Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 89-2




Về đến Bắc Kinh, An Noãn vội vàng tập trung làm việc, trở thành chủ nhiệm thiết kế sư của JM ở Bắc Kinh.

Lúc mới bắt đầu Hứa Vĩ Thần luôn trêu chọc cô: “Tôi nói này cô vẫn trở về chuyên tâm làm chủ tịch phu nhân của cô đi, ở đây vất vả chịu khổ làm gì nha. Một người phụ nữ, ra ngoài tìm việc làm gì cho vất vả.”

Anh vẫn nghĩ An Noãn đang giận dỗi với Lâm Dịch Xuyên. Dần dần, anh cũng bị thái độ làm việc của An Noãn làm đả động, nha đầu này thì ra đang làm thật. Vẫn biết cô rất cố gắng, lúc này lại càng liều mạng hơn.

Tình yêu thì ra cũng không đơn giản, làm người phụ nữ bên cạnh Lâm Dịch Xuyên còn áp lực hơn.

Hứa Vĩ Thần cũng bắt đầu thật tâm đối đãi, đưa cho An Noãn đoàn thiết kế sư ưu tú nhất.

“An Noãn, có một hạng mục lớn muốn giao cho cô, công ty đầu tư Thần Phong chuẩn bị sửa sang lại toàn bộ hai mươi tầng lầu, mời chúng ta thiết kế.”

An Noãn nhướng mày hỏi: “Cái này cũng gọi là hạng mục lớn?”

“Đương nhiên là có nguyên nhân, lão tổng của công ty này bối cảnh rất lớn, nghe nói là con của một cán bộ Trung Ương, nếu có quan hệ tốt với anh ta, tuyệt đối có lợi cho sự phát triển của cô ở Bắc Kinh, ở Trung Quốc không phải nói chuyện gì cũng cần phải có quan hệ sao? Trước mắt chính phủ một số kiến trúc bình thường đều do công ty trong nước làm, rất nhiều đều là trực tiếp giao cho trường cao đẳng làm. Còn nhưng công trình kiến trúc lớn thì trực tiếp mời thiết kế sư đạt giải thưởng lớn của quốc tế, nếu cô có hậu thuẫn, cũng được tham gia vào, cho dù cô chỉ là một thiết kế sư nhỏ cũng sẽ dễ dàng được mấy lão trong ban quản trị tán thành.”

“Được rồi, hạng mục này tôi làm.”

Hứa Vĩ Thần thưởng thức cười cười: “Quả nhiên là một người phụ nữ thông minh, sáng mai chín

giờ đến công ty đầu tư Thần Phong họp, người của bọn họ sẽ hướng dẫn cô.”

“Tôi là một người mới, bọn họ có thể tin tưởng tôi sao?”

Hứa Vĩ Thần vỗ vỗ đầu cô cười nói: “Nha đầu, trăm ngàn lần không thể đánh mất sự tự tin, cô phải

biết rằng tập đoàn Mạc thị tập đoàn ở Trung Quốc có sức ảnh hưởng rất lớn, ngay cả hạng mục khách sạn của tập đoàn Mạc cô cũng làm, còn có ai dám không tin cô. Nói thật với cô, đối phương chủ động chỉ định cô làm thiết kế sư chính.”

“Thật sự? Tôi cũng nổi tiếng ở Trung Quốc như vậy sao?”

--

An Noãn còn đang âm thầm cao hứng, kết quả ngày hôm sau đến công ty Thần Phong, thấy ông chủ của họ, An Noãn mới sáng tỏ.

“Mỹ nữ, chúng ta lại gặp nhau. Tôi là Thẩm Thần Phong CEO của công ty đầu tư Thần Phong.”

An Noãn cảm thấy hối hận, theo bản năng cô cảm thấy người đàn ông này không thể trêu chọc. Nhưng đã lên thuyền giặc, cô còn có thể giữa đường kêu ngừng lại sao?

An Noãn nở nụ cười xã giao bắt tay với anh: “Tôi là An Noãn thiết kế sư của JM ở Bắc Kinh.”

“Tôi biết, đã sớm biết về cô, thiết kế sư mỹ nữ.”

An Noãn theo thói quen nhíu mày, thói quen xấu này hình như là học được của Mạc Trọng Huy.

