Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 91: Trọng Huy từng mắc bệnh trầm cảm




An Noãn và Lâm Dịch Xuyên mang theo Sớm về khách sạn, dọc đường đi Sớm đeo dính Ân Noãn. Cô đang lái xe, tiểu tử kia hận không thể nhào vào lòng cô, quấn quít cô, nói chuyện với cô.

Lâm Dịch Xuyên ngồi bên cạnh trán nổi lên vài vạch đen, nếu biết trước như vậy anh đã không đem đứa nhỏ phiền phức này đến đây. Vừa đến khách sạn, Sớm liền nhảy xuống xe ôm chặt An Noãn.

Lâm Dịch Xuyên hoàn toàn nổi giận, anh liền mang Sớm qua phòng Hứa Vĩ Thần: "Đêm nay con ngủ với chú Ethan, sáng mai cha sẽ đến đón con."

Sớm níu lấy khung cửa kêu khóc: "Con không cần chú Ethan, con muốn mẹ, con muốn ngủ với mẹ."

Lâm Dịch Xuyên lười quan tâm đến thằng bé đang náo loạn, mang quần áo của thằng bé đưa cho Hứa Vĩ Thần đang ngồi trên ghế sopha. Xong anh đi ra khỏi phòng, 'Phanh' một tiếng cửa phòng đóng lại.

Sớm khóc lóc chạy tới gõ cửa: "Con muốn mẹ, mẹ cứu con."

Ngồi trên ghế sopha vẻ mặt Hứa Vĩ Thần nhàn nhã không chút để ý nói: "Tiểu Jim, đến đây với chú, tối nay cha mẹ cháu sẽ không quan tâm đến cháu đâu."

Sớm khóc thêm chút nữa mới hoàn toàn tuyệt vọng, ngoan ngoãn đến bên cạnh ghế sopha, mở to đôi mắt vô tội ủy khuất nhìn Hứa Vĩ Thần.

Hứa Vĩ Thần xoa đầu cậu bé cười nói: "Đứa bé đáng thương, đã bị Rừng già của cháu bỏ rơi."

Sớm vừa nghe xong khóc càng thương tâm.

"Đừng khóc, cho dù cháu khóc đến chết cũng vô dụng, Rừng già của cháu có lẻ bị lửa dục thiêu đốt, nếu không giải quyết vấn đề sinh lý kịp thời liền xong đời."

Sớm nghe không hiểu lắm, nghẹn ngào nức nở. Trong lòng thầm nghĩ, sau này nhất định sẽ trả thù Rừng già.

Trước mắt không có cách nào chỉ có thể dựa vào Hứa Vĩ Thần: "Chú Ethan, thật ra cháu cũng rất nhớ chú."

Nghe tiểu tử giảo hoạt kia nói xong, Hứa Vĩ Thần liền vui vẻ bế thằng nhóc lên hôn thật mạnh: "Nể tình câu này của cháu, chú đưa cháu ra ngoài chơi."

--

An Noãn chỉ đi rót ly nước, trở lại phòng khách phát hiện không thấy Sớm.

“Lâm Dịch Xuyên, anh đem Sớm đi đâu rồi?”

Lâm Dịch Xuyên không chút để ý trả lời: “Jim nói nhớ chú Ethan nên anh đưa thằng bé đến phòng anh chơi chốc lát.”

An Noãn hài lòng nói: “Sớm thật đúng là càng ngày càng hiểu chuyện.”

Trước kia, khi bọn họ ở Luân Đôn, Hứa Vĩ Thần là kẻ địch lớn nhất của Sớm, người đàn ông này tính tình như con nít luôn thích mua đồ chơi cho Sớm, cho thằng bé kẹo, chỉ cần gặp nhau, hai người đùa giỡn náo loạn. An Noãn biết, có khi như vậy cũng chính là biểu hiện của yêu thương.

“Muốn uống nước không?”

An Noãn đưa cho anh ly nước. Lâm Dịch Xuyên nhận lấy đặt lên bàn, một tay nắm lấy tay An Noãn, kéo cô đến phòng ngủ.

An Noãn bị anh kéo chạy, một bên kháng nghị: “Lâm Dịch Xuyên, làm gì? Có cái gì không thể nói ở đây sao.”

Lâm Dịch Xuyên một cước đá văng ra cửa phòng ngủ, đẩy An Noãn ngã lên giường. An Noãn bị động tác của anh làm cho sợ hãi, giãy dụa ngồi dậy, nhưng anh lại nhanh chóng đè lên người cô.

“Lâm Dịch Xuyên...... Uhm......”

An Noãn nổi giận, đang muốn phát hỏa, Lâm Dịch Xuyên lại ngăn chận môi cô. Lửa nóng kích tình vừa hôn, An Noãn hoàn toàn bị lạc chính mình, không còn giãy dụa.

Dần dần Lâm Dịch Xuyên hôn xuống cái cổ tuyết trắng của cô mút mạnh, An Noãn rõ ràng cảm nhận được hạ thân của anh. Người đàn ông này vì cô ẩn nhẫn đã lâu. cô đau lòng anh, đôi tay đặt lên vai anh, ôm lấy đầu anh. Động tác như vậy không thể nghi ngờ là đang cổ vũ cho anh.

Lâm Dịch Xuyên khàn khàn giọng dụ hoặc bên tai cô: “Có thể chứ? Cho anh được không?”

Ngay tại một khắc kia, trước mắt An Noãn lại hiện ra khuôn mặt đau thương của Mạc Trọng Huy, con ngươi đen như mực của anh như đang nhìn cô ở một khoảng cách rất xa.

Côi rùng mình hít sâu một hơi, ôm lấy mặt Lâm Dịch Xuyên nói: “Aaron, cho em thêm chút thời gian được không?”

Lâm Dịch Xuyên híp mắt nghiến răng nghiến lợi nói: “An Noãn, anh đã cho em rất nhiều thời gian.”

Anh nói xong lại vùi đầu hôn lên ngực cô, gần như cắn mút làm An Noãn đau đến nhíu mày. Bàn tay to ấm áp của anh chui vào trong quần áo cô, vuốt ve bộ ngực no đủ của cô.

