Cường Thế Báo Thù

Chương 13: Chapter 13 Nhà họ Hoắc, tiêu rồi!




Những người xung quanh nhìn một cách ngây ngốc!

Hoắc Quang Minh, tiêu rồi!

Nhà họ Hoắc, tiêu rồi!

Cả xã hội cũng không ngờ tới, nhà họ Hoắc đang chói lọi như mặt trời ban trưa, nhà họ Hoắc leo lên thành một gia tộc ở đỉnh cao, vậy mà lại mà sụp đổ vì một chuyện nhỏ như vậy\.

“Vâng, thưa đại ca!”

Thành Long hành lễ một cách cung kính, sau khi định thần lại, nhìn về phía Hoắc Quang Minh.

“Đại ca nhân từ, không muốn Nguyệt Hi nhìn thấy máu, nếu không, tôi sẽ giết cả nhà ông!”

“Đừng cho rằng tôi đang nói quá, một nhà họ Hoắc nho nhỏ còn không xứng để tôi làm vậy đâu.”

“Ông Chử, ông nhìn thấy không, mọi người thấy không, cậu ta đang uy hiếp tôi! Cậu ta uy hiếp tôi, muốn giết sạch cả nhà tôi.”

Hoắc Quang Minh vừa nói vừa ôm lấy cánh tay của Chử Trường Nhiên: “Ông Chử, bắt cậu ta lại đi, có rất nhiều người có thể làm chứng.”

Hoắc Quang Minh chạy đến trước mặt người nọ như bắt được một cọng rơm cứu mạng: “Người anh em, cậu nghe thấy đúng không? Người anh em, chỉ cần anh thoát được kiếp này, sau này cho cậu một nửa nhà họ Hoắc.”

Ngay sau đó, ông ta sững sờ!

Người đó nhìn ông ta bằng ánh mặt lạnh lùng: “Ông Hoắc, tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi, tôi tới đây là vì chỗ ông bán hàng giả, tôi tới để đòi tiền bồi thường, không phải để làm chứng.”

“Không sai, có ai không biết ông Hoắc đi ra từ núi thây biển máu, tiền của ông, chúng tôi không dám đòi hỏi.”

“Đòi tiền? Chỉ sợ có mạng để lấy mà không có mạng để tiêu thôi!”

Vào lúc này, cách nói chuyện của những người xung quanh đều thay đổi.

Hoắc Quang Minh vô cùng giận dữ, giận đến toàn thân run rẩy, một ngụm máu trào lên rồi phun ra ngoài, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

Hoắc Ngọc Châu cũng không cần thể diện nữa, “bụp” một tiếng quỳ xuống trước mặt Trương Nguyệt Hi.

Trên khuôn mặt luôn luôn ương ngạnh của cô ta giờ đây đầy vẻ đau khổ: “Nguyệt Hi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi cô, cô tha thứ cho tôi được không? Chỉ cần cô tha thứ cho tôi, cái gì tôi cũng sẽ nghe cô, cô bảo tôi làm gì cũng được!”

VietWriter

Trương Nguyệt Hi bị doạ tới kêu “ôi” một tiếng, trốn ra sau lưng anh trai.

Trương Vĩnh Hiên biết Trương Nguyệt Hi dễ mềm lòng, nếu tiếp tục như vậy nhất định sẽ xin tha cho cô gái này.

“Nguyệt Hi, chúng ta đi thôi! Thành Long, chỗ này giao cho cậu.”

Nói xong, anh liền dẫn em gái vẫn còn đang nhíu mày rời đi.

Chuyện ở trung tâm mua sắm truyền ra ngoài rất nhanh.

Cả thành phố Đông Hoàng đều biết, trong thành phố mới có một nhân vật lợi hại.

Người đó đã lật đổ nhà họ Hoắc rồi.

Có thể nói, cả thành phố Đông Hoàng đều chấn động.

Không ít những người dân bình thường sau khi nghe được chuyện, cười nhạt một tiếng, sự hưng suy của những thế gia đó cách bọn họ xa lắm.

Mà chấn động nhất là xã hội thượng lưu của thành phố Đông Hoàng.

Người chống lưng cho nhà họ Hoắc là ai, mọi người đều rất rõ ràng.

Nghe nói, gia tộc đó cũng ra tay rồi, nhưng lần này, thể diện của bọn họ không hữu dụng như trước kia nữa, chỉ trong vài giờ, cả thành phố đã tra ra tội lỗi mà nhà họ Hoắc phạm phải.

Nhà họ Hoắc bị lật đổ gần như là tình thế không thể thay đổi được.

Hai ngày sau.

“Làm sao vậy? Em không thích bộ quần áo này sao?”

Nhìn em gái đang đứng ở cửa do dự, Trương Vĩnh Hiên hỏi một cách nghi ngờ.

“Anh, có phải hơi cao cấp quá không?”

Năm năm qua, cô quen sinh hoạt theo lối sống tiết kiệm, bây giờ anh vừa về, nhịp điệu của cuộc sống đột nhiên thay đổi, cô vẫn có chút không quen.

Trương Vĩnh Hiên nghe vậy, thở phào một tiếng, anh còn cho rằng em gái không thích, anh vươn tay nhéo mũi em gái một cái: “Cô nhóc, đừng nghĩ nhiều như vậy!”

