Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 105-1: Nằm mơ cũng kêu tên em (1)




Đêm hôm đó, từ Thẩm gia rất không vui vẻ trở về khách sạn, đi trở về phòng thời điểm bị Hứa Vĩ thần cản xuống tới. Phương diện tốc độ Nhạc Văn tiểu thuyết Internet Cập Nhật chờ ngươi a (www. lwxs. org) Baidu Search Nhạc Văn là được rồi ồ! (Xin lỗi mọi người rất nhiều nha, mình không biết phải edit đoạn này thế nào nữa)

Sắc mặt anh xanh mét, lạnh lùng chất vấn:"Ta cấp lão Lâm gọi điện thoại, không có đả thông."

An Noãn liếc anh một cái, không lên tiếng.

"Rừng Già vừa mới gọi điện cho tôi."

An Noãn lại nhàn nhạt liếc anh một cái.

"Chuyện Rừng Già và cô chia tay, là thật sao?"

An Noãn mím môi, không nói gì.

"Cô đừng nghĩ cô không nói gì thì tôi không biết!" Hứa Vĩ Thần tức giận:"Rừng Già nói, anh ấy đã bị cô dằn vặt đến không còn là người nữa rồi, An Noãn, sao cô có thể tàn nhẫn nói với anh ấy hai chữ 'chia tay' ? Chẳng lẽ cô không biết anh ấy vì yêu cô mà phải chịu bao nhiêu bi thảm không ? Chẳng lẽ cô không nhớ mấy năm nay, ai là người đã chăm sóc cho cô chu đáo từng li từng tí sao? Là ai đã cho cô một mái nhà đầy đủ ấm áp sao? Là ai đã cho cô sự nghiệp, cho cô can đảm để sống tiếp? Những điều này cô đã quên hết rồi sao?"

An Noãn cúi đầu, răng cắn chặt môi.

"Cô đừng ở trước mặt tôi giả bộ vô tội! Có phải vì bây giờ cô đã có Thẩm gia làm hậu thuẫn, nên không còn vừa ý với Rừng Già nữa ?"

"Không phải." An Noãn theo bản năng cãi lại.

"Vậy cô nói đi, tại sao lại chia tay với anh ấy."

An Noãn thản nhiên giải thích:"Thật vất vả tìm được người nhà, tôi muốn ở lại Bắc Kinh, sống bên cạnh người nhà của tôi."

"Vớ vẩn!" Hứa Vĩ Thần tức giận quát to:"Cô cho rằng tôi có thể tin những lời xằng bậy của cô sao? Nói cho tôi biết lý do thực sự đi."

"Đây chính là lý do, còn tin hay không thì tùy anh."

An Noãn mở cửa đi vào.

Hứa Vĩ Thần giữ chặt cổ tay cô, kêu rên:"Hôm nay, nếu cô không nói cho rõ ràng thì đừng hòng đi đâu. Nói, có phải cô thích Mạc Trọng Huy hơn không?"

"Không có." An ấm phản ứng rất mạnh.

Hứa Vĩ Thần cười lạnh:"Kích động như thế, xem ra tôi đoán không sai. Rừng Già thật đáng thương, những năm này vì cô mà phải bỏ ra bao nhiêu, quay đầu lại vẫn thua Mạc Trọng Huy. Ta thật sự cảm thấy uất ức thay anh ấy."

"Tôi không ở cùng với Mạc Trọng Huy."

"Tôi cứ nghĩ An Noãn tấm lòng lương thiện, dũng cảm kiên cường. Xem ra tôi sai rồi, cô làm cho tôi quá thất vọng. Thì ra bốn năm cũng không đủ để hiểu rõ một người."

"Hứa Vĩ thần, tôi. . . . . ."

Anh cắt lời cô:"An Noãn, nếu như cô và Rừng Già chia tay, tình bằng hữu của chúng ta cũng chấm dứt từ đây."

——

Ngày hôm sau,An Noãn mua vé máy bay để bay về Giang thành, lại không nghĩ 'vô tình gặp được' mạc Trọng Huy trên máy bay.

Trương trợ lý rất thân thiện chào cô:"An tiểu thư, trùng hợp thế nào cô cũng đến Giang thành, tôi theo Mạc tiên sinh trở về xử lý một số chuyện."

