Về việc mình không có lòng đồng cảm, Vu Cẩn không cảm thấy gì cả.
Hắn cũng đâu phải người, hắn cũng không cần phải ôm nhau sưởi ấm như nhóm nhân loại.
Nhưng mà đưa tiền lương cho hắn thì được. Chỉ cần đưa tiền, Vu Cẩn cảm thấy đại bộ phận việc mình đều có thể làm.
Sau khi kết thúc đề tài Vu Cẩn không có nhân tính, đồ ăn cũng đã dọn lên gần đủ.
Vừa lúc Sở Phàm đến: “Tiền lương, tổng cộng ba ngày, 510 đồng.”
Mắt cậu không dám nhìn tới chỗ Vu Cẩn, ho khan một tiếng: “Đợi về sau tiền bối cương thi làm xong thẻ căn cước, mở thẻ ngân hàng, tôi sẽ chuyển qua.”
“Cho ta?” Vu Cẩn chỉ chỉ mình.
Sở Phàm gật đầu.
Không đợi Vu Cẩn hỏi, Doãn Húy Minh đã giải thích: “Tiền lương một ngày làm ở công trường là 200, tên đó chỉ trả cho cậu 30. Cậu làm việc ba ngày, chỉ được trả 90. Vừa rồi Sở Phàm đi lấy 500 hơn còn lại.”
Nói xong, Doãn Húy Minh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ấn bàn xuống: “Đừng xốc bàn.”
Tay đã đặt ở dưới bàn, Vu Cẩn:……
Được rồi, lãng phí đồ ăn là không đúng. Vu Cẩn thả lỏng tay, hắn trầm mặt đứng dậy.
“Đừng giết người.” Doãn Húy Minh lại nhắc nhở hắn.
Chuẩn bị rửa sạch sẽ tất cả nhân loại trên công trường, Vu Cẩn không phản ứng Doãn Húy Minh.
“Giết người sẽ không tìm được việc, không có tiền.” Doãn Húy Minh nói tiếp, “Hơn nữa chỉ cần có tôi ở đây, cậu sẽ không giết người được.” Có lý, Vu Cẩn hừ một tiếng, lại đặt mông trở về.
Sau khi cẩn thận nghĩ lại, Vu Cẩn cảm thấy không hợp lý: “Chuyện này ta có lý.”
“Đúng.” Doãn Húy Minh gật đầu.
“Vậy vì sao ta không được giết tên đó?” Vu Cẩn nhíu mày.
“Ngài có thể đánh hắn.” Sở Phàm ngồi yên bên cạnh lặng lẽ chen vào một câu, “Nhưng giết người thì không được.” Theo ánh mắt Vu Cẩn nhìn về phía cậu, giọng Sở Phàm càng ngày càng nhỏ, hai chữ cuối cùng dường như chỉ phát ra từ kẽ răng.
Vu Cẩn bừng tỉnh ngộ ra: “Ta thể đánh gãy cột sống tên đó.”
Đánh gãy cột sống, phỏng chừng nửa đời sau của đối phương chỉ có thể vượt qua trên giường.
“Không được.” Doãn Húy Minh bác bỏ đề nghị của Vu Cẩn, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Tôi giới thiệu cho cậu về tính chất công việc ở Cục Dị Quản.”
Nói xong câu đó Doãn Húy Minh cùng Vu Cẩn mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
Doãn Húy Minh mím môi: “Tần Lộ Lộ, cô nói đi.”
Anh quên mất, vừa rồi lúc Doãn Húy Minh trầm mặc là đang tự hỏi nên mở miệng như thế nào, rồi sau đó anh mới nhớ ra, với tài ăn nói của mình thật sự không thể giải thích rõ ràng.
“Hả?” Nữ đội viên vẫn luôn yên lặng giả chết hơi sửng sốt, cô vừa mới cho óc lợn vào nồi lẩu xong, đương nhiên làm vậy không phải cho cô ăn. Chủ yếu là để xun xoe Vu Cẩn, chắc là cương thi sẽ không từ chối óc đâu ha…… chắc vậy.
Đương nhiên cũng có thể là do cô chơi game quá nhiều.
