Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 97: An Noãn bị đánh




Một mình bồi hồi ở trên đường xa lạ, bỗng nhiên không muốn về khách sạn, không muốn về Thẩm gia, đâu cũng không muốn đi, chỉ muốn một mình yên lặng.

Đã từng chờ đợi, cho đến thất vọng, cuối cùng tuyệt vọng. Hiện tại, Mạc Trọng Huy lại dùng cách này bức bách cô, làm cho cô không thở nổi. Rất nhiều năm trước kia, cô luôn hy vọng anh chết đi. Giờ nhìn anh nằm trên giường bệnh, dùng phương thức cực đoan tổn thương bản thân, cô lại thấy đau lòng.

Đã từng rất hận, cũng từng rất oán, thời gian trôi qua không phải đã tan thành mây khói sao? Cô hy vọng mọi người đều luôn tốt, luôn được hạnh phúc. Có lẽ Trương Húc nói rất đúng, cô không nên trở về, không nên trở về làm mất đi sự cân bằng.

Nhưng cũng không hối hận, bởi vì cô về tìm được người nhà, biết trên thế giới này còn có rất nhiều người yêu thương cô, không ai ngại mình được nhiều hạnh phúc.

Sắc trời bắt đầu tối, tiếng chuông di động trong túi xach vang lên.

Lấy di động ra nghe, giọng Lâm Dịch Xuyên nhanh chóng truyền tới: “Em đang ở đâu? Đến công ty không đón không thấy em.”

An Noãn ngẩng đầu thấy một cửa hàng bánh ngọt, vì thế thản nhiên nói: “Ở bên ngoài mua bánh ngọt.”

Bên kia đầu khẽ thở dài, oán giận nói: “Về sau có việc có thể gọi điện thoại trước cho anh không? Anh ở trước cửa công ty chờ em một giờ.”

“Lâm Dịch Xuyên, nếu em nói anh bỏ tất cả mọi việc ở Luân Đôn đến Bắc Kinh phát triển, anh có nguyện ý không?”

Lâm Dịch Xuyên không hiểu mắng cô: “Em phát điên cái gì? Đang ở đâu anh tới đón em.”

“Em rất nhanh sẽ về tới khách sạn, anh cũng về đó đi.”

Treo điện thoại, An Noãn thở dài, trên thế giới này không có cách nào vẹn toàn đôi bên.

An Noãn và Lâm Dịch Xuyên hầu như đồng thời về tới khách sạn, Lâm Dịch Xuyên nhìn hai tay cô trống trơn, âm trầm hỏi: “Bánh ngọt đâu?”

“Bị anh mắng, không dám mua.”

Một câu của cô làm Lâm Dịch Xuyên nở nụ cười, bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô cười nói: “Nếu em thật sự sợ anh thì tốt rồi.”

Trở về khách sạn, Lâm Dịch Xuyên vào bếp nấu cơm. Hứa Vĩ Thần cũng qua ăn ké. Tên này gần đây có một hạng mục lớn ở Hồng Kong, thời gian ở Bắc Kinh rất ít.

“Noãn, tôi đã yêu!”

An Noãn ngồi ở phòng khách xem TV, cô ngạc nhiên đến nuốt luôn hạt dưa chưa kịp cắn.

“Hứa Vĩ Thần, anh đừng làm tôi sợ được không? Sẽ chết người nha.”

Hứa Vĩ Thần ngồi xuống bên cạnh An Noãn, thập phần kích động nói: “Tôi cảm giác tôi thật sự đã yêu.”

An Noãn cười trêu ghẹo: “Không phải anh vẫn luôn yêu thầm tôi sao? Tôi cũng không đồng ý, vậy anh yêu đương với ai nha?”

“Ở trên máy bay tôi gặp một cô gái, rất xinh đẹp, hơn nữa thuần khiết, tôi thật sự yêu cô ấy, làm sao bây giờ, tôi sắp điên rồi.”

An Noãn tức giận thối anh một ngụm: “Hứa Vĩ Thần, anh điên rồi, hơn nữa bệnh rất nguy kịch.”

Hứa Vĩ Thần vỗ lên đầu cô: “Noãn Noãn, tôi nói thật, lần đầu tiên tôi cảm thấy tim mình đập rất nhanh.”

“Cô gái kia tên gì? Nhà ở đâu? Làm ở công ty nào?”

Hứa Vĩ Thần lắc đầu.

“Cái gì cũng không biết, còn gọi yêu đương?”

“Tôi đối với cô ấy là nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu).”

“Anh có nói chuyện với cô ấy không?”

Hứa Vĩ Thần vẫn lắc đầu: “Tôi chào cô ấy, cô ấy giống như không nghe thấy, có lẻ cô ấy có việc gấp. Xuống máy bay tôi đi lấy hành lý, khi đi ra đã không thấy tăm hơi của cô ấy. Vốn còn muốn đưa cô ấy một đoạn.”

An Noãn vỗ vai anh khuyên nhủ: “Hứa Vĩ Thần, trở lại đi ăn cơm, suốt ngày làm những chuyện không đâu ra đâu. Tuổi cũng không còn nhỏ, nên tìm cho mình một cô gái, bữa khác tôi giúp anh tìm một người trong cong ty, JM cũng có rất nhiều mỹ nữ.”

Lâm Dịch Xuyên trong bếp kêu ăn cơm, An Noãn đi tới bàn ăn, Hứa Vĩ Thần vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng.

Trong lúc ăn cơm, Lâm Dịch Xuyên cũng phát hiện anh khác thường, nhịn không được hỏi An Noãn: “Anh ta không sao chứ?”

An Noãn cười nói: “Có lẻ mùa xuân đến, anh ấy cần một cô gái.”

Lâm Dịch Xuyên nghiêm trang nói với An Noãn: “Anh về rồi, em vẫn nên ở phòng này, không cho phép ở phòng đối diện.”

An Noãn xì cười ra tiếng: “Cho anh ấy mười cái lá gan, anh ấy cũng không dám có ý gì với em.”

