Cương Thi Công Tác

Chương 15: Đẹp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tới khi mấy người Vu Cẩn lên xe, Lê Mộng ủ rũ ngồi bên cạnh Vu Cẩn.

“Vì sao ngươi không đi siêu độ đi?” Vu Cẩn rối rắm nhìn Lê Mộng.

“Không biết.” Lê Mộng cũng không rõ lắm siêu độ với không siêu độ là cái gì, thậm chí cô bé còn không biết mình biến thành lệ quỷ bằng cách nào.

“Ngươi còn nguyện vọng nào không?” Vu Cẩn lại hỏi, chỉ cần không đề cập đến tiền thì hắn có thể hỗ trợ.

Nói tới đó, dường như Vu Cẩn nghĩ tới gì đấy, đột nhiên hỏi: “Ngươi có muốn đi gặp mẹ mình không?”

“Không.” Lê Mộng lắc lắc đầu.

Từ năm đầu tiên đăng ký sổ hộ khẩu thì mẹ cô bé đã rời đi rồi, người phụ nữ đó đã có gia đình mới, con cái mới.

Vu Cẩn nhìn về phía Doãn Húy Minh xin giúp đỡ.

Doãn Húy Minh:……

Anh cũng bó tay rồi, Vu Cẩn nhìn anh làm gì? Ngay cả việc đứa trẻ này nghĩ gì Doãn Húy Minh cũng chẳng biết, thậm chí anh còn không thể thể hiện “Tình mẹ thiêng liêng” ôn hòa như Vu Cẩn.

Lúc ấy khi Vu Cẩn ôm đứa bé vào lòng đã dọa Doãn Húy Minh hết hồn.

Thời điểm Vu Cẩn vỗ lưng an ủi người ta cũng rất kinh khủng, dù sao Vu Cẩn cũng là cương thi, hơn nữa còn thuộc dạng không có lòng đồng cảm.

Kết quả dưới một loạt động tác như thế của Vu Cẩn, từ khi đứa trẻ tên Lê Mộng bị bọn họ túm vào trong xe cũng đã theo bản năng tới gần Vu Cẩn.

Tâm tình của Doãn Húy Minh rất phức tạp, hắn thoáng nhìn Tần Lộ Lộ, ánh mắt mang theo một tia khó hiểu.

Tần Lộ Lộ ngoài ý muốn nhìn hiểu ánh mắt của Doãn Húy Minh: “Doãn tiên sinh, tuy tôi là phái nữ, nhưng tạm thời vẫn chưa có đối tượng, tình huống này tôi cũng không hiểu nổi.”

Hoàn cảnh của cô và Lê Mộng không giống nhau, Tần Lộ Lộ là một thiên tài, thiên chi kiêu nữ, gia đình cha mẹ đều vô cùng hạnh phúc, thật sự không thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác để an ủi Lê Mộng.

Doãn Húy Minh dời tầm mắt, ngược lại nhìn về phía Lê Mộng: “Muốn ăn gì không? Từ từ nghĩ, không vội.” Chỉ cần Lê Mộng từ bỏ việc ra tay với người sống, chuyện này sẽ trở nên rất dễ dàng.

Chưa kịp đợi Lê Mộng trả lời, Vu Cẩn đã giành nói: “Được nha.”

Doãn Húy Minh:……

“Ăn cái gì?” Vu Cẩn lại hỏi, “Ta muốn thử ăn gà rán, gà rán ăn ngon không?”

Doãn Húy Minh bất đắc dĩ ấn ấn huyệt Thái Dương: “Tôi không hỏi cậu.”

“Ò.” Nháy mắt Vu Cẩn hụt hẫng, hụt hẫng không bao lâu đã tươi tỉnh, “Nhưng mà trẻ con đều rất thích ăn đồ ăn dầu mỡ ấy.” Lê Mộng không nói gì, cũng không biết là đồng ý hay như thế nào.

Doãn Húy Minh mặt vô biểu tình nhìn Vu Cẩn, Vu Cẩn chờ mong nhìn Doãn Húy Minh.

“Đi thôi.” Doãn Húy Minh thở dài, thật sự bó tay với Vu Cẩn.

Thật ra hiện tại Lê Mộng không thể ăn uống, cô bé biến trở về dáng vẻ ban đầu, nhỏ nhỏ gầy gầy, theo sát bên người Vu Cẩn.

Dường như cô bé đã quên mất việc mình từng bị Vu Cẩn bắt.

“Đeo thêm cái này nè.” Tần Lộ Lộ đeo lên cổ cô bé một vòng thẻ gỗ.

Lê Mộng cảm thấy dường như trong thân thể mình có thứ gì đó trở lên rõ ràng.

Nhưng Lê Mộng không dám nhìn Tần Lộ Lộ, Tần Lộ Lộ trông quá đẹp.

