Cưỡng Tình - Nãi Hoàng Lưu Tâm

Chương 10: Thời gian nghỉ kết hôn




Minh Mị gọi điện thoại nhờ Lỵ Hương mang quần áo đến đây cho mình, Lỵ Hương là người nhạy bén cỡ nào, bảo bối đại mỹ nữ nhà cô bình thường sẽ không làm phiền cô, bây giờ nhờ vã, đương nhiên Lỵ Hương sẽ làm thỏa đáng, hơn nữa cô càng không hỏi nhiều, dù có mối quan hệ là người đại diện và nghệ sĩ, cô cũng không tra hỏi ngọn nguồn làm chi, ai không có cuộc sống riêng.

Sau khi đặt Minh Mị ngồi xuống Diêm Thần mới sực nhớ, nơi này không có bất cứ vật dụng hàng ngày nào con gái có thể sử dụng.

Anh bấm gọi nội tuyến, mười phút sau, một túi vật dụng mới tinh được đặt trước cửa nhà Diêm Thần.

Cậu cảnh vệ trẻ tuổi bừng bừng sức sống chưa từng nhìn thấy tham mưu trưởng Diêm đưa phụ nữ đến đây, huống hồ tác phong của tham mưu trưởng Diêm luôn liêm chính, cô gái được anh đưa về đây, còn không phải vợ tương lai sao?

Bởi vì chuyện Minh Mị và Diêm Thần kết hôn chỉ có lãnh đạo cấp cao mới biết, cộng thêm Diêm Thần chưa bao giờ đeo nhẫn cưới, cho nên trong mắt người ngoài, Diêm Thần chính là mẫu đàn ông hoàn mỹ*.

*Nguyên văn là kim cương vương lão ngũ: 钻石王老五: cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.

"Báo cáo tham mưu trưởng, đồ đã đưa đến ạ." Cậu cảnh vệ trẻ làm động tác báo cáo đúng chuẩn quân đội.

Diêm Thần khẽ gật đầu, cậu cảnh vệ dù có tò mò cũng chỉ có thể tự bóp chết con mèo tò mò trong lòng, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn đồ dùng hàng ngày đầy đủ bày ra trước mắt, Minh Mị cảm khái hiệu suất làm việc của bộ đội thật cao.

Từ lúc vào nhà đến giờ Minh Mị chưa nói với Diêm Thần câu nào, tuy nhà có hai người, nhưng có khác gì với một người đâu?

Có điều, cảnh này tương đối giống hình thức ở chung của hai người lúc trước, có thể nói đa số thời gian đều là một mình Minh Mị cố tình gây sự.

Vừa nghĩ như thế, bây giờ cô không ồn ào làm loạn, thật sự là "Ngoan" hơn rất nhiều.

Minh Mị cầm quả táo và dao gọt trái cây trên bàn lên, dù sao cũng không có gì làm, gọt táo ăn giết thời gian vậy.

Thế nhưng một bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng nhanh chóng giật con dao trong tay cô.

"Tay em thế này còn muốn gọt táo?" Giọng Diêm Thần vô cùng bất đắc dĩ.

Minh Mị nhìn ngón thay đã được thay băng cá nhân mới của mình, cô cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề gì cả, tuy nói cô là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà họ Minh, song hiện tại cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, cuộc sống một mình, bản thân không biết tự chăm sóc, một vết thương nhỏ cũng có thể ảnh hưởng thì lấy gì ăn.

Có điều, Minh Mị thức thời ngậm miệng, cô nhận quả táo đã được Diêm Thần cắt từng miếng nhỏ, hương vị không tệ, thật ra Diêm Thần cũng là người chu đáo cẩn thận, chỉ là như hôm này thì vô cùng hiếm có, hiện tại anh cẩn thậm chăm sóc cô, có lẽ vì cô bị thương thôi.

Minh Mị ngoan ngoãn ngồi trên sofa ăn táo, còn Diêm Thần thì chuẩn bị ra ngoài.

"Anh ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về."

Minh Mị gật đầu, cô biết Diêm Thần bận rộn nhiều việc, hôm nay đại khái đã bị cô chiếm không ít thời gian.

