Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 79: Bão táp lại đến




Mạc Trọng Huy ở trên xe ngồi rất lâu, đợi cho tâm tình bình tĩnh, anh mới xuống xe. Hiện tại, bất luận anh làm cái gì, đối với cô ra sao, An Noãn đều không chấp nhận. Lúc này, An Noãn ở bên cạnh anh giống như là một cái xác không hồn, không có tình cũng như không có độ ấm.

Lên lầu, thấy An Noãn đã tắm xong ngồi ở bàn trang điểm. Theo thói quen anh tiêu sái đi qua lau tóc cho cô, An Noãn cũng không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi, ánh mắt cô trong gương trống rỗng mơ hồ, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau khi giúp cô lau khô tóc, thấy An Noãn đang tùy ý đùa nghịch hộp dây chuyền.

“Anh giúp em đeo.”

An Noãn cự tuyệt: “Tôi không thích đeo những đồ quý giá như vậy, rất mệt.”

An Noãn đem dây chuyền để lại vào hộp, cất vào trong ngăn kéo nằm bên cạnh hộp nhẫn lần trước, cũng im lặng nằm trong góc.

Nếu không phải vì giúp Thường Tử Phi, An Noãn chạm đến nó cô cũng không muốn. Anh tặng quà cho cô, cô luôn không quan tâm đến. Mỗi lần anh đem châu báu trang sức, túi xách hàng hiệu tặng cô, cô luôn tùy ý cất vào một chỗ nào đó, cho tới bây giờ cũng không dùng.

“An Noãn, em nhất định phải giẫm lên tâm ý của anh sao?” Giọng bi thương của Mạc Trọng Huy vang lên.

An Noãn lạnh lùng cười nói: “Tôi nhận, chỉ là không thích mà thôi.”

“Vậy em thích cái gì, anh mua cho em.”

An Noãn xoay người đối mặt với anh còn thật sự nói: “Nếu anh thật muốn tặng quà cho tôi, đem đồng hồ năm đó tôi tặng anh khi chúng ta đính hôn trả lại cho tôi.”

Mạc Trọng Huy nhướng mày, lập tức thản nhiên nói: “Đó là đồng hồ nam em cũng không thể đeo, nếu không anh tặng em một cái đồng hồ nữ đồng kiểu dáng.”

“Tôi không cần, tôi chỉ muốn cái đồng hồ kia của anh.” An Noãn kiên trì nói.

Mạc Trọng Huy một chút cũng không nhượng bộ kiên quyết nói: “Cái đó không thể.”

“Vậy quên đi, cái gì tôi cũng không cần.”

An Noãn đẩy ra anh, lập tức đi tới bên giường. Mạc Trọng Huy bước theo sát sau cô, hình như có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, nhưng khi đối mặt với cô lại phát hiện rất nhiều chuyện muốn giải thích nhưng không thể nói ra miệng.

“Còn có việc sao? Không có việc gì tôi muốn ngủ.”

Mạc Trọng Huy ngồi xuống giường mím môi, nghiêm trang nói: “Anh tặng em hoa hồng màu lam không phải là hoa Tư Nghiên thích. Ở trong lòng anh, An Noãn chính là An Noãn, không liên quan đến bất luận kẻ nào.”

“Vậy Hà Tư Nghiên thích hoa gì?”

“Tường vi màu trắng.”

Anh trả lời như một phản xạ có điều kiện, nói xong liền thấy vẻ mặt An Noãn trào phúng.

“Chậc chậc, nhớ rõ rõ ràng như vậy, thật đúng là quên không được nha.”

Mạc Trọng Huy phiền não nhịn không được nói lớn: “An Noãn, vì sao lại so đo với một người đã chết, Hà Tư Nghiên đã chết, anh thừa nhận anh và cô ấy đã từng yêu nhau, nhưng đều là quá khứ, hiện tại người anh yêu là em, là An Noãn.”

“Tôi không thích nghe, Mạc Trọng Huy anh đừng giải thích với tôi, chỉ làm tôi càng thêm khinh bỉ anh.”

Mạc Trọng Huy xoa xoa mi tâm nặng nề hỏi cô: “An Noãn, muốn làm như thế nào, em mới tin tưởng anh?”

“Rất đơn giản, nếu anh thật muốn chứng minh anh yêu tôi, vậy thả tôi, yêu một người không phải giữ lấy, mà là buông tay. Mạc Trọng Huy, anh có thể làm được sao?”

“Làm không được.” Anh gằn từng tiếng: “Ngoại trừ chuyện này anh làm không được, còn lại anh đều có thể đáp ứng em.”

An Noãn nằm xuống đi, dùng chăn che qua khỏi đầu, lười quan tâm anh. Mạc Trọng Huy cau mày ngồi trong chốc lát, khẽ thở dài, xoay người đi vào phòng tắm.

--

Từ lần đó Giang Thiến Nhu cãi nhau với Thường Tử Phi, Thường Tử Phi liền hoàn toàn biến mất trong thế giới của cô. Trong lòng cô vẫn còn vài tia mong đợi, hôm nay anh đột nhiên trở về, Giang Thiến Nhu vội vàng chạy tới vui vẻ nói với anh: “Tử Phi, anh đã về, anh muốn ăn cái gì, em đi làm món ăn mà anh thích nhất cá chuối chiên giòn nhé.”

Thường Tử Phi dừng bước, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Anh tới thu dọn đồ đạc.”

Bọn họ kết hôn không lâu, Thường Tử Phi rất ít khi về đây, hành lý của anh trong nhà không nhiều lắm, trong chốc lát anh liền thu dọn xong. Giang Thiến Nhu kích động chạy tới ôm lấy thắt lưng anh, chết cũng không chịu buông tay.

“Thường Tử Phi, anh có ý gì? Anh muốn đi đâu?”

Thường Tử Phi nhẫn tâm gỡ tay cô ra thản nhiên nói: “Em yên tâm, chỉ cần một ngày chưa ly hôn với em, thân thể của anh cũng không hội phản bội em. Anh chỉ là tạm thời đến ở trong công ty, gần đây rất nhiều hạng mục cần xử lý, ở lại văn phòng sẽ tiện hơn.”

“Văn phòng làm sao có thể ở, Thường Tử Phi anh đừng tìm cớ. Em thừa nhận ngày đó giọng điệu của em không tốt, thái độ không tốt, em nhận sai, em đã hiểu, anh đừng giận em, đừng dọn ra ngoài được không?”

Thường Tử Phi vỗ nhẹ vai cô áy náy: “Thực xin lỗi, đã phá hủy tuổi thanh xuân tươi đẹp của em, anh sẽ nghĩ biện pháp bù lại cho em.”