Hứa Vĩ Thần gõ lên đầu An Noãn nói: “An Noãn, tôi không thương cô, hiện tại trong lòng tôi chỉ có nữ thần của tôi, nhất định tôi sẽ tìm được cô ấy.”

Lâm Dịch Xuyên nhíu mày, đánh anh ta một cái kêu rên: “Trước mặt tôi cậu cũng động thủ với cô ấy, cậu muốn chết.”

Hứa Vĩ Thần ăn thêm vài đũa vội vàng nói: “Tôi quyết định đến công ty hàng không tra xét, có lẽ có thể tra được chút gì, dù sao khoang hạng nhất không phải người bình thường có thể ngồi.”

Sau khi Hứa Vĩ Thần chạy đi, An Noãn buồn bực: “Không phải anh ấy làm thật chứ?”

“Chuyện của cậu ta em đừng quản.”

--

Lâm Dịch Xuyên vốm muốn ở lại giúp An Noãn cho đến khi hạng mục chấm dứt, kết quả tổng bộ gọi điện thoại tới, lâm thời có việc cần về gấp.

Anh đi quá nhanh, An Noãn cũng không kịp đưa anh ra sân bay. Khi Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại cho cô thì người đã ở sân bay.

“Rừng già, em đến sân bay còn kịp không?”

Lâm Dịch Xuyên cười nói: “Không cần tới, anh trở về xử lý chút chuyện, sau khi làm xong sẽ quay lại với em. Mấy ngày không có anh ở đây, buổi tối em về Thẩm gia ở, bồi ngoại công của em. Chờ anh quay lại, em có thể ở bên cạnh anh. Đến lúc đó ai cũng đừng mong giành em với anh.”

“Lần sau đưa Sớm theo, dẫn thằng bé đi gặp ngoại công của em.”

Lâm Dịch Xuyên cười nhẹ ra tiếng: “Không phải đưa anh đi gặp ngoại công của em trước sao?”

“Đến lúc đó cùng đi.”

“Là em nói nha, đến lúc đó đừng hối hận.”

“Rừng già, anh đi gấp như vậy, có phải có chuyện gì?”

“Yên tâm, không có chuyện gì anh xử lý không được, ngoan ngoãn chờ anh.”

Có những lời này của anh, An Noãn an tâm.

--

Lâm Dịch Xuyên đi mấy ngày nay, An Noãn thực nghe lời mỗi ngày về Thẩm gia, làm lão gia tử rất vui vẻ.

Hạng mục đồ thư quán sắp kết thúc, tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, Hứa Vĩ Thần giúp cô không ít. Tên này đối với cô gái kia nhất kiến chung tình nên luôn để trong lòng, ở trước mặt An Noãn nói ra nhiều lần. Nhưng anh đi tra xét, cũng không tra ra điều gì.

An Noãn cười trêu chọc anh: “Hứa Vĩ Thần, tôi khuyên anh đừng đi tìm nữa, loại tình yêu này giữ lại chút cảm giác mông lung mới là tốt đẹp, thực tra ra tất cả về cô ấy, có lẽ anh sẽ rất thất vọng.”

“Mặc kệ cô ấy như thế nào, tôi đều thích.”

“Vạn nhất là bị người ta bao dưỡng thì sao?”

Lời An Noãn còn chưa dứt đã bị Hứa Vĩ Thần không lưu tình gõ một cái lên trán, anh gõ đến trán cô ửng đỏ.

“Hứa Vĩ Thần, anh sao vậy? Xuống tay mạnh như vậy, đau chết mất.”

“Ai kêu cô làm bẩn nữ thần trong lòng tôi.”

An Noãn bĩu môi, lười quan tâm anh, người đàn ông này điên rồi.

--

Hôm nay cô đến thị chính phủ giao bản thảo, gặp thị trưởng đại nhân, thị trưởng đại nhân khúm núm trước mặt An Noãn, làm cho cô chịu không nổi.

“An tiểu thư, hạng mục này làm cô vất vả rồi, đêm nay nếu có thể tôi mời đoàn thiết kế của cô ăn một bữa cơm, cảm tạ các người.”

An Noãn khoát tay áo, uyển cự (uyển chuyển cự tuyệt): “Không được, lão gia tử đâu đang đợi, tôi phải về với ông.”

“Như vậy a, vậy bữa khác? Khi nào thì cô rảnh.”

“Lưu thị trưởng, ông khách khí rồi, thật sự không cần.”

Lưu thị trưởng không dám kiên trì nữa, thử hỏi cô: “An tiểu thư, cô có bạn trai chưa?”

An Noãn nhướng mày thản nhiên trả lời: “Có.”

“Thật tiếc nuối, con trai tôi mới từ nước Mĩ du học về, tôi còn muốn giới thiệu cho hai người biết nhau.”

An Noãn cong môi không nặng không nhẹ nói: “Tôi đã có bạn trai, hơn nữa tình cảm rất ổn định.”

“Vậy tôi chúc phúc An tiểu thư, bạn trai cô thật hạnh phúc.”

Ra khỏi thị chính phủ, An Noãn phát hiện bệnh viện Mạc Trọng Huy nằm ở kế bên. Ở ngoài cổng bệnh viện cô mua một giỏ trái cây, cũng không biết anh xuất viện chưa, cô chỉ đi thử thời vận.

Đến cửa phòng bệnh Mạc Trọng Huy, thấy Mạc Trọng Huy còn nằm ở trên giường bệnh, bên trong chỉ có Trương Húc. An Noãn gõ gõ cửa, Trương Húc tới mở cửa.

Anh lắp bắp kinh hãi: “An tiểu thư, là cô sao? Mau vào.”

An Noãn cười đi rồi đi vào, đem giỏ trái cây đặt một bên. Mạc Trọng Huy vẫn bộ dáng kia, hai mắt vô thần nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt.

Bỗng nhiên cô thật hoài niệm Mạc Trọng Huy của trước kia, một Mạc Trọng Huy thích tập thể hình, một Mạc Trọng Huy thích bơi lội, thích uống cà phê, uống rượu vang.