Thân thể An Noãn lập tức mẫn cảm căng thẳng, cô biết giờ khắc này sớm muộn gì cũng sẽ đến, cô vẫn biết nên đem tất cả của mình cho anh, nhưng trong đầu lại có một hình bóng không đuổi đi được, tim vẫn giống như bị một bàn tay vô hình giữ lấy.

“Aaron, không thể.”

An Noãn đè lại bàn tay không an phận của anh.

Lâm Dịch Xuyên híp mắt nhìn cô, gằn từng tiếng lạnh lùng nói: “Nếu hôm nay anh không ngừng lại sẽ như thế nào?”

“Lâm Dịch Xuyên, cho em thời gian thích ứng, không nên ép em được không?”

Anh nhíu mày thật chặt, lập tức bình tĩnh nói: “Anh thật muốn đem thân thể của em xé ra, đem cái người trong lòng em lôi ra bên ngoài.”

An Noãn mím môi, không nói gì. Lâm Dịch Xuyên rời khỏi thân thể cô, lập tức đến phòng tắm, phanh một cước đá lên cửa. An Noãn nằm trên giường một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.

--

Đến phòng Hứa Vĩ Thần, anh và Sớm đang đùa giỡn rất vui vẻ, tiểu tử kia ngồi trên cổ Hứa Vĩ Thần, lấy đầu anh để chơi. An Noãn đi vào đi, Sớm hưng phấn từ trên người Hứa Vĩ Thần tuột xuống, trực tiếp chạy về phía An Noãn.

“Chậc chậc, thằng nhóc không có lương tâm này, uổng cho chú chơi đùa với cháu lâu như vậy.”

Hứa Vĩ Thần nhìn An Noãn cười ái muội trêu chọc: “Nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi sao? Rừng già của cô chắc cũng không còn dùng được? Không phải nói một đêm mười lần, tốt xấu gì cũng đại chiến bảy tám lần nha.”

An Noãn nhướng mắt, tức giận mắng: “Hứa Vĩ Thần, anh đừng dạy hư con nít có được không?”

“Sớm quá nhỏ sẽ nghe không hiểu.”

Hứa Vĩ Thần đi đến trước mặt An Noãn cẩn thận xem xét, lập tức cười ha ha, cười đến rất là cuồng dã: “Xem Rừng già của cô để lại rất nhiều ô mai nha, vị trí này bất luận cô mặc quần áo gì cũng không che được.”

An Noãn lôi kéo áo, hung hăng cho Hứa Vĩ Thần một quyền, ôm Sớm rời đi. Trở về phòng, An Noãn có chút chột dạ, cũng không biết Lâm Dịch Xuyên thế nào. Ôm Sớm vào phòng ngủ, tắm rửa cho thằng bé xong mới phát hiện áo ngủ của Sớm ở phòng Lâm Dịch Xuyên.

“Bảo bối con nằm đây đừng nhúc nhích, mẹ đi lấy quần áo cho con.”

Sớm lập tức đứng lên mếu máo khóc: “Mẹ, mẹ đi rồi có về không.”

Tim An Noãn co rút, xoa xoa đầu thằng bé an ủi: “Mẹ chỉ đi lấy quần áo rồi về liền.”

An Noãn nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có tiếng động, cô đành mở cửa thật cẩn thận tiêu sái đi vào. Lâm Dịch Xuyên đã tắm rửa xong, để trần nửa người trên ngồi ở sô pha, trong tay cầm ly rượu.

“Em đến lấy quần áo cho Sớm.”

An Noãn thẳng lưng đi tới valy của Sớm.

“An Noãn, có phải cho dù anh cho em nhiều thời gian hơn nữa, em cũng không quên người kia?”

An Noãn cầm quần áo, thân thể nao nao.

“Nói cho anh biết, còn cần bao lâu?”

Anh từng bước đi đến trước mặt cô, hơi thở nơi tính pha lẫn mùi xà phòng trên người anh vây quanh cô.

An Noãn thẳng lưng lạnh như băng nói: “Lâm Dịch Xuyên, hai người ở bên nhau nhất định phải makelove sao? Không thể đơn thuần yêu nhau trước hay sao?”

Lâm Dịch Xuyên giận quá hóa cười, tay chống trán, vẻ mặt phiền não.

An Noãn đang muốn rời đi, Lâm Dịch Xuyên nắm lấy cổ tay cô lớn tiếng chất vấn: “Em đang thủ tiết vì ai?”

“Buông tay, em không muốn nói chuyện với người say.”

Lâm Dịch Xuyên hung hăng ném ly rượu qua một bên: “Anh con mẹ nó thật điên rồi, mới muốn tôn trọng em, cho em một năm thời gian, em có biết một người đàn ông phải yêu em bao nhiêu mới có thể ẩn nhẫn chờ đợi em như thế này. Em nói cho anh biết, em ở lại Bắc Kinh có phải vì anh ta? Người trong lòng em anh ta ở Bắc Kinh đúng không?”

Lâm Dịch Xuyên đang say, An Noãn chưa từng thấy anh nổi điên như vậy.

Lúc này, Sớm trần như nhộng chạy xuống giường khóc tìm đến đây: “Mẹ, mẹ.”

An Noãn hít sâu một hơi, mỏi mệt nói với anh: “Aaron, anh nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta nói chuyện sau.”

--

An Noãn ôm Sớm, cả đêm không ngủ, tiểu tử kia ở trong lòng cô lại ngủ rất ngon. Có đôi khi, cô thậm chí không hiểu nổi bản thân mình, rõ ràng rất muốn sống vui vẻ bên cạnh Lâm Dịch Xuyên, rõ ràng cũng hiểu tâm tình của một người đàn ông, nhưng cô luôn bức đến hỏng mất, hung hăng tra tấn anh.

Trên thế giới này, người cô không muốn tổn thương nhất chính là Lâm Dịch Xuyên, nhưng cố tình lại tổn thương anh sâu nhất. Suy nghĩ một đêm, sáng hôm sau, cô tính đi xin lỗi anh. Thừa dịp Sớm còn đang ngủ, cô chạy tới nhẹ nhàng gõ cửa phòng Lâm Dịch Xuyên.