Tuy Doãn Húy Minh và Vu Cẩn cũng rất đẹp, nhưng dù sao bọn họ cũng là phái nam, Lê Mộng nhìn Tần Lộ Lộ, không hiểu sao lại cảm thấy ghen ghét……

Cô bé biết làm vậy là không đúng, nhưng cô bé lại không khống chế được.

“Đừng cúi đầu.” Tần Lộ Lộ nâng tay sờ sờ Lê Mộng đầu, “Ngũ quan của em rất có nét, nâng đầu lên nhé.” Lê Mộng lại run run.

Vốn dĩ Tần Lộ Lộ không muốn nói nữa, nhưng mà Doãn Húy Minh lại nhẹ nhàng đẩy cô một cái.

Tần Lộ Lộ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ám chỉ của Doãn Húy Minh, lập tức hiểu ra, chỉ có thể cố gắng tươi cười nói tiếp: “Bây giờ ngũ quan của em trông có vẻ không đẹp chỉ là do thiếu dinh dưỡng thôi, thật ra tách riêng từng bộ phận ra cũng đã rất đẹp rồi.”

“Nếu còn có thể dưỡng da nữa thì lại càng tốt.” Trong lúc Tần Lộ Lộ đóng vai chị gái tri kỷ thì mọi người cũng đã đến cửa hàng gà rán.

Đến nơi mọi người tìm chỗ ngồi.

Tiếp đó nam đội viên đi gọi món, trước tiên hỏi ý kiến mọi người: “Mọi người muốn ăn gì?”

Dường như món nào trên thực đơn Vu Cẩn cũng gọi, gọi xong lại nhìn về phía Doãn Húy Minh: “Ngươi mời khách sao?”

Doãn Húy Minh nhướng mày, anh cảm thấy khá cạn lời, nhưng khi đối diện với ánh mắt đó của Vu Cẩn thì lại thật sự không biết nên nói gì, chỉ có thể thở dài thật mạnh một hơi, rồi sau đó gật gật đầu.

Nụ cười trên mặt Vu Cẩn lại tươi hơn nữa: “Vậy mấy món này, phiền toái ngươi…… Ừmm, ngươi tên gì?”

Vẻ ngoài nam đội viên nọ rất bình thường, rất cường tráng, tuy nhiên dáng người lại không phải kiểu cơ bắp đồ sộ.

Nam đội viên khá cao to nhưng không quá vạm vỡ, cũng không quá hoàn mỹ mà chỉ là trông rất khỏe mạnh.

Hơn nữa nam đội viên còn xăm bít tay, đeo dây chuyền vàng, thoạt nhìn không giống như là một nhân viên công chức.

Ở trong tổ đội 3 nhân viên nhân loại, Tần Lộ Lộ đẹp, Sở Phàm thanh tú, còn cậu ta là kiểu người trông rất hung dữ, nhưng không hiểu sao lại chẳng có cảm giác tồn tại gì mấy, cho nên Vu Cẩn cũng không nhớ kỹ tên gọi.

Trong nháy mắt biểu tình của nam đội viên hơi bi thương: “Tôi họ Lục, gọi là Lục Nhậm.”

“A.” Vu Cẩn đã biết, sau đó bị Doãn Húy Minh đẩy một cái.

Nam đội viên đã quen với phản ứng như vậy, không cảm thấy gì, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, đi gọi cơm.

Tầm mắt Tần Lộ Lộ trước sau dừng lại trên người Vu Cẩn: “Vu, Vu tiên sinh ơi.”

“Hả?” Vu Cẩn sửng sốt một chút, “Ngươi gọi ta?”

“Vâng vâng vâng.” Tần Lộ Lộ gật đầu, “Khụ khụ, à thì, tính cách của Vu tiên sinh ngài rất tốt đấy ạ.”

“Ồ!” Vu Cẩn lập tức hứng thú, hắn theo bản năng nhìn nhìn Doãn Húy Minh bên cạnh, Doãn Húy Minh không có biểu tình gì.

Vu Cẩn thẳng lưng, vỗ vỗ quần áo mình: “Ngươi đang khen ta?”

“Dạ, vâng.” Tần Lộ Lộ lại nói, “Ngài rất khác với tưởng tượng của chúng tôi.”

Tần Lộ Lộ cảm thấy Vu Cẩn không giống sẽ tức giận, tiếp tục nói, hơn nữa còn tỏ vẻ tính cách của Vu Cẩn bây giờ rất được mọi người yêu thích.

Nghe đến đó, Vu Cẩn lại đẩy đẩy Doãn Húy Minh bên cạnh: “Nàng nói ta rất được mọi người yêu thích.”

“Ừm.” Doãn Húy Minh gật đầu, “Công nhận.”