Nữ đội viên được gọi là Tần Lộ Lộ sửng sốt hơn nửa ngày mới phản ứng kịp, ho khan hai tiếng ngồi ngay ngắn lại: “Tên đầy đủ của Cục Dị Quản là Cục Quản Lý Sinh Vật Dị Thường.”
“Tổ chức chính quy, có 5 hiểm 1 kim. Có điều ngày nghỉ thì chưa chắc có thể nghỉ, sẽ khá là bận.” Tần Lộ Lộ nói tới đó nhịn không được nuốt nước miếng, “Phạm vị nghiệp vụ rất rộng, không chỉ bắt lệ quỷ cương thi hoạt thi mà còn phải hoà giải mâu thuẫn giữa nhân loại và phi nhân loại.”
Vu Cẩn nhìn chằm chằm Tần Lộ Lộ, nhìn đến mức sau lưng Tần Lộ Lộ sởn lông tơ: “Tuy chúng ta là tổ chức chính quy nhưng vì nhân loại bình thường không biết đến sự tồn tại của phi nhân loại, cho nên không thể để lộ ở bên ngoài.”
Vu Cẩn như suy tư gì đó gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu, hắn cũng chẳng có lòng hướng về cương thi gì hết, bởi vậy cũng không cảm thấy bị xúc phạm: “Thế có thể bắt con hoạt thi ở trong công trường kia không?”
Nam đội viên từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì lên tiếng nhắc nhở hắn: “Lừa tiền không được gọi là hoạt thi.” Cậu tưởng Vu Cẩn muốn gán danh hiệu hoạt thi lên người đốc công, sau đó giết chết đối phương.
“Ta không nói đốc công.” Đương nhiên Vu Cẩn biết lừa tiền không thể gọi là hoạt thi, hắn có phải đồ ngốc đâu, “Ta nói người khác, tên cùng dọn gạch với ta.”
Hở?
Mấy người ở đây nhìn nhau.
“Hơi thở trên người hắn không thích hợp.” Vu Cẩn dừng một chút, “Còn có một đứa trẻ nữa, trên người đứa trẻ kia cũng có mùi tử khí hôi thối, nhưng mà nhìn giống người sống, không biết bị thứ đồ gì theo dõi.”
Vu Cẩn bị đứa trẻ kia hấp dẫn là do nguồn tử khí nồng nặc không thể nào che giấu nổi trên người nó.
Vu Cẩn rất mẫn cảm với những thứ như thế.
“Một con hoạt thi bao nhiêu tiền?” Vu Cẩn gắp một đũa thịt dê chín, đưa vào trong miệng sau đó cứng đờ.
“Sau khi chấm dứt nhiệm vụ thì viết báo cáo, cấp trên sẽ phê duyệt mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ để tính.” Doãn Húy Minh thấy mày Vu Cẩn càng nhăn càng chặt, hỏi: “Sao vậy?”
Vu Cẩn cau mày nuốt hết thịt trong miệng, chậc một tiếng: “Nó đánh miệng ta.”
“Hả?” Tần Lộ Lộ nhìn nồi lẩu, là lẩu uyên ương, mà Vu Cẩn vừa mới gắp bên phía nước cay, bên trên còn có một tầng ớt đỏ, “Ừm, có phải quá cay không?”
Vu Cẩn rối rắm buông đũa, Tần Lộ Lộ chân chó rót cho Vu Cẩn một ly nước: “Đợi một chút, đợi một chút.”
“Vì sao nhân loại lại thích loại đồ ăn này?” Vu Cẩn không thể hiểu nổi, “Bọn họ có đam mê chịu ngược sao?”
“Có thể nói như vậy.” Doãn Húy Minh gật đầu, cay là một loại đau đớn, hơn nữa còn là hai lần đau, một lần là miệng trên, một lần là miệng dưới, mà nhân loại cố tình lại thích loại đau đớn đó.
“Ack.” Tần Lộ Lộ nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia, “Nếu không ăn lẩu cà chua đi? Nẩu cà chua ăn cũng ngon.”
“Không.” Vu Cẩn từ chối, “Ta thử lại.”
