Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 48: Muốn thấy cô ấy đau khổ sao




An Noãn ở bệnh viện 3 ngày, hết sốt, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều. Thường Tử Phi một tấc cũng không rời cô, cho dù cô ngủ, anh cũng ngồi bên giường, giống như sợ cô đột ngột biến mất. Nhìn Thường Tử Phi vất vả, An Noãn rất đau lòng.

Buổi tối hôm nay, An Noãn thử đề nghị: "Em muốn về nhà."

Thường Tử Phi xoa xoa đầu cô, giống như đứa con nít: "Ngoan Noãn Noãn, ở lại thêm hai ngày."

An Noãn le le lưỡi, bắt đầu làm nũng: "Em muốn về nhà, đã hết sốt, bệnh cũng không có tái lại. Bác sĩ nói em có thể xuất viện, sao anh còn bắt em ở đây."

Thường Tử Phi nghĩ nghĩ, thỏa hiệp: "Sáng mai sẽ về."

"Không, em muốn bây giờ, em đã hết bệnh."

Thường Tử Phi không lay chuyển được cô, đành phải đi gọi bác sĩ tới.

Bác sĩ đề nghị ngày mai đến tái khám.

Rốt cuộc cũng có Trương Húcể xuất viện, làm An Noãn thật cao hứng.

Nắm tay Thường Tử Phi đi đến bãi đậu xe, An Noãn lơ đãng nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc đang đậu, tâm như bị ai nhéo. Trên đường về nhà, lòng cô vẫn không yên.

Thường Tử Phi lo lắng nhìn cô: "Nha đầu, lại không thoải mái, anh đã nói đừng xuất viện rồi."

An Noãn Noãn cười cười: "Em không sao, đừng lo lắng, ngày mai đi làm còn được."

Thường Tử Phi lập tức trầm mặc, tức giận quát: "Không cho đi làm, ở nhà nghỉ ngơi cho anh."

Đêm hôm đó, An Noãn mất ngủ, nằm trên giường lớn thoải mái, lăn qua lộn lại cũng không thể nào ngủ được.

Lúc đó, cô đâm Mạc Trọng Huy bị thương, nhưng anh lại đột nhiên buông tha cho tập đoàn Phi Vũ, cô nghĩ thế nào cũng không hiểu, không biết Mạc Trọng Huy muốn làm gì, sau này còn làm ra chuyện gì để tra tấn họ.

Nếu tất cả chỉ hướng về một mình cô thì thôi, cô không muốn làm phiền đến Thường Tử Phi.

--

Một đêm không ngũ, An Noãn thức sớm rời giường, đi vào bếp làm thức ăn sáng cho Thường Tử Phi, cô vẫn tin tưởng vững chắc tình cảm của hai người.

Sáng sớm Thường Tử Phi thấy An Noãn bận rộn trong bếp, anh không tiếng động đi vào, nhìn bóng dáng bận rộn của cô quát: "An Noãn, ai cho em thức sớm, ai cho em làm thức ăn sáng."

An Noãn xoay người nhìn anh mỉm cười: "Ở bệnh viện em ngủ nhiều lắm rồi."

Thường Tử Phi khẽ thở dài, ôm cô đứng qua một bên, tự bản thân đi nấu.

An Noãn rất là bất đắc dĩ, đi theo ôm lấy thắt lưng anh, cảm tính nói: "Thường Tử Phi, sao anh lại tốt với em như vậy?"

Động tác trên tay anh ngừng lại, lập tức sủng nịch nói: "Không tốt với em, còn có thể tốt với ai."

"Thường Tử Phi, cả đời anh đều đối xử tốt với em vậy sao?"

An Noãnh Trương Húcập phần khẳng định: "Đương nhiên, em là bảo bối của anh, anh cả đời chỉ tốt mình em."

An Noãn siết chặt vòng tay ôm, mặt chôn trên lưng rộng lớn của An Noãnh, có người thương mình, đau vì mình, cảm giác thật tốt.

"Thường Tử Phi, anh có biết em làm sao qua được những ngày trong tù? Vừa vào trại giam, em không ăn không uống, em muốn lên thiên đường với cha. Nhưng em thật sự không cam lòng, em rất muốn trả thù, em mỗi giây mỗi phút đều muốn bầm xác Mạc Trọng Huy ra trăm mãnh. Nhưng theo thời gian trôi, ba năm qua đi, em bình tĩnh rất nhiều, đem tất cả buông xuống. Em muốn sống thật tốt, để cha trên thiên đường không cần lo lắng cho em. Thường Tử Phi, cám ơn anh, cám ơn anh chấp nhận quá khứ của em, cám ơn anh đối xử tốt với em, cám ơn anh đã cho em thêm hy vọng ở tương lai."