Vu Cẩn hơi mở to hai mắt: “Vậy có phải đại biểu cho việc nếu ta đi xã giao thì sẽ có rất nhiều tiền không?”

“Khụ khụ khụ khụ khụ! Ngài nói cái gì?” Sở Phàm cảm giác như yết hầu của mình bị bóp nghẹt, nói xong, cậu còn lia mắt nhìn Lê Mộng bên cạnh Vu Cẩn, “Ở đây còn có trẻ em đó!”

“Cái này không phải ta nói, là do một nhân loại nói với ta.” Vu Cẩn suy tư.

Lúc đó hắn vẫn còn chưa hiểu người ta nói gì thì người ta đã đưa cho hắn một tờ danh thiếp.

Về sau Vu Cẩn đi khuân gạch, người kia cũng sẽ thỉnh thoảng liên hệ hắn, nói là có thể giới thiệu khách hàng cho hắn, Vu Cẩn rất động lòng, nhưng mà suy xét đến việc nhân loại không thể thừa nhận việc tiếp xúc cự ly âm với mình thì lại từ bỏ.

Vu Cẩn nói xong, sắc mặt mọi người đều trở nên rất kỳ quái.

“Mọi người bị sao vậy?” Lục Nhậm bưng hai mâm lại đây thì thấy tất cả mọi người đều đang nhìn Vu Cẩn, biểu tình…… phải nói như thế nào đây, kiểu như đang nhìn một thiếu niên sa ngã vậy đó.

“Không có gì.” Tần Lộ Lộ che mặt, “Chúng ta ăn cơm đi.”

Một lão cương thi bị phong ấn hơn một ngàn năm bất hóa cốt thiếu chút nữa bị người ta lừa làm host trong club, ngay cả cô cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Chỉ có thể nói gương mặt của Vu Cẩn đặt ở bên ngoài rất nguy hiểm.

Lê Mộng từ lúc vào đến giờ đều rụt vai, mím môi, ánh mắt cũng không biết nên đặt ở đâu, dù sao cũng không dám nhìn đồ ăn trước mặt mình.

Trong đời cô bé chưa bao giờ tới những nơi giống như chuỗi cửa hàng lớn thế này, cha sẽ không dẫn cô đến đây, lúc những người bạn kia đi ăn liên hoan cũng không có chỗ dành cho cô.

Cô bé thẳng lưng, không muốn bản thân tỏ vẽ quá rụt rè, không muốn người xung quanh kinh thường mình.

Cố ra vẻ như cô bé rất hay thường xuyên tới những nơi như vậy…… chính là như thế.

“Đồ ăn ngon.” Vu Cẩn bắt đầu ăn, hoàn toàn không quan tâm đến Lê Mộng đang bên cạnh mình.

“Vu Cẩn.” Doãn Húy Minh nhíu mày, chỉ chỉ Lê Mộng.

Buổi ăn này không phải đặc biệt chuẩn bị cho Vu Cẩn, chủ yếu là để siêu độ cô bé.

Lê Mộng ngẩng cao đầu hơn một chút, vừa định nói chút nữa cô ăn, nhưng mới vừa há miệng, đã bị Vu Cẩn nhét gà vào mồm.

“Ngươi xem, cô ta ăn rồi.” Vu Cẩn nhìn Doãn Húy Minh cười một cái, “Ta đây cũng tiếp tục ăn.”

Lê Mộng mất tiếng.

Vu Cẩn chờ Lê Mộng ăn xong miếng gà rồi lại hỏi: “Chừng nào ngươi mới đi siêu độ?”

“Tôi…… Không biết.” Lê Mộng duỗi tay sờ soạng cơ thể mình, “Nhanh thôi.”

“Lát nữa em muốn đi công viên giải trí không?” Đột nhiên Tần Lộ Lộ lên tiếng, chắc là trẻ con sẽ thích.

Có điều trong huyện lại chả có công viên giải trí nào, trò chơi cũng chẳng ra sao cả.

“Không.” Lê Mộng lắc đầu từ chối.

Cô bé không muốn đi đến nơi có nhiều người, sẽ không được tự nhiên…… Có lẽ còn sẽ không tự giác bắt đầu giống quá khứ, muốn nếm thử sự chú ý từ người khác.

Nhìn dáng vẻ suy sụp của Lê Mộng, Tần Lộ Lộ không nói nữa.

Suốt buổi ăn người vui vẻ nhất chắc chỉ có một mình Vu Cẩn, sau khi Vu Cẩn giải quyết hết đồ ăn, bọn họ rời quán.

Lê Mộng vẫn chưa được siêu độ.

Lê Mộng đi theo Vu Cẩn, lúc sắp lên xe bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “…… Tôi sẽ có kiếp sau sao?”