“Anh muốn bù đắp cho em thế nào? Thường Tử Phi, anh tính bù đắp thế nào? Anh cũng không muốnem, anh còn có thể làm gì để bù lại.”

Giang Thiến Nhu khóc ngã xuống đất.

“Thường Tử Phi, em cho anh tất cả sao anh có thể đối với em như vậy. Cho dù chỉ là đồng tình ở bên cạnh em, em cũng sẽ không để ý .”

Thường Tử Phi hít sâu một hơi, tàn nhẫn mang theo hành lý đi ra ngoài. Anh thu dọn tất cả những gì thuộc về anh, ngay cả bàn chải đánh răng khăn mặt anh đều mang đi, anh quyết tâm không cho cô hoài niệm anh.

Giang Thiến Nhu ở nhà khóc hai ngày, suốt hai ngày, cô gầy mất một vòng, cô vẫn ngồi ở trên giường tự hỏi, mình có gì kém hơn An Noãn, Thường Tử Phi vì sao có thể nhẫn tâm như vậy. Mặc dù cô không xinh đẹp bằng An Noãn, nhưng gia thế của cô so với An Noãn tốt hơn, nhưng quan trọng nhất là cô yêu Thường Tử Phi.

Cô không muốn cứ như vậy buông tha cho một cuộc hôn nhân mà phải rất vất vả mới có được. Quyết định đến Thường gia, nhưng từ lần đó sau khi náo loạn cùng Nghê Tuệ, Giang Thiến Nhu vẫn không có trở về giải thích.

Cô trang điểm một chút, chạy tới thương xá mua cho Thường Bách mua điều đại thô kim liên tử, chọn cho Nghê Tuệ một cái vòng ngọc tử quý giá. Thậm chí ngay cả cô em chồng Thường Tử Hinh cũng không buông tha, đem những thứ mình thích nhất mua ở Hongkong tặng cho cô ta.

Bao lớn bao nhỏ rất nhiều chạy tới Thường gia, trong nhà cũng chỉ có một mình Nghê Tuệ.

Nghê Tuệ vừa thấy cô, nhịn không được trêu chọc: “Chậc chậc, lại bắt cô lấy tiền ở nhà mẹ đẻ mua, nhà mẹ đẻ có tiền, thật không ai sánh được nha.”

Giang Thiến Nhu nhịn xuống chán ghét trong lòng cười lấy lòng: “Mẹ, mẹ nói gì chứ, cái gì nhà mẹ đẻ phu gia, đều là người một nhà, đây là quà con và bạn đi Hongkong mua về, cho cha mẹ còn có Tử Hinh.”

Thấy biểu tình trên mặt Nghê Tuệ buông lỏng, Giang Thiến Nhu vội vàng lôi kéo Nghê Tuệ ngồi xuống: “Mẹ, con ở Hongkong thấy chiếc vòng ngọc tử này rất đẹp, lão bản nói này vòng ngọc tử thực linh, đeo trên người còn có thể mỹ dung dưỡng nhan.”

Giang Thiến Nhu vừa nói vừa lấy vòng ngọc tử ra nữa, đeo vào cho Nghê Tuệ.

Nghê Tuệ thối nói: “Phải không, không phải con cũng từng tặng cho ta một cái vòng ngọc tử.”

“Chiếc này càng quý hơn, con cảm thấy thực thích hợp mẹ, bởi vậy liền mua. Nhìn xem, mẹ đeo vào rất hợp khí chất của mẹ, cảm giác lập tức mẹ liền trẻ hơn mười tuổi.”

Lời này đối Nghê Tuệ mà nói vẫn thực hưởng thụ, bà cẩn thận ngắm chiếc vòng hỏi: “Thứ này thực quý đi.”

“Không quý, chỉ mười vạn đồng tiền, sau này nếu có chiếc nào tốt hơn, con sẽ mua cho mẹ. Mẹ dưỡng dục Tử Phi, con rất cảm ơn mẹ.”

Nghê Tuệ oán giận nói: “Về sau đừng tiêu tiền phung phí, luôn lấy tiền từ nhà mẹ đẻ cũng không tốt.”

“Không sao, ông nội của con đưa cho con một cái thẻ, con có thể tùy tiện dùng. Gia gia còn nói, chờ con mang thai, ông liền đem công ty cho Tử Phi.”

Nghê Tuệ vừa nghe cũng động lòng thật sự hỏi: “Con nói thật? Gia gia của con thực tính đem công ty cho Tử Phi, không phải anh con?”

“Làm sao có khả năng cho anh con thôi, anh con chỉ biết ăn chơi sa đọa, phá hư thanh danh, gia gia quả quyết sẽ không để cho tâm huyết cả đời của mình bị hủy trên tay anh con.”

Nghê Tuệ mím môi, không nói thêm nữa cái gì. Trong lòng bà thầm nghĩ, người luôn phải biết khôn khéo lấy lòng, nếu không phải Giang Thiến Nhu muốn gả cho Tử Phi, cũng sẽ không đem ông bà để vào trong mắt.

Mắt thấy đã dụ được Nghê Tuệ, Giang Thiến Nhu lại gọi điện thoại cho Thường Tử Hinh, kêu cô trở về ăn cơm. Thường Tử Hinh miệng nói bề bộn nhiều việc, nhưng vừa nghe Giang Thiến Nhu có quà muốn tặng, cô ta lập tức hí hửng trở về ăn cơm.

Vừa thấy quà của Giang Thiến Nhu tặng cô là túi xách mà mình thích nhất, Thường Tử Hinh cả người đều kích động lên: “Chị dâu, chị đối với em thật tốt, đây là túi xách mà em thích, đã đến nhiều cửa hàng để tìm mua, nhưng vẫn không có.”

“Đây là túi xách số lượng có hạn, đương nhiên không dễ dàng mua được.”

“Chị dâu, chị đối với em thật tốt, em yêu chị.”

Cuối cùng, Nghê Tuệ cùng Thường Tử Hinh đều bị cô thu mua, mẹ con nhà này đều là cùng loại người, ai cấp lợi ích nhiều, liền đứng bên đó. Nhưng Thường Bách sẽ không giống, khi Giang Thiến Nhu đem lễ vật đưa cho Thường Bách, Thường Bách chỉ lạnh lùng nói: “Ta là một người thô lỗ, đeo một món đồ quý giá như vậy ra ngoài, người ta sẽ tưởng đồ giả.”

Lúc ăn tối Thường Tử Hinh đột nhiên hỏi: “Chị dâu anh em đâu, sao anh của em không về ăn cơm với chị.”

Giang Thiến Nhu nước mắt lưng tròng, bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi.

“Chị làm sao vậy, có phải anh của em khi dễ chị.”