Diêm Thần vừa ra ngoài không lâu, Minh Mị nhận được điện thoại của chị Lỵ Hương, Minh Mị không thể đi đón Lỵ Hương, cho nên chị đành gửi dồ cho cảnh vệ mang lên cho cô.

Vẫn là cậu cảnh vệ trẻ tuổi bừng bừng sức sống ban nãy, lần này Diêm Thần không có ở nhà, cuối cùng cậu cũng có thể nhìn rõ mặt cô gái được tham mưu trưởng bế vào nhà.

Đúng là tiên nữ, sao trên đời này lại có người đẹp đến thế, còn đẹp hơn hoa khôi thôn bọn họ.

Tiên nữ cười với cậu, thậm chí nụ cười đó còn khiến cậu vui hơn mùa màng bội thu, tiên nữ còn cảm ơn cậu nữa.

"Đây là việc em nên làm, em tên Ngụy Đông, ngài gọi em là tiểu Ngụy là được rồi."

Minh Mị đang nhàm chán nên bảo Ngụy Đông vào nhà trò chuyện với mình.

"Tiểu Ngụy, chắc tôi lớn hơn cậu vài tuổi, cậu đừng gọi tôi là ngài, gọi chị được rồi." Thật ra không chắc Minh Mị lớn tuổi hơn tiểu Ngụy, chẳng qua trông tiểu Ngụy có vẻ rất trẻ con, hơn nửa sống qua hai đời, Minh Mị cảm thấy mình gánh nổi chức danh chị này.

Minh Mị rót nước cho Ngụy Đông, cậu xấu hổ lắc đầu, "Em không khát, chị, chị thật xinh đẹp."

Nói xong câu này, trên vẻ mặt ngây ngô của thiếu niên hiện lên chút thẹn thùng.

Minh Mị cười híp mắt cảm ơn cậu đã khen, cậu nói quá mộc mạc chân thành, quả thật chọc cười Minh Mị.

"Chị, chị đừng cười em, nhất định tham mưu trưởng Diêm cũng ăn ngay nói thật như vậy."

Thoạt nhìn Ngụy Đông có vẻ nhút nhát, có điều trò chuyện một lát, máy hát cũng mở.

"Chị, thật sự tham mưu trưởng của chúng em đôi khi rất bận, thế nhưng chị đừng trách anh ấy." Ngụy Đông từng chứng kiến không ít đồng đội chia tay bạn gái vì chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên vừa nói như vậy, cậu lại cảm thấy mình nhiều chuyện, chỉ có thể vò đầu xin lỗi.

Nghe cậu nói thế Minh Mị thầm cười khổ, lời này không nên nói với cô làm gì, Tân Khả Khả luôn dịu dàng hiểu chuyện, có lẽ sẽ biết điều hơn cô.

Diêm Thần vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Minh Mị cười sáng lạn, dường như cô nghe được gì thú vị lắm, cô thật sự là người cũng như tên, xinh đẹp động lòng người.

Chẳng qua là khi nhìn thấy Ngụy Đông ngồi bên cạnh cô, trong lòng Diêm Thần không biết có mùi vị gì, hai ngày nay ở trước mặt anh, Minh Mị chưa từng thoải mái như vậy.

"Tham mưu trưởng." Thấy Diêm Thần, Ngụy Đông lập tức bày ra tư thế quân nhân chuẩn chỉnh.

Diêm Thần gật đầu, "Đông tử, mấy ngày nữa đến kỳ huấn luyện dã chiến, trước khi chiến đấu chuẩn bị thế nào rồi?"

Nghe xong, Ngụy Đông đứng nghiêm, "Báo cáo tham mưu trưởng, đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Báo cáo xong, Ngụy Đông lập tức ra ngoài, Minh Mị bất giác thốt lên.

"Sao anh về nhanh vậy?"

Nói xong, cô mới cảm thấy không ổn, dù sao đây cũng là nhà Diêm Thần.

Diêm Thần không giận mà chỉ nhìn cô, suốt ba tháng, dường như đối với anh, cô đã thay đổi thành người khác.

"Ba ngày tiếp theo, anh đều ở nhà."

Minh Mị cảm thấy mình nghe lầm.

"Anh xin nghỉ kết hôn." Cô nghe Diêm Thần nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.