Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 122-4: Hòa hảo như lúc ban đầu (4)




An Noãn ngủ thẳng đến chiều, mở mắt không thấy Mạc Trọng Huy bên cạnh, cô mơ hồ nghĩ mình gặp một giấc mơ dài, nhưng đây đúng là Shine.

Giọng từ tính của Mạc Trọng truyền đến, lúc này An Noãn mới thấy anh đứng ở cửa sổ sát đất nghe điện thoại.

Thẩm Thần Bằng cuối cùng cũng gọi điện thoại được cho anh, ở bên kia đầu mở miệng mắng to: “Cậu đem em gái tôi đi đâu rồi, đêm qua không về nhà, đến bây giờ cũng không liên lạc được, ông nội tôi vội muốn chết cậu có biết không.”

Mạc Trọng Huy nhìn thoáng qua người nào đó đang giả bộ ngủ trên giường lớn, cười nói: “Cô ấy còn đang ngủ.”

Thẩm Thần Bằng dở khóc dở cười, trêu chọc nói: “Tôi nói này người anh em, rốt cuộc cậu cấm dục đã bao lâu, đừng nói với tôi tối hôm qua ép buộc cả đêm, An Noãn thân hình mảnh mai có thể chịu nổi cậu? Kiềm chế chút chứ!”

Mạc Trọng Huy cười, cười đến thỏa mãn.

“Tiểu tử cậu, vừa nhìn đã biết cấm dục đã lâu, cậu đừng nói cho tôi biết, Noãn Noãn nhà tôi bỏ cậu đi bốn năm,cậu luôn luôn thủ trinh tiết.”

Thẩm Thần Bằng càng nói càng giống như thật, cười nhạo: “Không phải tôi cười ngươi, cậu thật là không có tiền đồ, thật mất mặt đàn ông chúng ta.”

Mạc Trọng Huy thét lớn một tiếng.

Bên kia đầu mới đứng đắn đứng lại.

“Tôi nói với ông nội, tối hôm qua tôi đưa Noãn Noãn ra ngoài chơi quá trễ nên không về nhà, ông nội tôi nửa tin nửa ngờ. Chuyện này cứ như vậy đi, trước tối nay bất luận như thế nào phải đưa cô ấy về nhà, đêm nay cha tôi về.”

“Tôi đã biết, cám ơn cậu.”

“Đừng cám ơn sớm như vậy, nếu các người bị phát hiện, trăm ngàn lần đừng khai tôi ra, lần trước bị cha tôi đánh một roi, đến bây giờ cũng còn đau.”

“Yên tâm đi, tất cả mọi chuyện một mình tôi gánh vác.”

Thẩm Thần Bằng vui mừng cười cười, anh không nhìn lầm người, trên thế giới này Huy tử mới là người hiểu rõ An Noãn nhất. Nha đầu ngốc kia, có phúc không biết hưởng, để cho mình thống khổ nhiều năm. Cũng may ông trời vẫn chiếu cố cô, để cho bọn họ đến với nhau.

“Chi tiết về sau gặp mặt từ từ nói tôi nghe, ta muốn biết ai cúi đầu trước với ai, tôi đoán tám phần cậu là người chịu thua trước. Quên đi, về sau nói, không quấy rầy hai người ôn chuyện. Lần này thông minh một chút, đừng lưu lại dấu hiệu gì trên cổ cô ấy để cha tôi phát hiện.”

--

Gác điện thoại, Mạc Trọng Huy đi tới bên giường ngồi xuống.

Tiểu nha đầu này không biết thẹn thùng cái gì, mắt nhắm lại chặt chẽ.

Anh cảm thấy đáng yêu, nhịn không được cúi người hôn hôn lên đôi môi phấn nộn của cô, An Noãn kích động mở mắt.

Vươn hai tay ôm lấy anh cổ, hỏi: “Vừa mới nói chuyện điện thoại với ai?”

“Thẩm Thần Bằng.”

“Anh nói cái gì?” An Noãn khẩn trương hỏi.

“Anh ta nói chúc chúng ta hạnh phúc.”

An Noãn bĩu môi, tức giận hừ nói: “Gạt người.”

An Noãn còn không hiểu anh sao, người kia ngoại trừ cười nhạo bọn họ, có thể tốt như vậy thật tâm chúc bọn họ hạnh phúc.

Mạc Trọng Huy sủng nịch xoa xoa tóc cô, cười nói: “Được rồi, không đùa với em nữa, Thẩm Thần Bằng nói nhị cữu em đêm nay trở về, kêu anh trước buổi tối đưa em về Thẩm gia.”

Nói đến nhị cữu, An Noãn nhịn không được khổ sở, cúi đầu nói: “Về sau làm sao đối mặt với nhị cữu, cậu nhất định sẽ không đồng ý chúng ta ở bên nhau.”

Mạc Trọng Huy ôm cô đứng lên, nghiêm túc nói: “Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục nhị cữu em.”

“Tạm thời vẫn đừng nói với nhị cữu, em sợ sau khi cậu biết, sẽ trông chừng em, về sau chúng ta gặp mặt sẽ khó khăn.”

Mạc Trọng Huy gắt gao ôm cô, đau lòng xoa tóc cô.