Giang Thiến Nhu lắc đầu: “Không phải, Tử Phi anh gần đây rất bận, vài cái hạng mục gần sắp kết thúc, hiện tại mỗi ngày anh ấy đều ở tại văn phòng, ít về nhà.”

“Cái gì! Còn có loại sự tình này!” Thường Tử Hinh kích động đem đũa đặt ở trên bàn cơm: “Anh em thật quá đáng, cho dù bận rộn cơm cũng phải ăn, cũng phải ngủ mà. Không được, mẹ, mẹ phải nói anh. Có thể An Noãn đã quyến rũ anh hay không.”

Thường Bách tức giận đến dằn mạnh đũa xuống bàn rống giận: “Tử Hinh, con nói bừa cái gì, Noãn Noãn là người như thế sao?”

Ngay cả Nghê Tuệ đều thối Thường Tử Hinh một ngụm: “Hinh nhi, con đừng nói bừa, nguyện vọng người tốt, An Noãn không phải người như thế.”

Giang Thiến Nhu hai tay gắt gao nắm thành quyền, cô hận Thường gia nhị lão đều đứng bên An Noãn. Lại nói đến khó khăn lần này, An Noãn xuất ra nhiều như vậy tiền, làm cho người thấy tiền sáng mắt gặp lợi vong nghĩa là Nghê Tuệ hoàn toàn đối với An Noãn thay đổi.

“Đúng vậy, không trách An Noãn, chỉ trách chị không có đủ sức quyến rũ, Tử Phi nói anh trong lòng anh ấy từ đầu tới cuối chỉ có An Noãn, cho tới bây giờ anh ấy cũng không quên được An Noãn.”

Lời nói này của Giang Thiến Nhu vừa nói ra, mọi người có mặt đều nhíu mày.

--

Tối hôm đó, Nghê Tuệ cùng Thường Bách nói chuyện ở trong phòng.

“Thường Bách, ý của Thiến Nhu hôm nay có phải Tử Phi muốn ở riêng? Vậy phải làm sao bây giờ, mới kết hôn mấy tháng.”

Thường Bách thét lớn một tiếng: “Hôn sự này lúc trước là bà cực lực tác hợp, hiện tại hỏi tôi làm sao bây giờ, chính bà tự suy nghĩ đi.”

Nghê Tuệ mím môi mắng: “Lúc trước tôi còn không phải là vì Tử Phi sao, An Noãn bị Mạc Trọng Huy coi trọng, không lẽ ông hi vọng con mình đối địch với Mạc Trọng Huy, nếu đúng như vậy, đến lúc đó nó có chết cũng không biết là chết như thế nào. Họ Mạc kia rất thủ đoạn, tôi không biết, chẳng lẻ ông cũng không rõ ràng sao?”

“Vậy bà còn đem Noãn Noãn đưa tới bên cạnh anh ta.”

Nghê Tuệ không cho là đúng nói: “Tôi còn không phải vì tiền đồ của Tử Hinh sao? Tuy rằng hiện tại cảm giác của tôi là rất có lỗi với An Noã , nhưng một chút cũng không hối hận quyết định lúc trước của mình. Nếu không phải đem An Noãn giao cho Mạc Trọng Huy, Tử Hinh sẽ không đi đến vị trí như bây giờ, được Lương thị trưởng yêu thích.”

Thường Bách than nhẹ một hơi, bất đắc dĩ nói: “Bà đem quan trường nghĩ đến rất đơn giản, một cô gái đi quá nhanh sẽ không có kết quả tốt.”

“Được rồi được rồi, hôm nay không phải nói chuyện của Tử Hinh, ông thất tôi có nên đi khuyên nhủ Tử Phi, ở riêng cũng không phải là biện pháp.”

Thường Bách tự hỏi một lát, có chút cảm tính nói: “Nếu đã kết hôn, liền khuyên nhủ đi, không thể mới kết hôn hai tháng liền ly hôn, làm cho người ta chế giễu. Nói sau, Tử Phi và Noãn Noãn đã không có khả năng .”

Ở trong mắt Thường Bách, An Noãn vẫn rất tốt đẹp, Tử Phi nếu tìm An Noãn, quả thực chính là trèo cao, lại không nghĩ rằng có một ngày, người nhà của ông lại làm cho một cô gái tốt đẹp như vậy nhận hết khuất nhục.

“Nghê Tuệ, bà đi khuyên nhủ Tử Phi, nếu cuối cùng nó vẫn muốn ly hôn với Giang Thiến Nhu, vậy bà phải chịu trách nhiệm rất lớn về hôn nhân này, bởi vì tất cả mọi chuyện đều từ bà mà ra.”

Nghê Tuệ tức giận đến muốn đánh người, nhưng mỗi một câu của Thường Bách đều là sự thật. Đoạn cảm tình này là do một tay bà vun đắp mà thành.

Nghê Tuệ liên tới tập đoàn Phi Vũ vài lần, cũng không gặp được Thường Tử Phi, thư ký của anh nói gần nhất anh bề bộn nhiều việc, một ngày phải đi rất nhiều nơi. Nhìn thấy con mình bận rộn đến mệt mõi, ngay cả điện thoại cũng để cho thư ký nghe, trong lòng Nghê Tuệ thật khó chịu.

Có phải vì tình cảm không thuận, nên anh dành hết thời gian cho sự nghiệp. Rốt cục có một lần, bà cũng gặp đượcThường Tử Phi.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Nghê Tuệ kéo cánh tay Thường Tử Phi , giống như rất sợ anh chạy mất.

“Con, mẹ tới tìm con vài lần, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Thường Tử Phi nhìn nhìn đồng hồ, nhíu mày nói: “Mẹ, bữa khác được không? Hiện tại con phải đến Bắc Kinh một chuyến.”

“Không được, hôm nay mẹ phải nói chuyện với con.”

Thường Tử Phi không lay chuyển được, kêu trợ lý dời lại vé máy bay.

Đưa Nghê Tuệ vào văn phòng, Thường Tử Phi vội vàng nói: “Mẹ, con chỉ có thời gian nửa giờ, mẹ muốn nói gì với con, mau một chút.”

“Thiến Nhu nói con đã dọn ra khỏi nha?”

Thường Tử Phi biết là chuyện này, anh thở phào một hơi, còn thật sự nói: “Mẹ, nếu mẹ đến đây chỉ là vì chuyện này, con cũng nói thẳng với mẹ, con muốn ly hôn cùng Giang Thiến Nhu, con thật sự không có cách nào khác.”

Nghê Tuệ vẫn còn muốn khuyên nhủ: “Thời gian trước không phải còn rất tốt sao như keo như sơn, con cũng đáp ứng sẽ đối xử tốt với Thiến Nhu, sống với con bé thật tốt.”