Không có đáp lại, chính cô mở cửa đi vào.

Lâm Dịch Xuyên đang thu dọn hành lý, An Noãn có chút nóng nảy, chạy tới ngăn anh: “Lâm Dịch Xuyên, anh đang làm gì?”

“Tổng bộ có việc, lập tức mang Sớm trở về.”

“Tốt lắm, em biết sai rồi, anh đừng đi được không? Anh muốn như thế nào thì như thế nào, em đều nghe lời anh.”

An Noãn làm ra thật lớn thỏa hiệp.

Lâm Dịch Xuyên từ trên cao nhìn cô thật lâu, lập tức thản nhiên nói: “An Noãn, anh cũng nghĩ thông sốt rồi, anh không muốn bức em, nếu em không muốn về, cứ ở lại Bắc Kinh đi, dù sao nơi này cũng có người em yêu. Đối với em anh cùng lắm cũng chỉ là một ân nhân, cảm động rốt cuộc cũng không phải tình yêu, Lâm Dịch Xuyên anh không cần bất luận kẻ nào thương hại.”

“Anh nói bậy bạ gì đó?”

An Noãn đem hành lý của anh sang một bên, không cho phép anh thu dọn nữa.

Cô nảy sinh ác độc nói: “Lâm Dịch Xuyên, không phải anh muốn chỉ là thân thể em thôi sao? Em cho anh, anh nghĩ muốn cái gì em đều cho anh, hết thảy cho anh.”

An Noãn nói xong luống cuống tay chân cởi nút quần áo.

Lâm Dịch Xuyên nhìn cô kích động bất đắc dĩ thở dài. Vươn tay kéo cô vào lòng nhẹ nhàng nói: “Được rồi được rồi, biểu tình thấy chết không sờn của em khiến anh thấy mình như đang cường bạo em.”

Cô nhướng mày hỏi: “Anh xác định, thật sự không cần?”

“Em xác định, em thật sự cho?”

An Noãn nắm tay thành quyền đánh một cái thật mạnh lên ngực anh.

“Em chán ghét anh giống như tối qua, giống như ở bên cạnh em chỉ vì chuyện đó.”

Lâm Dịch Xuyên bất đắc dĩ ôm cô, thán cả giận: “Về sau cho dù anh nghẹn đến chết, cũng không cưỡng bách em. Đêm qua, phản ứng của em thiếu chút nữa làm anh tức giận đến hộc máu. Anh thật không hiểu, bên ngoài phụ nữ tốt một bó to, Lâm Dịch Xuyên anh sao lại chọn đúng em.”

“Đêm qua thực xin lỗi.” An Noãn thì thầm trong lòng anh, giọng nói nhỏ đến mức chỉ mình cô có thể nghe được.

Lâm Dịch Xuyên còn có thể nói cái gì, có lẻ do mình quá vội vàng.

“An Noãn, suy nghĩ một đêm, anh kỳ thật đã nghĩ thông suốt, biểu hiện của em tối hôm qua ít nhất có thể chứng minh anh không nhìn lầm người, em không phải là người tùy tiện. Về sau anh sẽ cố gắng biểu hiện tốt hơn, để từ trong nội tâm của em cảm nhận anh, tín nhiệm anh, đem tất cả của mình giao cho anh.”

--

An Noãn đưa Sớm đến khu vui chơi của Bắc Kinh, Trung Quốc đặc sắc, nhiều người náo nhiệt, tiểu tử kia chơi cũng rất vui vẻ.

Lâm Dịch Xuyên hôm nay khó được rất phối hợp, mang Sớm chơi rất nhiều trò chơi mạo hiểm kích thích, cũng làm tình cảm hai cha con tăng thêm một bậc. Trọn một ngày, Sớm kìm lòng không đậu liền sửa miệng kêu ‘Cha’.

Vốn tính một nhà ba người đi ăn lẩu, Sớm còn chưa ăn qua món lẩu của Trung Quốc. Khả An Noãn nhận được điện thoại của Mạc thị, cái hạng mục khách sạn kia, bên thi công mới có chút nghi vấn muốn cùng hiết kế sư chính trao đổi.

Lần trước, An Noãn bởi vì chuyện của Thẩm gia đã lỡ hẹn, lần này khẳng định không thể lại không đến. Cô thật có lỗi nhìn về phía Lâm Dịch Xuyên, Lâm tiên sinh siêu cấp khó chịu.

“Em sẽ về sớm với hai người, đừng nóng giận được không?”

Lâm Dịch Xuyên không nói lời nào.

“Lâm Dịch Xuyên, hiện tại anh biết, trước kia anh luôn phải xã giao bên ngoài, không có thời gian bồi Sớm.”

Lâm Dịch Xuyên trắng mắt liếc cô tức giận hừ nói: “Em tự nói với Sớm. Xem thằng bé có bao nhiêu thất vọng.”

An Noãn mím môi ôn tồn thỉnh cầu: “Anh giúp em mang Sớm đi ăn được không, em trả tiền?”

Lâm Dịch Xuyên tức giận gõ lên trán cô một cái.

An Noãn kéo cánh tay anh làm nũng: “Tốt lắm, đừng nóng giận, em cũng không muốn làm Sớm thất vọng, nếu không ngày mai hai người ở lại thêm một ngày, chúng ta một nhà ba người ra ngoài dạo chơi một ngày.”

Một nhà ba người này chữ, đối với Lâm Dịch Xuyên mà nói rất hưởng thụ.

“Được rồi, em đi đi, anh và Sớm hai người đi ăn lẩu, nếu em về sớm thì tới đó.”

“Ngày mai ở thêm một ngày?”

Lâm Dịch Xuyên có chút khó xử: “Về tổng bộ có một hội nghị quan trọng, vắng họp không được. Bởi vậy, ngày mai phải trở về.”

An Noãn bĩu môi, trong lòng có chút khổ sở.

Luôn luôn cùng nhau ba người, hiện tại lại ở cách nhau quá xa, có khi An Noãn nằm trên giường ngẫm lại, làm tất cả như vậy có đáng giá hay không.

