Mạc Trọng Huy híp hai mắt lại, nguy hiểm nói: "Đúng vậy, phụ nữ ở Thiên Đường nhiều như vậy cũng không thoả mãn được tôi, thì một Thường Tử Phi làm sao thỏa mãn được em?"
An Noãn bất mãn liếc hắn một cái, đứng lên sửa sang lại quần áo, cố ý nói: "Thường Tử Phi kỷ thuật thật tốt, tôi chỉ cần một mình anh ấy là đủ, đời này của tôi chỉ muốn một mình anh ấy."
An Noãn đang muốn bỏ đi, Mạc Trọng huy lại nắm tay cô kéo thật mạnh về giường.
"Mạc Trọng Huy, anh có để cho tôi yên không? Anh rốt cuộc là muốn gì?"
"Em cũng đã nói cả đời này chỉ cần một mình tôi, giờ lại muốn tìm thêm cho mình vài người nữa?"
An Noãn cười lạnh, cô từng nói cả đời này chỉ thích hắn, gả cho hắn, cả đời chỉ cần một mình hắn bên cạnh mình là đủ.
"Tôi đúng là có nói với anh như vậy nhưng đáng tiếc có người không hiểu, không biết quý trọng, đem tình yêu của tôi dẫm nát dưới lòng bàn chân. Hiện tại, tôi đã tìm được người yêu thương, quý trọng tôi, hơn nữa trăm phương nghìn kế lấy lòng tôi, đối xử tốt với tôi, cả đời không thể xa rời."
Mạc Trọng Huy sắc mặt ngày càng lạnh, tay nắm chặt thành quyền.
"Mạc Trọng Huy, có thể buông tay không?"
"Loảng xoảng" một tiếng, An Noãn bị ngã mạnh trên chiếc giường lớn, lực lớn đến làm cho đầu óc cô choáng váng. Vừa muốn đứng lên, thì thân thể đã bị hắn đè xuống giường.
"Mạc Trọng Huy, anh con mẹ nó rốt cuộc là muốn thế nào? Anh thiếu đàn bà sao?"
Hắn hừ lạnh: "Nếu như đều đã có kinh nghiệm chi bằng thêm một người cũng đâu có sao."
"Mạc Trọng Huy, anh, súc sinh."
An Noãn vươn tay định tát hắn một cái, lại bị Mạc Trọng Huy nắm bắt được. Hắn mạnh mẽ hôn từ trán xuống hai bên má cô, từ từ đi xuống vùng cổ tuyết trắng, đến xương quai xanh..
"Mạc Trọng Huy, anh còn dám hôn xuống, tôi nhất định sẽ giết chết anh, cùng anh đồng quy vu tận( ôm nhau cùng chết chung)."
Nụ hôn của hắn đừng lại, ngẩng đầu, anh mắt xa lạ nhìn cô: "Em đối với anh ta giữ gìn như vậy, tận tâm như vậy?"
"Không những tôi đối với anh ấy là yêu thương, gìn giữ, mà còn đối với anh chỉ là chán ghét." An Noãn không lưu chút tình trào phúng nói: "Cảm giác bị anh hôn thật ghê tởm, so với heo còn ghê tởm hơn. Mạc Trọng Huy, anh ngay cả cầm thú còn không bằng."
--
Nhìn thấy Hà Tư Kỳ đã đến trước cửa Thiên Đường, Trương Húc nghĩ rằng đại sự không ổn.
"Hà tiểu thư, Mạc tiên sinh đang nghĩ ngơi, không hy vọng bất kỳ ai đến quấy rầy."
Hà Tư Kỳ hừ mũi một cái: "Tôi muốn xem anh ấy đang ở trên giường với con hồ ly tinh nào, ta sẽ huỷ đi gương mặt kẻ đó. Quyến rũ đàn ông của người khác, tôi muốn cho cô ta phải trả giá."
Trương Huc cân nhắc một chút, có lẽ nên cho cô ta biết hiện tại trên giường là ai, làm giảm đi sự kiêu căng đó, coi bộ dạng sai khiến vênh váo, làm cho người ta không thoải mái.
Trương Húc làm bộ ngăn lại: "Hà tiểu thư, không có lệnh của Mạc tiên sinh, ai cũng không thể đi vào."
Nghe Trương Húc noi như vậy, Hà Tư Kỳ càng thêm tức giận, cô một cước đá văng cửa phòng, nhìn vào trong, cả hai mắt như đều hỏng, Mạc Trọng Huy cùng An Noãn ở một tư thế vô cùng ái muội nằm trên giường, cô vạn vạn cũng không ngờ đến người phụ nữ kia chính là An Noãn.
"Anh, các người.."
Hai người trên giường cũng hoảng sợ, An Noãn kỳ thật đang liều chết giẫy dụa, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên, nhưng người ngoài nhìn vô thì lại có suy nghĩ khác.
Trương Húc ho khan hai tiếng, xấu hổ mở miệng: "Mạc tiên sinh, thực xinh lỗi, tôi không ngăn được Hà tiểu thư."
Nhìn mặt Hà Tư Kỳ xanh mét, hai tay An Noãn đột nhiên vòng qua cổ Mạc Trọng Huy, kiều mỵ nói: "Mạc tiên sinh, người phụ nữ của anh đã tìm tới cửa, tôi nghĩ chắc mình cũng không thể tiếp tục, nếu không thì chọn một ngày khác, muốn như thế nào thì tôi cũng chìu."