“An tiểu thư, cô khuyên Mạc tiên sinh ăn chút gì đi, đã nhiều ngày Mạc tiên sinh vẫn không chịu ăn gì. Mỗi ngày chỉ truyền dinh dưỡng vào người, khiến cho mọi người đều lo lắng.”

An Noãn nhíu nhíu mày hỏi: “Lý tiểu thư đâu?”

“Lý tiểu thư về Hong Kong, ngày mai quay lại, gia gia cô ấy cũng sinh bệnh nằm viện.”

An Noãn khẽ thở dài, cô gái kia cũng thực không đơn giản. Một bên là người nhà, một bên là người yêu. An Noãn ở bên giường ngồi xuống, trên bàn là chén cháo vẫn còn bốc khói.

Trương Húc vội vàng tìm lấy cớ rời đi: “An tiểu thư, cô ngồi đây một lát, tôi đi ăn cơm.”

Phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại An Noãn và Mạc Trọng Huy. Không khí có chút xấu hổ.

Cô vỗ nhẹ vai anh: “Ngồi dậy ăn chút gì.”

Mạc Trọng Huy thản nhiên liếc cô một cái nói: “Không đói bụng.”

“Không đói bụng cũng phải ăn.” An Noãn cưỡng chế đỡ anh dậy. Mạc Trọng Huy gạt cô ra. Người đàn ông này đã mấy ngày không ăn gì, nhưng vẫn còn chút sức lực làm An Noãn thiếu chút nữa bị anh đẩy ngã xuống đất.

“Mạc Trọng Huy, nếu anh muốn thì chết đi cho xong hết mọi chuyện, anh như vậy nửa chết nửa sống cho ai xem? Nếu anh còn chút lương tâm, anh có nghĩ tới cảm giác những người bên cạnh anh hay không. Lý Hân Như, vị hôn thê của anh, gia gia cô ấy sinh bệnh nằm viện, cô phải về Hong Kong chăm sóc gia gia, vừa muốn ở lại Bắc Kinh chăm sóc anh, cô ấy chỉ là một cô gái mềm yếu, anh phải ở bên cạnh bồi cô ấy, mà không phải để cô ấy chăm sóc anh, anh thật không phải đàn ông?”

Mạc Trọng Huy thờ ơ, cứ nằm như vậy. An Noãn hít sâu, cố gắng kềm chế lửa giận.

“Mạc Trọng Huy, anh đừng như vậy, anh nằm ở đây cũng không thay đổi được gì, chúng ta đều cố gắng sống cho tốt được không? Đừng làm cho những người quan tâm anh tổn thương nữa.”

Vẫn không nhúc nhích.

“Có muốn mời bác sĩ tâm lý cho anh không?”

“Mạc Trọng Huy, muốn như thế nàoanh mới chịu ăn?”

“Anh không đói bụng.”

An Noãn sắp phát điên.

“Mạc Trọng Huy, tôi cầu xin anh, van xin anh được không? Vì tôi, anh ăn một chút được không?”

Mạc Trọng Huy nhướng mày, giãy dụa ngồi dậy. An Noãn đỡ anh ngồi dậy cầm chén đặt lên tay anh. Mạc Trọng Huy dùng muỗng đảo mấy cái, đến bên miệng vẫn không ăn: “Anh thật sự ăn không vô.”

“Mạc Trọng Huy, anh như vậy không được, bệnh kén ăn cũng là một loại bệnh, phải trị.”

An Noãn lấy chén trong tay anh, múc một muỗng đưa đến miệng anh. Ăn gần nửa chén, anh đột nhiên nôn ra, ói toàn bộ lên chăn.

Một khắc kia, An Noãn cảm giác tim mình như bị kim đâm, cô thì có cuộc sống hạnh phúc, Mạc Trọng Huy lại biến thành như vậy.

“Thực xin lỗi, không phải anh không muốn ăn, mà thật sự ăn không vô.”

“Không sao, anh muốn ăn cái gì, tôi về nấu cho anh.”

Giọng An Noãn có chút nghẹn ngào, giúp anh đổi một cái chăn khác. Mạc Trọng Huy thích sạch sẽ, trước kia anh sinh bệnh ngay cả nằm viện cũng không chịu.

“Tôi gọt táo cho anh ăn có được không?”

An Noãn lấy trong giỏ lý ra một trái táo, rửa, gọt vỏ, cắt thành từng mảnh từng mảnh, đưa đến miệng Mạc Trọng Huy. Anh hé miệng ăn, hầu như cố gắng chịu đựng không ói ra.

“Mạc Trọng Huy, anh muốn ăn cái gì? Ngày mai đúng lúc tôi được nghỉ, tôi nấu xong mang tới cho anh.”

Anh nghĩ nghĩ trả lời: “Anh muốn ăn mì do em nấu, thêm hai cái trứng.”

Ngực An Noãn co rút đau lòng.

“Tốt, sáng mai tôi nấu mì xong sẽ mang tới cho anh.”

An Noãn ngồi với Mạc Trọng Huy thêm một chút, cho đến khi lão gia tử gọi điện thoại cho cô, kêu cô về nhà.

“Gần đây tôi ở Thẩm gia, ngày ngày ngoại công đều nhắc tới anh kêu anh tới chơi cờ với ông, bởi vậy anh nhất định phải nhanh chóng hồi phục.”

An Noãn chuẩn bị đi, Mạc Trọng Huy đột nhiên dùng sức cầm tay cô.

“Làm sao vậy? Còn có việc sao?”

“Có thể để anh ôm em một chút?”

An Noãn giật mình, ngực co rút từng chút từng chút đau đớn.

“Mạc Trọng Huy --”

“Ôm một chút là tốt rồi.”

Nước mắt tràn mi, An Noãn giang hai tay dùng sức ôm anh.

Giọng anh khàn khàn ở bên cô nói: “An Noãn, anh yêu em, anh không muốn mất em.”

--

Trở lại Thẩm gia, lão gia tử liền oán giận: “Tan tầm càng ngày càng trễ, công việc cón quan trọng hơn ta.”