--

Đưa Lâm Dịch Xuyên và Sớm đưa đến quán lẩu, An Noãn lái xe đến khách sạn. Bàn ăn đã ngồi đầy nhân, An Noãn là người đến cuối cùng. Tầm mắt cô quét qua một vòng, không thấy Mạc Trọng Huy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Đã quen thuộc với những lãnh đạo của Mạc thị, bên thi công cũng rất khách khí, mọi người vừa ăn cơm vừa bàn công việc, trò chuyện với nhau thật vui. Nhưng trong lòng An Noãn vẫn nghĩ đến hai cha con kia, luôn luôn lén lút nhìn đồng hồ.

Đang lúc cô chuẩn bị tìm cớ rời đi, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Mạc Trọng Huy và Trương Húc đi vào. Mọi người đều đứng lên, mỗi lần Mạc Trọng Huy đến dẫn tới mọi người khúm núm cúi đầu khom lưng.

Trương Húc nhìn mọi người nói: “Các vị không cần khách khí, Mạc tiên sinh vừa mới gặp khách, vừa lúc có thời gian, chạy tới gặp mọi người. Mạc tiên sinh đối với hạng mục này rất coi trọng, các người đều vất vả rồi.”

Một người ngồi bên cạnh An Noãn tự động đứng lên nhường lại chỗ ngồi. Ngồi bên cạnh Mạc Trọng Huy, An Noãn như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Trong phòng ăm đột nhiên có một người không sợ chết nói một câu: “Mạc tiên sinh, anh và An tiểu thư ngồi bên cạnh nhau rất xứng đôi.”

Mọi người thở hốc vì kinh ngạc, tin tức Mạc Trọng Huy đính hôn không ai không biết, nhưng vị hôn thê của anh là con gái của phú hào ở Hongkong không họ An.

Không khí trong phòng lúc này có chút quỷ dị, An Noãn mím môi, thản nhiên nói: “Dương tổng giám thật đúng là sẽ hay đùa, may mắn vị hôn thê của Mạc tiên sinh không ở đây, bằng không sẽ hiểu lầm tôi và Mạc tiên sinh có cái gì.”

Mọi người đều đứng lên phụ họa, một đám đều nói: “Lão dương, ông say rồi.”

“Tôi không có say, Mạc tiên sinh và An tiểu thư rõ ràng chính là trai tài gái sắc.”

Tất cả mọi người sợ hãi nhìn sắc mặt Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy lại bình tĩnh thần kỳ. Có người lôi lão Dương đi, không khí mới dịu đi lại.

An Noãn chịu không nổi Mạc Trọng Huy ngồi ở bên cạnh cô không nói được một lời, đứng lên thật có lỗi nói: “Các vị, tôi có chuyện phải về, hôm khác tôi làm chủ mời các vị một bữa cơm để tạ tội.”

“Mạc tiên sinh mới đến, An tiểu thư sao lại muốn đi, nếu không như vậy đi, Mạc tiên sinh đồng ý, chúng tôi tự nhiên không có ý kiến.”

An Noãn cắn cắn môi, tự rót cho mình một ly rượu quay sang Mạc Trọng Huy: “Mạc tiên sinh, thật sự rất có lỗi, nếu không phải có việc gấp, tôi sẽ không về trước, hy vọng anh đừng trách. Ly rượu này coi như là bồi tội, tôi uống, anh tùy ý.”

An Noãn nâng ly định uống, Mạc Trọng Huy đột nhiên cầm tay cô. Tay anh rất lạnh, không hề có độ ấm. Mạc Trọng Huy đứng lên, không nghĩ rằng liếc mắt một cái thấy được dấu hôn trên cổ cô, tiên diễm ướt át.

Tay anh dùng sức, làm An Noãn đau.

“Mạc tiên sinh.” Cô kêu lên muốn tránh thoát khỏi tay Mạc Trọng Huy nhưng anh lại nắm rất chặt.

Tầm mắt anh thủy chung dừng ở trên cổ cô, con ngươi đen như mực híp lại. Mọi người thấy anh như vậy cũng không dám lên tiếng, ngay cả hô hấp cũng trở nên thật cẩn thận.

“Cô cho là cô uống được một vài ly rượu, có thể trở thành nữ cường nhân sao? Cô cho là chỉ cần cô cười, tất cả người đàn ông đều sẽ cho cô mặt mũi?”

An Noãn không biết tại sao anh tức giận, cô tự nhận gan mình rất nhỏ, không có trêu chọc đến anh.

“Mạc tiên sinh, anh say?” Cô thấp giọng nhắc nhở.

Một câu Mạc tiên sinh, làm cho Mạc Trọng Huy hoàn toàn phát hỏa, anh nắm cằm cô, không để ý đến tầm mắt nóng rực của mọi người, rống giận ra tiếng: “Đi rồi vì sao phải về? Em có bản lĩnh cũng đừng xuất hiện ở trước mặt anh? Cũng đừng mang theo hơi thở của người đàn ông khác xuất hiện ở trước mặt anh!”

Mặt An Noãn từ trắng chuyển hồng.

“Anh tình nguyện vĩnh viễn em cũng không trở lại.”

Mạc Trọng Huy lạnh lùng rống xong, buông tay đi ra khỏi phòng. Một khắc kia, An Noãn thật muốn tìm cái lỗ chui xuống, cô cầm túi xách vội vàng chạy đi, ngay cả chào mọi người cũng không có.

Trương đặc trợ thấy thế vội vàng đuổi theo.Ra khỏi khách sạn mới đuổi kịp An Noãn.

“An tiểu thư, xin đợi một chút.”

Trương Húc ngăn trước mặt An Noãn.

An Noãn cười lạnh: “Trương trợ lý, anh đứng đây để chê cười tôi sao? Vừa rồi còn chưa đủ buồn cười sao?”

“An tiểu thư, cô hiểu lầm, tôi có vài câu muốn nói với cô, cho tôi năm phút được không?”

An Noãn thét lớn một tiếng, bước ngang qua anh bỏ đi. Đến xe mình, An Noãn vội vàng mở cửa ngồi vào ghế lái. Vừa muốn khởi động, Trương Húc dang tay ngăn cản trước đầu xe, vẻ mặt giống như muốn cùng cô đồng quy vu tận.

