Cuồng Tế Vô Song

Cuồng Tế Vô Song - Chương 484: Thực sự là không có ý tứ!




Trương Thiên liên tục mở lại video Châu Nhu Nhu ăn đan dược, không nhịn được bật cười.

Tội lỗi, tội lỗi quá!

Trương Thiên tranh thủ thời gian phục hồi: Vân Thiên, tôi nói là tôi không cố ý thì cậu có tin không? (Cười nhe răng)

Trương Thiên: Nếu cậu không cho tôi nhìn, tôi thực sự sẽ không biết có điều gì không ổn.

Vân Thiên vốn không đang tức giận!

Lúc này cậu ta đã không thể ngồi yên, ở phía xa Càn Võ tông cậu ta cũng ngảy dựng lên khỏi ghế.

Ban đầu có lẽ Trương Thiên không nhìn thấy gì, nhưng sau lời nhắc nhở của cậu, chắc chắn Trương Thiên đã biết gì đó.

Vân Thiên tự bạt tai mình một cái: “Mình thật là…”

Vân Thiên luôn luôn an tĩnh lạnh lùng đột nhiên trở nên bất thường, lại còn tự bạt tai mình một cái sao?

Mấy vị trưởng lão và Thiên Ma lão đầu xung quanh kinh ngạc: “Đây là tu luyện nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma hay sao?”

“Vân Thiên, cậu đừng làm tôi sợ.”

“Đừng làm chuyện gì ngu ngốc nhé.”

Bởi vì tình yêu nên não thường bị úng nước, chẳng lẽ Vân Thiên cũng như thế hay sao?

Vân Thiên nhìn mấy vị trưởng lão im lặng: “…”

Vân Thiên: (chửi mắng) Anh Thiên, nếu anh xem lại lần nữa, em sẽ tức giận thật đấy, em…

Trương Thiên: Khụ khụ khụ, xóa đây xóa đây. Chúng ta vẫn là anh em tốt mà.

Vân Thiên: Ừm.

Lúc này Châu Nhu Nhu nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Trương Thiên, không khỏi nhíu mày hỏi: “Anh Thiên, anh sao thế?”

Trương Thiên lúc này nghe được tiếng của Châu Nhu Nhu mới quay người lại, lắc đầu nói: “Không có gì, không sao hết.”

Chỉ là lần này quay người lại nhưng anh lại vô tình liếc về nơi nào đó, nếu như không phải Vân Thiên nhắc nhở, Trương Thiên sẽ không chú ý tới việc này.

Góc độ từ trên xuống dưới ầm ầm sóng dậy, trắng sáng như tuyết, trong miệng không biết khi nào còn dính chút nước, vừa lúc hợp với góc chụp của điện thoại.

Nhìn thấy thứ không nên nhìn, khó trách Vân Thiên lại tức giận.

Trương Thiên lắc lắc đầu, chuyển sự chú ý rồi nói: “Khụ, không có gì đâu, em đã ăn đan dược chưa?”

Châu Nhu Nhu gật gật đầu: “Em ăn rồi.”

“Cảm giác thế nào?” Trương Thiên hỏi.

Châu Nhu Nhu sờ sờ cái bụng của mình, cảm giác chỗ này hơi nóng lên, toàn thân lại vô cùng ấm áp dễ chịu, giống như tràn trề sức sống.

Trương Thiên gật gật đầu: “Ừ, nó đối với em và con sẽ đều có lợi.”

Đây chính là tiên đan, đứa nhỏ này sau này lớn lên sẽ vô cùng mạnh mẽ.

“Tốt, chúng ta về Châu gia thôi, thông gia còn phải giải quyết một số sự tình nữa.”

“Được.” Châu Nhu Nhu gật đầu.

Về tới Châu gia.

Châu Thành Văn và Châu Bân nghe tin Trương Thiên trở về lập tức đi ra, bọn họ có rất nhiều câu hỏi về vấn đề kết hôn của Châu Vũ muốn hỏi Trương Thiên.

Thế nhưng khi họ đi ra lại trợn tròn mắt vì thấy một chiếc xe bể nát phần đuôi xe, thậm chí còn có một chiếc lốp xe sắp rơi ra.

Châu Thành Văn, Châu Bân và mấy vệ sĩ An gia ngây ngẩn cả người, mới vừa rồi thần sắc còn lạnh nhạt lập tức trở nên ngưng trọng và nghiêm túc.

Nhưng may mắn thay Trương Thiên và Châu Nhu Nhu vẫn an toàn từ trên xe đi xuống, thậm chí thần sắc còn tươi tắn, tỏa sáng.

Châu Thành Văn cau mày hỏi: “Trương Thiên, Nhu Nhu, việc gì đã xảy ra vậy?”