“Có chứ.” Vu Cẩn ra vẻ đương nhiên gật đầu, “Nhưng mà kiếp sau của ngươi có lẽ không thể làm người được rồi, đại khái chỉ có thể làm con mèo hay gia cầm gì đó thôi, hơn nữa cũng không có ký ức hiện tại, chết rồi là chết luôn.”

Doãn Húy Minh há miệng thở dốc, anh cảm thấy Vu Cẩn nói quá thẳng thừng, nhưng anh cũng không biết nên ăn nói uyển chuyển như thế nào, kẹt trong chốc lát mới ho khan một tiếng: “Cậu ta nói rất đúng.”

Hình như có gì đó không đúng mấy! Tần Lộ Lộ nhìn hai người, cạn lời cứng họng.

“Ngũ quan của tôi thật sự…… đẹp sao?” Lê Mộng lại hỏi.

“Đẹp.” Doãn Húy Minh gật đầu đưa ra đáp án khẳng định, “Cốt xương không tệ, chỉ là chưa nảy nở hết.” Lê Mộng theo bản năng nhìn về phía Tần Lộ Lộ.

Tần Lộ Lộ là phái nữ duy nhất bên trong bọn họ, rạng rỡ phóng khoáng, trang nhã đẹp đẽ.

Thật muốn lớn lên có thể xinh đẹp như thế, Lê Mộng sờ sờ mặt mình, nhưng cô bé biết chuyện đó là không thể.

“Thôi.” Lê Mộng bỗng nhiên lại nói, “Quên đi……”

Thật ra muốn gì cũng vô dụng, cô bé đã chết, cả đời bé dường như đều ảm đạm như thế.

Cơ thể Lê Mộng bắt đầu trở nên trong suốt, hóa thành từng điểm sáng tán loạn.

Không phải cô bé không có ước muốn, chỉ là cô bé biết ước muốn của mình sẽ không thành được. Không thể có một gia đình hoàn chỉnh, không thể giống như những người khác, trời sinh sáng sủa được mọi người yêu mến.

Mười năm ngắn đến thế, sống trong dối trá lại rát cả cổ, ngoái đầu nhìn lại, thứ Lê Mộng muốn quá nhiều, nhưng lời đến bên miệng chỉ còn dư lại hai chữ “Quên đi”.

Cô bé không muốn làm quỷ phiêu đãng trên đời nữa…

May mắn lúc này cửa xe đang mở, Lê Mộng ngồi bên trong xe.

Sau khi thân thể Lê Mộng hoàn toàn phiêu tán, những điểm sáng đọng lại thành một con bướm lam.

Bướm lam dừng ở trên người Vu Cẩn, tan vào bên trong.

Nó là thứ mà dục vọng của quỷ quái ngưng kết thành, là một trong những nguồn sức mạnh của Vu Cẩn.

Mà bản thân Lê Mộng lại có quan hệ với vật chủ của cây Đinh Trấn Thi kia.

Sức mạnh của cây Đinh Trấn Thi hoàn toàn dung hợp vào thân thể Vu Cẩn, hòa cùng với dục vọng của Lê Mộng.

“A? Vu Cẩn.” Một người đàn ông đi ngang qua, sau khi nhìn thấy Vu Cẩn đột nhiên chào hỏi.

Mọi người cùng nhìn về phía Vu Cẩn, Vu Cẩn phản ứng chậm một tẹo: “Hắn chính là người của club.”

Doãn Húy Minh vốn tâm tình đã không tốt, mím môi, đánh một quyền về phía người đàn ông.

“Aggg!” Người đàn ông bụm mặt kêu một tiếng.

Đánh xong Doãn Húy Minh đi trở về xe: “Trước lên xe.”

Tuy Lê Mộng đã chết, nhưng chắc chắn sự kiện lần này phải đưa ra ánh sáng, việc này Doãn Húy Minh chỉ cần liên hệ một chút là được, không cần phải ở lại lâu.

Có điều Doãn Húy Minh vẫn khá khó chịu, tuy trong sinh mệnh lâu dài của mình Doãn Húy Minh không trở nên đa sầu đa cảm, nhưng tính cách của anh cũng không trở nên nhu hòa bao nhiêu.

Doãn Húy Minh đẩy Vu Cẩn còn đang ngẩn ngơ vào trong xe.

Vu Cẩn lảo đảo một cái bị anh nhét vào xe, hai mắt không xê dịch nhìn Doãn Húy Minh.

“Doãn Húy Minh.” Bỗng nhiên Vu Cẩn lên tiếng, như là phát hiện ra thứ gì đó mới lạ, hắn cứ như vậy nhìn mặt Doãn Húy Minh, gương mặt lạnh lùng, tựa như ngọc thạch điêu khắc, “Ngươi đẹp thiệt nha.”

Doãn Húy Minh đóng băng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.