"Mạc tiên sinh, An tiểu thư không chịu nhận." Trương Húc về báo cáo.
Mạc Trọng Huy mặt không chút thay đổi, giống như đã sớm biết cô sẽ không nhận.
"Mạc tiên sinh, An tiểu thư là một người không tham danh lợi, người như vậy bây giờ hiếm thấy, mặc dù từng ngồi tù ba năm nhưng chưa từng thay đổi vẫn như xưa hiền lành, lương thiện."
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Hà Tư Kỳ cao ngạo tiêu sái đi vào, ngạo mạn hỏi: "Trương trợ lý, anh đang nói ai thiện lương, thẳng thắn.? Hay là anh đang tìm cho ông chủ một người phụ nữ?"
"Không phải, Hà tiểu tư nghe lầm rồi."
Hà Tư Kỳ thét lớn một tiếng: "Tốt nhất là không có, nếu như tôi phát hiện anh ở sau lưng tôi tìm phụ nữ cho anh ấy, xem tôi đối với anh như thế nào."
Trương Húc nhíu chặt mi tâm, vụng trộm liếc Mạc Trọng Huy, trong lòng còn đang suy nghĩ, hắn sẽ nói giúp một câu. Nhưng mà, Mạc Trọng Huy thuỷ chung vẫn đang ngồi im lặng, một chữ cũng chưa nói, tầm mắt hướng ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ.
"Mạc tiên sinh, nếu không có gì tôi xin phép ra ngoài."
Những lúc Hà Tư Kỳ đến, Trương Húc luôn tìm cách ra ngoài, anh cũng không chịu nổi tính khí của đại tiểu thư này.
Hà Tư Kỳ nhẹ nhàng đi qua nắm cánh tay hắn, nũng nịu: "Em đến đây mà anh một chút vui mừng cũng không có nha? Anh có biết mấy ngày nay anh không về nhà, ngày ngày gạt em nói bận việc ở công ty, nhưng giờ lại ngồi đây ngẩn ngơ, nói cho em biết rốt cuộc anh đang nhớ ai?"
Mạc Trọng Huy khóe miệng hơi nhếch lên: "Đi, chúng ra đi ăn cơm."
Hà Tư Kỳ nhìn hắn, hầm hừ nói: "Anh lại nói sang chuyện khác, không phải là đang nhớ người phụ nữ khác chứ?"
"Cả ngày cứ suy nghĩ lung tung."
--
An Noãn tan ca rời khỏi Trăm Nhạc, nghĩ Thường Tử Phi nhất định chờ bên ngoài, trong lòng đang cân nhắc nên làm thế nào. Đi ra khỏi thương xá, không thấy Thường Tử Phi lại gặp Hoa Vũ bạn của anh đang ngồi trên xe thể thao.
Thấy cô đi ra, Hoa Vũ lập tức cười đón: "Chị dâu, Thường Tử Phi nhờ em đến rước chị, theo em."
An Noãn theo bản năng nhíu mày, tức giận nói: "Ai là chị dâu của anh, đừng gọi bậy."
"Bây giờ chưa phải, nhưng rất nhanh sẽ phải, theo em đi là được."
Anh nói xong mở cửa xe nhét An Noãn vào trong.
"Hoa Vũ, anh đừng như vậy, để tôi xuống xe, tôi hôm nay không muốn gặp Thường Tử Phi."
Hoa Vũ vẫn tươi cười: "Không được, Phi ca đã cho em làm nhiệm vụ này, nếu làm không tốt sau này sẽ không được tin tưởng."
"Vậy anh muốn dẫn tôi đi đâu? Thường Tử Phi rốt cuộc là đang ở đâu?"
"Bí mật, đến nơi chị sẽ biết."
Cuối cùng, Hoa Vũ dừng xe trước cửa một nhà hàng Pháp, không biết bên trong có hoạt động gì vòm hoa tươi làm thành cổng đi vào nhìn rất đẹp.
An Noãn có chút do dự cuối cũng vẫn bước vào.
