Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 122-1: Hòa hảo như lúc ban đầu (1)




Mấy ngày nay An Noãn ở nhà bồi lão gia tử, bồi lão nhân gia chơi cờ, bồi lão nhân gia tản bộ, bồi lão nhân gia ăn cơm......

Ngày qua ngày đơn điệu nhưng rất thích. Lão nhân gia cũng vui vẻ, khóe miệng luôn lộ ra nụ cười hạnh phúc, cười nói: “Con gái vẫn là tri kỷ, trước kia mẹ của cháu cũng ở bên cạnh ta như vậy, nếu vẫn còn sống......”

Giọng lão gia tử nghẹn ngào nói không hết câu. Có lẻ An Noãn rất giống mẹ cô, mỗi khi lão nhân gia nhìn An Noãn đều nhớ tới mẹ của cô. An Noãn kéo cánh tay lão gia tử, dọc theo đường núi chậm rãi đi.

“Ngoại công, về sau cháu sẽ có rất nhiều thời gian bồi ông, thay mẹ cháu tận hiếu đạo.”

Lão gia tử vỗ nhẹ tay cô, cảm khái nói: “Ngoại công hận không thể ngày ngày ở bên cạnh cháu, nhưng cháu cũng đã đến tuổi lấy chồng, ngoại công sao có thể vẫn cốt cháu ở bên người. Đứa nhỏ, chuyện hôn nhân tình cảm cháu nên suy nghĩ cho kỹ. Lần này chia tay với Lâm Dịch Xuyên, kế tiếp phải tìm người mình yêu.”

“Ngoại công, về sau cháu cũng không nghĩ kết hôn, chỉ muốn bồi bên cạnh ông.”

“Hài tử ngốc, thực làm cho người ta đau lòng.”

Lão gia tử nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, thử nói: “Nếu không như vậy đi, tối nay ông gọi điện thoại kêu Huy tử đến nhà ăn cơm, hai người từ từ nói chuyện.”

An Noãn bĩu môi, lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Ngoại công, chuyện cháu và anh ta để cháu tự mình xử lý đi.”

“Ngoại công sợ cháu xử lý không tốt, tính tình của cháu quá quật cường, với so với mẹ cháu, chỉ có hơn không kém, ngoại công thật lo lắng cháu.”

An Noãn làm nũng: “Ngoại công, có câu nói người ngốc có phúc của người ngốc, cháu tin cháu nhất định sẽ hạnh phúc .”

“Hạnh phúc là phải dựa vào bản thân mình nắm chắc, bởi vậy có đôi khi, cháu cũng phải chủ động chút, luôn để cho đối phương chủ động, người ta cũng cũng sẽ có lúc mệt mõi.”

“Cháu đã biết.” Giọng An Noãn có chút mịt mờ nói, tầm mắt mê mang nhìn phương xa. Đoạn cảm tình này, thể xác và tinh thần cả hai đều mỏi mệt, không biết còn có dũng khí để kiên trì hay không.

“Nha đầu, mỗi ngày cháu ở với ông cũng không phải là biện pháp, cháu phải đi ra ngoài, kết giao nhiều bạn bè. Ở bên cạnh ông một thời gian, tâm tính sẽ trở thành già nua, tuổi trẻ nên có cuộc sống phóng khoáng. Như vậy, tối nay ông kêu Thần Bằng trở về ăn cơm, kêu nó mang cháu ra ngoài chơi.”

“Ngoại công, cháu không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở nhà bồi ông.”

Đứa nhỏ này, thật đúng là làm cho lão gia tử đau thấu tâm can.

“Noãn Noãn, người của Mạc gia có đi tìm cháu không?”

An Noãn sợ run, lập tức trả lời: “Không có.”

Lão gia tử gật gật đầu, lại hỏi câu: “Bác của Huy tử không đi tìm cháu?”

An Noãn lắc đầu nghi hoặc.

Suy nghĩ lại, cha của Mạc Trọng Huy đã tới tìm cô, bất quá cũng là chuyện trước kia thật lâu.

--

Buổi tối Thẩm Thần Bằng về ăn cơm, lão gia tử kêu anh mang An Noãn đi ra ngoài chơi.

Người này một ngụm đáp ứng, cười nói: “Gia gia, ông tìm rất đúng người, tối nay đúng lúc có một cái party.”

“Party gì? Không phải là cái party không đứng đắn.”

“Gia gia, lời này của ông cháu không thích nghe, cái gì kêu là không đứng đắn, tất cả bạn bè của cháu đều có việc làm đứng đắn, rất nhiều người ông cũng đã từng gặp.”

Lão gia tử mím môi, thán cả giận: “Sau này có hoạt động gì thì mang Noãn Noãn tham gia, đứa nhỏ này tuổi còn trẻ cả ngày chỉ ở cùng lão già này, làm sao được, nên đi chơi với những người trẻ tuổi.”

