Cương Thi Công Tác

Chương 14: Bùng nổ




Vu Cẩn không thể cộng tình với cảm xúc của Lê Mộng, thậm chí hắn còn không thể hiểu nổi chuyển biến tình cảm trong ký ức của Lê Mộng.

Mà Doãn Húy Minh lại cảm thấy đây là một tình thế bế tắc, mà anh cũng không là người có miệng lưỡi khôn khéo bao nhiêu.

Bởi vậy bị cứng ở chỗ này, Vu Cẩn cũng không có cách nào: “Không thể trực tiếp giết cô ta sao? Cô ta đã giết ba người.”

“Cái chết của ba người kia hoặc nhiều hoặc ít đều liên quan đến nhân quả, không được.” Doãn Húy Minh thở dài một hơi.

Nếu cái chết của ba người kia hoàn toàn không hề liên quan đến Lê Mộng thì đương nhiên bọn họ có thể ra tay với Lê Mộng.

“Cô bé vẫn còn chưa đến mức trở thành loại đã mất đi ý thức tùy ý hành hạ người khác đến chết, cho nên không thể làm theo cách hồn phi phách tán.” Hình dạng của Lê Mộng bây giờ, nếu thật sự bị Vu Cẩn đánh chết, vậy đó sẽ là hồn phi phách tán, không còn cơ hội đầu thai chuyển thế.

Nhưng dù Lê Mộng có đầu thai thì phỏng chừng kiếp sau cũng không thể làm người được nữa.

Doãn Húy Minh suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Vu Cẩn: “Cậu nghĩ như thế nào?”

“Hả?” Vu Cẩn toàn thân cương thi ngơ ra, “Cái gì nghĩ như thế nào?”

“…… Thôi.” Chủ yếu Doãn Húy Minh cảm thấy ít nhất Vu Cẩn vẫn còn có một người “cha” tồn tại, chẳng hạn như người chăm sóc hắn, thế nhưng tên Vu Cẩn này còn chả có khả năng đồng cảm, hỏi cũng coi như không.

Vu Cẩn nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát mới hồi phục tinh thần: “Ngươi đang nói đến lão già kia?”

“Lão già vẫn rất được.” Vu Cẩn đưa ra đánh giá, nhưng mà rất được như thế nào thì Vu Cẩn lại không thể nói rõ. Quả nhiên, Doãn Húy Minh bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh chỉ có thể nhìn về phía cô bé kia: “Ngoại trừ giết người thì nhóc còn nguyện vọng nào khác không?”

Vu Cẩn buông tay đang che miệng Lê Mộng ra.

“Tao muốn tụi nó giống như tao!” Lê Mộng gào rống nói, “Tao muốn tụi nó……” Chưa nói xong, miệng lại bị che.

“Nguyện vọng này không thể làm đúng không?” Vu Cẩn hỏi Doãn Húy Minh.

Doãn Húy Minh gật gật đầu: “Đúng là không được.” Không khí lại trầm mặc.

Hai người hai mặt nhìn nhau, Vu Cẩn lại đề nghị với Lê Mộng một lần nữa: “Ta phong ấn sức mạnh của ngươi, sau đó ngươi đi đánh tụi kia một trận rồi đầu thai, thế nào?”

Khuôn mặt Lê Mộng vặn vẹo, rất hiển nhiên không tiếp nhận đề nghị.

Vu Cẩn mím môi: “Đánh luôn cả cha mẹ tụi nó một trận?” Lê Mộng giãy giụa mạnh hơn.

Vu Cẩn hết cách, hắn chậc một tiếng, lại nhìn về phía Doãn Húy Minh: “Ta muốn hoàn thành nhiệm vụ.”

“Tôi biết.” Doãn Húy Minh cũng rất bất đắc dĩ, anh biết Vu Cẩn muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hiện tại Doãn Húy Minh cũng không có cách nào, Doãn Húy Minh không có tài ăn nói là thứ nhất, thứ hai thật sự là Doãn Húy Minh không biết đối phó với trẻ nhỏ như thế nào.

“Ta muốn hoàn thành nhiệm vụ.” Vu Cẩn lặp lại lần nữa, hoàn thành nhiệm vụ thì mới có tiền, nhưng bây giờ bọn họ cứ đợi ở chỗ này mãi.

Doãn Húy Minh đứng dậy: “Trước ra ngoài đi.”

“Đi ra ngoài?” Vu Cẩn không hiểu.

“Tôi dẫn Tần Lộ Lộ tới làm công tác tư tưởng cho đứa nhỏ này.” Doãn Húy Minh rất đương nhiên nói, “Nếu thật sự không thể siêu độ thì mang về Cục Dị Quản, nhốt lại.”