Trong hội nghị, quản lý lãnh đạo được phân công giới thiệu đơn giản với An Noãn về tình huống cơ bản của công ty, và đưa ra yêu cầu của bọn họ.

An Noãn vừa viết lại vừa nhớ kỹ, cũng đưa ra ý kiến của mình. Toàn bộ quá trình hội nghị, tầm mắt nóng rực của Thẩm Thần Phong hầu như muốn thiêu cháy cô.

An Noãn cố ý không nhìn tới anh, cho đến cuối cùng, mới nhìn anh nói: “Thẩm tổng, chiều nay tôi sẽ đưa đoàn thiết kế sư đến khảo sát, trong vòng một tuần sẽ đưa ra bước đầu phương án của chúng tôi.”

Thẩm Thần Phong cười cười: “Năng lực của An tiểu thư tôi tuyệt đối tín nhiệm, nếu không cũng sẽ không chỉ định cô thiết kế. Làm việc thì làm việc, cơm cũng phải ăn, cùng đi ăn một bữa cơm đi.”

An Noãn uyển chuyển cự tuyệt: “Lòng tốt của Thẩm tổng tôi nhận, nhưng tôi phải về công ty còn có việc.”

“An tiểu thư cự tuyệt tôi trước mặt nhiều người như vậy, có phải không cho tôi chút mặt mũi?”

Thẩm Thần Phong thấy An Noãn xấu hổ cười nói: “Đi thôi, cho dù bận rộn đi nữa, cũng phải dành thời gian ăn cơm.”

--

Cơm trưa được đặt tại một khách sạn lớn, bọn họ vừa đến cửa quản lí đã tự mình đón tiếp, khom lưng chào Thẩm Thần Phong ‘Thẩm thiếu’.

Phòng Vip, một bàn tròn lớn ngồi đầy nhân. An Noãn ghét nhất xã giao, nhưng đôi lúc cũng tránh không được. Chỗ ngồi của cô tự nhiên bị an bài bên cạnh Thẩm Thần Phong. Lãnh đạo của công ty người người đều tinh mắt, ai cũng nhìn ra Thẩm Thần Phong có hứng thú với An Noãn. Mọi người tận dụng mọi biện pháp tác hợp họ.

“An tiểu thư, Thẩm tổng của chúng tôi rất xem trọng cô, có phải cô nên cùng Thẩm tổng uống một ly?”

Khương Lâm nơm nớp lo sợ, biện hộ thay An Noãn: “Thẩm tổng, tửu lượng của An tiểu thư không tốt, tôi thay cô ấy kính anh một ly.”

Thẩm Thần Phong không hờn giận liếc mắt nhìn anh.

Một lãnh đạo của công ty Thần Phong nhạy bén vội vàng nói: “Khương quản lí, anh như vậy không đúng rồi, có vẻ An tiểu thư thực không có thành ý thôi? Cô ấy là đang khinh thường Thẩm tổng.”

An Noãn hít sâu một hơi, tự rót một ly rượu nâng lên: “Thẩm tổng, ly rượu này tôi kính anh, cảm tạ anh đã cho JM của chúng tôi cơ hội, cho tôi cơ hội.”

An Noãn nói xong ngửa đầu uống cạn. Thẩm Thần Phong khóe miệng giơ giơ lên, rất phong độ.

“Thẩm tổng, vì chiều nay còn phải làm việc, hôm nay không thể uống tiếp, lần sau có cơ hội nhất định sẽ uống thật say với anh.”

Thẩm Thần Phong cười nhạt nói: “Nhất định có cơ hội, đến lúc đó hy vọng An tiểu thư không nuốt lời.”

Thẩm Thần Phong đã nói như vậy, về sau cũng không ai dám lỗ mãng. Thời gian còn lại, không còn ai bức An Noãn uống rượu nữa, chỉ đơn giản ăn cơm nói chuyện phiếm.

Đề tài thủy chung xoay quanh An Noãn, mọi người đều rất ngạc nhiên về quá khứ của An Noãn. Còn có người uyển chuyển hỏi thăm tình cảm của cô. An Noãn thản nhiên nói với họ, cô có bạn trai, đang ở nước ngoài công tác, tình cảm của hai người rất ổn định.

Có người truy vấn bạn trai cô đang làm việc gì, An Noãn chỉ nói giống mình.