Cô ám mụi đẩy Mạc Trọng Huy ra, đứng lên xuống giường, cố ý ở trước mặt Hà Tư Kỳ sửa sang lại quần áo, như muốn cho cô ta thấy được trên cổ cô có dấu hôn do hắn để lại.
Hà Tư Kỳ xúc động bước lên tát An Noãn một cái, nghe thấy tiếng vang làm cho Mạc Trọng huy lập tức bước xuống giường.
"Tiện nhân, quyến rũ đàn ông của người khác, cô có biết xấu hổ hay không?"
An Noãn một bàn tay ôm bên má vừa bị tát, cúi đầu không nói câu nào.
Mạc Trọng Huy bước tới, nắm lấy tay Hà Tư Kỳ quăng ra khỏi phòng.
"Anh đừng cản em, em muốn đánh chết tiện nhân này, không cho cô ta quyến rũ anh."
"Đừng nổi điên, cút."
Mạc Trọng Huy lần đầu tiên nổi giận với Hà Tư Kỳ như vậy, chính bản thân hắn cũng giựt mình.
Hà Tư Kỳ vẻ mặt bi thương, cúi đầu nức nở: "Anh vì cô ta mắng em? Anh vì cô ta mà mắng em?"
Mạc Trọng Huy cảm thấy phiền não, đi ngược lại vào phòng khóa cửa lại. Tối cuộc cũng không còn nghe tiếng khóc cùng tiếng ồn ào bên ngoài, con người hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Có đau hay không?"
Tay hắn xoa nhẹ hai má của cô, bị An Noãn hung hăng gạt bỏ.
"So với ba năm trước đây anh tát tôi một cái, thì cái đau này có tính là gì!"
Mạc Trọng Huy trong mắt có một tia đau lòng, An Noãn cảm thấy hình như mình hoa mắt nhìn lầm. Mạc Trọng Huy máu lạnh vô tình trừ khi bị Hà Tư Kỳ làm đau, còn có thể đau lòng vì một người khác?
Cô muốn rời đi, Mạc Trọng Huy đột nhiên cầm hai tay cô, nhìn thẳng vào mắt An Noãn: "Em không phải muốn trả thù chuyện ba năm trước sao, hiện tại tôi cho em cơ hội, em có muốn hay không?"
"Cơ hội?" Cô giãy tay ra, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tôi cưới em, cho em trở thành vợ tôi."
An Noãn cười lạnh: "Không sai, đây đúng là cơ hội tốt để đả kích Hà Tư Kỳ, anh cũng sẽ không có hạnh phúc cả đời, nhưng tôi không muốn, tôi sẽ không vì trả thù mà ở cùng một chỗ với súc sinh. Nếu cùng với anh kết hôn, tôi thà chết cũng không muốn."
An Noãn lạnh lùng nói xong, cao ngạo rời đi. Khi đi ngang qua phòng khách, cô còn nghe được giọng Hà Tư Kỳ đang nức nở.
Phụ nữ bên người Mạc Trọng Huy, trong một giây hắn có thể làm cho người hạnh phúc, đem người nâng niu trên tay, cảm giác như trên toàn thế giới này mình là người hạnh phúc nhất. Nhưng một khi hắn đã không thích, có thể đem người từ trên cao kéo xuống, tan xương nát thịt.
Một người đàn ông nguy hiểm như vậy, cô đã biết cũng đã hiểu, chỉ muốn nhanh thoát khỏi hắn.
--
Sau khi An Noãn rời đi, Hà Tư Kỳ chạy vào phòng, Mạc Trọng Huy đang đứng trước cửa sổ nhìn bóng An Noãn bước đi.
"Anh thật sự muốn cùng An Noãn ở chung? Anh đã từng nói anh không yêu cô ta?"
Mạc Trọng Huy không nói câu nào, cả mắt cũng không nhìn cô ta một cái.
"Anh đừng quên, anh họ Mạc, anh là người của Mạc gia, người Mạc gia bất luận là như thế nào cũng không chấp nhận An Noãn, đừng nói cô ta là tội phạm, lại cũng đã từng ngồi tù, khả năng họ sẽ lại bắt cô ta ngồi tù lần nữa. Chẳng lẽ anh muốn cô ta trở thành Hà Tư Nghiên thứ hai."
Đôi mắt Mạc Trọng Huy chợt biến.
"Anh Trọng Huy, em biết anh đối với An Noãn là áy náy, anh cũng không thật sự yêu cô ta. Em biết chắc chắn là vậy."
Hà Tư Kỳ bước tới nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng hắn: "Anh Trọng Huy, em rất sợ, rất sợ anh lựa chọn An Noãn, sẽ không quan tâm em, em thật sự không thể không có anh, em chỉ có một mình anh là người thân, anh đừng vứt bỏ em được không?"
Hắn gỡ hai tay Hà Tư Kỳ ra, cúi đầu nói: "Để cho anh yên tĩnh một chút."
Thấy Hà Tư Kỳ không muốn rời đi, Mạc Trọng Huy không tiếng động thở dài, đẩy cô ra lập tức bước đi.
Trương Húc đi theo sau Mạc Trọng Huy rời khỏi Thiên Đường, thật cẩn thận báo: "Mạc tiên sinh, tôi đã điều tra qua, vừa rồi người thuê phòng ở khách sạn 101 không phải là An tiểu thư mà là bạn của cô ấy La Hiểu Yến, cũng là phục vụ trong Thiên Đường."
"La Hiểu Yến!"
Hắn nghiền ngẫm tên này thấy có chút quen quen, ánh mắt từ từ trở nên sắc bén mà khôn khéo.