Thẩm Thần Bằng mang theo An Noãn rời đi, dọc theo đường đi An Noãn ngồi bên cạnh, không nói được lời nào, tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ.

“Em không hỏi anh là đi đâu sao?”

An Noãn thực hợp tác hỏi: “Đi đâu?”

Thẩm Thần Bằng xì một tiếng: “Nha đầu kia, có thể không đáng yêu như vậy được không?”

“Rốt cuộc là hoạt động gì?”

“Ừ, anh sẽ không nói trước đến nơi em sẽ biết. Bất quá em giúp anh tiếp một người.”

“Cố Thu?”

Thẩm Thần Bằng cười gật gật đầu.

“Hôm nay người có mặt, đều là chơi với anh từ nhỏ đến lớn, phần lớn độc thân, em có thể tùy ý kết giao.”

An Noãn nhướng mắt, mỏi mệt bả đầu tựa lưng vào ghế ngồi.

“Noãn Noãn, em đừng cả ngày vô tình, tuổi trẻ phải có sức sống, em nha, thật khó chịu.”

“Thẩm Thần Bằng!” An Noãn lớn tiếng quát.

Thẩm Thần Bằng cười nói: “Tốt lắm tốt lắm, không đùa nữa, đúng rồi, em chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhân vật chính hôm nay là Huy tử.”

An Noãn giật mình, vẻ mặt có chút ngưng trọng. Đến nhà trọ của Cố Thu, cô đã ở bên ngoài tiểu khu đợi. An Noãn cùng Cố Thu chào hỏi, xong tự giác ngồi vào ghế phía sau. Cố Thu thực thiện người am hiểu ý, cô cũng cùng An Noãn ngồi ở ghế sau.

Lần này gặp Cố Thu, cô ấy không giống với trước kia, sắc mặt hồng nhuận, quần áo cũng khá hơn, nhìn qua tinh thần rất phấn chấn, có thể nói cũng do sức mạnh tình yêu.

“Cố Thu, những người bạn này em đều đã biết, anh chỉ đưa Noãn Noãn đến một lần, còn chưa quen thuộc, em hỗ trợ chiếu cố Noãn Noãn.”

Cố Thu cười nói: “Yên tâm đi, em biết.”

Xe đến hội sở cao cấp, Thẩm Thần Bằng đã đưa cô tới một lần. Bọn họ vào phòng Vip, trong phòng cả trai lẫn gái rất nhiều người, có người trêu ghẹo nói: “Thẩm thiếu trái ủng phải ôm, tốt phúc khí nha.”

Thẩm Thần Bằng bĩ bĩ nói: “Đêm nay các người thật có phúc, long trọng giới thiệu với mọi người, vị này là em gái của tôi, gần đây vừa mới khôi phục độc thân, nếu ai có thể làm cho mỹ nhân cười, anh có thưởng.”

Tầm mắt An Noãn quét qua, có mấy người lần trước gặp qua, có mấy người xa lạ .

Có người bắt đầu ồn ào: “Thẩm thiếu, chẳng lẽ là em gái lưu lạc dân gian của cậu, nhìn qua rất giống cậu nha.”

Thẩm Thần Bằng phi nói: “Lời này bị cha tôi nghe được, cẩn thận ông ấy đánh cậu. Là em họ của tôi, con gái của cô.”

“A, thì ra chính là cô ấy, nghe nói lão thủ trưởng mới tìm được ngoại tôn nữ, rất yêu thương.”

Thẩm Thần Bằng cười: “Bởi vậy, các người cố lên.”

Thấy An Noãn không quá cao hứng, Thẩm Thần Bằng vội vàng mở miệng: “Hai người ngồi đi, anh đi tìm chút gì cho hai người ăn.”

Cố Thu kéo tay An Noãn ngồi xuống sô pha. An Noãn phát hiện hai cô gái ngồi ở đối diện nhìn chằm chằm mình, rất quen thuộc, nhưng không nhớ tên.

“An tiểu thư, tôi là Nhan Thiến, lần trước chúng ta gặp nhau ở đây.”

“Tôi là Tình Nhi.”

An Noãn lập tức nhớ, cười chào hỏi.

Thẩm Thần Bằng rất nhanh lấy đến điểm tâm ngọt đồ uống tới, An Noãn nghe được anh nói bên tai Cố Thu: “Chỉ cho uống thức uống nóng, lạnh không cho phép uống.”

Một câu đơn giản, An Noãn lại thấy bị cảm động. Thật không ngờ Thẩm Thần Bằng còn có một mặt cẩn thận như thế, thì ra tình yêu là không phân biệt cao sang hay nghèo hèn. An Noãn còn phát hiện, khi Thẩm Thần Bằng nói nhỏ vào tai Cố Thu, trong mắt hai cô gái đối diện hiện lên vẻ cô đơn.

“Thẩm thiếu, cậu có gọi điện thoại cho Huy tử không? Hôm nay, cậu ta là nhân vật chính, đừng cho chúng tôi leo cây nha.”