Cũng không phải phân cao thấp cái gì, An Noãn chỉ không muốn đem tên Lâm Dịch Xuyên ra, mắc công người ta cảm thấy cô có ngày hôm nay là dựa vào đàn ông, mà không phải thực lực của mình. Cô cũng không muốn bởi vì Lâm Dịch Xuyên, mà người ta nhìn cô bằng cặp mắt khác.

Một ly rượu mà thôi nhưng An Noãn lại thấy đầu choáng váng. Cô không thể không thừa nhận, tửu lượng của mình quá kém. Lấy cớ đi toilet, cô dùng nước rửa mặt, hy vọng mình tỉnh táo chút.

Từ toilet đi ra, đúng lúc đụng đối diện với Mạc Trọng Huy đang đi tới.

Mạc Trọng Huy theo bản năng nhíu mày, cước bộ nhanh hơn đi tới trước mặt An Noãn trầm giọng

hỏi: “Sao em lại ở đây?”

An Noãn cười: “Đến khách sạn đương nhiên là ăn cơm.”

“Em uống rượu?”

“Uống một ly nhỏ, xã giao, không có biện pháp.”

Mạc Trọng Huy nhíu mày càng chặt bình tĩnh hỏi: “Đang xã giao với ai?”

“Là bạn của anh, công ty Thần Phong Thẩm Thần Phong, gần đây chúng tôi đang hợp tác một hạng mụ mớic. Không nói nữa, tôi đi ra đã lâu, cần phải trở về.”

An Noãn trở lại phòng, Thẩm Thần Phong trêu chọc cô: “An tiểu thư, tôi còn nghĩ bữa cơm này cô ăn không được thoải mái, nên bỏ đi.”

“Thẩm tổng lại nói đùa.”

Bữa ăn chấm dứt, An Noãn trở lại công ty, đầu tiên là kêu mọi người họp, tiếp theo liền đi khảo sát, thời gian sắp xếp đầy ấp.

Bên kia, Thẩm Thần Phong vừa trở lại công ty, liền nhận được điện thoại của Mạc Trọng Huy, hẹn anh buổi tối gặp mặt.

Treo điện thoại, Thẩm Thần Phong ánh mắt mị lên.

--

Mạc Trọng Huy hẹn Thẩm Thần Phong đến Shine uống rượu, cũng chỉ có hai người bọn họ.

Mạc Trọng Huy không keo kiệt khui hai bình rượu ngon, Thẩm Thần Phong nhịn không được

trêu ghẹo: “Xem ra rượu ngon đều bị cậu cất giữ, về sau muốn uống rượu ngon có thể tìm cậu mua không?”

“Hàng không bán, khi nào cậu muốn uống, trực tiếp lại đây lấy.”

“Trên đời này còn có phúc lợi tốt như vậy sao, anh em cám ơn trước.”

Hai người cạn một ly, Mạc Trọng Huy liền nói thẳng vào chủ đề: “Nghe nói gần đây cậu tính sửa sang công ty?”

“Đúng vậy, địa điểm đã chọn xong, công ty kiến trúc cũng đã chọn.”

“JM?”

Thẩm Thần Phong cười gật đầu, môi mỏng khẽ mở: “Huy tử, chúng ta là anh em, có cái gì cậu cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.”

“Cách xa An Noãn một chút.”

Biểu tình của Mạc Trọng Huy dị thường ngưng trọng, giọng điệu rất kiên định.

Thẩm Thần Phong sợ run hai giây, lập tức bật cười.

“Huy tử, cậu đang đùa với tôi sao? Tôi đã hỏi qua cô ấy, cô ấy nói hai người không quan hệ.”

Ánh mắt Mạc Trọng Huy hơi ảm ảm.

“Huy tử, tôi cũng nói thật với cậu, tôi thực thích cô ấy, lần đó ở quán cơm, là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cũng chỉ một cái liếc mắt đã thích. Sau đó tôi lại gặp cô ấy thêm một lần, cô ấy nói không có quan hệ gì với cậu. Bởi vậy tôi quyết định chủ động, hạng mục hợp tác lần này, tôi cố ý tìm JM, chủ động yêu cầu mời cô ấy làm thiết kế sư chính.”

“Cô ấy đã có bạn trai.” Mạc Trọng Huy trầm giọng ngắt lời anh.

“Tôi biết, nhưng tôi không úy kỵ bất cứ đối thủ nào.”

