Phản ứng đầu tiên của Vu Cẩn chính là giải quyết đứa trẻ đó, là loại giải quyết theo kiểu hồn phi phách tán ấy.
Nhưng mà Doãn Húy Minh ngăn cản hắn: “Quỷ như vậy không thể giết.”
“Hả?” Vu Cẩn cướp lại đầu mình, đặt đầu lên cổ, sau khi xác nhận ráp không sai mới ra vẻ không thể tin nói, “Yêu cầu nhiều vậy sao?”
“Bởi vì cô bé nhỏ tuổi.” Doãn Húy Minh cũng muốn trực tiếp giải quyết vấn đề, nhưng rất hiển nhiên, hắn phải duy trì hình tượng điềm tĩnh trước mặt Vu Cẩn.
Nếu Doãn Húy Minh dám tùy tâm sở dục, chắc chắn Vu Cẩn sẽ thuận nước mà lên sau đó lợi dùng sơ hở, chui lỗ trống.
“Kiểu trẻ con như thế này chúng ta phải lấy siêu độ làm chủ.” Doãn Húy Minh giải thích.
Vu Cẩn gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết: “Ta đi bắt cô ta.”
“Cậu bé” kia xoay người, vươn tay về phía Vu Cẩn: “Hai anh muốn giúp loại người đó sao…… Ự..c…”
Tay Vu Cẩn đã bóp cổ “cậu bé”.
“Ta bắt được rồi.” Giọng điệu Vu Cẩn giống như đứa học sinh tiểu học bắt được một con ve trên thân cây vào ban trưa, rất cẩn thận nhưng thật sự không hề có tính khiêu chiến.
Hắn xách theo con quỷ kia, nhìn Doãn Húy Minh, ánh mắt rất đơn thuần vô tội.
Đã quen với nhân loại do dự không quyết đoán, Doãn Húy Minh:……
“Bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?” Vu Cẩn lại hỏi.
“Hỏi trước vì sao cô bé muốn giết 3 người kia.”
Doãn Húy Minh nói xong câu đó, tiểu quỷ đã bắt đầu chửi bậy: “Con mẹ mày! Sao mày không đi hỏi tụi chó má kia đã làm cái gì? *** mẹ! Chỉ biết ăn hiếp tao.”
Vu Cẩn nhíu mày.
Ngay lúc tiểu quỷ còn muốn tiếp tục chửi, Vu Cẩn nói một câu: “Cha ngươi chết rồi.”
Rõ ràng tiểu quỷ bị Vu Cẩn bóp cổ hơi sửng sốt một chút, rồi sau đó bỗng nhiên phát ra một tiếng gào rống không giống tiếng người.
Hai hàng huyết lệ chảy xuống từ khóe mắt cô, âm thanh càng ngày càng the thé.
Da thịt trên mặt từng lớp rơi ra, cô bé từ hình tượng một “cậu bé” biến trở về dung mạo vốn có của mình.
Đầu tóc thưa thớt khô vàng, hai mắt tối om chẳng có gì.
So với dáng vẻ hai người Doãn Húy Minh nhìn thấy ban đầu càng thêm không xong, cô bé từ một bé gái ốm yếu biến thành một đứa bé sưng vù mập mạp, đương nhiên, không phải loại béo do thịt.
Thuần túy là do bị ngâm nước mà ra.
Máu dòng sau đẩy dòng trước trào ra từ hốc mắt tối om.
Nơi làn da bị Vu Cẩn bóp bắt đầu nứt toạc, phần thịt thối bên trong bị ép ra ngoài.
“Cô ta bị chết đuối.” Vu Cẩn có cảm giác nếu mình dùng thêm tí sức nữa là đã có thể bóp hết thịt trên người Lê Mộng ra, sau khi toàn bộ thịt rớt ra thì thứ hắn bóp sẽ chính là xương cổ của nhóc con này.
Giống như ngoại trừ xương cốt ra thì tất cả những thứ khác đều đã bị nước ngâm thành bánh bao, chỉ một bóp là nát.
“Là chết đuối.” Doãn Húy Minh tiến lên, “Nhưng chúng ta không biết rõ vì sao cô bé lại chết.”