An Noãn nhắm mắt để mình bình tĩnh lại, mở cửa xuống xe

Vào một quán cà phê, Trương Húc mời An Noãn ly cà phê.

“Trương trợ lý, hy vọng anh có thể nói ngắn thôi, bạn trai tôi và con trai đang đợi tôi về.”

Trương Húc giật mình lập tức mở miệng: “An tiểu thư, tôi muốn nói với cô về cuộc sống của Mạc tiên sinh đã trải qua mấy năm nay.”

An Noãn không nói gì, cô cũng muốn biết mấy năm nay cuộc sống của Mạc Trọng Huy có bao nhiêu phong phú.

“Lúc cô vừa mới ra nước ngoài, Mạc tiên sinh cũng chưa về Bắc Kinh, cả ngày anh ấy nhốt mình trong phòng, có đôi khi đứng trước cửa sổ cả ngày, có đôi khi ôm quần áo của cô còn để lại ngồi ngoài ban công suốt đêm. Có khi cả ngày không ăn một miếng cơm, có khi mấy ngày cũng không chợp mắt. Còn có lúc dùng rượu để chuốt say bản thân, không ngừng uống, uống xong lại ói như điên. Có một lần ói ra cả mật xanh, bị đưa đến bệnh viện. Thẩm Cầm Phong nói anh ấy bệnh kén ăn và bị trầm cảm, anh ta còn nói, nếu không tìm được cô về, Mạc tiên sinh có thể không thể khỏi bệnh. Tôi sợ tới mức bay qua Anh quốc tìm cô, nhưng không tìm được. Tôi lo cho Mạc tiên sinh, nên phải về.

Thời gian đó, Mạc tiên sinh đều dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để duy trì mạng sống. Sau đó, người nhà anh ấy ở Bắc Kinh gọi điện thoại qua nói lão gia tử bị bệnh nan y, hy vọng Mạc tiên sinh có thể trở lại bên cạnh lão gia tử, bồi ông đoạn thời gian cuối cùng.

Mạc tiên sinh từ lúc đó cũng bắt đầu tỉnh lại, anh ấy trở về Bắc Kinh, vẫn bồi ở bên cạnh lão gia tử. Mạc tiên sinh không biểu đạt tình cảm của mình, nhưng đối với lão gia tử, anh ấy rất áy náy, dù sao cũng bởi vì một chút hiểu lầm đã bỏ đi suốt bảy năm. Vì không muốn lão gia tử khổ sở, Mạc tiên sinh mới khôi phục cuộc sống của một người bình thường.

Anh ấy cố gắng làm việc, lấy một ngày làm thành hai ngày, có đôi khi cả ngày anh ấy cũng không ngủ, có đôi khi một ngày ngủ hai ba giờ, dùng công việc gây tê bản thân. Cho nên mới có thành tích hôm nay, Mạc thị trở thành xí nghiệp nổi tiếng nhất toàn quốc, Mạc tiên sinh cũng trở thành người giàu có nhất nước.

Mấy năm nay, lão gia tử cũng chỉ có một tâm nguyện, hy vọng Mạc tiên sinh có thể sớm ngày thành gia lập thất, đã giúp anh ấy tìm rất nhiều cô gái xinh đẹp tài giỏi, Mạc tiên sinh nhìn cũng không nhìn tới. Chỉ có chuyện này, anh ấy không nghe lời lão gia tử.

Cho đến trước đây không lâu, bác sĩ chẩn đoán, tế bào ung thư của lão gia tử đã khuếch tán ra toàn thân, không còn bao nhiêu thời gian, có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Ngày đó, lão gia tử mê man suốt hai ngày, mọi người trong nhà đã muốn chuẩn bị hậu sự. Lão gia tử đột nhiên tỉnh lại, nắm tay Mạc tiên sinh nói, ông không thể đi, chưa nhìn thấy anh ấy cưới vợ sinh con, cho dù ông chết đi cũng không nhắm mắt. Vì muốn hoàn thành tâm nguyện của lão gia tử, Mạc tiên sinh mới đồng ý đính hôn với Lý Hân Như tiểu thư.

Sinh mệnh rất kỳ diệu, Mạc tiên sinh vừa đồng ý đính hôn, sức khỏe lão gia tử dần dần tốt hơn, thậm chí có thể tham gia buổi tiệc đính hôn đơn giản của bọn họ.”

Nói tới đây, Trương Húc uống một hớp cà phê.

“An tiểu thư, bệnh trầm cảm của Mạc tiên sinh vẫn chưa khỏi hẳn, mỗi lần anh ấy nhớ cô đến khi không thể khống chế, sẽ dùng dao rạch lên ngực một đường, để miệng vết thương đổ máu cũng không băng bó. Có một lần anh rạch rất sâu, máu chảy không ngừng, may mắn ngày đó tôi quay trở lại, kịp thời đưa anh ấy đến bệnh viện.”

Trương Húc vẫn nhíu mày thật chặt.

“An tiểu thư, Mạc tiên sinh yêu cô bao nhiêu, cô vĩnh viễn sẽ không thể tưởng tượng nổi. Anh ấy không phải là một người giỏi biểu đạt, nên chỉ có thể dùng hành động, anh ấy vì thành toàn cho cô, tình nguyện thương tổn chính mình. Lần này cô trở về, cảm xúc của anh ấy càng không thể khống chế, có lẽ ngực anh ấy lại thêm vài vết sẹo mới. Nếu cô còn thương anh ấy, hãy trở về bên cạnh anh ấy, để anh ấy không tổn thương bản thân mình nữa.”

An Noãn từ đầu đến cuối đều cúi đầu, móng tay sắc bén đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu.

“An tiểu thư, Mạc tiên sinh yêu cô đến khắc cốt ghi tâm, không có cô anh ấy sống còn khổ hơn so với chết. Tôi xin cô, van xin cô, van cầu cô cho anh ấy thêm một lần cơ hội.”

Trương Húc gần như dập đầu với An Noãn.

An Noãn đứng lên, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Trương trợ lý, xin anh hãy chăm sóc tốt cho anh ta, tôi và anh ta vĩnh viễn không thể quay trở lại.”

