Thường Tử Phi kéo An Noãn ra khỏi nhà, bên ngoài gió rất lạnh, anh cởi áo khoác choàng lên vai cô.
An Noãn giãy dụa: "Thường Tử Phi, anh không muốn sống nữa sao, trời rất lạnh."
"Không sao, lên xe sẽ ấm."
Thường Tử Phi nói xong ôm cô lên xe, buổi tối hôm nay là ngoài ý muốn anh cũng không thể đoán trước, cũng không biết tâm tình An Noãn bị tổn thương. Giờ phút này, anh chỉ nghĩ muốn đưa cô đi khỏi nhà.
An Noãn ngồi ở trên xe, không phải do trời lạnh, chỉ là lòng cô đang lạnh.
"Cha mẹ anh vẫn còn ở nhà, chúng ta đi như vậy thật sự không đúng."
Thường Tử Phi đưa tay vuốt tóc cô, đau lòng: "Mẹ anh đối xử với em vậy, em còn lo lắng đến cảm thụ của bà, thật đúng là ngốc."
An Noãn mím môi, tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ: "Thường Tử Phi, nếu mẹ anh không chấp nhận hai chúng ta, anh tính sao?"
Thường Tử Phi nghĩ nghĩ, cười nói: "Anh nói rồi, cho dù người trên toàn thế giới phản đối, anh cũng muốn ở bên cạnh em."
An Noãn nghe như một lời thề lãng mạn nhất trên thế giới này, trong lòng cảm động không nói nên lời.
Thường Tử Phi đưa An Noãn đến một khu nhà cap cấp, cách trang trí tinh xảo lại ấm áp, đúng như sở thích của cô.
"Thường Tử Phi, anh có tất cả bao nhiêu căn nhà?" An Noãn trêu chọc.
Thường Tử Phi nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Không nhiều, chỉ có mấy căn, nhưng đủ đề chúng ta ở."
Anh nói xong đột nhiên bí mật ghé sát tai cô: "Nhà này theo đúng sở thích của em để trang trí, anh nghĩ dùng làm phòng tân hôn. Bảo bối, em muốn chuẩn bị hôn lễ trước không?"
An Noãn gắt giọng: "Ai muốn kết hôn với anh, em không cần phải chuẩn bị."
---
Trương Húc thật cẩn thận tiêu sái bước vào một căn phòng xa hoa, nhìn ông chủ của mình đang đứng trước cửa sổ sát đất, bóng dáng cao lớn nhưng lại có chút cô đơn.
"Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh." Trương Húc ở phía sau Mạc Trọng Huy kêu hai tiếng.
"Mạc tiên sinh, cơm tất niên đã chuẩn bị xong."
Mạc Trọng Huy quơ quơ ly rượu đỏ trong tay, giọng trầm thấp như đang thì thầm: "Cậu nói, sau khi ăn cơm xong họ sẽ làm gì?"
Trương Húc dừng lại, lập tức phản ứng: "Mạc tiên sinh, An tiểu thư là người tự ái cao, tôi cảm thấy cô ấy sẽ không..."
Trương Húc còn chưa nói hết câu liền ý thức bản thân đang nói sai rồi, vì nhìn thấy chân mày Mạc Trọng Huy nhíu lại.
"Mạc tiên sinh, vừa rồi mẹ Thường đến nhà bọn họ, tôi đoán cơm tất niên chắc không ăn yên ổn được."
Mạc Trọng Huy không nói gì, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra phía ngoài.
"Mạc tiên sinh, thật ra ngài không cần lo lắng An tiểu thư ở chung với Thường Tử Phi, mẹ Thường nhất định không đồng ý, tôi thấy ngài nên đem An tiểu thư đến đây ở, không cho người Thường gia khi dễ cô ấy. An tiểu thư là người thành thật, không phải là đối thủ của mẹ Thường."
Đôi mắt Mạc Trọng Huy chợt thâm trầm: "Trương trợ lý, giúp tôi làm một chuyện."
Mạc Trọng Huy vừa phân phó xong, cửa phòng bị người từ bên ngoài đá văng.
Hà Tư Kỳ thở phì phò bước vào, nhìn Mạc Trọng Huy rống to: "Em biết anh trốn ở đây, Mạc Trọng Huy, anh có ý gì, hàng năm đều ăn mừng lễ năm mới với em, hôm nay tại sao lại trốn tránh em? Anh không còn cần em?"