“Mẹ, con thật sự không thương cô ấy, con không thể ở lừa gạt cô ấy, lừa gạt mọi người, con càng không thể lợi dụng cô ấy nữa.”

“Nhưng, một mình con sẽ làm mệt đến chết.”

“Mệt một chút cũng không sao, con muốn dựa vào chính mình để trở nên mạnh mẽ hơn, nếu không chỉ làm An Noãn xem nhẹ. Con đã làm một chuyện rất khốn nạn, con không muốn như vậy nữa, mẹ con hy vọng mẹ không nên ép con.”

“An Noãn, An Noãn, con chính là quên không được An Noãn, cho dù con trở nên cường đại thì sao, con cũng sẽ không phải là đối thủ của Mạc Trọng Huy. Mạc Trọng Huy cho An Noãn tất cả, con cho là An Noãn còn có thể cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh con sao? Cho dù đã trở lại, cô ta cũng đã không con hoàn mỹ.”

Ánh mắt Thường Tử Phi lóe lóe, hình như có chút bi thống, còn có tự trách cùng hối hận.

“Mẹ, An Noãn ở lòng trong lòng con vĩnh viễn là hoàn mỹ nhất, cho dù cô trở nên như thế nào, con đều yêu cô ấy.”

Tay Nghê Tuệ ấn ngay vị trí trái tim, nơi này lại bắt đầu đau .

“Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Nghê Tuệ khoát tay: “Không cần quan tâm mẹ, bệnh cũ, chính là cho con chọc tức. Con nhìn con xem, vài ngày không gặp, gầy nhất vòng lớn, con liều mạng như vậy vì cái gì.”

Thường Tử Phi mím môi, cúi đầu nói: “Con nợ Giang gia hai ngàn năm trăm vạn, con phải bằng mọi cách đem số tiền này trả lại cho Giang Thiến Nhu.”

Nghê Tuệ dùng sức ấn vị trí trái tim, tức đến cả người phát run: “Ai, ai nói với con, chúng ta nợ

Giang gia hai ngàn năm trăm vạn, không có nhiều như vậy.”

Thường Tử Phi hơi dừng một chút, khó hiểu hỏi: “Mẹ, mẹ có ý gì?”

“Chúng ta không có nợ Giang gia nhiều tiền, công ty gặp chuyện không may, Giang gia cho mượn một trăm ngàn .”

Thường Tử Phi nhíu mày thật chặt: “Mẹ, mẹ nói rõ ràng một ngàn năm trăm vạn kia là mượn của ai?”

Ánh mắt Nghê Tuệ đảo quanh kêu rên nói: “Dù sao không phải Giang gia, là mẹ mượn của một người bạn.”

“Là người bạn nào, mẹ, mẹ mau nói cho con biết.”

Nghê Tuệ cúi đầu, không thể nói ra miệng.

“Có phải là An Noãn? Một ngàn năm trăm vạn kia có phải mẹ mượn của An Noãn?”

Chữ cuối cũng Thường Tử Phi gần như điên gầm lên.

Nghê Tuệ gật gật đầu.

“Là mượn của An Noãn, An Noãn đem bán chiếc nhẫn mà Mạc Trọng Huy tặng cho cô ấy được một ngàn năm trăm vạn cho mẹ mượn.”

“Các người vì sao không hỏi ý con!”

Thường Tử Phi một quyền đánh lên mặt kính của bàn trà, thủy tinh cứng rắn xôn xao vỡ thành mảnh nhỏ, máu tươi từ hai tay của anh chảy ra, nhìn rất khủng bố.

Nghê Tuệ run run cầm tay anh: “Con, mẹ cũng là sợ con không nhận, bởi vậy không dám nói cho con biết. Không phải là một ngàn năm trăm vạn sao, sau này chúng ta trả lại là được. Tay con, chúng ta đi bệnh viện đi.”

“Mẹ đừng quản con.”

Thường Tử Phi gỡ tay bà ra chạy ra khỏi văn phòng.

Thư ký nghe tiếng động lớn đã chạy tới xem, thấy như vậy một màn, cô vội vàng kéo Thường Tử Phi lại: “Thường tổng, anh muốn đi đâu, còn mười phút nữa chúng ta phải đến phi trường.”

“Cút!” Anh rống lên một tiếng chạy đi.

--

An Noãn nhận được điện thoại của Nghê Tuệ khi cô đang ở hồ bơi với Mạc Trọng Huy, người đàn ông này muốn bơi lội cũng liền thôi, lại muốn lôi kéo An Noãn đến thưởng thức.

Trương trợ lý đem di động của An Noãn dđưa cho cô: “An tiểu thư, tôi không muốn quấy rầy cô, nhưng điện thoại của cô không ngừng reo.”

An Noãn cầm lấy di động, là một dãy số lạ.

Điện thoại chuyển được, âm thanh bén chọn của Nghê Tuệ vang lên: “Noãn Noãn, không tốt, xảy ra chuyện lớn rồi.”

An Noãn theo bản năng nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “Dì Nghê, xảy ra chuyện gì? Dì chậm rãi nói.”

“Tử Phi, Tử Phi nghe nói cháu cho mượn một ngàn năm trăm vạn rất tức giận, rồi như phát điên chạy đi đâu mất, dì thực lo lắng, dì sợ nó xảy ra chuyện.”

An Noãn cười an ủi bà: “Dì Nghê, dì yên tâm đi, Tử Phi là người lớn, sẽ không xảy ra chuyện

gì, dì để cho anh ấy yên lặng một chút, anh ấy sẽ hiểu những gì chúng ta làm đều muốn tốt cho anh ấy.”

“Noãn Noãn, cháu không lo lắng sao?” Nghê Tuệ tại kia đầu lớn tiếng chất vấn: “Cháu không thấy tình cảnh vừa rồi, thật sự Tử Phi như nổi điên, cháu giúp dì gọi điện thoại cho nó được không, dì thật sự rất lo lắng, hiện tại là nó không chịu nghe điện thoại của dì.”

An Noãn bĩu môi thản nhiên nói: “Được, cháu sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, nếu anh ấy không nghe cháu cũng không có biện pháp.”

An Noãn treo điện thoại, lại bấm dãy số của Thường Tử Phi, nhưng điện thoại của anh đã tắt máy. An Noãn thấy mình đã tận sức, đặt điện thoại sang một bên không quan tâm nữa.

Mạc Trọng Huy bơi tới trước mặt cô, không chút để ý hỏi: “Ai gọi điện thoại cho em?”

An Noãn nghĩ nghĩ, cũng không nói thật với anh: “Là La Hiểu Yến, hỏi tôi khi nào rảnh đi mua đố kết hôn với chị ấy.”

Mạc Trọng Huy hoàn toàn không có hoài nghi, lại tiếp tục bơi.