“Bạn trai cô ấy là CEO của tổng công ty JM Aaron Johnson, rất nhanh cũng chính là chủ tịch của JM.”

“Cậu nói cái gì?” Thẩm Thần Phong kích động lên: “Huy tử, cậu không thể vì muốn tôi chết tâm nên biên ra loại chuyện hoang đường này?”

“Tin hay không có thể đi hỏi côấy , còn tôi vẫn là câu nói kia, cách xa An Noãn một chút.”

Mạc Trọng Huy nói xong uống cạn ly rượu rồi ném xuống đất, xoay người rời đi.

“Cậu cũng thích cô ấy đúng không?”

Giọng Thẩm Thần Phong âm trầm vang lên sau lưng anh.

Mạc Trọng Huy dừng chân thản nhiên trả lời: “Tôi đã có vị hôn thê.”

--

Trương Húc đứng ở bên ngoài, nghe được bên trong truyền ra tiếng động, anh lo lắng Mạc Trọng

Huy, vừa muốn xông vào, cửa lại từ bên trong mở ra.

“Mạc tiên sinh, anh không sao chứ?”

Trương Húc lau mồ hôi, rất sợ hai vị thiếu gia này ở bên trong đánh nhau.

Mạc Trọng Huy trực tiếp vào thang máy đến tầng cao nhất, Trương Húc nơm nớp lo sợ đi theo phía sau anh.

Tầng cao nhất của Shine không cho phép bất cứ người nào lên, toàn bộ một tầng lầu hầu như không có người tới.

Lúc đó, Mạc Trọng Huy mở quán bar này, để riêng một tầng lầu này. Cuối hành lang cuối có một gian phòng, bình thường anh sẽ ở đó.

Trương Húc đang muốn đi vào, Mạc Trọng Huy ngăn lại: “Cậu về đi.”

“Mạc tiên sinh, buổi tối anh còn chưa ăn gì.”

“Bên trong có đồ ăn, cậu về nghỉ ngơi đi.”

Trương Húc nhìn anh như vậy, muốn nói lại thôi, cuối cùng không dám làm trái ý anh, xoay người đi.

Nước lạnh từ vòi sen chảy xuống một cơ thể không có chút độ ấm và một trái tim lạnh như băng tâm.

Bốn năm, chưa từng có một ngày nào có thể đuổi cô ra khỏi trái tim và khối óc của anh. Có người nói, không gặp nhau qua thời gian dài, từ từ sẽ quên đi. Ai có thể tới nói với anh, vì sao anh càng ngày càng muốn cô, nghĩ đến cô, nhớ cô nhiều hơn.

Mỗi lần gặp cô, anh đều hận không thể đem cô kéo vào lòng mình, khảm cô vào trong thân thể của mình.

Nghĩ đến mấy năm nay, mỗi ngày cô đều ở bên cạnh một người đàn ông khác, người đàn ông kia sẽ ôm cô, sẽ hôn cô, anh cảm thấy giống như có một bàn tay vô hình mạnh mẽ xé rách tim mình.

Mạc Trọng Huy dùng khăn tắm vây quanh nửa người dưới, đi đến trước gương cầm một lưỡi dao sắc bén, bật lửa hơ cho nóng. Lưỡi dao nhẹ nhàng di chuyển một đường trên ngực liền có một đường dài đỏ tươi xuất hiện.

Ngực anh có vô số vết sẹo, nhiều cái đã lành hẳn chỉ lưu lại một vết mờ nhạt, cũng có vài cái còn rất mới. Anh không phải tự hại mình, anh chỉ muốn dùng đau đớn của thân xác làm giảm bớt nỗi đau trong tim. Chỉ tiếc, bất luận vết thương có sâu bao nhiêu đều không thể bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng.

Trong bốn năm, vô số lần anh muốn tìm cô trở về, cho dù có một ngàn lẻ một lý do, cũng sẽ không buông tay. Nhưng, anh không có dũng khí, không còn dũng khí mạnh mẽ đem cô trở về bên cạnh mình, chiếm hữu cô.

--

Thẩm Thần Phong ra khỏi Shine, lái xe về hướng khách sạn An Noãn đang ở.

An Noãn đang ở trong nhà cùng Hứa Vĩ Thần thảo luận phương án, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô không kiên nhẫn tiếp nhận.

