Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 6: Cự tuyệt




10 giờ đêm, An Noãn tan ca từ bên trong trung tâm thương mại đi ra, rất xa đã thấy Thường Tử Phi đứng đợi trước cửa, gió có chút lớn thổi áo khoác của anh bay lên.

Bước chân An Noãn không tự giác dừng lại, Thường Tử Phi liếc mắt một cái đã thấy cô trong đám đông, liền tiêu sái bước đến.

"Tiểu Noãn, hôm nay gió lớn, rất lạnh, để anh đưa em về nhà, xe của anh ở phía trước."

An Noãn hít một hơi thật sâu, cự tuyệt: "Không làm phiền anh, em tự có thể về được."

Nói xong cô lập tức rời đi, nghe được anh ở phía sau gào lên: "An Noãn, em nhất định phải phụ lòng anh sao? cho dù em không thể cùng anh ở chung một chỗ nhưng ít ra anh cũng là anh Tử Phi của em nha."

Bước chân An Noãn thuỷ chung không ngừng lại, cố định đi thẳng về phía trước.

Thường Tử Phi lấy xe, lái chậm rãi đi theo phía sau cô.

Hôm nay thật xui xẻo, An Noãn vừa đến bến xe, lại thấy đã trễ giờ, đêm lạnh như vậy lại phải chờ thêm một tiếng mới có xe đến, nhịn không được cô rùng mình cái, sửa lại khăn quàng cổ.

Thường Tử Phi ngừng xe bên cạnh cô: "Tiểu Noãn, bên ngoài rất lạnh, lên xe trước đi, có chuyện gì chúng ta nói trên xe được không?"

Thường Tử Phi nhẫn nại khuyên nhủ cô, An Noãn cúi đầu, nhìn anh một cái cũng ko nhìn.

Thường Tử Phi rốt cuộc phát hoả, trong bóng đêm chỉ nghe anh cười một tiếng gầm: "An Noãn, rốt cuộc anh phải làm sao em mới vừa lòng, anh là Thường Tử Phi, Thường Tử Phi cùng em tử nhỏ đến lớn không phải là người xấu. Anh biết em không có cách nào tiếp nhận tình cảm của anh, nhưng em cũng có thể coi anh là anh trai, là bạn của em có được không?"

An Noãn ở trong gió lạnh run, nhưng giọng nói thập phần kiên định: "Thường Tử Phi, sự xuất hiện của anh mang đến cho em sự mệt mõi, em không muốn gặp bất cứ người quen nào trước kia cả, em xin anh đừng tìm em nữa, được không?"

Nhìn đến ánh mắt bi thương của Thường Tử Phi, trên thế giới này, cô rốt cuộc không đành lòng tổn thương nhất cũng chỉ có anh.

Đêm đó, Thường Tử Phi rốt cuộc ở bên cạnh cô chờ xe đến, đợi khoảng một tiếng, An Noãn mới bước lên xe.

Thường Tử Phi cũng không rời đi, lái xe phía sau xe cô, cho tới khi cô xuống xe, về đến nhà, đứng phía dưới nhà trọ của cô.

--

Liên tiếp vài ngày, Thường Tử Phi mỗi ngày đều đến tiệm, mua cơm trưa cho mọi người, mua cơm chiều, mua điểm tâm, mua bữa ăn khuya. Qua một ngày, anh gần như là người làm trong tiệm. Ngay cả Phu Thu cũng biết có sự tồn tại của anh, có một lần hỏi An Noãn: "Noãn Noãn, em cùng Thường tổng quan hệ thế nào?"

Elle tức thì bị Thường Tử Phi mua chuộc, không ngừng ở bên tai An Noãn lãi nhãi, Thường Tử Phi thật tốt thật tốt.

Hôm nay buổi tối tan ca về nhà, La Hiểu Yến vừa lúc nghỉ ở nhà, mua đồ ăn khuya đợi cô.

"Noãn Noãn, chị mỗi đêm đi làm về đều thấy một chiếc xe ở dưới lầu, thật là một người đàn ông si tình, theo đuổi em lâu như vậy, chẳng lẻ một chút động lòng em cũng không có sao?"

An Noãn theo bản năng nhìn về phía cửa sổ, tầm mắt trở nên xa xôi.

"Noãn Noãn, kỳ thật em có cảm động, tai sao không thử chấp nhận anh ấy, không phải em nghĩ em từng ở tù không xứng đáng với người ta?"