Cô chỉ biết Nghê Tuệ sẽ không dễ dàng buông tha cô, chốc lát lại gọi điện thoại tới, tại kia đầu khẩn trương hỏi: “Noãn Noãn, có gọi được hay không.”

“Không có, anh ấy đã tắt máy.”

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ngay cả điện thoại của cháu cũng không tiếp, nó có thể không nghĩ thông suốt làm ra cái chuyện gì hay không, An Noãn, làm sao bây giờ?”

An Noãn bất đắc dĩ thở dài: “Dì Nghê, dì đừng khẩn trương, Tử Phi là một người lớn có thể xảy ra chuyện gì, nhiều lắm cũng tức giận một lát, náo loạn vì mọi người giấu diếm anh ấy.”

“An Noãn, nếu Tử Phi liên hệ với cháu, cháu nhất định phải nói cho dì.”

“Được, cháu biết.”

Treo điện thoại, An Noãn im lặng.

Lúc này Mạc Trọng Huy lại bơi một vòng tới hỏi cô: “Muốn xuống đây không, anh dạy em bơi.”

“Không cần, trời sinh tôi kỹ năng bơi không tốt, trước kia té vào trong nước thiếu chút nữa chết

đuối.”

“Vậy càng nên học bơi.” Mạc Trọng Huy nói xong đem cô kéo vào trong nước.

An Noãn hoàn toàn không có phòng bị, tức giận đến quả muốn mắng chửi người: “Mạc Trọng Huy, anh bệnh thần kinh, tôi sợ nước, ta không muốn học bơi.”

“Ngoan, rất đơn giản, nửa ngày có thể học được.”

Kết quả là, Mạc Trọng Huy cùng An Noãn nói nửa ngày, cô lại một chữ cũng không có nghe vào, hai tay gắt gao ôm cổ Mạc Trọng Huy cổ, chết cũng không chịu buông tay.

Cuối cùng anh tước vũ khí đầu hàng, bất đắc dĩ lại sủng nịch nói: “Quên đi, không học thì không

học, về sau té vào trong nước anh cứu em.”

Mạc Trọng Huy đem cô vào bờ, thân thể nha đầu kia run lợi hại. Thì ra không sợ trời không

sợ đất An Noãn lại sợ nước. Lần trước đem cô đẩy vào trong nước, kết quả nha đầu kia đã khóc

rất lợi hại.

“Lần sau không nghe lời anh liền đem em ném vào trong nước.”

Mạc Trọng Huy cực kỳ giống người lớn đang hù dọa một đứa con nít.

An Noãn nhướng mắt tức giận hừ nói: “Mạc Trọng Huy, anh thực âm hiểm. Về sau lúc anh bơi lội

đừng kéo theo tôi.”

An Noãn phủ thêm áo tắm rộng thùng thình của anh thở phì phì chạy đi.

--

Sau đó Nghê Tuệ lại gọi điện thoại cho An Noãn rất nhiều lần, An Noãn phần lớn không nhận. Cô cảm thấy chuyện của Thường Tử Phi đã không còn quan hệ với cô, không nên xen vào nữa. Nếu Mạc Trọng Huy biết, có lẽ thù mới hận cũ cộng vào, đến lúc đó đối Thường Tử Phi chỉ có xấu không có tốt.

Quả thật La Hiểu Yến cũng gọi điện thoại đến, rủ An Noãn đi mua này nọ. Sau khi được sự đồng ý của Mạc Trọng Huy, An Noãn mới có thể ra cửa.

An Noãn trêu ghẹo nói: “Mạc Trọng Huy, tôi phát hiện, hiện tại tôi không khác gì đang ngồi tù, ra cửa còn phải xin chỉ thị của anh, anh đồng ý mới có thể.”

Mạc Trọng Huy sủng nịch xoa xoa tóc cô cười nói: “Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ không hạn chế tự do của em.”

An Noãn cùng La Hiểu Yến hẹn nhau gặp mặt ở Trăm Nhạc, La Hiểu Yến tới sớm hơn cô. An Noãn còn phải đợi Mạc Trọng Huy đưa cô đi, hôm nay anh vừa lúc đến công ty có việc, nói là thuận tiện đưa cô.

La Hiểu Yến kéo tay An Noãn đi vào Trăm Nhạc, nhịn không được cảm khái nói: “Noãn Noãn, cũng là em hạnh phúc, Mạc tiên sinh thật sự rất sủng em, ngay cả em đi dạo phố cũng tự mình lái xe đưa em.”

An Noãn khẽ thở dài tự giễu nói: “Anh ta không phải tự mình lái xe đưa em, kỳ thật là không đủ tin

tưởng em, vừa rồi nhìn thấy chị, phỏng chừng mới tin tưởng em không có lừa anh ta.”

“Đó cũng là do quá để ý em, không giống Phan Bình, chị nói muốn mua đồ kết hôn, anh ấy trực tiếp đưa một cái thẻ cho chị kêu chị tự đi mua. Chị nói kết hôn là chuyện của hai người, anh ấy lại

nói anh ấy bề bộn nhiều việc, không rảnh đi với chị. Ngay cả vừa rồi, chị với anh ấy ra khỏi cửa, chị kêu anh ấy đưa chị một đoạn, anh nói anh không thời gian, kêu chị tự kêu xe.”

An Noãn còn có thể nói gì chỉ có an ủi cô: “Phan quản lí một mình quản lý một quán bar lớn, khẳng định sẽ bề bộn nhiều việc, chị phải thích ứng.”

“Đã sớm thích ứng, nhưng so sánh với người khác trong lòng lại có chút ê ẩm.”

La Hiểu Yến kéo tay An Noãn đi vào một tiệm bán nội thật: “Mẹ chị nghe nói chị muốn kết hôn, cao hứng đến hỏng rồi, vẫn ồn ào kêu chị đưa Phan Bình về nhà cho bọn gặp anh ấy, nhưng Phan Bình đều nói không rảnh. Mẹ chị còn nói muốn tự mình làm cho chị cái chăn bông.”

An Noãn luôn có cảm giác La Hiểu Yến thực không vui, nhưng cô cũng không biết nên an ủi như thế nào. La Hiểu Yến ở trong tiệm chọn hai mền gối đỏ tươi, quả thật rất vui mừng, nhưng An Noãn

cảm thấy rất kỳ quái. cô nhịn không được ở trong lòng thầm nghĩ, nếu mua một bộ trở về thay vào giường, Mạc Trọng Huy kia rất thích màu trắng hoặc đen có thể hay không trực tiếp giết cô.

Nghĩ đến trong nhà chăn tất cả đều là màu trắng, An Noãn đã ở trong tiệm chọn một bộ bông hoa màu hồng nhạt, cô rất muốn nhìn xem phản ứng của Mạc Trọng Huy.