“Cho nên cậu đồng ý gia nhập Cục Dị Quản?” Doãn Húy Minh hỏi.
Vu Cẩn gật gật đầu, không có Doãn Húy Minh hỗ trợ, Vu Cẩn rất khó tìm được công việc tốt.
Nhận được câu trả lời của Vu Cẩn, Doãn Húy Minh yên tâm, đến khi mấy người Vu Cẩn ăn xong, Doãn Húy Minh gọi một cuộc điện thoại.
Thật ra không cần phải thuyết phục gì, chỉ cần nói rõ cho đối phương biết, hiện tại không có ai có thể giết được Vu Cẩn cũng không có ai có thể phong ấn được hắn, đặt ở trong Cục Dị Quản, đặc biệt là đặt ở bên cạnh Doãn Húy Minh mới là an toàn nhất.
Từ khoảng khắc Vu Cẩn tỉnh lại thì quyền lựa chọn đã không còn nằm trên tay bọn họ.
Lúc bọn họ ra khỏi tiệm lẩu, Doãn Húy Minh cũng đã cơ bản nói chuyện xong với cấp cao Cục Dị Quản.
Mọi người ôm tâm tình thấp thỏm tiếp nhận sự thật, không tiếp nhận cũng không có cách nào, không thể Vu Cẩn nhét trở về. Nhưng mà bọn họ phải đảm bảo kiểm soát được Vu Cẩn, dù sao Vu Cẩn cũng là phần tử nguy hiểm, bọn họ không thể mặc kệ Vu Cẩn lạm sát người vô tội.
Đến lúc đó dù phải trả giá bằng tính mạng của những người mạnh trong Cục Dị Quản cũng phải khống chế được Vu Cẩn.
Cho nên mới nói: “Cậu phải hoàn thành thử nghiệm.”
Trước khi Vu Cẩn phản đối, Doãn Húy Minh đã cắt ngang lời: “Có tiền lương.”
“Vậy không thành vấn đề.” Vu Cẩn lập tức gật đầu, “Thử nghiệm gì.”
“Công nhân chỗ cậu, tên đó không phải người sống.” Doãn Húy Minh cầm điện thoại tiếp tục nói, “Còn có đứa trẻ cậu nói bị tà ám theo dõi nữa.”
Doãn Húy Minh nhét điện thoại vào túi, “Điều tra tất cả những điều phát sinh sau lưng họ, bọn tôi bên này sẽ cung cấp trợ giúp cho cậu.”
Vu Cẩn gật gật đầu, thật ra hắn nghe chả hiểu gì, nhưng hắn hiểu ý chính trong lời nói của Doãn Húy Minh, đại khái chính là không phải người thì cứ bắt lại: “Ta có thể giết phi nhân loại kia không?”
“Có thể dưới tình huống đặc thù.” Doãn Húy Minh tạm dừng một chút.
“Nếu có nhân loại thật sự tạo thành nguy hại tiêu cực cho xã hội, đối phương còn là kẻ tội ác tày trời thì cũng có thể động thủ.” Sở Phàm bổ sung.
Cậu vừa nói xong lập tức đón lấy tầm mắt của Doãn Húy Minh.
Doãn Húy Minh không định nói cho Vu Cẩn điều này, lý do rất đơn giản, rốt cuộc phải là kiểu nhân loại như thế nào mới có thể làm rớt một lớp da trên người tên quái vật khủng bố Vu Cẩn?
Vu Cẩn lại gật gật đầu, hắn rất hứng thú với câu nói sẽ hỗ trợ của Doãn Húy Minh: “Nhưng các ngươi có biết đứa trẻ kia trông như thế nào không, cũng không có tên, giúp đỡ kiểu gì?”
Doãn Húy Minh nhìn Vu Cẩn, anh không lên tiếng, cứ yên lặng nhìn như vậy, Vu Cẩn nghiêng đầu: “Có việc?”
……
“Cho nên pháp khí của các ngươi đâu?” Vu Cẩn mặt không cảm xúc ngồi xổm bên hiểm nhỏ ven đường, trên tay còn cầm một cây đàn nhị.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Lỡ Nhịp Yêu Em
3. Đừng Cắn Em Mà
4. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
=====================================
Ngồi xổm bên cạnh hắn là Doãn Húy Minh.