“Là do đêm đó quá tối, cô ta tự mình ngã xuống.” Đột nhiên Vu Cẩn mở miệng.
“Cái gì?” Doãn Húy Minh nhìn Vu Cẩn.
“Đêm đó quá tối, cô ta tự mình ngã xuống.” Vu Cẩn lặp lại một lần nữa.
“Ngày đó cô ta tự che lại hai mắt mình ngã xuống.” Vu Cẩn nói tiếp, thế mà lại không biết nên tiếp tục thế nào, “Hai mắt cô ta không phải do người khác chọc mù, là cô ta tự móc mắt mình.”
Doãn Húy Minh ngây ngẩn cả người.
“Đinh Trấn Thi hấp thụ một chút ký ức lúc còn sống của cha cô ta, có thể là suy nghĩ cuối cùng của ký chủ.” Vu Cẩn nhìn gương mặt đã hoàn toàn biến dạng của cô bé, “Vừa rồi lúc ta chạm vào cô ta, trong đầu xuất hiện một số thứ.” Trong đầu Vu Cẩn xuất hiện rất nhiều ký ức của đứa trẻ này.
“Thế nào?” Doãn Húy Minh lại hỏi.
Vu Cẩn thở dài một hơi, dứt khoát bóp cổ cô bé ngồi xuống đất, hoàn toàn quên mất trên tay mình là một lệ quỷ.
Cô bé này thật sự đã bị bạo lực học đường, đến nỗi vì sao cô bé lại ra tay với ba người kia, có thể là do Trần Tử Đồng và những đứa trẻ khác là con của ba người đó, vừa vặn lại cùng học một trường với cô.
…… Không phải chỉ có một, trong đó có hai đứa, một đứa năm 2, một đứa năm 1.
Cậu bé ăn mặc vô cùng đẹp kia chính là con trai của bà chủ đã về hưu.
Khi đó Lê Mộng đã bị bạo lực học đường vài lần, có tát mặt, có nhấn đầu vào WC, thậm chí còn không cho cô đi WC. Mỗi lần đi học đều sẽ phát hiện có bạn học “nhiệt tình” kéo bàn học của cô ra ngoài, nói là lớp bọn họ không cần con chó săn.
Mà Lê Mộng cũng không hề bực mình, cô bé vẫn như cũ lì lợm la liếm, tự ti đến mức tận cùng của tự phụ. Cô dùng dao rạch vài vết trên cổ tay mình nhưng lại không hề muốn chết, chỉ hy vọng những người bạn học kia có thể nhìn thấy mà thôi.
Mà dù họ biết thì cũng chỉ có những lời trào phúng.
“Mày có gan thiệt thì ngon cắt thiệt đi.”
Lê Mộng không dám, cô sợ đau sợ chết.
“Tấm hình này là do cô ta tự đem đến lớp.” Vu Cẩn nghiêng nghiêng đầu, “Vì muốn khoe.”
Khoe diện mạo của cha mình, khoe rằng cha mình là người đẹp nhất trong lớp.
Trịnh Uy luôn luôn khoe khoang quá khứ của mình trước mặt con gái, một tên đàn ông như gã dường như chỉ có mỗi thời khắc “vẻ vang” khi còn làm đại ca trường học như thế để nhớ lại.
Lê Mộng khinh thường cha mình, cô cảm thấy cha mình quá mất mặt, hèn nhát, hơn nữa Trịnh Uy còn là một kẻ vô cùng thối nát.
Trịnh Uy ép chết ông nội của cô.
Nhưng mặc dù vậy, Lê Mộng vẫn như cũ không nhịn được hướng về một người “cha” như thế.
Mỗi một chữ Trịnh Uy lặp lại cô đều nhớ rất rõ.
Những câu nói đó trở thành vốn liếng của cô.
Ở lớp, cô bé nói về quá khứ trước kia của cha mình, giọng nói cực kỳ to, vô cùng ra vẻ, rất chọc người chán ghét.
Cô nhìn thấy có người bịt lỗ tai, nhìn thấy có người bày ra ánh mắt chán ghét, nhưng như cũ cô vẫn không chịu dừng lại.