Cùng La Hiểu Yến đi dạo một ngày, cô ấy thu hoạch cũng rất khá, mua rất nhiều quần áo, Phan Bình đưa cho cô thẻ có mười vạn đồng tiền cũng bị hết sạch. Cuối cùng cô ấy nhìn trúng một cái nhẫn kim cương lục vạn khối, do An Noãn trả tiền.

“Noãn Noãn, hôm nay cám ơn ngươi, bồi ta một ngày, còn cho chị mượn lục vạn khối, ngày mai chị sẽ trả lại cho em.”

An Noãn không sao cả nói: “Trả em làm gì dù sao cũng là tiền của Mạc Trọng Huy, anh ta rất nhiều tiền có hơn nữa cũng không đau lòng.”

Hai người mua sắm xong vốn định cùng nhau ăn cái bữa tối, nhưng xe của Mạc Trọng Huy xe cũng đã đứng ở bên ngoài.

Trương Húc vội vàng xuống xe chạy tới hỏi: “An tiểu thư, cô mua gì đó đưa tôi xách cho.”

“Tôi không mua gì đều là của Hiểu Yến.” An Noãn hai ba bước đi đến bên cạnh xe, gõ vào cửa kính xe nói với Mạc Trọng Huy: “Chúng ta đưa Hiểu Yến về trước đi, cô ấy mua rất nhiều gọi xe rất bất tiện.”

Mạc Trọng Huy phân phó Trương Húc: “Trương trợ lý, gọi điện thoại cho Phan Bình.”

Trương Húc gọi điện thoại đi qua, La Hiểu Yến liền nhận được điện thoại củaPhan Bình, cô vui sướng nói với An Noãn: “An Noãn, các người đi trước đi, Phan Bình lập tức tới đón chị.”

Có đôi khi, cái phụ nữ muốn cũng không nhiều, một cú điện thoại, một câu, thậm chí một cái

mỉm cười một ánh mắt, đều có thể làm cho các cô cảm thấy thỏa mãn.

Về đến biệt thự, Mạc Trọng Huy thấy trên tay An Noãn cầm một cái túi, anh đi qua giúp cô cầm, trong lòng đã có loại dự cảm bất hảo.

“Tôi với La Hiểu Yến dạo phố, thấy một bộ dra giường rất đẹp, tôi rất thích.”

An Noãn đưa cho người hầu đi giặt, phơi khô, hiện tại cô đang nghĩ đến phản ứng Mạc Trọng Huy sau khi nhìn thấy sẽ như thế nào. Anh là người có tâm lý biến thái, tốt nhất khi nhìn thấy bộ dra giường này, về sau cũng không nguyện ngủ trên giường.

Buổi tối, An Noãn kêu người hầu lấy cho mình bộ dra giường đó, chuẩn bị lên phòng ngủ thay. Tất cả người hầu đều có bộ dáng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Rốt cục có người nói: “An tiểu thư, vẫn không nên thay, Mạc tiên sinh chỉ thích màu trắng hoặc đen, không thích những màu khác lại có hoa văn.”

“Nhưng tôi không thích màu trắng, tôi chỉ thích hoa văn.”

“An tiểu thư, cô nhân nhượng Mạc tiên sinh một chút đi, bằng không Mạc tiên sinh lại tức giận.”

An Noãn kêu rên: “Vì sao phải nhân nhượng anh ta?”

An Noãn ôm bộ dra giường chạy lên lầu, thừa dịp Mạc Trọng Huy đang tắm, một mình cô thay đổi dra giường. Cô mua bộ dra này cho giường kingsize nhưng hình như vẫn nhỏ hơn chút, tuy rằng bộ dra này với cách trang trí bất động nhưng An Noãn vẫn rất thích, đây là hiệu quả mà cô muốn.

Mạc Trọng Huy từ phòng tắm đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy sự thay đổi trên giường chân mày không tự chủ nhíu lại.

“Thay cái khác!” Anh thấp giọng ra lệnh.

An Noãn mới không để ý tới anh, chui vào ổ chăn đắc ý nói: “Nếu anh không thích đừng ngủ là được, tôi không thích màu đen màu trắng.”

Mạc Trọng Huy nhìn thân hình nho nhỏ của cô vùi trong chăn chỉ chừa cái đầu, rất có bộ dáng thị uy, anh cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy tức giận, nha đầu kia rõ ràng là cố ý.

“Bước xuống, đem dra giường đổi lại.”

Mạc Trọng Huy lại ra lệnh một tiếng.

“Không đổi là không đổi.” Lúc này ngay cả đầu An Noãn cũng chui vào ổ chăn.

Mạc Trọng Huy xốc chăn lên rất là nghiêm túc cảnh cáo: “An Noãn, em đừng bức anh tức giận.”

“Tôi không tin anh có thể bởi vì tôi thay đổi dra giường sẽ đánh tôi.”

Mạc Trọng Huy phiền não ôm lấy đầu. Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp lên giường.

An Noãn lộ ra khuôn mặt tươi cười hưng phấn: “Mạc Trọng Huy, tôi là đang giúp anh vượt qua cửa ải của chính mình, còn có hành vi biến thái của anh.”

An Noãn nói còn chưa nói xong, Mạc Trọng Huy lao vào cô ngăn chặn miệng của cô.

“Cũng thuận tiện giúp anh trị luôn 'cậu em trai' của anh, hắn luôn bất mãn.”

Kết quả ngày hôm sau, Mạc Trọng Huy kêu người ném dra giường kia đi.

An Noãn nhịn không được cảm khái: “Mạc Trọng Huy, anh hoàn toàn không thể cứu, hành vi biến thái của anh không ai có thể cứu được.”

--

Đã mấy ngày, Thường gia không có tin tức của Thường Tử Phi tin, ngay cả công ty anh cũng không đến, mấy cái hạng mục kết thúc toàn bộ giao cho người khác xử lí. Người trong nhà gọi điện thoại cho anh, điện thoại tắt máy. Giang Thiến Nhu tìm anh ở khắp nơi mà cũng không thấy người.

Cô nhịn không được phát hỏa với Nghê Tuệ: “Mẹ, chúng ta không phải đã nói rồi sao, vì sao mẹ đem chân tướng nói với anh ấy, mẹ có biết anh ấy không thể chấp nhận được không.”

Nghê Tuệ cũng hối hận, nhưng ở trước mặt Giang Thiến Nhu vẫn cực lực phản bác: “Nếu tôi không nói cho Tử Phi, nó sẽ hồ hồ kiếm hai ngàn năm trăm vạn trả cho cô.”

“Mẹ, mẹ coi con là gì, con chỉ không muốn ly hôn mới nói như vậy, con đâu có thật lòng muốn anh ấy trả tiền?”