Hai người hiện giờ ăn mặc rất kỳ lạ.
Vẻ ngoài hấp dẫn người chú ý kia đã bị che giấu, đổi thành hai gương mặt xanh xao vàng vọt, ăn mặc rách nát dơ bẩn, hai người ngồi ở đây làm một công dân thất nghiệp trong xã hội, chẳng qua nhạc cụ Vu Cẩn đang cầm là do Doãn Húy Minh bắt hắn cầm.
Miễn cho đô thị ở đây đuổi hai người đi, tuy cầm đàn nhị cũng chẳng an toàn hơn được bao nhiêu.
“Không có tên, không có ngày tháng năm sinh, ngay cả tóc cũng không có.” Doãn Húy Minh yên lặng nhìn người đi đường qua lại, “Tìm không ra.”
Vu Cẩn vươn tay sờ sờ mặt mình: “Ta ghét vẻ ngoài của ta bây giờ.” Tuy chính hắn cũng không thể phân biệt được xấu đẹp, nhưng nhân loại nhìn chằm chằm hắn bây giờ đã sụt giảm đi rất nhiều.
“Tôi cảm thấy khá được.” Doãn Húy Minh nhìn hắn, “Không yểu điệu màu mè như trước.”
Yểu điệu màu mè? Vu Cẩn không cho là đúng, lúc trước hắn đã từng đứng gần Doãn Húy Minh, tuy không quá rõ nhưng Vu Cẩn vẫn cao hơn Doãn Húy Minh một chút.
Vu Cẩn cảm thấy mình có khí phái đàn ông hơn Doãn Húy Minh.
“Cậu thấy cậu có thể giải quyết không?” Doãn Húy Minh lại hỏi Vu Cẩn.
Đương nhiên Vu Cẩn gật đầu: “Có thể, nhanh lắm.”
Doãn Húy Minh nói bổ sung: “Không được vừa gặp phi nhân loại đã lập tức xử lý đối phương, cũng không được bắt trói nhân loại bị theo dõi để dụ dỗ phi nhân loại.”
Vu Cẩn nhún vai, “Khó khăn tăng mạnh.”
Biết ngay, Doãn Húy Minh xoa mày.
Bỗng nhiên, Doãn Húy Minh và Vu Cẩn cùng ngẩng đầu, nhìn thiếu niên đi đến trước mặt bọn họ.
Thiếu niên cong lưng, thả mười đồng trước mặt Vu Cẩn.
Thiếu niên còn đang duy trì tư thế khom lưng, lúc đối mặt với hai người cảm thấy rất xấu hổ.
“Khụ, hai chú không bị mù ạ.” Thiếu niên gãi gãi đầu, trong hai người này, một người mắt đen như mực, một người tròng mắt than chì, màu đồng tử còn rất nhạt, cậu tưởng hai người này bị mù.
Không đợi Doãn Húy Minh trả lời, Vu Cẩn đã gọn gàng dứt khoát nói: “Ta bị.”
Rồi sau đó thiếu niên vỗ vỗ lồng ngực, thầm nghĩ do mình nghĩ nhiều, nói không chừng người ta mù lâu năm nên khá mẫn cảm thì sao?
Chẳng phải có câu nói Ông trời đóng lại một cánh cửa sẽ mở ra một cánh cửa khác đó ư?
Đợi thiếu niên đi xa, Vu Cẩn vội vàng nhặt mười đồng trên mặt đất lên, nhét vào túi mình.
Toàn bộ gia sản của hắn chỉ có 15 đồng, dù tính thêm tiền lương Doãn Húy Minh lấy lại cho hắn thì cũng chỉ có 525 đồng.
Mười đồng đối với Vu Cẩn mà nói là một con số rất khổng lồ.
Nếu nhân loại đã có lòng thành tâm hiếu kính, đương nhiên sẽ không có chuyện Vu Cẩn không nhận.
Vu Cẩn tự tìm lý do cho mình, không rãnh nhìn Doãn Húy Minh bên cạnh, bởi thế cũng không chú ý đến biểu cảm phức tạp của Doãn Húy Minh.