Thường Tử Phi xoay người kéo cô vào lòng, trầm giọng hỏi: "Noãn Noãn, nếu có một ngày, anh lừa gạt em, em có tha thứ cho anh không?"

An Noãn ở trong lòng anh ngây ngốc: "Cho dù toàn thế giới có lừa gạt em, anh cũng sẽ không."

--

Hai người cùng nhau ăn sáng xong, An Noãn kiên trì muốn tự mình đi tái khám, Thường Tử Phi lại không đồng ý. Hai người trải qua một phen khắc khẩu, cuối cùng quyết định Thường Tử Phi đưa cô đến bệnh viện, An Noãn tự mình vào trong.

"Thường Tử Phi, anh đừng coi em là đứa bé, chỉ có chút chuyện cũng không làm được, em cũng không sống nữa. Anh đến công ty đi, em tự về nhà."

Thường Tử Phi tuy rằng đồng ý, nhưng sắc mặt không tốt.

An Noãn cảm thấy buồn cười, vòng tay ôm cổ anh làm nũng: "Anh ở bên em nhiều ngày rồi, điện thoại cũng tắt máy, còn muốn có công ty nữa không? Em còn chờ anh kiếm tiền nuôi em đó."

"Đừng làm loạn, đang lái xe." Thường Tử Phi trên mặt lúc này mới có vẻ tươi cười.

Đến bãi đậu xe bệnh viện, An Noãn theo bản năng nhìn vị trí kia, chiếc Bentley vẫn còn.

Mím môi, cô rời đi, cửa xe đột nhiên mở ra, Trương Húc từ sau ghế tài xế đi xuống, đi về phía cô.

"An Noãn tiểu thư, cô đi đâu, đến thăm Mạc tiên sinh?"

An Noãn chạy nhanh xua tay: "Không phải, tôi đi khám bệnh."

Trương Húc cũng không ngạc nhiên, quan tâm hỏi: "An tiểu thư thấy không thoải mái ở đâu?"

"Tôi nhức đầu, nhưng cũng không sao, hôm nay đến kiểm tra một chút."

Trương Húc gật gật đầu.

"Tôi đi trước đây." An Noãn vội vàng muốn thoát đi.

Trương Húc lại lớn tiếng gọi cô: "An tiểu thư, xin dừng bước."

"Không biết cô có thể đến thăm Mạc tiên sinh không?"

An Noãn đứng lại chỗ không nói gì.

"Mạc tiên sinh bị đâm một dao, bị thương rất nặng."

"..."

"An tiểu thư, tha thứ tôi nói một câu, một dao này đủ để trở thành tội phạm."

An Noãn cười nhạo ra tiếng, trào phúng: "Vậy anh có thể nói Mạc tiên sinh đi tố cáo tôi, tội cố ý đả thương người, nói không chừng không chỉ có ba năm."

Trương Húc trả lời: "Thật có lỗi, tôi không phải ý này, tôi chỉ hy vọng cô có thể đi thăm Mạc tiên sinh."

"Tôi cũng thực có lỗi, tôi hy vọng anh ta vĩnh viễn không thể xuống giường được."

An Noãn nói xong bỏ đi.

Trương Húc nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của cô, không tiếng động thở dài.

--

Tới phòng bệnh, Trương Húc do dự nhưng vẫn nói với Mạc Trọng Huy: "Mạc tiên sinh, có chuyện này tôi không biết nên nói hay không."

Tầm mắt Mạc Trọng Huy hướng ngoài cửa sổ, hai mắt vô thần. Nửa tháng này, anh đều trải qua như vậy.

"Vừa rồi tôi thấy An tiểu thư ở bệnh viện."

Nháy mắt Mạc Trọng Huy thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nhìn anh.

"An tiểu thư nói cô ấy nhức đầu, có chút không thoải mái, đến bệnh viện kiểm tra. Có muốn tôi đi hỏi thăm xem có nặng lắm không?"

Mạc Trọng Huy cúi đầu nói: "Không cần."

"Tôi mời An tiểu thư đến thăm ngài."

Mạc Trọng Huy tự giễu: "Miễn cưỡng đưa cô ấy đến đây thì có ý nghĩa gì."

"Mạc tiên sinh, ngài buông tay?"

"Ba năm trước đã bỏ qua."

Trương Húc bất đắc dĩ thở dài, nhịn không được nói: "Nhưng Thường Tử Phi cũng không thể mang hạnh phúc đến cho cô ấy, anh ta lừa gạt An tiểu thư, ngài muốn thấy cô ấy khổ sở sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.