An Noãn nói xong xoay người rời đi.

“An tiểu thư, cô thật sự có thể nhẫn tâm như vậy sao?”

An Noãn cắn cắn môi, lập tức bỏ đi.

Ra khỏi quán cà phê, An Noãn dùng sức lau mắt, mơ hồ, lại lau, vẫn mơ hồ. Cô dùng sức lau thật mạnh, nhưng vẫn không hết được. Lái xe tùy ý trên đường, ánh mắt hoàn toàn thấy không rõ con đường phía trước. Cuối cùng, cô ngừng xe ven đường, cúi đầu vào tay lái khóc thật lớn.

--

An Noãn về đến khách sạn thì đã khuya, Sớm cũng đã ngủ, Lâm Dịch Xuyên còn ngồi ở phòng khách đợi cô.

Thấy An Noãn về, Lâm Dịch Xuyên phiền não nói: “Họi điện thoại em không nghe, An Noãn, rốt cuộc em muốn như thế nào?”

An Noãn đi đến bên cạnh anh, nhìn thẳng vào mắt anh đột nhiên nói: “Lâm Dịch Xuyên, chúng ta làm đi, cùng em làm được không?”

Lâm Dịch Xuyên nhíu mày, đặt tay lên trán cô cau mày nói: “Không phải phát sốt chứ, phát điên cái gì?”

An Noãn bất chấp tất cả, ôm lấy cổ anh chủ động hôn lên môi anh. Lâm Dịch Xuyên bị cường hôn, nhíu mày càng chặt.

Anh dùng lực gạt tay cô ra gầm nhẹ: “An Noãn, ngươi phát điên cái gì? Chịu kích thích chuyện gì?”

“Em không bị kích thích, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, Lâm Dịch Xuyên, em muốn vĩnh viễn sống chung với anh.”

Anh bất đắc dĩ kéo cô vào lòng, nhỏ giọng an ủi: “Được rồi, được rồi, vĩnh viễn ở bên nhau, chúng ta vĩnh viễn sống với nhau. Bất luận là ai, đều đừng mơ tưởng mang em rời khỏi anh.”

Tối hôm đó, bọn họ cái gì cũng không làm, chỉ ôm chặt nhau đi vào giấc ngủ.

Đêm đã khuya, anh cũng không ngủ được, cảm giác được rõ ràng nước mắt lạnh lẽo của cô làm ướt ngực anh. Anh biết, cô rơi nước mắt vì một người đàn ông khác. Anh không tức giận chỉ ôm cô thật chặt vào lòng.

Nói không khó chịu là giả, trong lòng lạnh lẽo, tim cũng co rút đau đớn, nhưng tất cả cảm xúc đều không bằng một phần vạn của đau lòng. Anh đau lòng cô, hận không thể thay cô chịu tất cả những thống khổ này.

--

Sáng sớm hôm sau, An Noãn tỉnh lại ở trong lòng Lâm Dịch Xuyên, mặt dán trong ngực anh, cơ hồ có thể nghe rõ ràng nhịp đập tim anh. Cô đỏ bừng mặt, đang muốn ngồi dậy, Lâm Dịch Xuyên lại đè cô xuống, cười đến cực kỳ phóng đãng.

“Em có biết em chảy bao nhiêu nước miếng lên ngực anh không, anh bắt đầu ghét bỏ em làm sao bây giờ?”

An Noãn thét lớn một tiếng, cắn mạnh lên ngực anhg, Lâm Dịch Xuyên đau ngao ngao kêu.

“Người phụ nữ bạo lực này, không thể ôn nhu một chút sao?”

“Vậy anh còn ghét bỏ em không?”

Anh bất đắc dĩ xoa xoa tóc cô: “Em không chê anh, anh cám ơn trời đất rồi, làm sao ghét bỏ em được.”

Sau đó, Hứa Vĩ Thần đưa họ đến sân bay, An Noãn tự nhiên cũng đi theo. Trên đường đi, Sớm an phận ngồi, không nói được một lời.

Hứa Vĩ Thần kỳ quái chọc thằng bé: “Sớm, có phải luyến tiếc chú không? Sao vẻ mặt lại mất hứng?”

Sớm quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, giống như giận dỗi nói: “Mẹ không thương con.”

An Noãn sợ run ôm Sớm lên đùi dụ: “Sao mẹ lại không thương con.”

“Đêm qua mẹ không ôm con ngủ, mẹ ôm Rừng già ngủ, để một mình con trên giường giác.”

Hứa Vĩ Thần nghe xong cười đến dâm đãng.

“Chậc chậc, làm cha mẹ, hai người dù không khống chế được kích tình, cũng phải ở sau lưng đứa nhỏ nha, lúc hai người làm, bên cạnh một đứa bé ba tuổi nhìn, không phải là rất quái dị sao? Di, cả người tôi nổi da gà.”

“Hứa Vĩ Thần, anh còn ghê tởm như vậy cẩn thận tôi không khách khí với anh.”

Hứa Vĩ Thần tiếp tục trêu chọc: “An Noãn, tôi nghĩ cô rất thuần khiết, không nghĩ cô chỉ có bề ngoài văn tĩnh, nội tâm như lửa, trời ạ, về sau tôi phải cách xa cô chút, vạn nhất Rừng già của cô không có ở đây, cô tìm tôi phát tiết dục hỏa sẽ không tốt lắm.”

Lâm Dịch Xuyên không chút khách khí hung hăng nện một quyền lên mũi anh ta. Hứa Vĩ Thần đau thẳng hô: “Cậu yên tâm, cho dù cô ấy tìm tôi, tôi cũng sẽ không muốn cô ấy, vợ bạn không thể đụng nha.”

Đến sân bay, Sớm lưu luyến An Noãn, ôm cổ An Noãn, khuôn mặt tươi cười gác lên vai cô: “Mẹ, không thể cùng nhau về sao?”

An Noãn vỗ nhẹ lưng thằng bé an ủi: “Sớm, mẹ có rất nhiều chuyện phải làm, sau khi làm xong sẽ về.”

“Vậy sao Sớm không thể ở lại, ở bên cạnh mẹ.”

