng vào hắn: "Cứ như vậy chết?"

Đức Long nhướng mày: "Nếu không muốn như thế nào?"

"Bình thường, tất cả mọi người nói như vậy, nói quá nhiều, Lôi công công quá bận rộn sẽ bỏ qua, đến lúc đó vạn nhất bị ngươi tránh được một kiếp, kia làm sao đây?" 

Hắn nên hiểu người con gái trước mắt này không thể dùng tư tưởng của người phàm để giải thích, dù sao nàng cũng không phải là người bình thường, thậm chí. . . . . .Không phải là người!

"Hảo, vậy ngươi nói, ta nên làm thế nào?"

"Nếu như có một ngày ngươi phụ ta, ta cảm thấy bị thiên lôi đánh còn quá tiện nghi ngươi, cho nên, không cần làm phiền ông trời già động thủ, bản thân mình tự kết liễu, như thế nào?" Đức Long nhìn Phượng Hoàng.

"Khó trách. . . . . ."

"Khó trách cái gì?"

"Khó trách thế nhân đều nói tối độc phụ nhân tâm, quả thật không sai."

"Thế nào? Ngươi không phục?" Đôi môi phấn nộn cong lên, hiển nhiên đối với lời nói của hắn rất không hài lòng.

"Không, không, không! Tiểu công chúa của ta, ta phục, tâm phục khẩu phục." Hắn giả bộ hèn mọn khom lưng nói với nàng.

"Cái này còn được."

"Ta thật biết điều, có phải có thưởng hay không?"

"Cái gì?" Chưa phản ứng kịp, cả người Phượng Hoàng đã bị hắn kéo vào trong ngực, hơn nữa môi hắn cũng đặt lên môi nàng. Hắn có thể ở trên đầu lưỡi thừa nhận mình chịu thua, nhưng trên thực tế là không. Nàng vĩnh viễn đều là tù binh yêu thương của hắn.

"Phượng Nhi, Phượng Nhi của ta, thật không dám tin tưởng ngươi là của ta, ta có thể chân thật hôn ngươi, ôm ngươi, thương yêu ngươi." Trong giọng nói của hắn để lộ ra thâm tình, môi của hắn bừa bãi nhận lấy nước bọt trong miệng nàng, khiêu khích khát vọng chân thật nhất của nàng.

"Đức Long, không muốn đối với ta quá tàn nhẫn, không muốn thay lòng, có được hay không?" Nàng thở hổn hển hỏi. Tay của hắn đã đặt lên mềm mại của nàng, hơn nữa dùng lực không lớn không nhỏ xoa bóp, vuốt ve, khiêu khích kích tình cuồng nhiệt.

"Ta đáp ứng, ta vĩnh viễn cũng sẽ không thay lòng, vĩnh viễn cũng sẽ không để ngươi rời đi." Hắn khàn khàn trả lời.

Nghe được hắn kiên quyết trả lời, trái tim Phượng Hoàng ấm áp.Vậy mà, vào lúc này, một âm thanh lạnh nhạt mang theo châm chọc ở phía sau lưng hai người vang lên. 

"Hảo ân ái a!"

"Hỏa nữ!" 

Phượng Hoàng không nghĩ tới Hỏa Điểu tộc sẽ tìm nàng ở đây, hơn nữa còn xuất hiện không đúng lúc. Phượng Hoàng cảnh giới đứng trước mặt nữ tử, chỉ thấy nàng cười lạnh.

Nếu như không phải là thủ hạ hồi báo nói thấy được Hỏa phượng hoàng, Hỏa Điểu thế nào cũng không dám tin tưởng nàng bị một chưởng nghiêm trọng như vậy mà không chết. Bất quá, hôm nay vừa thấy, Hỏa phượng hoàng chẳng những là thật không có chết, thoạt nhìn tinh thần tốt hơn, so dĩ vãng còn xinh đẹp thoát tục, càng nhìn không thuận mắt.

"Đã lâu không gặp a! Tỷ tỷ, xem ra hai người rất ân ái sao! Làm cho người ta hâm mộ đó!" Giọng điện điển của một nữ nhân hư hỏng, chanh chua lại cay nghiệt.

"Ai là tỷ tỷ của ngươi! Đừng kêu thân thiết như vậy." Phượng Hoàng nghĩ thầm, may mắnHỏa phượng hoàng từ trước đến giờ chỉ có một con, mới không có "Tốt số" có muội muội xấu xí như vậy.

"Thật là lạnh nhạt a! Đâu rồi một Hỏa phượng hoàng lạnh như băng, tuyệt không giống."Hỏa nữ vẫn cho rằng mình ưu tú hơn Hỏa phượng hoàng.

"Hỏa nữ, ngươi muốn làm cái gì?" Phượng Hoàng lạnh lùng hỏi.

"Ai nha! Tỷ tỷ, tỷ muội chúng ta đã lâu không gặp, ngươi đừng hạ lệnh trục khách a! Thật là quá không nên, ít nhất cũng mời ta uống ly trà đi!"

"Ta với ngươi căn bản không có gì để nói."

Hỏa nữ liếc nàng một cái: "Cũng đúng, Hỏa phượng hoàng luôn luôn tự cho mình rất cao, cùng với loại người như ta không có gì để nói."

"Hỏa nữ, ngươi. . . . . ." Phượng Hoàng giận đến toàn thân cứng ngắc, nói không ra lời.

"Tỷ tỷ, đừng tức giận, ta không có ác ý." Hỏa nữ cố ý trưng ra vẻ mặt vô tội.

Ở một bên Đức Long trầm mặc không nói, như thế nào lại không biết Phượng Hoàng cùngHỏa nữ căng thẳng. Hắn khoác vai Phượng Hoàng, sau đó nhìn Hỏa nữ nói: "Vị cô nương này, ta không thích có người chưa được ta cho phép mà tùy ý ra vào Vương Phủ, nếu như không có cái gì chuyện, mời rời đi."

Vậy mà, Đức Long vừa mới dứt lời, lại thấy Hỏa nữ không báo động trước tiến gần sát Đức Long, giở trò với hắn, một bộ đói khát khó nhịn bộ dạng. Nhưng hắn cũng không khách khí đẩy nàng ra, hại nàng lui lại mấy bước, nàng chẳng qua là sửng sốt một chút, vừa cười rất giả nói: "Tỷ tỷ, ta thật ghen tỵ với ngươi, cũng có thể lấy được tốt nhất, ngay cả nam nhân của ngươi cũng tuấn mỹ làm cho người khác nín thở, làm ta thấy không khỏi hơi bị khuynh đảo. Không anht tỷ tỷ ngươi có thể bỏ những thứ yêu thích hay không?"

Phượng Hoàng cười lạnh, đem Đức Long kéo đến bên cạnh mình,  khoác chặt cánh tay của hắn: "Hỏa nữ, ngươi đừng vọng tưởng, đây là chuyện không thể nào."

"Ta rất nghiêm túc đó, tỷ tỷ, ngươi đem hắn nhường cho ta, ta nhất định sẽ hảo hảo thươngyêu hắn." Nói xong, Hỏa nữ còn phong tình vạn chủng vứt cho Đức Long một cái mị nhãn.

Lửa ghen lập tức đốt cháy toàn thân Phượng Hoàng: "Không thể nào! Hắn là của ta." Muốn nàng chắp tay cho người ta, trừ phi trời sập xuống.

Lửa giận lan ra toàn thân, ép tới người hết sức khó chịu. Hỏa nữ lại nâng lên nụ cười không có ý tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.