An Noãn vội vàng ôm cánh tay ông an ủi: “Hôm nay đã hoàn thành xong hạng mục, tạm thời có thể nghĩ ngơi vài ngày, cho nên cháu sẽ có thời gian ở bên cạnh ông.”

“Thật sự?” Lão nhân gia cao hứng hỏng rồi: “Người trẻ tuổi cũng không thể nói nói không giữ lời nha, bắt đầu từ ngày mai, làm sao cũng không cho phép ra ngoài ở trong nhà với ta.”

“Tốt, làm sao cũng không đi, ở nhà bồi ông.”

An Noãn chợt nhớ tới chuyện đã đáp ứng với Mạc Trọng Huy: “Ngoại công, sáng mai có chút việc muốn đi ra ngoài một chuyến.”

Lão gia tử thối cô một ngụm: “Chỉ biết cháu không có tâm tư ở nhà với ta.”

“Sáng mai chỉ ra ngoài chốc lát, rất nhanh sẽ trở lại.”

Lão nhân gia ê ẩm nói xong: “Cháu cứ đi gặp bạn, dù sao ta cũng không vài năm sống, đến lúc đó cháu có muốn ở bên cạnh ta cũng không được.”

An Noãn đặc bất đắc dĩ, ôm lão nhân làm nũng: “Ngoại công, ông nói lời này, có phải muốn đêm nay cháu không ngủ được?”

“Tốt lắm tốt lắm, nói đùa thôi, ngoại công vẫn luôn điều dưỡng sức khỏe, phải sống thêm vài năm, hiện tại ta rất sợ ta đi rồi, người khác sẽ khi dễ cháu.”

Cơm nước xong, An Noãn cùng lão gia tử đi bên ngoài tản bộ.

Tình cảnh như vậy quá mức quen thuộc, lão nhân gia nhịn không được nói: “Trước kia khi mẹ cháu còn ở nhà, luôn thích đi tản bộ với ta, ta cũng thích mang mẹ cháu đi khắp nơi, nghe người khác khen con gái của ta xinh đẹp đáng yêu. Nếu cha cháu không xuất hiện, không đem con gái của ta chạy mất, có lẽ mẹ cháu vẫn còn sống, đi tản bộ với ta bây giờ là hai mẹ con cháu.”

An Noãn giật mình không hờn giận nói: “Ngoại công, ông không thể nói cha cháu như vậy.”

Lão nhân gia mím môi cúi đầu nói: “Ta vẫn không cách nào chấp nhận cha cháu, mặc dù cha cháu cũng không còn sống.”

An Noãn buông tay, tức giận một mình đi về phía trước. Lão gia tử ở phía sau hoàn toàn theo không kịp bước chân của cô.

“Đứa nhỏ, từ từ ta đi không được.”

An Noãn dừng chân ở rất xa xoay người nhìn ông: “Cháu không cho phép ông nói cha cháu như vậy, ông là người cháu yeu thương nhất trên thế giới này."

Lão gia tử thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, không nói, cháu mau tới đây.”

An Noãn lúc này mới từng bước trở lại bên cạnh ông.

“Cha cháu thương cháu, ta không thương cháu sao? Cháu thật vô lương tâm.”

An Noãn kéo lão gia tử đi trở về. Một bên nhớ lại: “Cha rất thương cháu, rất yêu mẹ cháu, mẹ cháu rời khỏi hai mươi mấy năm, cha cũng không tìm một người nào khác. Ông vẫn rất cố gắng làm việc, vì muốn cháu có cuộc sống tốt. Ở trong lòng cháu, ông là người vĩ đại nhất, cũng là người cháu yêu nhất.”

Lão gia tử hừ một tiếng, có chút ganh tỵ. Có thể hiểu được, tình cảm hai mươi mấy năm không phải một sớm một chiều có thể thay thế được.

Sau khi dỗ lão gia tử ngủ, An Noãn lên mạng tìm hiểu về bệnh kén ăn và bệnh trầm cảm. Thấy những hình ảnh những bệnh nhân kén ăn, gầy trơ cả xương, An Noãn bị dọa đến phát khóc. Nằm ở trên giường, nhưng không sao ngủ được. Cô lại đứng lên tìm tòi rất nhiều sách dạy nấu ăn cho người bệnh, cẩn thận ghi chú lại.

Trước kia, Mạc Trọng Huy cũng ăn rất ít, nhưng anh rất thích vận động, nên rất khỏe mạnh, thân thể cũng cường tráng. Sáng sớm hôm sau, An Noãn đã xuống lầu, vào bếp nấu mì.

Đậu Nhã Quyên cũng đang ở trong bếp làm bữa sáng, thấy An Noãn đang bận việc, bà đi qua sủng nịch: “Nha đầu, đã đói bụng? Cháu muốn ăn cái gì, dì làm cho cháu.”

“Không, không phải cháu muốn ăn, một người bạn của cháu đang bệnh, đang nằm bệnh viện, anh ta muốn ăn mì, cháu muốn nấu cho anh ta.”

Đậu Nhã Quyên ái muội nhìn cô cười cười hỏi: “Nam hay nữ?”

“Chỉ là một người bạn bình thường, đừng hiểu lầm, không phải bạn trai.”

“Phải không? Không phải bạn trai, nhưng cũng không giống bạn bè bình thường, bằng không sao lại dụng tâm như vậy? Nói cho dì, là công tử nhà ai?”

“Dì, dì đừng đoán mò, chỉ là quan hệ đối tác.”

Đậu Nhã Quyên cũng không trêu chọc cô nữa nói: “Còn rất sớm kêu tài xế đưa cháu đi. Giữa trưa về ăn cơm, đại cữu của cháu cũng về ăn cơm.”

An Noãn gật gật đầu, bỏ hộp mì đã nấu xong kêu lái xe đưa cô đến bệnh viện. Dọc theo đường đi cô luôn luôn thúc giục tài xế cho xe chạy nhanh chút, sợ mì bị nở ra.