Thường Bách ở một bên rống giận: “Hiện tại nói cái gì cũng thừa, tìm được người mới là mấu chốt.”

“Ba, vẫn gọi điện thoại hỏi An Noãn đi, cô ấy có khả năng biết Tử Phi ở đâu.”

Mặc dù Giang Thiến Nhu không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng cô cũng không có biện pháp khác, vô luận như thế nào, cô không muốn nhìn thấy Thường Tử Phi gặp chuyện không may.

Thường Bách ngẫm lại vẫn gọi điện thoại cho An Noãn. An Noãn nhận được điện thoại của Thường Bách, cũng biết sự tình nghiêm trọng.

Căn bản An Noãn nghĩ Thường Tử Phi muốn một mình yên lặng, nên đem tắt điện thoại, ai cũng không tìm được. Nhưng một tuần rồi cũng không xuất hiện, cái này có điểm không đúng. Trong lòng cô cũng có chút lo lắng, lấy cớ muốn đi chọn bánh kẹo cưới với La Hiểu Yến đi ra ngoài một chuyến.

Gần đây khi cô ra ngoài với La Hiểu Yến, Mạc Trọng Huy cũng sẽ không hoài nghi. Dạo này dường như anh cũng có việc cần làm, có đôi khi thuận tiện thì đưa cô đi, có đôi khi sẽ kêu lái xe đưa cô.

Sau khi An Noãn gặp La Hiểu Yến, nói với cô ấy về tình huống của Thường Tử Phi, hai người liền ra đi.

La Hiểu Yến ngàn đinh vạn dặn bảo: “An Noãn, em xác định muốn đi tìm Thường Tử Phi sao? Em không sợ Mạc tiên sinh tức giận?”

“Không sao, anh ta sẽ không phát hiện, cho dù phát hiện cũng không có việc gì, anh ta giận em cũng không phải một lần hai lần, em không sao cả.”

Nơi duy nhất An Noãn có thể nghĩ đến chính là nhà trọ cô cùng Thường Tử Phi từng ở cùng nhau. Kêu xe đến tiểu khu, chìa khóa đã trả lại cho Thường Tử Phi. Cô thử mở bằng vân tay, thế nhưng mở được cửa.

Trong nhà thật yên tĩnh, nhưng cô khẳng định Thường Tử Phi ở bên trong. Tìm xung quanh một hồi, cuối cùng cô tìm thấy Thường Tử Phi đang ở ban công của phòng trước kia cô từng ở. Thường Tử Phi suy sút ngồi ở ghế trên, hai mắt vô thần, đầu ngón tay đang kẹp thuốc lá, nhưng anh không hút.

An Noãn chạy đi mở tất cả cửa sổ trong phòng trước, mới chạy đến trước mặt Thường Tử Phi, đem điếu thuốc trong tay anh bỏ vào gạt tàn.

“Thường Tử Phi, anh như vậy không khác gì một người đã chết, làm cho toàn bộ người trong gia đình lo lắng cho anh, chú Thường và Nghê a di đã lớn tuổi, sức khỏe bọn họ cũng không tốt, anh chẳng những không quan tâm chăn sóc cho họ, còn làm cho bọn họ lo lắng, anh vẫn là người sao?”

Thường Tử Phi mở hai mắt mông lung nhìn An Noãn, lầm bầm lầu bầu nói: “Em là An Noãn sao? Chỉ có em mới co khả năng tìm được anh.”

Một khắc kia, An Noãn chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, đã từng là một Thường Tử Phi rất hăng hái, khi nào thì nhưng lại biến thành như vậy, mà người hại anh biến thành như vậy lại chính là bản thân mình.

Cô ngồi xổm xuống nắm tay anh thật lòng nói: “Thường Tử Phi, không cần như vậy được không? Tình yêu không phải là tất cả, anh không thể cứ buông thả như vậy. Thường Tử Phi mà tôi biết, anh ấy rất lợi hại, luôn có thể xuất hiện ở trước mặt tôi khi tôi cần, giúp cho tôi, nhưng hiện tại anh làm cho tôi thực thất vọng, thật sự rất thất vọng.”

Thường Tử Phi gạt tay cô ra rống giận: “Anh vô dụng, hiện tại một chút hữu dụng cũng không có, anh còn dựa vào em bán mình cho Mạc Trọng Huy, mượn một ngàn năm trăm vạn cho anh. An Noãn, anh tình nguyện ngồi tù, tình nguyện chết, anh cũng không muốn mượn tiền Mạc Trọng Huy.”

An Noãn hít sâu một hơi, có chút đau lòng, có chút bất đắc dĩ: “Thường Tử Phi, tiền mượn cũng đã mượn, nói nhiều cũng vô dụng, hiện tại anh cần phải làm là tỉnh lại, mau chóng kiếm đủ tiền trả lại cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ đem tiền hung hăng nện vào mặt Mạc Trọng Huy.”

“An Noãn, em không cần nói những lời này với anh, anh chán ghét em.”

“Được, được, anh chán ghét tôi, tôi không tức giận, anh đi tắm rửa trước đi tôi đi nấu cơm cho anh, mấy ngày nay chắc anh cũng chưa ăn uống gì nhiều.”

An Noãn kéo anh đi, muốn kéo anh đến phòng tắm. Thường Tử Phi lại hung hăng gạt cô ra, lực đạo lớn đến nỗi An Noãn trực tiếp té trên mặt đất.

“Thường Tử Phi, anh đủ rồi, nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn, anh còn như vậy tôi sẽ mặc kệ anh.”

Thấy trong mắt Thường Tử Phi hiện lên đau thương, An Noãn bất đắc dĩ thở dài nói: “Tốt lắm, hiện tại cái gì cũng đừng nói nữa, đi tắm rửa trước, tôi xem xem phòng bếp có cái gì không ăn, mấy ngày nay có phải anh đều ăn mì ăn liền.”

Thường Tử Phi mím môi, không nói lời nào.

“Tôi nghĩ ngay cả mì ăn liền anh cũng đừng ăn, đói chết quên.”

An Noãn kéo Thường Tử Phi đến phòng tắm, để cho anh tắm rửa.

“Thường Tử Phi, trên người anh rất thối, nếu không anh không tắm rửa, ngay cả tôi cũng sẽ ghét bỏ anh.”

An Noãn nhìn tủ lạnh rỗng tuếch, chỉ phải đi đến khu bán đồ ăn sáng trong tiểu khu, mua chút đồ ăn trở về. Khi Thường Tử Phi tắm rửa xong đi ra, thấy bóng dáng An Noãn đang bận rộn ở phòng bếp, cảnh tượng quen thuộc kia cơ hồ giống như là đang nằm mơ. Anh cỡ nào hy vọng giấc mộng này vĩnh viễn cũng không tỉnh lại thật là tốt biết bao nhiêu.