--

An Noãn rời giường rửa mặt, Mạc Trọng Huy đưa cô đi ăn.

Lúc đi ra khỏi phòng, đụng phải Trương trợ lý.

Trương Húc thấy Mạc Trọng Huy ôm An Noãn, anh giật mình, ấp úng không biết nên chào hỏi thế nào.

“Mạc tiên sinh...... An tiểu thư......”

An Noãn tức giận hừ một tiếng, làm nũng với Mạc Trọng Huy: “Lúc chân em bị thương nằm viện, Trương trợ lý đến bệnh viện thăm em, anh ta đả kích em, làm em tức giận đến đau lòng.”

Khóe miệng Trương Húc giật giật.

Mặt Mạc Trọng Huy trầm xuống, lạnh lùng nói: “Trương trợ lý, lá gan cậu càng lúc càng lớn, như vậy đi, phạt cậu làm vệ sinh toilet ở Mạc thị một tháng.”

Trương Húc thật vô tội, ngày đó anh đến bệnh viện mỗi một câu, đều là Mạc tiên sinh kêu anh nói. Lúc này Mạc tiên sinh muốn hy sinh anh, trốn tránh trách nhiệm sao.

“Em cảm thấy một tháng không đủ, nửa năm đi.”

Mạc Trọng Huy cười cười, sủng nịch nói: “Vậy nghe lời em, nửa năm.”

Trương Húc thở hốc vì kinh ngạc, anh đây là vì ai nha.

“Mạc tiên sinh, cái kia, tôi tìm anh muốn nói với anh, Lý tiểu thư tìm anh, người cũng đã đến Shine.”

Mạc Trọng Huy nhướng mày, lạnh lùng hừ nói: “Làm vệ sinh toilet một năm, toilet nam nữ đều do cậu quét dọn.”

Trương Húc vô tội ủy khuất. Cho tới nay anh đều cẩn trọng làm việc, sao có thể đến nông nổi này.

“Mạc tiên sinh, xin anh thu hồi mệnh lệnh.”

Mạc Trọng Huy hừ hừ: “Xem về sau cậu còn dám xen vào việc của người khác nữa không!”

--

Mạc Trọng Huy nắm tay An Noãn vào thang máy, An Noãn kêu rên bỏ ra, vẻ mặt tức giận.

Mạc Trọng Huy đè mi tâm, lấy lòng hỏi: “Làm sao vậy? Trương trợ lý đắc tội em, anh phạt anh ta nặng như vậy, em cũng nên nguôi giận đi.”

“Mạc Trọng Huy anh đừng giả bộ với em, em không phải ngốc, Trương Húc dám ở trước mặt em nói những lời kia, nhất định là do anh bày mưu đặt kế, bằng không anh ta không dám. Còn có, chân em sưng to như vậy, anh dựa vào cái gì còn mang Lý Hân Như đến chọc tức em?”

Mạc Trọng Huy xám xịt sờ sờ mũi, không có cách nào biện giải.

Cho đến quán cơm tư nhân, An Noãn vẫn còn tức giận.

“Tốt lắm tốt lắm, ăn đồ ăn của Giang thành sẽ không tức giận.”

Mạc Trọng Huy gắp rất nhiều đồ ăn vào chén cô.

An Noãn vùi đầu ăn, lúc này thật rất đói, nên ăn rất nhiều.

Mạc Trọng Huy nhìn cô ăn rất thỏa mãn, hiểu ý cười cười.

Chỉ cần cô ở bên cạnh, chỉ cần cô vui vẻ, anh còn mong muốn gì hơn.

Nhìn gương mặt đã sớm khắc ghi vào trong lòng, Mạc Trọng Huy kìm lòng không đậu hôn lên hai má của cô.

An Noãn nhíu nhíu mày, kêu rên: “Mạc Trọng Huy, anh làm gì?”

Anh ôm lấy thắt lưng cô từ phía sau, vùi đầu trên vai cô, cằm cọ xát lên vai cô.

“Mạc Trọng Huy, lúc ăn cơm thời gian anh phát tình cái gì.”

“Cơm nước xong về Shine với anh trước, tối nay anh đưa em về Thẩm gia, hả?”

An Noãn thối anh một ngụm, tức giận nói: “Mạc Trọng Huy, anh không muốn em giết chết anh thì ăn cơm xong nhanh chóng đưa em về nhà.”

“Anh và em cùng về Thẩm gia, chúng ta cùng nhau xin nhị cữu em, xin ông ấy thành toàn, được không?”

An Noãn than nhẹ một hơi, thản nhiên nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc, không thể xúc động như vậy, em về trước thử nói chuyện với cậu.”

“Em có cảm thấy nhị cữu em quan tâm em quá mức không?” Mạc Trọng Huy ý vị sâu xa hỏi.

An Noãn nhíu mày càng chặt, lạnh lùng hỏi: “Anh có ý gì?”

“Cảm thấy có chút kỳ quái, nhị cữu em trừ bỏ trước mặt người khác biểu hiện thật sự từ ái rất hòa nhã, mọi người đều nói ông ấy rất lạnh mạc, mặc dù đối với vợ con của mình cũng như vậy, đều rất lạnh đạm, duy nhất đối với em, sủng quá.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.