Đến bệnh viện, An Noãn vội vàng xuống xe, giọng tài xế vang lên sau lưng cô: ‘Tiểu thư, tôi đợi cô ở đây’, An Noãn cũng không để ý tới.

Chạy đến cửa phòng bệnh của Mạc Trọng Huy, đang muốn đẩy cửa đi vào, lại nghe bên trong có người nói chuyện. An Noãn nhìn vào ô thủy tinh trên cửa thấy Lý Hân Như ở bên trong.

An Noãn giật mình cảm thấy hộp mì trong tay rất nóng gần như muốn phỏng tay cô. An Noãn ra khỏi bệnh viện, lấy di động gọi cho Trương Húc, Trương trợ lý rất nhanh đi ra.

“An tiểu thư, cô đã đến rồi.”

An Noãn thản nhiên cười cười: “Tôi vừa mới đi lên, thấy Lý Hân Như ở bên trong, tôi không tiện đi vào, anh giúp tôi đem mì lên, nói là anh mua.”

Trương Húc nhận hộp mì, trầm giọng nói: “An tiểu thư, nếu không như vậy, tôi đưa Lý tiểu thư rời khỏi, cô bồi Mạc tiên sinh chốc lát.”

“Không được, tôi sẽ không lên.”

“An tiểu thư, Mạc tiên sinh luôn ngóng trông cô, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa. Nhưng không nghĩ tới Lý tiểu thư suốt đêm chạy lại đây.”

An Noãn ngắt lời anh: “Trương trợ lý, anh đi lên trước, mì đã sắp nguội.”

Trương Húc thật sâu thở dài tiếc nuối nói: “Tôi đi lên trước,Lý tiểu thư vừa đi tôi sẽ gọi điện thoại cho cô, cô đến bồi Mạc tiên sinh được không?”

An Noãn tự giễu cười ra tiếng, trêu ghẹo nói: “Trương trợ lý, anh làm cho tôi có cảm giác tôi và Mạc Trọng Huy yêu đương vụng trộm, tôi sẽ không đến, nếu anh ta muốn ăn gì, anh gọi điện thoại cho tôi, tôi đưa lại đây.”

Trương Húc gật gật đầu, xoay người đi vào.

Lý Hân Như sáng sớm lại đây, nói gia gia cô đã xuất viện, cô sẽ ở Bắc Kinh bồi Mạc tiên sinh, cho anh đến khi xuất viện. Trương Húc đem mì lên, nói vừa mua bên ngoài, Lý Hân Như rất đơn thuần, hoàn toàn không nghi ngờ.

Mạc Trọng Huy ngồi ở trên giường bệnh, vẻ mặt đau thương. Anh ăn hơn nửa tô mì, ăn thêm một cái trứng, cũng cảm thấy không đủ.

Lý Hân Như nhìn rất cao hứng, kích động nói: “Huy, rốt cục anh cũng đã ăn, làm em lo muốn chết.”

Trương Húc lại nhìn khó chịu, nhịn không được nói: “Mạc tiên sinh, ăn không vô cũng đừng cô gắng chống đỡ, ngày mai vẫn còn, muốn ăn gì đều được.”

Mạc Trọng Huy ngẩng đầu nhìn Trương Húc, Trương trợ lý thật lòng nói: “Thật sự, muốn ăn cái gì đều có thể, chỉ cần nói một tiếng sẽ đưa lại đây.”

--

An Noãn kêu tài xế về trước, muốn yên tĩnh một mình. Lại không nghĩ rằng mới vừa đi khỏi bệnh viện, liền đụng phải cha mẹ Mạc Trọng Huy.

Đường Tĩnh Vi - đã từng gặp, Mạc Bình Sơn - cô cũng đã gặp.

Đường Tĩnh Vi thấy cô thoáng kinh ngạc hỏi: “An tiểu thư, cô đến thăm con tôi?”

An Noãn lắc đầu: “Không phải, thân thể tôi không thoải mái, đến khám bác sĩ.”

“Như vậy a. Tôi còn nghĩ cô đến thăm Huy nhi. Đã lâu không gặp, cô đẹp hơn trước kia.”

“Cám ơn bác gái.”

An Noãn không dám nhìn Mạc Bình Sơn, nhưng ông vẫn mở miệng, ra lệnh cho Đường Tĩnh Vi: “Bà đi vào trước, tôi muốn nói vài câu với An tiểu thư.”

Đường Tĩnh Vi kéo kéo cánh tay ông, bị Mạc Bình Sơn liếc mắt nên đành im lặng.

Bà khách khí nói với An Noãn: “Tôi đi vào trước, An tiểu thư, bữa khác có rảnh mời cô uống cà phê.”

Sau khi Đường Tĩnh Vi đi, An Noãn cũng lường trước Mạc Bình Sơn sẽ nhục nhã cô.

Quả nhiên, ông tức giận hừ nói: “An tiểu thư, cô có thể gạt được người khác, nhưng cô không lừa được tôi. Cô thấy Hân Như ở đây, bởi vậy biết khó mà lui? Hay biết Hân Như đang ở đây, cố ý đến phá hoại?”

“Tôi không hiểu ông đang nói cái gì.”

“An tiểu thư, tôi cho cô một trăm vạn cô không cần, xem ra khẩu vị của cô lớn hơn nữa. Như vậy đi, cô trực tiếp ra một cái giá, bao nhiêu cũng có thể, chỉ cần sau này cô đừng dây dưa với con tôi nữa.”

An Noãn trào phúng hừ một tiếng: “Mạc thủ trưởng, ở trong mắt ông, có phải tiền là vạn năng? Lợi ích là trên hết phải không? So với con mình khỏe mạnh hạnh phúc còn quan trọng hơn? Nếu tôi thật muốn ở bên cạnh con ông, đừng nói một trăm vạn, cho dù ông cho tôi một trăm triệu, tôi cũng sẽ không rời khỏi anh ấy.”

“Cô! Khẩu khí rất lớn!”