Thẩm Thần Bằng cười nói: “Đang trên đường đến, quý nhân bận rộn, mọi người tha thứ cậu ta đi.”

“Cô vợ nhỏ của cậu ta nghe nói là đại mỹ nữ của giới thượng lưu HongKong, người này tàng thực thâm nha, cũng sắp kết hôn, còn không mang ra cho mọi người gặp mặt.”

Cho đến lúc này, An Noãn mới biết được party hôm nay là gì. Lần đầu Mạc Trọng Huy mang vị hôn thê gặp mặt bạn bè.

“Hôm nay nói cái gì cũng không dễ dàng buông tha cho cậu ta, cho tới bây giờ tôi còn chưa thấy qua Huy tử mang phụ nữ ra ngoài, có ai từng thấy Huy tử hôn môi chưa? Hôm nay nói cái gì cũng phải ép cậu ta hôn môi, người nào muốn xem, phải phối hợp với tôi.”

Lời của Diêu Giang Hạo vừa nói ra, mọi người cùng nhau hưởng ứng. An Noãn thủy chung cúi đầu, hai tay gắt gao nắm chặt. Hôm nay, Thẩm Thần Bằng mang cô đến, tuyệt đối là cố ý, không có hảo tâm.

Mạc Trọng Huy đi vào, Lý Hân Như kéo cánh tay anh, váy dài màu đen phiêu dật làm nổi bật lên làn da trắng nõn hồng nhuận. Mạc Trọng Huy cũng phối hợp với cô ta một thân tây trang màu đen, hai người đứng bên cạnhn hau, diện mạo, chiều cao, nhìn thế nào đều cảm thấy là một đôi nam tài nữ mạo.

Hô hấp của An Noãn trở nên dồn dập, chỉ nhìn một cái, cô liền dời đi tầm mắt. Tiếp tục nhìn xuống, tùy thời đều hít thở không thông. Không ai sẽ ở một chỗ chờ em, trong đầu cô lập tức vang lên những lời này.

Diêu Giang Hạo ồn ào lên tiếng: “Huy tử, khó trách cậu không muốn mang chị dâu ra ngoài, chị dâu xinh đẹp như vậy, thật sự thích hợp dưỡng ở nhà.”

Thẩm Thần Bằng nhích người nhường ra một chỗ trống, Mạc Trọng Huy cứ như vậy ngồi bên cạnh An Noãn. An Noãn cảm thấy không khí xung quanh trở nên càng loãng, cô bưng cà phê trên bàn lên, uống một ngụm lớn, cà phê nghẹt trong cổ họng, cô lớn tiếng ho khan, mặt cũng đỏ lên. Một khắc kia, chật vật, không chịu nổi.

“Uống từ từ thôi.”

Giọng nói của anh hùng hậu mà quen thuộc, nhưng lại không mang theo cảm tình, nghe như xa cách, xa xôi. Anh rút giấy đưa cho cô, An Noãn cố hết sức nói thanh ‘Cám ơn’.

“Huy tử, lần đầu tiên mang cậu mang chị dâu nhỏ ra ngoài chơi, dù thế nào cũng phải chứng minh một chút cảm tình của hai người nha, như vậy đi, theo quy củ, hôn môi là được, nếu cậu không làm, các anh em, các người cảm thấy thế nào?”

Những người khác cũng ồn ào hùa theo, náo loạn liên tiếp.

Tim An Noãn ‘Phù phù phù phù’ đập rất nhanh, cô sợ cứ tiếp tục ở lại đây, tim cũng sẽ nhảy ra ngoài.

Cô quay đầu nói với Cố Thu bên cảnh; “Tôi đi toilet.”

Cố Thu gật gật đầu, nhìn cô có chút phức tạp, như đồng tình với cô.

Đi ra phòng Vip, không khí bên ngoài thoáng hơn rất nhiều, cô hít thật sâu, mềm nhũn tựa vào vách tường. Ở toilet một lúc lâu, tay lạnh lẽo không ngừng vuốt hai má, cô tự nói với mình phải bình tĩnh.

Trở lại phòng Vip, bên trong đã yên tĩnh hơn, giống như chưa từng ồn quá, vĩnh viễn An Noãn cũng không biết bọn họ có hôn hay không, nhưng nhìn hai má của Lý Hân Như lại hồng hồng. An Noãn thực tự nhiên thay đổi chỗ ngồi, một mình lặng yên không tiếng động ngồi trong góc.

Bọn họ uống rượu, bọn họ náo loạn, bọn họ điên cuồng, chỉ có cô, lẳng lặng ngồi, giống như đắm chìm trong thế giới của mình.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Thần Bằng đi tới bên cạnh cô, đưa cô đồ ăn, ở cô bên tai thật sự hỏi: “Nha đầu, đau không?”

An Noãn gật gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.