An Noãn tức giận trợn mắt nhìn Mạc Trọng Huy một cái.

Từ Bắc Kinh đến Giang thành, An Noãn vẫn nhắm mắt ngủ, không muốn nói chuyện cùng bon họ.

Nhưng Trương trợ lý thỉnh thoảng lại đi tới hỏi cô:"An tiểu thư, cô muốn ăn chút gì hay không? Không thì uống cốc cà phê?"

An Noãn quát to:"Trương trợ lý, anh không thể ít đi một chút à?"

Trương trợ lý khóe miệng giật giật, ảo não trở về chỗ ngồi của mình.

Đến Giang thành, bọn họ cùng lúc đi ra sân bay.

Trương trợ lý đuổi theo bước chân của cô, lấy lòng hỏi, "An tiểu thư, xe của chúng tôi đã đến, cô muốn đi đâu, chúng tôi cũng thuận đường tiễn cô một đoạn."

An Noãn liếc nhìn chiếc xe Bentley ven đường, lạnh lùng trả lời:"Xin lỗi, tôi không thuận đường với anh."

"An tiểu thư, cô lên xe đi, coi như nể mặt mũi tôi? Cô không lên xe, Mạc tiên sinh chỉ biết trách tôi không hoàn thành nhiệm vụ."

An Noãn hừ lạnh một tiếng:"Trương trợ lý, anh cho là anh có bao nhiêu mặt mũi?"

"Không dám không dám."

Trương trợ lý lại lần nữa ảo não trở về bên cạnh Mạc Trọng Huy.

"Mạc tiên sinh, tôi không giải quyết được, hình như An tiểu thư rất ghét tôi."

Mạc Trọng Huy bước nhanh, đuổi theo bước chân của An Noãn, giữ chặt cánh tay của cô , thanh âm trầm thấp nói: "Không phải em muốn đi bộ đến biệt thự so, tôi đã làm cho người ta chuẩn bị xong, tối nay có thể ở rồi."

An Noãn lộ vẻ do dự.

"Đi lên xe thôi."

Mạc trọng huy để lại một câu, đi thẳng lên xe.

——

Lên chiếc xe Bentley, An Noãn thủy chung ngồi gần cửa sổ, cặp mắt vô hồn nhìn ra ngoài.

Đường về nhà quá mức quen thuộc, đã từng đi qua vô số lần. Trước kia mỗi lần cô đi ra ngoài du lịch, đều không ở được mấy ngày, trong lòng vô cùng nhớ ngôi nhà của cha. Nhà hai người rất ấm áp, quá mức ấm áp, đến nỗi cô không muốn rời đi.

Năm đó từ trong tù ra, cô cũng không còn dũng khí trở lại một lần nữa. Nhiều năm về sau,lần nữa bước lên mảnh đất này, trong lòng cũng không còn một mảnh gợn sóng nào nữa. Trong đầu chỉ còn lại những kí ức tốt đẹp, không còn qua lại tổn thương.

Xe dừng hẳn ở trong sân, bên trong có người đi ra, vẫn còn có chút rất quen thuộc.

An Noãn xuống xe, bọn họ hào hứng hô ta:"An tiểu thư,cuối cùng cô cũng trở lại."

Là tài xế trong biệt thự, người giúp việc, đầu bếp, còn có mấy khuôn mặt xa lạ.

Mạc Trọng Huy đơn giản giới thiệu cho cô:"Có chút ngươi biết, có chút là bọn hắn người thân, bên này biệt thự cùng bên kia biệt thự, vẫn có người ở chăm sóc."

An Noãn gật đầu một cái, trực tiếp đi vào phòng.

Một khắc kia, thời gian giống như trở về mười năm trước, đây là cảm giác về nhà.

Lên lầu, cô chưa trở về phòng mình, mà là đi qua phòng khách.

Mạc Trọng Huy đi theo bước chân của cô, chân mày khẽ nhíu lại , thì ra là trong lòng cô vẫn có vướng mắc. Có trí nhớ, có lẽ dù cô cố ý thế nào, dù cố gắng thế nào, cũng không thể xóa mất .

" Mạc Trọng Huy, nơi này không cần quá nhiều người giúp việc, cũng không cần tài xế, đầu bếp, một mình tôi là được rồi."

"Không được, cho tới bây giờ em vẫn không biết cách tự chăm sóc bản thân mình."

