Cuồng Thú

Chương 21




Tuy rằng Dương Phỉ liều mạng đem sandwich cùng sữa còn thừa giải quyết hết trong vòng vài giây, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn không thể ra khỏi nhà.

Nguyên nhân là – cảnh sát tìm tới cửa.

Ông Trần vừa nãy còn nhìn thấy trên TV, lúc này đã đứng ngoài cửa nhà bọn họ, phía sau còn đứng một nam cảnh sát mặc đồng phục, hắn đưa cho Dương Phỉ cùng Bạch Phong Dao xem thẻ cảnh sát của hắn.

Xem ra, không có biện pháp đi học. Đây là ý tưởng duy nhất nảy sinh trong đầu Dương Phỉ.

Ông Trần ấp a ấp úng nói:” Cậu Dương, vị cảnh sát này nói có chuyện muốn nói với cậu, về việc cô gái sáng hôm nay lao vào xe lửa tự sát… Hai cậu có biết không?”

Bạch Phong Dao tiếp lời, nói: “Chúng ta vừa xem trên TV. Xin hỏi sếp, cô gái đã tự sát kia, có quan hệ gì với Phỉ sao?”

Cảnh sát khách sáo nói: “Đầu tiên, xin hỏi hai vị có quen biết một cô gái tên là Trương Tuyết không?”

Dương Phỉ khẩu khí không tốt nói: “Biết, lúc trước còn từng hẹn hò, nhưng tôi chia tay cô ta rồi.” Dừng một chút, hắn hỏi: “Người tự sát kia sẽ không là…”

Vị cảnh sát nặng nề gật đầu: “Căn cứ chứng minh thư nàng lưu lại, hẳn là đúng vậy, mà cái chết của nàng hình như có liên quan đến cậu.”

Trương Tuyết chết, cùng tôi… có liên quan?

Nghe được tin như thế, với Dương Phỉ mà nói giống như sét giữa trời quang, nháy mắt sắc mặt hắn trắng xanh, thân thể cao to lay động vài cái, có chút đứng không vững.

“Phỉ!” Bạch Phong Dao đi như bay về phía trước, bắt lấy bờ vai của hắn, giúp hắn ổn định thân hình, hai mắt lửa giận sôi trào trừng thẳng tên cảnh sát kia, tức giận nói: “Thưa sếp! Cơm có thể ăn bậy nói không thể nói bậy, cái gì gọi là “cái chết của Trương Tuyết có liên quan đến Phỉ?”

Đối với sự tức giận của Bạch Phong Dao, vị cảnh sát vẻ mặt kích động, nhưng vẫn kiên trì nói: “Theo nhật ký điện thoại của Trương Tuyết, cùng với di ngôn của nàng trước khi chết mà vị Trần tiên sinh này nghe được, cảnh sát chúng tôi phán đoán cái chết của Trương Tuyết, xác thực có nguyên nhân rất lớn từ người bạn này của cậu.”

Ánh mắt Bạch Phong Dao hừng hực lửa, nói: “Mời ngài nói cho rõ ràng!”

“Tôi nói cậu nghe này cậu Bạch, tôi biết cậu rất tức giận, bất quá…” Ông Trần lau mồ hôi, cười đề nghị: “Để cho cảnh sát đứng ngoài cửa nói chuyện cũng không phải biện pháp, không bằng thỉnh ngài ấy vào phòng các cậu ngồi đi.”

Biểu tình Bạch Phong Dao mặc dù vẫn không hài lòng như trước, nhưng biết đề nghị của ông Trần là đúng, nên hắn đỡ Dương Phỉ sắc mặt vẫn tái nhợt lui về sau vài bước.

Vị cảnh sát liếc ông Trần một cái ý cảm ơn, thấp giọng nói với Bạch Phong Dao: “Cám ơn.”

Bạch Phong Dao hừ lạnh một tiếng, một chút cũng không để ý tới tên cảnh sát kia, chỉ lo trấn an Dương Phỉ vẫn đang bất an, lo sợ không yên.

Bởi vì phải giao ca, ông Trần đành phải cáo từ bọn họ trước, hơn nữa rất nhiệt tình nói với vị cảnh sát kia nếu còn có chuyện muốn tìm ông, chỉ cần xuống dưới lầu là có thể tìm được.

“Như vậy, “cảnh sát tiên sinh” mời ngài đem mọi chuyện nói rõ đi.” Khi nói bốn chữ “cảnh sát tiên sinh”, Bạch Phong Dao chỉ dùng ngữ khí giống như châm chọc mà mở miệng.

Không nghĩ tới Bạch Phong Dao chỉ là một sinh viên, lại đối với hắn không khách khí như vậy, vị cảnh sát tuy trong lòng có điểm bất mãn, nhưng vừa thấy Dương Phỉ run rẩy ngồi đối diện, cũng không thể hiện nỗi bất mãn ra ngoài mặt.

Nghe được người khác tự sát lại có liên quan đến mình, tâm trạng dĩ nhiên bị đả kích, cũng khó trách bạn của Dương Phỉ đối với hắn không khách sáo như vậy.

“Cảnh sát chúng tôi sở dĩ phán đoán chuyện Trương Tuyết tự sát có liên quan đến cậu, là vì trên màn hình di động nàng lưu lại đang hiển thị tin nhắn chia tay cậu gởi cho nàng.”

Nhìn Dương Phỉ bất an, khẩu khí cảnh sát không khỏi trở nên nhu hòa hơn.

Bạch Phong Dao nhíu mày: “Chỉ vì như vậy?”

Vị cảnh sát lắc đầu cười khổ: “Đương nhiên không chỉ có thế, căn cứ theo lời nhân chứng, cũng chính là xác nhận của Trần tiên sinh, trước khi Trương Tuyết lao khỏi rào chắn, từng quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười hỏi hắn “Nếu tôi chết, ông nói hắn có hối hận không?”, đợi cho Trần tiên sinh ý thức được có chỗ không đúng, muốn phóng ra ngăn cản nàng tự sát, đã không còn kịp nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.