Giống như là một vai hề, nực cười còn làm người khó chịu, rõ ràng bản thân đã sắp chạy tới vách núi mà tứ chi còn không chịu phối hợp, chỉ biết nhảy loạn, gọi bậy, muốn mọi người nhìn mình.
Ăn mặc quần áo rách rưới, trong miệng thì kêu: “Tôi có gia tài bạc triệu.”
Vô tổ chức, ghê tởm đến cực điểm, rõ nàng ai cũng thấy cô quẫn bách, ngay cả bản thân Lê Mộng cũng không thích chính mình.
Nhưng cô lại không có biện pháp buông bỏ, dường như một tia mơ mộng tự thỏa mãn đó chính là tôn nghiêm cuối cùng còn sót của mình.
Chỉ là vào lúc tan học ngày thứ 3 cô mang theo bức ảnh đến trường, cô đã bị bốn đứa trẻ là con của bốn người trong bức ảnh tốt nghiệp kia chặn đường ở bên ngoài.
Cơ bản là do mất mặt, những đứa trẻ đó theo bản năng cảm thấy việc mình và Lê Mộng “Nói dối thành tinh” “Xấu xí” “Chó săn” đặt ở cùng một chỗ là vô cùng mất mặt.
Cuối cùng người ra tay đầu tiên là con trai của bà chủ, rõ ràng không phải người lớn tuổi nhất, cũng không phải người có thành tích tốt nhất, nhưng dường như cậu ta chính là đại ca trong nhóm người.
Vào khoảnh khắc cuối cùng khi xô nước hắt lên người mình.
Trong mắt, trong lỗ tai thậm chí trong lỗ mũi bị nhét đầy giấy trắng viết đầy dòng chữ con đĩ, lực chú ý của Lê Mộng chỉ đặt ở trên người cậu trai đó.
“Quao, tởm thật.”
Lê Mộng nghe thấy có người nói như vậy.
“Gia đình nó cũng không phải người làm công việc bình thường, ai biết nó sẽ làm gì chứ?” Đàn anh lớp trên nói.
Không có ai phản bác, ngược lại còn kinh hô.
“Đừng nói là có người có khẩu vị mặn như vậy nha.”
“Mẹ tao nói cái thứ này từ trong gen đã hư sẵn rồi.”
“Loại người như này chắc chắn gia đình cũng chả phải thứ gì tốt.”
“Nó còn bịa đặt nói mẹ tao thích ba nó, ba nó chỉ là ông thợ hồ.” Nam sinh quay đầu lại nhìn người nói, “Ba nó chính là tội phạm cải tạo do giết người.”
Bọn họ hùng hùng hổ hổ rời đi, còn cầm đi bức ảnh của Lê Mộng.
Lê Mộng yên lặng bò dậy, tránh trong một góc. Cô không dám ra ngoài, không dám để người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình.
Buổi tối hôm đó, Lê Mộng cãi nhau với cha mình một trận, rồi sau đó lại bị đánh một tát.
Lê Mộng không dám bạo nộ trực tiếp với cha mình, chỉ có thể cúi đầu chạy ra ngoài.
Đó là lần đầu tiên cô bé rời nhà trốn đi, cô chạy ra cây cầu lớn cách nhà mình không xa, móc giấy vụn trong lỗ tai và lỗ mũi mình ra.
Cuối cùng chính là đôi mắt.
Lúc bàn tay Lê Mộng chạm tới hai mắt mình chợt dừng lại một chút.
Bỗng nhiên cô bé di chuyển, ngồi ngay khung bảo hộ chỗ cây cầu.
Cô bé nghĩ, nếu mình thật sự nhảy xuống…… thì có thể làm cho tụi kia hối hận không? Nếu cô nhảy xuống, hẳn ánh mắt của mọi người sẽ tụ tập trên người mình.
Ông ta có khóc lóc thảm thiết không?
Tay Lê Mộng đang run rẩy, cô bé duỗi tay về phía hai mắt mình.
Mặc dù nghĩ như thế nhưng cô bé cũng không dám hoàn thành việc nhảy cầu kia.