Mạc Trọng Huy nhíu mày, cúi đầu nói với Trương Húc: "Cậu ra ngoài làm việc đi."
Sau khi Trương Húc rời khỏi, gian phòng lớn chỉ còn lại hai người. Hà Tư Kỳ nén lại tức giận, đi qua ôm lấy cổ Mạc Trọng Huy: "Nếu anh ăn cơm tất niên với em, em sẽ tha thứ cho anh lần này."
"Đừng làm loạn, anh kêu người đưa em về nhà." Mạc Trọng Huy tránh khỏi hai tay cô.
Hà Tư Kỳ mất hứng, nghiêm mặt giận dữ: "Mạc Trọng Huy, anh có ý gì? Trước kia không phải rất thương yêu em sao? Hiện tại, coi em là gì, nhìn thấy em là cảm thấy phiền toái, không muốn gặp em?"
Mạc Trọng Huy mím môi, đây là biểu hiện anh đang tức giận.
Cho tới bây giờ Hà Tư Kỳ vốn cũng không sợ anh, tiếp tục gào lên: "Mạc Trọng Huy, em đã từng nói, nếu một ngày anh không còn thương em, không sao, em sẽ rời khỏi Giang thành, trở lại kinh thành. Mất đi anh, em cũng không phải chỉ còn hai bàn tay trắng, ít nhất em còn có kỷ niệm cùng với chị. Hay là em cũng có thể trực tiếp lên thiên đường gặp chị, như vậy chị sẽ không cô đơn."
Mạc Trọng Huy nhíu mày thật chặt gần như hai đầu chân mày giao nhau.
"Em biết trong lòng anh giờ chỉ có An Noãn, mặc dù người phụ nữ kia đã từng lấy đi nửa sinh mạng của em. Nếu lúc đó anh chọn cô ta, em sẽ tự giác bỏ đi."
Hà Tư Kỳ nói xong thương tâm nước mắt cũng rơi xuống.
"Em biết rõ, anh vốn không yêu em, anh chỉ yêu ánh mắt này. Trước kia, nhìn thấy em khóc, anh luôn nhíu mày. Giờ cho dù em khóc rất nhiều trước mặt anh, anh cũng không quan tâm. Mạc Trọng Huy, anh thừa nhận đi, ngay cả Hà Tư Nghiên anh cũng không yêu, người hiện tại anh yêu là An Noãn."
Con ngươi đen như mực của Mạc Trọng Huy u ám.
Hà Tư Kỳ hít sâu, dùng sức lau đi nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Em và anh đến Giang thành đã 6 năm, 6 năm nay em không có về thăm chị, ngày mai em muốn về, em muốn đem chuyện xảy ra trong 6 năm nay nói cho chị nghe, anh không còn thương chị ấy, mà người anh yêu chính là An Noãn."
"Em suy nghĩ nhiều rồi." Anh lạnh lùng ngắt lời cô, thản nhiên: "Cơm tất niêm đã chuẩn bị xong, cùng nhau ăn cơm."
--
Bữa cơm tối thật phong phú, nhưng lại không có không khí của lễ mừng năm mới, bọn họ đều cúi đầu ăn, không nói chuyện với nhau.
Cô không biết, bắt đầu từ khi nào người đàn ông này đã không còn thương cô.
Mạc Trọng Huy múc choc cô chén canh gà, cô ăn hai muỗng đột nhiên buồn nôn.
"Sao vậy? Không thoải mái?"
Hà Tư Kỳ lau miệng, chua xót: "Anh vẫn còn quan tâm em, em cũng không biết tại sao gần đây ăn gì cũng nôn ra."
"Ngày mai đưa em đi bệnh viện."
Hà Tư Kỳ chu chu mõ, làm nũng: "Em không muốn đi bệnh viện, nghĩ đến mùi thuốc khử trùng trong đó, em lại muốn nôn."
Cô nói xong lại nôn khan.
"Anh gọi bác sĩ đến kiểm tra."
"Không cần, em không sao, có thể dạ dày không tốt, em uống thuốc sẽ khỏi."
Mạc Trọng Huy mày vẫn gắt gao nhíu chặt.