“Tôi thật cảm thấy bi ai cho Mạc Trọng Huy, anh ta là một người hiếu thuận, anh ta hiếu thuận với gia gia. Nhưng là người nhà của anh ta, các người đã làm gì. Lấy hạnh phúc của anh ta làm lợi thế, làm lợi cho bản thân mình.”

‘Phách --’ một tiếng, Mạc Bình Sơn tát An Noãn một cái: “Cô nghĩ cô là ai? Cũng dám ở đây dạy dỗ tôi? Không cha không mẹ một dân chúng nhỏ nhoi một cô gái không gia giáo.”

An Noãn sờ sờ khóe miệng đang chảy máu, người đàn ông này dùng sức rất mạnh không chút nương tay, An Noãn làm sao chịu nổi.

“Cho dù tôi không cha không mẹ, cũng có gia giáo hơn so với ông. Là một cán bộ của quốc gia, tố chất của ông bất quá cũng chỉ như thế.”

An Noãn nói xong không cho ông cơ hội động thủ nữa, bỏ đi.

Đi đã rất xa, cô mới lấy gương ra xem, khóe miệng sưng thật to, không thể về nhà, nhận không này một cái tát.

Gọi điện thoại về Thẩm gia, nói giữa trưa không quay về ăn cơm, lão gia tử liền nổi giận: “Nha đầu kia, đêm qua đã đồng ý với ta sao lại đổi ý, đại cữu nhị cữu đều đã về, chính là muốn nhìn cháu một chút, hôm nay cháu không về, về sau cũng đừng về.”

“Ngoại công, cháu thật sự có chuyện quan trọng.”

“Đừng lấy cớ, thực chưa thấy qua nha đầu nào không hiểu chuyện như vậy, một câu về hay không về?”

“Không về.”

‘Phách --’ lão gia tử tức giận đến cắt đứt điện thoại. An Noãn bất đắc dĩ thở dài, cái dạng này làm sao cô có thể về.

Không lâu sau tiếng chuông di động lại vang lên, là Thẩm Diệc Minh gọi.

Giọng nhị cữu nhẹ nhàng dỗ cô: “Noãn, hôm nay nhị cữu chỉ có thời gian một buổi trưa, buổi tối phải lại phải ra nước ngoài, con trở về một chuyến, để nhị cữu gặp con được không?”

“Nhị cữu, cháu......”

“Đang ở đâu, cữu đi đón con.”

An Noãn còn có thể nói gì.

“Cháu tự gọi xe về, cữu đừng tới đón.”

An Noãn tìm chỗ sửa soạn lại một chút, nhưng một bên mặt vẫn sưng to. Ngồi xe về, trên đường đi cô cố gắng tìm một lý do.

--

Đến nhà, lão gia tử còn ngồi ở sô pha giả bộ tức giận, nghe Đậu Nhã Quyên gào lên: “Noãn Noãn, mặt của cháu làm sao vậy? Bị người đánh?”

Lão gia tử lập tức chạy qua, nâng mặt An Noãn lên xem xét: “Là ai động thủ với cháu? Ai?”

An Noãn bĩu môi, cười giải thích: “Ngoại công, chỉ là một hiểu lầm.”

“Cái gì hiểu lầm, đã sưng thành như vậy vẫn hiểu lầm, nói mau, là ai đánh. Thật là to gan, khi dễ đến trên đầu Thẩm gia.”

Thấy lão gia tử kích động, An Noãn vội vàng trấn an: “Thật là hiểu lầm, ngoại nghe cháu giải thích, không phải người đánh, là cháu bị té, không cẩn thận nên đụng vào tường.”

“Ta tuổi lớn, nhưng không hồ đồ, bị người đánh, hay bị va chạm, ta có thể phân không rõ sao.”

An Noãn không biết nên giải thích thế nào, liền phát hỏa rống lớn nói: “Nếu ngoại kiên trì là bị người đánh, ngoại tự đi thăm dò.”

“Cháu đứa nhỏ này!” Lão gia tử bị chọc tức.

Đậu Nhã Quyên vội vàng khuyên nhủ: “Lão gia tử, con biết cha rất lo lắng, nhưng Noãn Noãn sẽ không nói dối, nói té ngã chính là té ngã.”

Tiết Ngọc Lan cũng hoà giải: “Ăn cơm ăn cơm, mặt Noãn Noãn đã sưng thành như vậy, khẳng định rất đau, cha cũng đừng tức giận nữa.”

Thẩm Diệc Minh vỗ nhẹ đầu An Noãn, ý bảo cô đi dỗ lão gia tử.

An Noãn đi qua thật cẩn thận kéo cánh tay lão gia tử: “Ngoại công, thực xin lỗi, làm cho ông lo lắng, về sau cháu sẽ đi đường cẩn thận. Chúng ta đi ăn cơm được không? Đã đói bụng.”

Lão gia tử tuy rằng còn tức giận, nhưng nghe cô nói đói bụng, liền đứng dậy đi đến nhà ăn.

“Ngoại công, dùng bữa.” An Noãn ân cần gắp thức ăn cho lão gia tử.

Lão gia tử thét lớn một tiếng.

“Ngoại công, ăn cá.”

“Ngoại công, ăn thịt.”

“Đủ!” Lão gia tử quát lớn, giọng cũng mềm nhũn: “Chính mình ăn nhiều một chút, ta kêu bác sĩ đến xem cho cháu, xem có cần uống thuốc hay không.”

“Không cần, đã không đau.” An Noãn sang sảng nói xong.

Lão gia tử than nhẹ một hơi: “Cháu không đau, trong lòng ngoại công đau.”

An Noãn cảm tính ôm lấy lão gia tử, có người yêu thương cảm giác thật tốt.

Một cái ôm của An Noãn, làm lão gia tử càng đau lòng, ôn nhu nói: “Noãn Noãn ngoan, ngoại công không bao giờ nổi giận với cháu nữa, cháu không muốn nói, ngoại công cũng không ép, cháu tự muốn thế nào cũng được.”

“Ngoại công, cháu thật muốn bồi ở bên cạnh ông.”