“Vậy tiền thì sao?” Vu Cẩn lại hỏi.

“Sẽ khá ít.” Doãn Húy Minh trả lời rất thành thật.

Sắc mặt Vu Cẩn suy sụp xuống, hắn rối rắm nhìn Lê Mộng: “Đi đầu thai không tốt sao?”

“Dựa vào đâu?” Thừa dịp Vu Cẩn buông lỏng, Lê Mộng không cam lòng nói, “Dựa vào đâu!” Nói xong, hốc mắt cô bé trào ra máu loãng.

“Trước ra ngoài đã.” Doãn Húy Minh không để Vu Cẩn nói nữa, tên Vu Cẩn này không biết đồng cảm, nếu nói nữa sẽ chỉ làm tình huống càng tệ hơn.

Bên ngoài ảnh chụp, mọi người đang chờ đợi kết quả, sau khi hai người Vu Cẩn đi vào thì ảnh cũng không phục lại bình thường, hoàn toàn không nhìn ra vấn đề.

Biểu tình của mấy người nhà họ Trần đều rất nghiêm túc còn riêng 3 người thuộc Cục Dị Quản lại rất khả lỏng.

Đương nhiên bọn họ rất thả lỏng, dù sao đối với người như Doãn Húy Minh và Vu Cẩn thì chỉ cần tùy tiện đi ra ngoài cũng có thể tạo ra thảm họa, đối phó với một con lệ quỷ như vậy…

Giống như để một vận động viên cấp quốc gia thi đấu với các bạn nhỏ cấp mẫu giáo vậy đó, thậm chí mấy người Tần Lộ Lộ còn không thể tưởng tượng nổi phải trong tình huống nào mới có thể làm hai người đó lật xe trong mương.

Quả nhiên, cùng với một tiếng động nhẹ, Vu Cẩn và Doãn Húy Minh đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

“A!!!” Vợ Trần Quốc Khang thét lên chói tai, cái âm thanh đề-xi-ben kia xộc thẳng vào màng tai mọi người, không biết thính lực của đứa bé được bà ôm trong lồng ngực kia có bị tổn thương gì hay không.

Lý do dẫn đến tiếng thét kia đương nhiên đến từ tử thi trên tay Vu Cẩn.

Trần Tử Đồng không có sức quan tâm đến tiếng hét của mẹ mình, ngay khoảng khắc nó nhìn thấy bộ đồng phục đó thì vội vàng xoay đầu, không dám nhìn lại lần hai.

Nó không nhìn Lê Mộng, Lê Mộng lại nhìn về phía nó. Thứ còn sót lại trong mắt chỉ là tử vong, ánh sáng không lọt.

“Tôi không có giết cậu.” Trần Tử Đồng đang phát run.

Người phụ nữ ôm lấy nó nhận ra điều không thích hợp, kinh ngạc nhìn con mình.

“Tôi không có giết cậu, tự cậu chết!” Trần Tử Đồng đề cao âm thanh.

Mọi người đều chán ghét Lê Mộng, không có ai thích Lê Mộng hết, tất cả mọi người đều như thế. Trần Tử Đồng không giết Lê Mộng, tự Lê Mộng tìm chết, việc này sao có thể trách ở trên đầu nó.

Vẻ mặt của Trần Quốc Khang và vợ hắn đều có vẻ không dám tin, giọng nói người phụ nữ có chút vặn vẹo: “Con nói cái gì?” Từ đầu đến giờ người phụ nữ luôn tin con mình không hề liên quan đến việc này, nguyên nhân rất đơn giản, con của bà rất ngoan.

Từ nhỏ Trần Tử Đồng đã rất lễ phép, thân thích trong nhà đều rất thích, biết nói ngọt lại hiểu chuyện, quan hệ với em họ trong nhà cũng rất tốt.

Con trai của bà sao có thể liên quan đến cái chết của thi thể này chứ?

Nhưng phản ứng của Trần Tử Đồng lại thuyết minh rất nhiều vấn đề, trong lúc người phụ nữ vẫn không biết mình nên có tâm tình như thế nào thì đầu bên kia Trần Quốc Khang cũng đã giáng xuống một cái tát.

Bốp một tiếng, như tiếng vỗ dưa hấu: “Mẹ nó mày đã làm chuyện gì?!” Trần Quốc Khang rống rất lớn, hai mắt trừng to.

Người phụ nữ bị tiếng tát chấn tỉnh, ngây ngốc nhìn vào mắt con trai mình, lại nhìn vào mắt của tư thi không ra nam nữ không rõ diện mạo bị Vu Cẩn nắm trên tay kia.

