Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 116-3: Đừng để anh ta chạm vào em, nếu không anh sẽ giết người (3)




Anh không cùng cô dong dài nữa, thoát quần áo của mình, không báo trước đi vào thân thể cô. An Noãn đau đớn kêu ra tiếng, nước mắt cũng chảy ra. Anh cỡ nào hy vọng, sau hôm nay cô sẽ mang thai đứa bé của họ. Anh cỡ nào hy vọng, có một ngày cô cũng có thể vì đứa nhỏ kết hôn cùng anh.

An Noãn vừa khóc, vừa dùng móng tay sắc bén cào lên mặt anh, cổ anh, lưng anh. Lúc này, anh hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, chỉ có thỏa mãn, thân thể thỏa mãn, tim cũng được lắp đầy.

Từ sô pha đến giường ngủ, An Noãn không biết bị anh tra tấn bao lâu. Cuối cùng mềm nhũn nằm ở trên giường, thân thể giống như bị người ta nghiền nát.

Anh nằm ở bên cạnh cô, hôn lên những giọt nước mắt của cô, cánh tay dài gắt gao ôm cô vào trong lòng, trêu ghẹo nói: “Nếu Lâm Dịch Xuyên biết lúc này em đang ở trên giường cùng anh, không biết có thể không cần em nữa không.”

Cô lạnh lùng cười nhạt nói: “Mạc Trọng Huy, anh đừng nghĩ dùng phương thức này, sẽ làm tiêu tan suy nghĩ muốn kết hôn cùng Lâm Dịch Xuyên của tôi.”

Mạc Trọng Huy tự giễu cười cười: “Anh không dám có hy vọng xa vời, bất quá anh rất ngạc nhiên, đôi khi em ngủ trên giường cùng anh, đôi khi lại ngủ với Lâm Dịch Xuyên, đây là một loại kích thích như thế nào.”

“Tôi không hạ lưu như anh nghĩ.” An Noãn nghiến răng nghiến lợi.

Anh nhíu mày: “A, nói như vậy ngủ với anh, sẽ không ngủ trên giường của anh ta. Luôn nói muốn kết hôn với anh ta, lại ngủ trên giường anh.”

Tiếng chuông di động đột nhiên du dương vang lên, là máy của An Noãn.

Mạc Trọng Huy phản ứng nhanh hơn cô, cười nhạt nói: “Không biết có phải chồng tương lai của em không.”

Anh xốc chăn lên xuống giường, khoát áo ngoài, chạy đi tìm di động của cô.

Anh cầm di động đi đến trước mặt An Noãn, giọng điệu ngả ngớn: “Thật đúng là chồng tương lai của em, muốn anh nói với anh ta em đang trên giường của anh không.”

An Noãn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt anh. Mạc Trọng Huy than nhẹ một hơi, đưa di động cho cô, lúc này tiếng chuông đã ngừng.

An Noãn cũng sẽ không ngốc đến ở trước mặt anh gọi điện lại Lâm Dịch Xuyên, cô dùng chăn bao bao lấy thân thể mình, cố hết sức tiêu sái đến phòng chứa quần áo, cũng không tắm rửa, trực tiếp thay quần áo sạch sẽ.

Thay xong quần áo đi ra, Mạc Trọng Huy đang ngồi trên giường, anh buông xuống đầu, thấy không rõ biểu tình.

“Mạc Trọng Huy, chúng ta dừng ở đây đi, nếu có lần sau, tôi sẽ thưa anh cường bạo, tựa như nhiều năm trước anh tự tay đưa tôi vào ngục giam, cũng cho anh nếm thử mùi vị ngồi tù.”

Mạc Trọng Huy cúi đầu cười ra tiếng, đứng lên đi đến bên cạnh cô. Ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, An Noãn nhìn anh, con ngươi thâm thúy chỉ có một màu đỏ tươi.

“An Noãn, nhớ kỹ, đừng để anh ta chạm vào em, nếu không anh thật sự sẽ giết người.”

An Noãn bị anh ngoan độc nói như vậy, dùng sức đẩy anh ra mắng: “Mạc Trọng Huy, anh điên rồi. Nên nhớ kỹ thân thể là của tôi, chúng ta đã không còn quan hệ gì. Vốn tôi còn áy náy với anh, nhưng từ nay về sau, tôi đối với anh chỉ có oán hận.”

An Noãn nói xong chạy ra khỏi phòng.

--

Về đến Thẩm gia, cô nói với lão gia tử đã ăn ở bên ngoài, ôm Sớm trực tiếp trở về phòng. Lão gia tử cũng phát hiện cô khác Ttường, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. An Noãn kêu Sớm tự mình ngồi chơi đồ chơi, cô chạy tới phòng tắm tắm rửa.

Nhìn mình trong gương, thân thể tràn đầy dấu vết do kích tình lưu lại. Mạc Trọng Huy tựa hồ là cố ý, kiên nhẫn gặm cắn toàn thân cô, trên người cơ hồ không có nơi nào hoàn hảo. Tắm rửa xong đi ra, nhưng lại thấy Sớm đang nghe điện thoại.

An Noãn đi qua, tiểu tử kia thực tự giác đưa di động cho cô: “Rừng già gọi tới.”

An Noãn sủng nịch xoa xoa đầu thằng bé, cầm di động đi tới ban công.