Lão gia tử cười cười, oán giận nói: “Cháu nói lời này, không lẽ cháu còn muốn rời đi. Nói cho cháu biết, trước khi ta vào quan tài, cháu đều ở lại Bắc Kinh cho ta. Cháu không muốn chia tay với bạn trai người Anh quốc kia, ngoại công không bức cháu, nhưng không cho phép đi Anh quốc cùng người đó.”

Cơm nước xong đại cữu đánh cờ với lão gia tử, An Noãn đánh cờ với nhị cữu, người một nhà hoà thuận vui vẻ. Hết hai ván cờ, đã đến giờ lão gia tử nghỉ trưa, sau khi An Noãn dỗ lão gia tử ngủ, bị Thẩm Diệc Minh gọi vào thư phòng.

“Vừa rồi, ở trước mặt lão gia tử không dám nói, ở trước mặt cữu sẽ không giấu diếm chứ.”

An Noãn bĩu môi: “Cữu có thể không hỏi hay không, cũng đừng tra, thật là hiểu lầm.”

Thẩm Diệc Minh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Con bị người ta khi dễ thành như vậy, sao cữu có thể thờ ơ.”

“Được rồi, cháu nói cho cữu sự tình là như vậy, cháu đang đi trên đường đột nhiên có người tiến lên liền tát cháu một cái, kết quả cô ta nhận lầm người, xem cháu như một tiểu tam.”

Thẩm Diệc Minh bị chọc nở nụ cười: “Đứa nhỏ này, thực không làm cho người ta bớt lo. Lần này cữu không truy cứu, nhưng nếu có lần sau, cữu không dễ dàng bỏ qua.”

Thẩm Diệc Minh nói chuyện với An Noãn một lát, liền đến sân bay ra nước ngoài. Có khi An Noãn thật đau lòng cho ông, thời gian ở Bắc Kinh rất ít, mỗi ngày đều bay tới bay lui khắp nơi, ngay cả thời gian ở với người nhà cũng không có.

--

Chiều tối, An Noãn nhận được điện thoại của Trương Húc.

“An tiểu thư, sáng nay Mạc tiên sinh ăn hết mì cô đưa tới, buổi tối Mạc tiên sinh muốn ăn cháo hoa, không biết cô có thể giúp nấu một ít.”

An Noãn bắt đầu do dự.

“An tiểu thư, nếu cho dù cô không có thời gian cũng xin giúp, cơm trưa Mạc tiên sinh không ăn, có lẻ cơm chiều cũng không nuốt trôi.”

An Noãn không đành lòng, cúi đầu nói: “Tôi nấu xong sẽ đưa đến, khi tôi đến sẽ gọi điện thoại cho anh, anh xuống dưới lấy.”

“An tiểu thư cứ đi lên, đêm nay Lý tiểu thư đã về Mạc gia bồi lão gia tử.”

Gác điện thoại, An Noãn thực cảm thấy mình giống như đang yêu đương vụng trộm. Đi vào bếp nấu cháo, lại đụng Đậu Nhã Quyên.

“Noãn Noãn, lại tự nấu cháo tình yêu cho ai? Cháu không nói với dì, dì kêu đại cữu cháu đi thăm dò, cũng không thể không biết.”

An Noãn bĩu môi oán giận: “Dì, dì đừng trêu chọc cháu, thật sự chỉ là một người bạn bình thường.”

“Tốt lắm tốt lắm, không đùa với cháu nữa, toàn tâm nấu của cháo tình yêu đi.”

An Noãn nấu xong cháo kêu tài xế đưa cô đến bệnh viện, trên đường đi cô đều ở thỉnh cầu lái xe: “Nếu ngoại công hỏi đến, anh đừng nói gì.”

“Tiểu thư, cô yên tâm đi, tôi cam đoan giữ bí mật cho cô.”

Đến bệnh viện, An Noãn vẫn gọi điện thoại cho Trương Húc, kêu anh xuống lấy. Nhưng Trương Húc nói anh ta không ở bệnh viện, đến công ty bàn bạc sự, kêu cô đi lên, chỉ có một mình Mạc Trọng Huy ở phòng bệnh.

An Noãn đến phòng bệnh, phòng bệnh trống trãi chỉ có một mình Mạc Trọng Huy ngồi ở trên giường, ánh mắt còn đang nhìn ra bên ngoài. Thấy An Noãn đi vào, anh kéo kéo khóe miệng, trên mặt khó nén ý cười.

“Vị hôn thê của anh đâu sao để một mình anh ở đây.”

Mạc Trọng Huy không chút để ý trả lời: “Anh kêu cô ấy về Mạc gia bồi gia gia.”

An Noãn hộp cháo mở ra múc ra chén đưa cho anh.

Mạc Trọng Huy giơ giơ tay lên: “Tay rất đau, hai ngày nay đều bị kim chích, vừa chua xót lại trướng.”

An Noãn nhướng mắt, ngồi xuống đút anh.

“Nghe nói giữa trưa anh không ăn.”

Mạc Trọng Huy thản nhiên ‘Ừ’ một tiếng: “Bọn họ không biết nấu, rất khó ăn.”

“Vậy anh cố gắng bồi dưỡng thân thể, sớm xuất viện, tự mình nấu, thích cái gì tự mình làm.”

“Anh thích em làm.”

An Noãn thét lớn một tiếng: “Tôi còn có công việc, không muốn làm bảo mẫu cho người ta.”

“Mạc Trọng Huy, nghe nói anh bị trầm cảm, lại mắc chứng kén ăn.”

Anh trầm giọng nói: “Không có.”

“Còn nói sạo! Mạc Trọng Huy, tôi càng ngày càng khinh thường anh.”

Ánh mắt anh trầm xuống.

“Tôi thích Mạc Trọng Huy của trước kia, có bả vai to lớn, có thể để người ta dựa vào. Tôi thích nhìn anh bơi lội trong hồ bơi, rất tuấn tú. Tôi còn thích nhìn anh tập thể hình, rất đàn ông. Mạc Trọng Huy, khi nào thì anh mới trở lại làm chính anh.”