“Thẩm tổng, có việc sao?”

“Dưới lầu của khách sạn, tôi chờ cô.”

“Thẩm tổng......”

Bên kia đầu đã treo điện thoại.

Hứa Vĩ Thần ái muội nhìn cô cười: “Thẩm Thần Phong? Nhanh như vậy đã muốn đặt quan hệ? Mỹ nữ quả nhiên có sức quyến rũ rất lớn.”

An Noãn đá anh một cái thật mạnh.

“Đi thôi, có lẽ là chuyện công việc.”

An Noãn thay quần áo đi ra ngoài, cô đến đại sảnh, thấy xe thể thao của Thẩm Thần Phong kiêu ngạo đậu trước cửa khách sạn còn anh đang dựa vào xe hút thuốc.

An Noãn hít sâu một hơi, đi qua khách khí hỏi: “Thẩm tổng, anh tìm tôi có việc sao?”

Thẩm Thần Phong ném thuốc xuống đất hỏi thẳng: “Bạn trai cô là ai?”

An Noãn trong khoảng thời gian ngắn không hiểu anh muốn biết cái gì.

“CEO của tổng công ty JM Aaron Johnson, đúng không?”

An Noãn mím môi.

Thẩm Thần Phong đột nhiên dùng sức lay vai cô rống to: “Tôi nói đúng hay không?”

“Đúng, Aaron là bạn trai tôi, chúng tôi đã ở bên nhau rất lâu.”

Thẩm Thần Phong buông thỏng hai tay cười lạnh: “Khó trách cô không để tôi vào mắt, tôi còn tưởng sức quyến rũ của mình không đủ.”

“Thẩm tổng......”

Thẩm Thần Phong phiền não hừ nói: “Đừng gọi tôi Thẩm tổng, nghe xong liền phiền.”

“Vậy muốn gọi anh là gì?”

“An Noãn cô nói cho tôi biết, cô là người phụ nữ của Aaron, vì sao còn chạy đến Bắc Kinh làm việc, đối diện với một bàn đàn ông uống rượu xã giao cười làm lành, cô thích bị coi thường sao?”

An Noãn cũng phát hỏa, gầm nhẹ: “Xin anh mở miệng sạch sẽ chút.”

Thẩm Thần Phong bỗng nhiên bị cô đùa nở nụ cười, cào cào mái tóc mình cười nói: “Đối với lời nói cửa miệng tôi cũng không cách nào ngăn được, đừng trách, cô còn chưa trả lời tôi.”

“Bởi vì anh ấy rất tài giỏi, địa vị rất cao, bởi vậy ở bên cạnh anh ấy tôi có áp lực, tôi muốn làm ra một chút thành tích, có một ngày có thể trở thành chủ nhiệm thiết kế sư ở tổng bộ JM, về sau lúc chúng tôi ở bên nhau, không đến mức bị người ta nói thực không chịu nổi.”

“Chỉ cần anh ta nói một câu, chủ nhiệm thiết kế sư ở tổng bộ JM, còn không phải chuyện dễ dàng sao.”

“Không, mấy người trong ban quản trị luôn lấy tôi làm cái cớ nhắm vào anh ấy, tôi không muốn trở

thành phiền não của anh ấy.”

“Đây là tình yêu trong truyền thuyết sao?” Thẩm Thần Phong tự giễu nở nụ cười: “Tôi mẹ nó lớn như vậy cũng chưa có người phụ nữ nào làm qua một việc gì đó vì tôi, họ ở bên cạnh tôi chỉ vì túi xách hàng hiệu, vì châu báu trang sức.”

“Đó là bởi vì anh chưa gặp được đúng người.”

“Đúng vậy, tôi gặp một cô gái tốt, nhưng người ta đã là hoa có chủ. Ai, vì sao tôi không gặp cô sớm một chút.”

An Noãn bĩu môi: “Thẩm tổng, hiện tại đã khuya, anh về nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Thần Phong vỗ nhẹ chụp đầu cô nói: “Từ lần đầu tiên ở quán cơm nhìn thấy cô, tôi tục hai ngày nằm mơ thấy cô, tôi nghĩ đây là lão thiên gia ám chỉ cho tôi. Quên đi, tôi tự nhận mình không phải là đối thủ của Aaron, nếu có một ngày Aaron không cần cô, nhớ tới tìm tôi.”