An Noãn lắc đầu, thản nhiên nói: "Cha anh ấy từng là bí thư của cha em, chúng em cùng nhau lớn lên, em không có mẹ, nên xem mẹ anh ấy như mẹ em. Nhưng khi em từ trong tù ra, quan hệ đã không như ngày xưa, người nhà của anh ấy sẽ không cho phép chúng em ở chung một chỗ, em cũng không muốn bọn họ phải khổ sở."

La Hiểu Yến nhìn cô, hốc mắt đỏ đỏ nói: "Đồ ngốc, em không cần làm mình khổ sổ mà thành toàn cho người khác. Bất quá nếu người nhà anh ta cực lực phản đối hai người ở chung cũng sẽ không hạnh phúc, cuộc sống này là vậy, bây giờ em chỉ có hai bàn tay trắng, cũng sẽ không có người nào đến với em."

"Noãn Noãn, em cũng nên đi xuống cùng anh ấy nói rõ ràng đi, mỗi ngày đều ngủ trong xe, thật đáng thương."

An Noãn hơi hơi mím môi, cúi đầu nói: "em đã nói qua, nhưng anh ấy cái gì cũng không nghe, mặc kệ đi, một ngày nào đó anh ấy cũng sẽ bỏ đi."

Cô chính là cùng Thường Tử Phi so sự kiên trì.

--

Giang Thành mua đông, nhiệt độ xuống thấp -10 độ. Hôm nay ben ngoài còn có tuyết rơi. Mười giờ đêm, An Noãn mặc áo khoác thật dày đi đến trạm xe, thời tiết như vậy đường xá vắng vẻ có vẻ dị thường lạnh lùng.

Đang đi không biết từ đâu chạy ra một gã say, cầm lấy cánh tay An Noãn, say khướt nói: "Em gái, lạnh như vậy không có ai bên cạnh à, đi với anh về nhà anh ngủ đi."

An Noãn sợ đến mức tim nhảy ra ngoài, dùng sức kéo tay mình ra khỏi tay hắn nhưng không được.

Cô theo bản thân nhìn về phía sau, Thường Tử Phi chạy thật nhanh về phía cô, một chân đá vào gã, nắm tay An Noãn nhét vào trong xe.

An Noãn cho đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, ngồi ở ghế bên cạnh một câu cũng không dám nói.

Xe chạy thẳng đến dưới lầu nhà trọ, cô mới bắt đầu bình tĩnh.

"Cám ơn anh đã cứu em."

Cô nói xong định mở cửa xuống xe, Thường Tử Phi khóa cửa lại.

"Noãn Noãn, em còn muốn kiên cường đến khi nào nữa? Hôm nay nếu như anh không ở đây, em có biết hậu quả là gì không? Để cho anh mỗi ngày đưa em về nhà không được sao?"

Đến giờ, An Noãn cảm thấy nên nói chuyện rõ ràng không thể cho qua nữa.

"Anh Tử Phi, anh đừng lãng phí thời gian bên cạnh em nữa, em không mún yêu nữa, không bao giờ yêu một lần nữa."

Ánh mắt Thường Tử Phi bi thương nhìn cô: "Tiểu Noãn, em còn yêu Mạc Trọng Huy? mặc dù anh ta đối với em như vậy em vẫn yêu anh ta?"

An Noãn đột nhiên kích động lên, gào lớn: "Không, em không còn yêu anh ta, em mỗi ngày đều cầu nguyện, cầu nguyện cho ông trời trừng phạt anh ta, cầu anh ta chết không được tử tế."

"Tốt lắm, tốt lắm, không nói về anh ta nữa." Thường Tử Phi vỗ nhẹ bả vai cô làm cho cô bình tĩnh lại.

"Noãn Noãn, em tương lai cũng phải kết hôn tại sao lại không thể lựa chọn anh? Anh không cần biết quá khứ của em ra sao, vẫn là muốn ở bên cạnh em, em thử chấp nhận anh, được không?"

An Noãn cắn chặt răng, tất cả những lời tàn nhẫn nhất trong lòng đều nói ra: "Anh Tử Phi, thật xin lỗi, ngày xưa em không thích anh, hiện tại cũng không yêu anh, em đã từng thử cố gắng thuyết phục tim mình nhưng thế nào cũng không làm được, em hy vọng anh đừng tìm em nữa, với anh với em như vậy sẽ tốt hơn."

Tim bi thương tột cùng, cô lại nhẫn tâm nói những lời như vậy, làm cho miệng vết thương sâu thêm một chút, lớn thêm một chút.

"Noãn Noãn, ngày mai là sinh nhật em, anh có món quà muốn tặng em, đây là món quà anh mua đã nhiều năm, hôm nay nhất định phải đưa đến tay em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.