Chỉ là trong nháy mắt, một dục vọng nào đó trong lòng cô bé đột nhiên trở nên mãnh liệt, Lê Mộng banh mí mắt, thật cẩn thận lấy hết mảnh giấy vụn bên trong.
Xung quanh không có ai.
Lê Mộng cũng không rõ trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên tay cô chọt vào bên trong tròng mắt.
Móc vào trong, lại móc vào trong.
Vẫn không móc được hết.
Dường như Lê Mộng thấy phiền, đột ngột dùng sức, hạ nặng tay.
Rồi sau đó cô hét lên một tiếng, không kịp ngồi vũng, cả người té ngã xuống dưới.
Cứ như chết đi, mơ màng hồ đồ, rốt cuộc vì sao lại muốn chọc hai mắt của mình, bản thân Lê Mộng cũng không thể nói rõ.
Chỉ là cô thấy chán ghét, chán ghét mọi người, bao gồm cả bản thân mình.
Vu Cẩn miêu tả sinh động kể lại câu chuyện.
“Cậu cộng tình?” Doãn Húy Minh nhíu mày nhìn Vu Cẩn.
“Hả?” Vu Cẩn vẫn ngốc, “Vậy à?”
“Biểu cảm của cậu vừa rồi rất khó chịu.” Doãn Húy Minh chú ý thấy vừa nãy lúc Vu Cẩn mới bắt đầu kể lại, biểu cảm trở nên rất oán giận, rồi sau đó mới chậm rãi bình phục.
Nhưng hiển nhiên Vu Cẩn không cảm thấy gì: “Thì là vừa rồi đột nhiên có hơi khó chịu một chút.” Cụ thể là cảm giác gì, Vu Cẩn cũng không thể miêu tả được, quá phức tạp.
Nhưng qua chốc lát, loại khó chịu đó cũng hoàn toàn bị tróc khỏi cơ thể hắn.
Doãn Húy Minh hiểu: “Cậu cộng tình cũng có thể tự mình tách ra?”
“Ổ?” Vu Cẩn vẫn ngốc, “Tách cái gì ra?”
“Không có gì.” Doãn Húy Minh nhìn Lê Mộng trong tay Vu Cẩn, “Bọn họ hại nhóc, nhóc làm gì gia đình bọn họ?” Lê Mộng thật sự không giãy được, dứt khoát từ bỏ, hung hăng trừng mắt Vu Cẩn.
Trầm mặc lúc sau, rốt cuộc Lê Mộng cũng mở miệng.
“Không thống khoái.” Lê Mộng lên tiếng.
Mặc kệ dây thanh quản đã thối rữa nhưng giọng nói của cô bé lại không hề thay đổi chút nào: “Vì sao tao lại ghê tởm như vậy! Nhanh thôi tụi nó cũng sẽ biết!”
“Chết đi mới thống khoái, chết rồi sẽ chẳng còn gì hết.” Lê Mộng nghiến răng nghiến lợi nói, “Tụi nó sẽ biến thành như tao! Đều trở thành như tao thôi!”
Doãn Húy Minh không nói gì, hắn không biết nên mở miệng như thế nào.
Chủ yếu là do hắn cảm thấy dưới tình huống hiện tại, từ biểu hiện của đứa bé mà xem, cũng không giống như có thể siêu độ nổi.
“Doãn Húy Minh.” Vu Cẩn tung ta tung tăng chạy đến bên cạnh Doãn Húy Minh, “Bây giờ làm sao đây?”
“Tôi ngẫm lại.” Doãn Húy Minh nhíu mày, chống cằm.
“Ò ò.” Hoàn toàn không biết nên hành động như thế nào, biểu hiện của Vu Cẩn phá lệ ngoan ngoãn.
Rồi sau đó hắn ý thức được đứa bé ở bên cạnh không ổn lắm, trấn an một chút: “Ngươi từ từ, đừng nóng nảy.”
Lê Mộng bị bóp chặt cổ không nhúc nhích được: “*** mẹ……”
Cô bé còn chưa chửi hết đã bị Vu Cẩn duỗi tay che miệng lại: “Ai da, con nít không được chửi bậy nha.”