Áp lực tình cảm tận đáy lòng đột nhiên bùng nổ, Thường Tử Phi đi tới phòng bếp, thật cẩn thận ôm lấy của cô thắt lưng.

Thân người An Noãn nao nao, lập tức lạnh lùng mở miệng: “Thường Tử Phi, buông tay, anh còn làm loạn tôi sẽ bỏ đi.”

Thường Tử Phi sợ tới mức vội vàng buông lỏng tay ra. An Noãn đơn giản ba món đồ ăn một món canh, bưng lên bàn, Thường Tử Phi ăn rất ngon.

“Thường Tử Phi, mấy ngày nay anh không có ăn cơm?”

Anh thản nhiên trả lời: “Đã quên.”

“Anh thật đúng là quý nhân hay quên.”

“Trí nhớ không tốt, nhưng có cố tình cũng không quên được em.”

An Noãn trề môi bất đắc dĩ thở dài.

“Tiền kia anh sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho em.”

“Không cần, tạm thời tôi không cần tiền, tôi biết tập đoàn Phi Vũ là một công ty lớn, hiện tại cũng là lúc đang cần tiền, anh đừng vội vàng trả cho tôi, chờ sau này Phi Vũ vận chuyển bình thường anh trả lại cũng không muộn.”

“Hiện tại Phi Vũ vận chuyển rất ổn định, vài cái hạng mục gần đây cũng sắp kết thúc, chờ hạng mục chấm dứt, sẽ kiếm không ít tiền, đến lúc đó anh sẽ đem tiền toàn bộ trả lại cho em.”

Thường Tử Phi kiên trì, An Noãn cũng không nói thêm cái gì.

“Thường Tử Phi, cơm nước xong anh gọi điện thoại về nhà đi, chú Thường và dì Nghê, còn có Giang Thiến Nhu, bọn họ đều rất lo lắng anh. Anh đã lớn không nên ngây thơ như vậy nữa, làm cho người nhà anh lo lắng.”

Thường Tử Phi bỗng nhiên nói sang chuyện khác nói: “Anh tính ly hôn với Giang Thiến Nhu.”

An Noãn trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.

“Lúc trước anh nghĩ muốn lợi dụng Giang Thiến Nhu, hiện tại anh phát hiện anh đã làm tổn thương một người vô tội, anh không nên đã sai còn tiếp tục.”

An Noãn mím môi còn thật sự nói: “Thường Tử Phi, mặc kệ anh lựa chọn ra sao, tôi đều ủng hộ anh, chỉ cần anh có thể vui vẻ là tốt rồi.”

“Vui vẻ? Nói dễ hơn làm!” Thường Tử Phi tự giễu nói xong, liền chuyển đề tài hỏi: “Anh ta đối với em được không?”

“Rất tốt, tình phụ đãi ngộ, châu báu trang sức, túi xách hàng hiệu, cái gì cần có đều có.”

“Nhìn khí sắc em rất tốt anh ta hẳn chăn sóc cũng không tệ.”

“Cũng không phải là, ngày ngày đều buộc tôi uống thuốc Đông y, bữa sáng cơm trưa bữa tối, người hầu trong nhà đều nấu rất nhiều món ngon dụ dỗ tôi ăn.”

“Em thích cuộc sống hiện tại?”

An Noãn cực kỳ khoa trương trả lời: “Thích, đương nhiên thích, trong nhà có người hầu hạ, đi ra ngoài có người đưa rước, vào thương trường thì không cần lo lắng tiền bạc......”

“Đủ, An Noãn, anh chỉ muốn nghe sự thật.”

An Noãn bĩu môi thản nhiên nói: “Có cần thiết không? Mỗi ngày ăn ngủ với kẻ thù của mình, loại cảm giác này ai có thể hiểu được.”

Thường Tử Phi không thèm nhắc lại.

Cũng không biết là đói bụng hay An Noãn làm ăn quá ngon, Thường Tử Phi ăn hết tất cả đồ ăn trên bàn. Ăn liền ăn, An Noãn hoàn toàn không chê anh, nhưng tất cả đồ ăn anh ăn đều bị ói ra, ói đầy ra người An Noãn, trên váy, trên đùi, trên chân, đều bị dơ hết.

“Thường Tử Phi, tôi con mẹ nó thật muốn giết anh.” An Noãn tê rống.

“Thực xin lỗi, dạ dày anh không thoải mái. Em đi tắm đi, anh giúp em đem quần áo đi giặt.”

Vẻ mặt của anh nhìn qua rất có thành ý.

An Noãn chạy đến phòng đi tìm quần áo, Thường Tử Phi đi theo cô phía sau, có lỗi nói: “Quần áo của em một cái cũng không có, tất cả đều bị anh ném rồi.”

An Noãn thực sự loại xúc động muốn giết người. Cuối cùng cầm áo ngủ rộng thùng thình của Thường Tử Phi chạy tới phòng tắm tắm rửa.

Thường Tử Phi kiên trì muốn giặt quần áo cho An Noãn, An Noãn sao có thể có để anh đụng vào nội y quần lót của mình, cô tự giặt rồi dùng máy sấy thổi.

Mạc Trọng Huy đang làm việc ở Mạc thị, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn kỳ quái: “An Noãn đang ở nhà trọ của Thường Tử Phi.”

Mạc Trọng Huy cau mày, gọi lại số điện thoại đó, nhưng bên kia đã tắt máy. Anh lại gọi điện thoại cho An Noãn, di động của An Noãn không người tiếp nghe. Kêu Trương Húc tìm số của La Hiểu Yến, gọi cho La Hiểu Yến.

Đầu dây bên kia La Hiểu Yến ấp a ấp úng nói: “An Noãnđang ở bên cạnh tôi! Chúng tôi đang chọn bánh kẹo cưới. Mạc tiên sinh, không nói với anh nữa, chúng tôi đang bận.”

Mạc Trọng Huy nhìn điện thoại bị cắt đứt mày nhíu càng chặt. Anh lái xe đến nhà trọ của Thường Tử Phi, nơi này bất quá anh cũng rất quen thuộc. Đè chuông cửa, Thường Tử Phi ra mở, anh đang mặc áo choàng tắm, bộ dáng rất nhàn nhã.

“Có việc sao?” Thường Tử Phi lạnh lùng hỏi.

Mạc Trọng Huy trực tiếp đẩy anh ra đi vào trong, nghe tiếng máy sấy trong phòng ngủ anh bước vào, An Noãn đang đứng ở phòng, mặc áo ngủ rộng thùng thình của Thường Tử Phi,trong tay cầm máy sấy thổi nội y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.