An Noãn thấy anh nói đùa, thản nhiên cười cười.

“Đúng rồi, còn có một vấn đề muốn thỉnh giáo cô, cô và Mạc Trọng Huy rốt cuộc có quan hệ gì?”

An Noãn đang muốn mở miệng, Thẩm Thần Phong cảnh cáo cô: “Đừng lấy đối tác làm ăn linh

tinh lừa dối tôi, cẩn thận tôi tra ra chi tiết sẽ đưa cho bạn trai cô xem.”

An Noãn đè mi tâm, bình tĩnh nói: “Tôi và anh ta có một thời gian ở bên nhau, sau đó bởi vì một vào chuyện thực không thoải mái nên chia tay.”

“Tôi đoán cũng là như vậy, bất quá cái người đàn ông kia yêu thảm cô.”

Thẩm Thần Phong ý vị thâm trường nói một câu, mở cửa xe thể thao chạy đi.

--

Anh Thẩm đại công tử khó được coi trọng một người phụ nữ, kết quả người ta là hoa có chủ không nói, đối thủ lại rất mạnh. Trận này chưa đánh đã thua từ khi bắt đầu. Thẩm Thần Phong buồn bực hỏng rồi.

Lái xe về Thẩm gia biệt thự, hôm nay chỗ nào cũng không muốn đi, thầm nghĩ về ngủ, ngủ một giấc tỉnh lại, đem nha đầu quên đi.

Đậu xe trong gara, thấy xe của cha anh Thẩm Diệc Bác, đại bá Thẩm Diệc Bái, anh họ Thẩm Thần Dật đều ở đây.

Anh quên, hôm nay lão gia tử lại triệu tập mọi người mở hội nghị gia đình.

Anh lười quan tâm đến loại chuyện nhàm chán này, tâm tình không tốt tiêu sái vào trong biệt thự, người hầu thấy anh nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu đã về.”

“Gia gia lại mở hội nghị gia đình?”

Người hầu cười gật gật đầu.

“Lại là tìm cô em họ kia? Thật đúng là đủ nhàm chán, đã nhiều năm ngay cả đại bá tìm khắp nơi cũng không thấy người, khẳng định đã chết.”

“Tiểu thiếu gia, lời này trăm ngàn đừng để lão thủ trưởng nghe được, bằng không sẽ đánh cậu.”

“Không sao cả, da dày, dù sao bị đánh riết cũng thành thói quen.”

Thẩm Thần Phong cà lơ phất phơ nói xong lên lầu về phòng mình.

Trong thư phòng,

Thẩm lão thủ trưởng đang chỉ chỉ bộ dạng kích động, giọng nói hùng hậu cho thấy phong phạm năm đó: “Gần đây thấy Mạc lão nhân sinh bệnh, ta cũng cảm khái vạn phần, cũng may mấy năm nay tôn tử của ông ấy luôn ở bên cạnh, cho dù chết đi cũng không có gì tiếc nuối. Có lẽ một ngày nào đó ta cũng sẽ phát bệnh, ta thực sợ đến ngày ta chết đi cũng không gặp được cháu ngoại của ta.”

“Cha, cha đừng nói vậy, sức khỏe cha còn rất tốt.”

“Lớn tuổi rồi không thể nói trước được gì.” Lão gia tử thở dài: “Càng già càng phát hiện mình rất

ngoan cố, năm đó ta vì cái gì phản đối Diệc Như gả cho người đàn ông kia, nếu ta không phản đốiDiệc Như có lẽ sẽ không chết. Mấy năm nay, ta đều nhẫn tâm không tra tin tức của con bé, nào biết đâu Diệc Như đã rời khỏi nhân thế.”

Lão gia tử càng nói càng thương tâm: “Còn có cháu ngoại của ta, từ nhỏ đã là cô nhi, còn phải ngồi tù, đây đều là tội lỗi của ta. Các người nhất định phải giúp ta tìm được con bé, cho dù phải trả giá lớn như thế nào cũng phải tìm được cho ta. Cho dù kêu lão nhân quỳ gối trước mặt con bé, ta cũng muốn cầu được sự tha thứ, để cháu ta nhận tổ về tông.”

“Cha, cha yên tâm, con đã tra được chút tin tức, tin tưởng rất nhanh có thể tìm được người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.