Trên người đứa trẻ mặc bộ đồng phục cùng trường với con trai bà, người phụ nữ không còn cách nào khác, bà nghẹn ngào, sau đó khóc lớn.

Bà vừa khóc vừa đánh con trai mình, đương nhiên, bà không dám đánh quá sức.

Căn phòng nhỏ bỗng chốc trở nên nhốn nháo, ngược lại Doãn Húy Minh cùng Vu Cẩn bị xem nhẹ.

Mắt thấy đôi vợ chồng này sắp trình diễn màn đánh kép, Doãn Húy Minh cắt ngang bọn họ: “Trước chờ một chút.”

Sau khi nói xong anh chỉ chỉ Tần Lộ Lộ đang ngơ người: “Cô lại đây, khuyên bảo đứa trẻ này đi.”

“A?” Tần Lộ Lộ lại càng ngơ, “Tôi? Khuyên bảo?”

“Ừ.” Doãn Húy Minh nghiêm túc gật gật đầu, “Cảm hóa đứa bé.”

Doãn Húy Minh dứt lời, Vu Cẩn trịnh trọng giao đứa nhỏ cho Tần Lộ Lộ, thuận tiện còn nhắc nhở một câu: “Nắm cổ, an toàn.”

“Vâng vâng vâng.” Tần Lộ Lộ nhận đứa bé, đứa bé nhân cơ hội giãy giụa…… Không giãy ra.

Tuy Tần Lộ Lộ là người có trái tim nhát gan, nhưng dù sao đặt ở trong nhân loại thì cũng được coi là một thiên chi kiêu nữ. Một tiểu quỷ bị bắt cũng không thể làm gì được cô.

“Tận tâm khuyên.” Doãn Húy Minh vỗ vỗ bả vai Tần Lộ Lộ, lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Tần Lộ Lộ cảm thấy rất áp lực.

Lúc Vu Cẩn buông đứa trẻ cũng buông tay đang che miệng nó ra, miệng Lê Mộng không bị chặn, cô bé không chửi Doãn Húy Minh và Vu Cẩn nữa, ngược lại di chuyển mục tiêu về phía Trần Tử Đồng.

“Tao sẽ giết mày! Biến mày thành như tao.” Giọng nói Lê Mộng khàn khàn khó nghe, âm thanh lại cực lớn, “Trần Tử Đồng! Tao ghê tởm không?! Ha! Mày nhìn tao đi, mày xem mặt tao này!”

Trần Tử Đồng khóc lớn, dù sao cậu nhóc cũng chỉ mới là một học sinh tiểu học 10 tuổi thôi.

Cô bé nói chuyện mang theo vài phần khoái ý, đặc biệt khi nhìn thấy Trần Tử Đồng sợ hãi rụt rè.

Ha, cô bé hâm mộ bọn nó, dù là thế giới trong tranh, cô cũng muốn trở thành kẻ được vạn người chú ý, tuy đó là kẻ chủ mưu ra tay với cô bé.

“Mày nhìn tao đây nè!” Lê Mộng vấn còn thét chói tai, “Nhìn mặt tao! Tất cả đều do mày làm! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Trần Tử Đồng khóc đến mức sắp tắt thở.

Mọi người đều rất chán ghét Lê Mộng, chẳng qua nó chỉ một kẻ trong số “mọi người” mà thôi, nó cũng đâu muốn Lê Mộng chết……

Hơn nữa chủ nhiệm cũng đã nói, bọn nó đùa giỡn có hơi quá mức, đúng vậy, chỉ là một trò đừa thôi, sao lại có thể như vậy cơ chứ.

Ngày đó chủ nhiệm nói Lê Mộng đã chết, nhưng là do cô ta tư trượt chân rớt xuống cầu, không liên quan gì đến bọn nó hết.

Trần Tử Đồng khóc càng lúc càng lớn, hơi thở càng ngày càng gấp, như là bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở vậy.

Mẹ đứa trẻ vẫn cứ khóc, giận nhưng không nói, nhưng nhìn Lê Mộng khủng bố như thế, như thể chuẩn bị lấy mạng con bà bất cứ lúc nào, bà vẫn ôm chặt lấy con, ôm con vào trong ngực, bà ngẩng đầu rơi lệ đầy mặt nhìn Lê Mộng.

“Thật sự xin lỗi.” Người phụ nữ nói đến đó lại nghẹn ngào một chút, nhìn gương mặt vặn vẹo kia, bà nói, “Con tôi thật khốn nạn, thật sự xin lỗi…… Ngài có thể đừng giết nó được không.”