Đợi đến lúc em gái và Thành Long đi rồi, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng Trương Vĩnh Hiên.

Trương Vĩnh Hiên không chút nào ngoài ý muốn, đầu cũng không quay lại, hỏi một cách lạnh nhạt: “Tìm thấy chưa?”

Giọng nói tuy bình đạm, nhưng nếu nghe kĩ thì vẫn có thể thấy sự run rẩy trong đó.

Đây cho thấy Trương Vĩnh Hiên đang rất mất bình tĩnh.

Chuyện có thể làm Trấn Thiên Vương mất bình tĩnh, không nhiều.

Bình Hải vẫn luôn đi theo Trương Vĩnh Hiên, đương nhiên nghe ra sự biến hoá của tướng quân, nói một cách cung kính: “Tìm thấy rồi, từ sau khi tướng quân xảy ra chuyện, cô Hạ bị nhà họ Hạ đuổi ra ngoài, bây giờ đang kinh doanh một công ty, hơn nữa…”

Bình Hải hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Hơn nữa còn có một đứa con gái.”

Anh ta có chuyện chưa nói, Hạ Hồng Mai bị đuổi khỏi nhà họ Hạ là vì cô kiên trì muốn thủ tiết cho Trương Vĩnh Hiên, mà nhà họ Hạ tức giận cho nên bèn đuổi Hạ Hồng Mai ra khỏi nhà.

Bình Hải sợ tướng quân tự trách nên cố ý không nói.

“Kết hôn rồi sao?” Trương Vĩnh Hiên có chút mất mát, nhưng lại mang theo sự giải thoát và chúc phúc.

Nghĩ đến trước kia, hai người thề non hẹn biển, Trương Vĩnh Hiên sợ người phụ nữ ngốc kia thật sự sẽ sống một mình cả đời, nhưng khi thật sự biết được tin Hạ Hồng Mai đã tái hôn, lòng anh không thoải mái như anh tưởng tượng.

“Hồng Mai, anh… nhớ em quá!” Trương Vĩnh Hiên nói thầm trong lòng.

“Tư liệu của chồng cô ấy đâu? Có tra được không?”

Lúc nói ra những lời này, Trương Vĩnh Hiên không hề phát hiện, giọng anh mang theo sự ghen tuông rõ ràng.

“Hạ Hồng Mai không kết hôn, nghe nói, đứa trẻ là do một lần cô ấy say rượu rồi có thai.”

Bình Hải nhíu mày rồi nói.

Trương Vĩnh Hiên nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt, thậm chí cảm thấy có phần mừng thầm.

“Công ty của cô ấy tên là gì?”

“Ức Mộng Hiên!”

Trong công ty cổ phần hữu hạn Ức Mộng Hiên.

Một người phụ nữ đang bận rộn làm việc.

Cô mặc một bộ âu phục màu đen thêm áo sơ mi màu trắng, mang dáng vẻ của một người phụ nữ giỏi giang, thành đạt.

Đôi mắt sáng ngời điểm xuyết cho dung nhan xinh đẹp, môi hơi mím như đang phiền não vì cái gì đó, thần sắc ưu nhã làm cho người khác rung động.

Tóc dài xoã rối tung thả phía sau lưng, dung nhan tinh xảo, da thịt trắng nõn, trơn mềm như da em bé.

Đây là một người phụ nữ cực kỳ hoàn mỹ.

Mà cách người phụ nữ không xa, một cô bé đang mở to hai mắt, chờ đợi nhìn về phía mẹ mình.

Đôi mắt to chớp liên tục như ngôi sao từ trên trời rơi xuống.

Váy công chúa màu trắng càng làm cho cô bé thêm phần đáng yêu.

Hạ Hồng Mai cảm nhận được ánh mắt này, ngẩng đầu đã lập tức nhìn thấy ánh mắt mong đợi của con gái, không khỏi vỗ trán.

Mải làm quá nên quên bẵng mất con gái bảo bối rồi.

Cô bé thấy dáng vẻ của mẹ, cho rằng mẹ làm việc xong rồi, lập tức hoan hô một tiếng, chạy về phía Hạ Hồng Mai, dáng vẻ giống hệt như tinh linh trên trời.

“Mẹ ơi, có phải mẹ xong việc rồi không?” Giọng nói của cô bé ngọt ngào, mềm như bông.

Nghe thấy lời của con gái, Hạ Hồng Mai không khỏi áy náy.

Cô không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.

Kệ đi, không làm nữa!

Có bao giờ hết việc để làm đâu!

Nghe thấy câu trả lời khẳng định của mẹ, cô bé hoan hô thêm lần nữa, nhào vào lòng Hạ Hồng Mai.

“Phi Yến, chúng ta đi đâu chơi đây?” Hạ Hồng Mai phát hiện, cô vậy mà lại chưa bao giờ đi chơi cùng con gái.

“Mẹ ơi, qua 3 ngày nữa con 5 tuổi rồi!” Phi Yến nói chuyện kiêu ngạo như người lớn.

Hạ Hồng Mai đập trán một cách buồn bực, cô vậy mà lại quên mất còn 3 ngày nữa là đến sinh nhật con gái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.