“Không thể, gia gia và bà nội sẽ nhớ con.”

Tiểu tử kia đô đô cái miệng nhỏ, tức giận chạy đi chỗ khác. Lâm Dịch Xuyên không tiếng động kéo An Noãn vào lòng.

“Lâm Dịch Xuyên, anh cũng giống Sớm, cũng luyến tiếc em?”

Anh trầm giọng nói: “Thật hy vọng có thể ôm em ngủ mỗi ngày.”

An Noãn nhéo mạnh lên ngực anh, lại đúng chỗ sáng nay cô cắn.

Lâm Dịch Xuyên “Tê --” kêu một tiếng.

Tiếng loa phóng thanh kêu hành khách đăng ký, Lâm Dịch Xuyên nhìn nhìn đồng hồ, không coi ai ra gì nâng cằm cô hôn lên môi cô, giống như hôn như thế nào cũng không đủ. Hứa Vĩ Thần ở một bên nhìn đến ngây người.

Biết Lâm Dịch Xuyên đã nhiều năm, chưa bao giờ thấy anh yêu một người nào như vậy. Trước giờ đều chỉ có phụ nữ đeo theo anh như si, có thể gọi đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Đưa bọn họ rời đi, trên đường về, Hứa Vĩ Thần quan tâm hỏi: “Hạng mục của công ty Thần Phong tiến hành thế nào? Cô cũng không thể chỉ lo yêu đương mà bỏ quên công việc.”

“Tôi là người như thế sao? Nữ cường nhân nha.”

Hứa Vĩ Thần tức giận hừ một tiếng: “Cái gì nữ cường nhân, còn không phải dựa vào đàn ông sao, không có Rừng già của cô, cô có thể có hôm nay sao.”

An Noãn nhướng mắt, lười quan tâm anh.

“An Noãn, nói thật Rừng già là người đàn ông tốt, cô đã lựa chọn anh ta, hy vọng cô có thể đối xử tốt với anh ta.”

--

Thẩm lão gia tử té xỉu nhập viện đã lâu, mọi người trong nhà rất khẩn trương. Một người khi tuổi đã cao liền giống như một đứa con nít, trong lúc lão gia tử nằm viện vẫn ồn ào đòi xuất viện, tâm tình của ông ai cũng hiểu. Mọi người đều cố gắng, thử đi tìm An Noãn, nhưng kia nha đầu lại di truyền được tính quật cường và bướng bỉnh của lão gia tử, làm cho mọi người trở về tay không.

Hôm nay, lão gia tử ở phòng bệnh phát hỏa: “Các ngươi một đám vô dụng, ai mượn các người ngày ngày đến, ta chỉ muốn cháu ngoại của ta đến thăm ta.”

Mọi người cũng không dám nói thật với ông chỉ có thể an ủi: “Gần đây, An Noãn dường như rất bận.”

Lão gia tử vừa nghe, lập tức đen mặt quay sang Thẩm Thần Phong: “Noãn Noãn gần đây không phải hợp tác với công ty của cháu sao, có phải do cháu làm áp lực với con bé?”

Thẩm Thần Phong buồn bực hỏng rồi, tức giận trả lời: “Lúc nào thì ông thấy cháu làm khó em ấy, em ấy căn bản không muốn chấp nhận ông, là ông tự mình đa tình thôi.”

Lão gia tử vừa nghe vươn tay có thể chụp được gì đó liền ném về phía Thẩm Thần Phong.

“Gia gia, ông còn như vậy, về sau cháu không bao giờ đến thăm ông. Chuyện An Noãn, ông cũng đừng mơ tưởng cháu ra sức, đừng quên, toàn bộ gia tộc, chỉ có cháu thân nhất với An Noãn.”

Anh không dám nói, thiếu chút nữa anh còn theo đuổi em họ của mình.

Lão gia tử vừa nghe vẻ mặt lập tức chuyển sang mỉm cười: “Thần Phong a, cháu giúp ta hẹn An Noãn gặp mặt, gia gia rất gặp Noãn Noãn.”

“Bình thường ông chỉ mắng chửi cháu? cháu mới không cần giúp ông.”

Mềm không được, lão gia tử chỉ có thể mạnh bạo: “Vậy cháu chờ công ty của mình đóng cửa đi, cháu tin không chỉ cần ta lão nhân này gọi một cú điện thoại, công ty của cháu lập tức đóng cửa.”

Thẩm Thần Phong trợn mắt nhìn, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, đáp ứng hỗ trợ hẹn gặp An Noãn.

Thẩm Thần Phong có thể nghĩ đến cũng chỉ có chuyện công việc, anh kêu người gọi điện thoại cho JM, thông báo An Noãn và đoàn thiết kế đến công ty họp.

--

An Noãn mang theo vài thiết kế sư đến công ty của Thẩm Thần Phong họp, kết quả tiếp tân ở đại sảnh nói với cô, Thẩm tổng có việc, kêu cô đến văn phòng trước.

An Noãn nhíu nhíu mày, rơi vào đường cùng đi lên văn phòng của Thẩm Thần Phong. Thư ký đưa cô vào văn phòng, An Noãn liếc mắt liền thấy Thẩm lão thủ trưởng ngồi trên sopha. Cô cau mày.

Theo bản năng muốn chạy trốn, Thẩm Thần Phong lại nắm cánh tay cô giải thích: “Xin lỗi tôi lấy việc công làm việc riêng, hôm nay lão gia tử mới xuất viện, An Noãn, nể mặt tôi được không, nói vài câu với lão gia tử đi.”

“Thật có lỗi Thẩm tổng, tôi đến để họp.”

Vẻ mặt An Noãn nghiêm túc, không nhìn tới lão gia tử.

Thẩm Thần Phong bất đắc dĩ thở dài, cầu xin nói: “Noãn Noãn, cầu xin cô, cô nói chuyện với ông chốc lát, bằng không tôi sẽ bị ông mắng chết. Cô có biết tính tình lão gia tử rất khó chịu hay không.”

Cô làm sao không biết, năm đó cha mẹ không phải là bị ông đưa vào tuyệt cảnh sao. Lão gia tử đi tới, vươn tay muốn nắm tay An Noãn, An Noãn theo bản năng đưa hai tay ra phía sau.