“Gọi em nhiều lần, vì sao không nghe điện thoại?”

Nghe giống như chất vấn, nhưng trong giọng nói càng nhiều là sủng nịch.

“Rừng già, khi nào anh về?” An Noãn nói sang chuyện khác.

Kia đầu cười cười: “Anh mới đi vài ngày, em đã nhớ anh như vậy, tương lai chúng ta có lẽ sẽ thường xuyên ở riêng, lúc đó làm sao bây giờ.”

An Noãn bĩu môi, đột nhiên hỏi nói: “Rừng già, anh có thể chấp nhận một An Noãn không toàn vẹn và sạch sẽ như vậy sao?”

Đầu bên kia trầm mặc trong chốc lát, lập tức cười ra tiếng, sủng nịch nói: “Cho dù em không sạch sẽ, anh cũng có một đứa con, chẳng phải là lại càng không sạch sẽ. An Noãn, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, cái anh quý trọng là em và tương lai của em.”

“Đúng rồi, đã xem nhà chưa?”

“Ngoại công và cậu, không cho phép đi xem nhà, bọn họ nói sau khi kết hôn sẽ ở Thẩm trạch.”

Bên kia trán Lâm Dịch Xuyên hiện lên vài đường hắc tuyến, rầu rĩ nói: “Như vậy sao được, ở chung như vậy có rất nhiều điều không tiện, hơn nữa anh cũng ở không quen.”

“Em biết, ngày mai em đi xem nhà.”

“Ừ, nhìn trúng trực tiếp mua, không cần phải trả giá, cũng không dùng tiết kiệm dùm anh, ấm áp là tốt rồi.”

--

Ngày hôm sau, An Noãn mang theo Sớm ra ngoài chơi, thuận tiện đi xem nhà. Đi mấy đại lý, đều không thấy căn nào hơp ý. Người không biết, nghĩ chọn đại một căn là được, thật đúng là không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Cô cũng không dám tìm người của Thẩm gia hỗ trợ, dù sao lão gia tử cùng Thẩm Diệc Minh cũng không đồng ý. Ngay cả hôm nay đi xem nhà, cô cũng là lén lút tiến hành, tính tiền trảm hậu tấu.

Nghĩ lại ở Bắc Kinh còn quen biết ai không, tựa hồ trừ bỏ người của Thẩm gia, trừ bỏ Mạc Trọng Huy, cô không quen biết người nào. Bận việc cả một buổi sáng, một chút thu hoạch cũng không có, An Noãn mang theo Sớm đi ăn.

Tình cờ ở nhà ăn gặp Cố Thu. Cố Thu đang ở bên cạnh một người đàn ông, người đó mặc dù so ra không anh tuấn tiêu sái như Thẩm Thần Bằng, nhưng cũng tuấn tú lịch sự, nhìn qua tao nhã. Gặp thoáng qua, Cố Thu khẽ cười cười gật đầu như chào hỏi.

Kia một khắc, An Noãn cảm thấy khó chịu thay Thẩm Thần Bằng. Cố Thu là người thông minh, cô biết cùng Thẩm Thần Bằng không có tương lai, cho nên lựa chọn người thích hợp với mình. Người phụ nữ này nhìn qua rất lý trí, không phải loại người bị tình yêu làm choáng váng đầu óc.

Kêu rất nhiều thức ăn mà Sớm thích, tiểu tử kia đi với An Noãn đến giữa trưa, đại khái cũng mệt mỏi, ăn thiệt nhiều. An Noãn nghĩ tới Thẩm Thần Bằng, vì thế gọi điện thoại cho anh.

Điện thoại vang thật lâu mới thông, kia đầu có vẻ ồn ào.

“Anh đang ở đâu?” An Noãn cau mày hỏi.

“Đang ăn cơm với mấy người anh em.”

An Noãn bĩu môi: “Anh uống rượu?”

“Uống một chút, tửu lượng anh rất tốt, rất tỉnh táo, có việc sao?”

“Em muốn nhờ anh giúp một chuyện, em cùng Lâm Dịch Xuyên tính ở Bắc Kinh mua nhà, anh có người quen không, giúp em tìm một căn.”

“Mua nhà ở? Dùng để kết hôn sao? Cô gái ngốc, em cho là nhị cữu của em có thể cho em rời khỏi Thẩm trạch ra ngoài ở sao, Lâm Dịch Xuyên dám ở Bắc Kinh nhà, chiếm em làm của riêng, cha anh nhất định sẽ giết chết cậu ta.”

Còn nói không có say, mỗi một câu đều như kẻ say đang nói.

“Anh say rồi, bữa khác em nói chuyện với anh sau.”

“Anh không có say, hoàn toàn tỉnh táo. Nếu em muốn mua nhà, đi tìm Huy tử đi, trong tay cậu ấy có rất nhiều, còn có thể giảm giá cho em, nói không chừng miễn phí tặng cho em làm đồ cưới.”

An Noãn nghe không nổi nữa, không chào hỏi, ‘Phách’ treo điện thoại.

Buổi chiều An Noãn không đi xem nhà nữa, mà đưa Sớm đến khu trò chơi. Chơi đùa là thiên tính của con nít, mỗi lần đưa Sớm đến khu trò chơi, đứa nhỏ này đều chơi rất vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.