“Tôi bồi mạng thay nó.” Toàn thân người phụ nữ run rẩy, “Tôi bồi mạng cho ngài …… Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

“Ngài đừng giết nó.” Người phụ nữ cũng rất rối bời, bà không phải người không biết đạo lý, bà biết con mình làm sai, nhưng rốt cuộc bà vẫn không nỡ.

Trần Quốc Khang đạp một bước chắn trước mặt vợ và con mình, trầm mặc nhìn Lê Mộng.

Chẳng nói gì cả nhưng thái độ đã rất rõ ràng.

Lê Mộng đang mãi thét chói tai muốn giết người bỗng nhiên an tĩnh.

Cô bé nhìn Trần Tử Đồng, Trần Tử Đồng khóc thở hổn hển, mẹ nó lau nước mắt cho nó.

Mẹ nó ôm nó rất chặc, tựa như là bản năng, người mẹ theo bản năng muốn cuốn đứa con của mình vào trong lòng ngực, dường như làm vậy thì đứa trẻ của mình mới có thể an toàn.

Trần Quốc Khang chắn ở phía trước vợ và con, muốn che chở cho bọn họ.

Trần Tử Đồng được người phụ nữ ôm ở trong lồng ngực, sạch sẽ, bởi vì bị Lê Mộng dọa mà cũng theo bản năng ghì lấy mẹ mình, muốn tìm kiếm sự vỗ về.

Tay người phụ nữ vỗ nhẹ trên lưng Trần Tử Đồng, như là đang an ủi.

Lê Mộng chớp con mắt còn lại, gương mặt phù thũng nhìn không ra biểu tình gì.

Trần Tử Đồng kêu “Mẹ.”

Tựa như đứa bé khi bị thương sẽ gọi mẹ theo bản năng.

Một nhà bọn họ, ánh mắt cha mẹ đều dừng trên người Lê Mộng, duy chỉ có Trần Tử Đồng là vùi đầu trong lòng mẹ tìm kiếm sự chở che.

“…… Bỏ đi.”

Lê Mộng cúi đầu, bỗng nhiên không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ của cô bé hiện tại: “Bỏ đi.”

“Ngươi không muốn giết người?” Vu Cẩn rất vui, lại xách lấy Lê Mộng.

Lê Mộng tựa như mất hết sức lực, cứ như vậy bị Vu Cẩn mang ra ngoài, tay Doãn Húy Minh đặt trên cánh tay Lê Mộng, khiến nhân loại bình thường không nhìn thấy Lê Mộng.

Một nam đồng đội khác thì phải ở lại giải quyết ký ức của một nhà ba người kia.

Đợi sau khi tất cả mọi người đều ra ngoài, Doãn Húy Minh mới chậm rãi nói: “Chuyện bạo lực học đường …… Tôi sẽ tìm người liên hệ đưa ra chuyện này ánh sáng thu hút truyền thông.”

Cách làm như vậy dù chẳng có ích gì, nhưng Cục Dị Quản cũng không thể thật sự giúp Lê Mộng báo thù theo ý nguyện, đặc biệt là những người cô bé thống hận đều không trực tiếp giết chết cô bé.

Doãn Húy Minh tạm dừng một chút: “Thật ra sau khi chuyện này bị phơi bày thì cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không quá tốt.” Tuy ảnh chụp sẽ bị làm mờ, nhưng chắc chắn người trong trường sẽ nhận ra.

Mà sau đó sẽ xảy ra chuyện gì lại không cần Doãn Húy Minh nhọc lòng.

Vu Cẩn nhìn Lê Mộng: “Vậy nhóc có muốn… A!” Lê Mộng mãi không lên tiếng đột nhiên oa một tiếng, khóc mất rồi.

Giọng cô bé khàn khàn khó nghe, ngũ quan bị phù thũng chèn ép lẫn nhau, dường như dồn nén đã lâu, rốt cuộc cô bé cũng bùng nổ, gân cổ lên gào.

Cô bé không ngừng kêu “Ba” gọi “Mẹ”.

Thân thể xấu xí run rẩy.

Người đi đường xung quanh không nhìn thấy cô bé, cô bé cứ khóc lóc như vậy, không ai quan tâm, giống như mười năm sống sót ngắn ngủi trước kia.

Vu Cẩn không nói gì, hắn ôm Lê Mộng vào trong ngực, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Lê Mộng.

Trên mặt Vu Cẩn vẫn như cũ không có bất kì cảm xúc nào, hắn chỉ đang bắt chước cách làm của mẹ Trần Tử Đồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.