An Noãn cười lạnh thành tiếng, thản nhiên nói:"Chắc hẳn anh phải hiểu rõ bốn năm này, tôi chăm sóc cho cha con họ rất tốt, chẳng lẽ lại không thể tự chăm sóc cho bản thân mình?"

Mạc Trọng Huy con mắt ảm đạm xuống, mím chặt môi, không nói gì nữa.

"Căn phòng này, anh hãy ra giá đi, tôi sẽ gọi người đem tiền đến cho anh, coi như là tôi mua của anh. Về phần người giúp việc, mời anh toàn bộ mang đi, tôi không phải là tình nhân bị anh bao nuôi, không cần ai chăm sóc."

Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng đè trán, bất đắc dĩ nói:"Em nhất định phải cùng anh phân rõ ranh giới như vậy sao? Nhất định phải so sánh quan hệ của chúng ta với cái quan hệ bẩn thỉu kia sao?"

"Chẳng lẽ không bẩn sao? Trước đây tôi bị anh bao nuôi, bây giờ lại uống rượu say xảy ra tình một đêm với anh, như vậy vẫn không được coi là bẩn sao?"

Mạc Trọng Huy đột nhiên đến gần nàng,cánh tay giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô,thân thể gầy nhỏ của cô lập tức bị kéo vào trong ngực của hắn, âm thanh từ tính dịu dàng nói:"Nếu giữa chúng ta có quan hệ thiên ty vạn lũ,vậy đời này cũng không thể phân rõ ra rồi."

"Buông tay!"Cô lạnh lùng cảnh cáo.

Anh chẳng những không buông tay, ngược lại cúi người xuống hôn lên môi cô.

Trong nháy mắt bị đoạt đi hô hấp, An Noãn vùng vẫy, đôi tay vỗ bờ vai của anh.

Mạc Trọng Huy vẫn không buông tay, đầu lưỡi trượt vào trong miệng của nàng tùy ý liếm láp bú, cho đến khi hô hấp của cô trở nên khó khăn, anh mới lưu luyến rời khỏi môi cô.

"Xem đi, chúng ta không chỉ hôn môi mà lên giường,cũng đều ăn ý như vậy."

An Noãn tát một cái, giận dữ quát to:"Đồ súc sinh, cút đi!"

Mạc Trọng Huy chân mày nhíu chặt lại, nha đầu này xuống tay với anh cho tới bây giờ cũng không mềm lòng, gương mặt đau rát , nhưng mà trong lòng lại vô cùng thỏa mãn.

"Xuống ăn chút gì trước đi, ở trên máy bay em đã chưa ăn gì rồi."

"Không cần anh quan tâm,mau cút đi."

Mạc Trọng Huy thở dài thật sâu, thản nhiên nói:"Anh không đi đâu cả, anh ở phòng bên cạnh cách một vách tường."

"Mạc Trọng Huy, nếu như anh không đi, vậy tôi đi."

"An Noãn!"Anh có chút trách cứ trong giọng nói.

" Tôi rất nghiêm túc, anh không đi, tôi đi. Còn có người giúp việc của anh nữa, chỉ cần có một người ở đây, tôi sẽ đi."

Mạc Trọng Huy thật sự không ép được cô, cho tất cả người hầu nghỉ việc

"Anh mua cho em chiếc xe, Trương trợ lý nói, nơi này tương đối xa, có xe thì sẽ dễ dàng hơn chút. Thời gian rất gấp gáp, trước hết em cứ dùng tạm, hôm nào sẽ mua cho em chiếc khác tốt hơn."

Thật ra thì Mạc Trọng Huy rất muốn nhìn cô cơm nước xong mới đi, nhưng anh mà ở đây, thì An Noãn vẫn ngơ ngác ngồi ở trên giường, không ăn bất cứ cái gì, ngay cả nước cũng không uống một hớp.

Mạc Trọng Huy rất bồn chồn buồn bực,bất đắc dĩ nói câu cuối cùng:"Anh cho người ta chuẩn bị chút đồ ăn để trong phòng bếp, em muốn ăn cái gì mình lấy, nhớ nhất định phải ăn cơm đấy.Anh đi trước, mai sẽ tới thăm em."

Lúc Mạc Trọng Huy đi, An Noãn làm như không để ý anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.