Anh giật mình cúi đầu hỏi: “Anh trở lại như ngày xưa, em cũng sẽ như vậy sao?”

An Noãn cắn cắn môi, không nói.

“Mạc Trọng Huy, Lý Hân Như xinh đẹp lại thuần khiết, tâm địa còn rất thiện lương, anh thật sự một chút cũng không thích cô ấy sao?”

Mạc Trọng Huy từ từ mở miệng, ánh mắt có chút phiêu miểu: “Trái tim anh không đủ lớn để có thể chứa thêm một người nữa.”

Bất tri bất giác, Mạc Trọng Huy ăn hết một chén cháu, đây là bệnh kén ăn chứng sao? Thấy thế nào cũng không giống a.

“Ngày mai tôi không tới, anh cũng phải đúng giờ ăn cơm.”

“Vì sao?” Vẻ mặt anh có chút thất vọng, còn có chút chờ mong.

“Lý Hân Như ở đây, tôi không tiện tới, hơn nữa tôi còn phải làm việc, còn muốn bồi người nhà, không thời gian chiếu cố anh. Hơn nữa, tôi cũng không là gì của anh, chiếu cố anh như vậy không hợp tình lý, dễ làm cho người ta hiểu lầm.”

Đầu Mạc Trọng Huy cúi thấp xuống.

“Anh đừng như vậy, anh như vậy làm cho tôi rất khó xử. Mạc Trọng Huy, tôi hy vọng anh nhanh chóng khỏe lại, có một cuộc sống tốt, vui vẻ làm việc, tình yêu không phải là tất cả, anh còn rất nhiều chuyện phải làm.”

Mạc Trọng Huy cúi đầu nói: “Không có em, anh làm gì cũng không có ý nghĩa.”

An Noãn dùng sức vỗ lên đầu mình phiền não nói: “Anh muốn bức chết tôi sao? Anh không thể thấy tôi thiện lương thì khi dễ tôi, tôi cũng có thể nhẫn tâm mặc kệ anh.”

Mạc Trọng Huy mím môi bình thản nói: “Tốt, ngày mai em có đến hay không, anh cũng sẽ đúng giờ ăn cơm.”

“Đây mới là Mạc Trọng Huy mà tôi biết. Anh nhất định phải luôn sống tốt.”

--

Sáng sớm, Lý Hân Như ở Mạc gia nấu mì cho Mạc Trọng Huy, sáng hôm qua thấy anh ăn mì ăn rất ngon, hôm nay cô muốn tự mình nấu cho anh, cũng học ở mặt trên bỏ thêm hai cái trứng.

Đại tiểu thư cho tới bây giờ cũng chưa xuống bếp, theo trên mạng mà làm, lúc bắt đầu tay chân lọng cọng, ngón trỏ bị phỏng đã tê rần, không có cảm giác. Nhưng cô không quan tâm, chỉ cần nghĩ đến Mạc Trọng Huy ăn mì do cô nấu, trong lòng vui rạo rực .

Đường Tĩnh Vi rời giường, thấy trong bếp có động tĩnh, đi vào thấy Lý Hân Như, trong lòng bà thở dài một hơi. Đứa nhỏ này, được người nhà cưng chiều, vì Huy nhi thay đổi không ít, hoàn toàn không có tính đại tiểu thư, luôn luôn thỏa hiệp.

Lý Hân Như bỏ mì vô hộp, kêu tài xế của Mạc gia đưa cô đến bệnh viện.

Đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Mạc Trọng Huy đã rửa mặt xong. Hôm nay tinh thần cũng rất tốt, đã xuống giường đi lại.

“Huy, em nấu mì cho anh, mau tới đây nếm thử.”

Mạc Trọng Huy lạnh nhạt trả lời: “Anh không có khẩu vị, không muốn ăn.”

Lý Hân Như sợ run cố gắng nở nụ cười, cầm mì đi đến trước mặt anh, cười nói: “Em tự nấu, lần đầu tiên nấu, anh nếm thử được không?”

Mạc Trọng Huy phiền não lặp lại một lần: “Không muốn ăn.”

“Anh nếm thử thôi, ăn mấy miếng được không? Nhìn xem, thật sự rất thơm.”

Cô đem mì đưa tới trước mặt anh, Mạc Trọng Huy không kiên nhẫn lấy tay phất một cái, chén mì xuống đất, mì và nước văng tung tóe.

Nước mắt trong suốt của cô chảy ra, cô dùng sức lau đi.

“Thật có lỗi, không phải anh cố ý.” Mạc Trọng Huy trầm thấp nói.

“Không sao, là em không tốt, em không nên bức anh.”

Trương Húc ở một bên nhìn, trong lòng thở dài một hơi. Cũng là mì, nhưng không phải cùng người nấu, không giống nhau nên kết quả sẽ là như vậy.

“Anh muốn ăn cái gì, em đi mua cho anh.”

Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, nhìn thẳng mắt cô: “Cái gì anh cũng không muốn ăn, hôm nay anh chuẩn bị xuất viện, không cần người chiếu cố, em về Hong Kong đi.”

Lý Hân Như khóc nói: “Vì sao lần nào anh cũng đuổi em đi, em là hôn thê của anh, em chỉ muốn ở bên cạnh anh khi anh cần. Em yêu anh như vậy, anh không hiểu sao?”

“Thực xin lỗi!”

“Thực xin lỗi có ích lợi gì, anh cũng nhìn thấy mặt tốt của em, thử đón nhận em. Em thấy anh ngày hôm qua ăn mì rất ngon, sáng sớm hôm nay cũng muốn nấu cho anh, làm đến tay cũng bị phỏng, em làm nhiều chuyện vì anh, một chút anh cũng không cảm động sao?”

Mạc Trọng Huy vẫn câu kia: “Thực xin lỗi”.

“Mạc Trọng Huy, em chán ghét anh, cho tới bây giờ chưa có ai khi dễ em như vậy!”

Lý Hân Như khóc chạy đi. Đại tiểu thư từ nhỏ được người nhà nâng trên lòng bàn tay, chưa từng chịu quá khuất nhục như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.