Lão gia tử có chút khổ sở, lại vẫn miễn cưỡng cười vui: “Noãn Noãn, cùng ngoại công về nhà ăn một bữa cơm được không? Trong nhà còn có rất nhiều thân thích, ngoại công muốn giới thiệu với cháu. Còn có phòng của mẹ cháu trước kia, ngoại công vẫn đều giữ lại, luôn luôn chờ Diệc Như trở lại.”

Rất nhiều thời điểm, ta chờ ngươi, ngươi chờ ta, chúng ta đều đang chờ đợi đối phương bước ra trước. Sau ngẫm lại, người một nhà, hay là một đôi yêu nhau, cần gì phải đi để ý là ai trước ai sau.

“Thật có lỗi, thủ trưởng, tôi còn có rất nhiều việc phải làm.”

Một tiếng thủ trưởng, làm cho lão gia tử đau lòng, run rẩy nói: “Đứa nhỏ, ta là ngoại công, không phải thủ trưởng.”

“Thực xin lỗi, tôi không có ngoại công.”

Lão gia tử lão rơi lệ: “Đứa nhỏ, xin cháu cho ngoại công một lần cơ hội, thật ra ngoại công đã sớm hối hận, vẫn trọng mặt mũi không đi tìm mẹ cháu, lại không nghĩ rằng đời này không còn gặp được nữa. Đứa nhỏ, về bên cạnh ngoại công được không? Để ngoại công bồi thường thật tốt cho cháu. Ta nhất định thương cháu đối với cháu thật tốt, không để cho bất luận kẻ nào khi dễ cháu.”

An Noãn hít sâu một hơi, thực nghiêm túc nói với Thẩm Thần Phong: “Thẩm tổng, toàn bộ thiết kế sư của chúng tôi đều đang đợi anh họp, hy vọng anh không phải đang đùa giỡn với chúng tôi.”

Thẩm Thần Phong nhíu nhíu mày, cúi đầu nói: “Cô đến phòng họp trước đi, mười phút sau chúng ta bắt đầu.”

An Noãn lúc này mới xoay người ra khỏi văn phòng. Lão gia tử ngồi trên sô pha, hoàn toàn không có tinh thần.

“Gia gia, ông đừng như vậy, ông như vậy làm cho cháu rất khó xử. Ông cũng thấy được, An Noãn thực phản cảm với ông, nếu ông thật muốn bồi thường cho cô ấy , liền ngầm đối xử tốt với cô ấy được không?”

“Không được,” Lão gia tử ấn cái trán: “Ta muốn An Noãn ở bên cạnh ta, nhân lúc ta còn sống ta muốn Noãn Noãn bồi ở bên cạnh ta.”

“Nhưng cô ấy sẽ kết hôn, bạn trai của cô ấy là người Anh quốc, cô ấy ở Trung Quốc sẽ không lâu.”

Lão gia tử lập tức khôi phục thần khí: “Ta kiên quyết không đồng ý gả Noãn Noãn cho người Anh quốc, trừ phi tên Anh quốc kia vì Noãn Noãn bỏ công việc ở bên đó, về Trung Quốc phát triển.”

Lão nhân này hoàn toàn không thể cứu.

“Cháu gọi điện thoại cho cha cháu tới đón ông về, cháu phải đi họp. An Noãn kia tính tình thối giống như ông, nếu cháu không đi qua, cô bé kia sẽ phát hỏa.”

--

An Noãn có chút vô tâm tham gia hội nghị, khi lên tiếng lại phạm rất nhiều sai lầm, ngay cả số liệu cơ bản nhất đều báo sai. Cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể tìm Khương Lâm cứu, kêu anh đến trần thuật.

Hội nghị lần này đơn giản chỉ báo cáo công việc, hội nghị tiến hành một giờ đã xong. Thẩm Thần Phong thịnh tình yêu cầu bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa, An Noãn lại cự tuyệt .

Hiện tại quan hệ rất mẫn cảm, Thẩm Thần Phong cũng không nói thêm cái gì. Đâu biết rằng ra khỏi phòng họp, lão gia tử còn chưa đi, cùng cha anh đợi bọn họ.

Lão gia tử tiến lên mắng Thẩm Thần Phong: “Cái gì hội nghị lâu như vậy, để cháu ngoại ta đói bụng, ta không tha cho cháu.”

Lúc lão gia tử nói những lời này, cũng may những người khác đều đi hết.

Thẩm Diệc Bác đỡ lão nhân đi đến bên cạnh An Noãn cười nói với cô: “An Noãn, cháu cùng ngoại công của cháu ăn bữa cơm đi? Lão gia tử chờ cháu đã lâu, hôm nay mới xuất viện, vừa ra viện liền nhớ thương đến tìm cháu. Bất luận trong lòng cháu có bao nhiêu hận, bữa cơm này có thể bồi lão gia tử ăn không.”

“Thật sự có lỗi, tôi phải về công ty có việc, bọn họ đều đang đợi tôi.”

“Mặc kệ thế nào, cơm cũng phải ăn. Cháu xem, hiện tại cũng đến giờ ăn cơm.”

Vô luận Thẩm Diệc Bác khuyên như thế nào nói, An Noãn thủy chung không mở miệng.

Cuối cùng lão gia tử thở dài thật sâu thản nhiên nói: “Quên đi, đừng ép buộc Noãn Noãn, để đứa nhỏ đi ăn cơm đi, đừng để bị đói.”

An Noãn nói câu “Thật có lỗi”, lập tức rời đi.

Lão gia tử khổ sở cảm khái: ” Đứa nhỏ này rất hận ta, cũng khó trách, dù sao ta cũng gián tiếp hại chết Diệc Như. Ta đây tạo nghiệt gì, con gái bỏ đi, cháu ngoại cũng không nhận thức ta.”

Thẩm Diệc Bác nhìn lão gia tử khổ sở chỉ phải an ủi: ”Cha, máu mủ tình thâm, sớm muộn gì An Noãn cũng sẽ chấp nhận chúng ta, cho con bé chút thời gian đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.