Cũng không biết vì cái gì, khi cô bước vào cửa đèn bên trong đột nhiên tắt hết. An Noãn hoảng sợ, vừa muốn quay lại chạy thì một ánh đèn chiếu vào cô, một giọng nói quen thuộc cùng với tiếng nhạc nhạ nhàng vang lên: "Năm đó, em 5 tuổi, anh 7 tuổi, em là công chúa còn anh là hộ vệ (bảo vệ). Ngày tháng qua đi cũng đã 20 năm, hiện giờ em vẫn là công chúa trong lòng anh, hy vọng công chúa có thể cho người hộ vệ này một lần cơ hội, để cho anh vĩnh viễn bảo vệ em. Anh biết, ba năm trước đây, anh không thể ở bên cạnh em, không thể cùng em vượt qua những ngày dài đen tối kia, ba năm, hơn một ngàn ngày, anh mỗi giờ mỗi phút đều hối hận về chuyện đó. Anh cũng biết, anh không thể cho em được cảm giác an toàn, nhưng anh sẽ cố gắng, cố gắng làm cho em trở thành một người phụ nữ hạnh phúc. An Noãn làm vợ anh được không?"
Giọng từ tính của Thường Tử Phi nói xong, chạy tới bên cạnh An Noãn. Toàn nhà hàng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, còn có người hô lên: "Lấy anh ấy".
Trọng Huy, em thật sự không nghĩ màn cầu hôn này dành cho An Noãn."
Hà Tư Kỳ cùng Mạc Trọng Huy ngồi trong góc, cô muốn đưa xem đến xem, nhìn một người phụ nữ khi nhận được lời cầu hôn có bao nhiêu hành phúc,cô cứ nghĩ hắn sẽ cho mình một lời cầu hôn như vậy. Nhưng lại không nghĩ tới người phụ nữ đang được hạnh phúc kia chính là An Noãn.
"An Noãn này, thủ đoạn thật cao, người đã từng ngồi tù nhưng lại có thể được Thường tổng của tập đoàn Phi Vũ cầu hôn long trọng như vậy, thật không biết cô ta có bao nhiêu thủ đoạn, ông trời đúng là không có mắt, loại người như vậy sao không ở tù cả đời."
Hà Tư Kỳ tức giận đến đỉnh đầu cũng bốc hơi. Mạc Trọng Huy lại thản nhiên nhìn chăm chú về phía trước, trong bóng đêm không thấy được vẻ mặt của hắn, cũng không thấy rõ trong mắt hắn đang nhìn gì.
An Noãn dùng sức lau hai mắt, một người phụ nữ được trịnh trọng cầu hôn như vậy sao không thể không cảm động. Ngẫm lại thời gian đúng là đáng sợ, bất tri bất giác thế nhưng đã hai mươi năm trôi qua. Một người khi còn sống có thể có bao nhiêu cái hai mươi năm.
"Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy.."
An Noãn dường như còn không nghe được giọng của mình, liên tiếp lau nước mắt.
Thường Tử Phi lấy nhẫn từ trong túi ra, chậm rãi đeo vào ngón áp út của cô.
Toàn nhà hàng tiếng ầm ĩ nháy mắt trở thành: "Hôn cô ấy, hôn cô ấy.."
Thường Tử Phi cũng lớn mật đứng lên, hôn nhẹ lên má An Noãn.
"Hôn môi, hôn môi..."
Mạc Trọng huy hai tròng mắt hơi hơi mị lên.
Hôn xong, Thường Tử Phi gắt gao ôm An Noãn vào lòng.
"Thường Tử Phi, anh đang làm gì?" An Noãn nhỏ giọng ghé vào tai anh hỏi.
"Cầu hôn, ngu ngốc, em đã hứa với anh, còn chưa biết anh đang làm gì sao?"
Đèn chiếu trên người họ vừa tắt, Thường Tử Phi trong bóng đêm đem cô rời khỏi nhà hàng.
Không khí bên ngoài thoải mái, An Noãn nhẹ nhàng thở ra, tay vẫn còn bị Thường Tử phi gắt gao nắm lấy.
"Thường Tử Phi, anh tìm ở đâu nhiều diễn viên quần chúng như vậy?Hành động cũng thật cao."
Thường Tử Phi cười ha ha không ngừng: "Bọn họ không phải là diễn viên quần chúng, anh chỉ là hỏi nhà hàng cho mượn cái sân, toàn bộ là khách của nhà hàng thật tâm chúc phúc cho chúng ta."
An Noãn dừng bước, tháo nhẫn trên tay xuống trả lại anh.
"Thường Tử Phi, chiếc nhẫn quý như vậy, em không thể nhận."
Đáy mắt vẫn mang ý cười hạnh phúc đột nhiên tái nhợt, anh gằn từng tiếng: "Em có ý gì?"
"Em không thể gả cho anh, cũng không thể làm cô dâu của anh."