“Đã xảy ra chuyện gì thế? Hai người bị theo dõi sao?” Châu Bân sốt ruột hỏi.

“Nhu Nhu, con không sao chứ?”

“Ai ui, đuôi xe bị đụng hỏng thành dạng như thế này đến cùng là bị cái gì đụng phải chứ? Thật khủng bố.”

Nếu chỉ đơn giản là va chạm thì đuôi xe sẽ không bị phá thế này.

Nhìn thái độ khẩn chương của hai người, Châu Nhu Nhu đột nhiên nghĩ tới một việc, Trương Thiên đã nhắc nhở, ông và bố khẩn trương như vậy về mình, làm sao hy sinh vì bên thông gia?

Có lẽ bọn họ chỉ muốn cô ta sống tốt.

Châu Nhu Nhu xúc động, đáy mắt ửng hồng: “Ông, bố, con không sao cả.”

Châu Thành Văn vỗ vai Châu Nhu Nhu: “Không sao thì tốt rồi.”

“Con gái tại sao lại đỏ mắt thế kia? Có ai bắt nạt con sao?” Châu Bân cau mày.

Châu Thành Văn sốt ruột hỏi:“Nhu Nhu, có chuyện gì xảy ra thế?”

“Lẽ nào lại thế? Ai làm khó con sao?”

“Con nói với ông, ông nội bảo vệ công đạo cho con.”

“Bố còn nói cái gì mà công đạo chứ? Dù có vi phạm phải công đạo con cũng không tha cho ai bắt nạt con gái của con.” Châu Bân vỗ vỗ ngực: “Vì Nhu Nhu, con không cần đạo lý.”

Chu Thành Văn gật đầu: “Đúng.”

Hai người khí thế hừng hực, muốn ra mặt vì Châu Nhu Nhu, bảo vệ cho khuê nữ bảo bối tránh khỏi tủi thân.

Châu Nhu Nhu cảm động tới rơi nước mắt.

Châu Nhu Nhu vừa khóc vừa nói: “Bố, thực sự không có ai bắt nạt con hết.”

“Ông, ông cũng đừng kích động.”

Bọn họ nhìn tình trạng này của Châu Nhu Nhu vẫn không yên lòng, đem ánh mắt đặt cả trên người Trương Thiên.

Hả?

Trương Thiên cảm nhận được hai ánh mặt cực kì nóng giận hướng tới, còn như đem anh trở thành một tội nhân.

Trương Thiên cười khổ: “Hai vị, cháu không bắt nạt Châu Nhu Nhu nha, đừng hiểu lầm.”

“Hả? Tôi chưa hỏi tới cậu cậu đã chối hay sao?”

“Trương Thiên, cậu chính là đang chột dạ.”

Trương Thiên: “…”

Châu Nhu Nhu chặn trước mặt Trương Thiên: “Chuyện này không liên quan tới anh Thiên đâu ạ.”

“Ông, bố, hai người không nên hiểu lầm. Chỉ là con thấy hai người quan tâm con như vậy, con không nhịn được mà muốn khóc.”

Chu Thành Văn cười: “Thì ra là thế, đứa bé này thật là…”

Châu Bân: “Con gái bảo bối, thực sự đúng là không sao chứ?”

Châu Nhu Nhu lắc đầu: “Không có việc gì đâu bố.”

“Vậy chiếc xe này là sao?” Châu Bân lạnh giọng hỏi.

Trương Thiên lúc này mới lạnh nhạt giải thích: “Đây chính là người con rể mà hai vị chọn cho Nhu Nhu làm ra.”

“Hửm?”

“Tư Đồ Hạo Đông sao?”

Châu Thành Văn và Châu Bân cau mày luôn miệng hỏi.

Châu Nhu Nhu gật nhẹ đầu.

“Trương Thiên, đến cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?” Châu Thành Văn trầm giọng hỏi.

Trương Thiên hừ lạnh một tiếng: “Tư Đồ Hạo Đông mang theo hai thuộc hạ, không phải là ghi hận trong lòng muốn gϊếŧ chúng tôi hay sao?”

“Cái gì?” Châu Tuần Văn và Châu Bân trợn tròn mắt.

Trương Thiên lúc này mới đem toàn bộ mọi chuyện xảy ra nói với bọn họ, cuối cùng còn đem video là bằng chứng như núi cùng với những viên đạn bị Trương Thiên lấy được đưa cho Châu Thành Văn nhìn.

“Đây chính là con rể tốt hai người chọn sao?” Trương Thiên cười thâm ý nói.

Châu Thành Văn nhíu mày: “Không ngờ họ Tư Đồ lại có dạng người này.”

“Đều tại con không nhìn đúng người, thiếu chút nữa đã đẩy Nhu Nhu vào hố lửa rồi.”

Châu Thành Văn: “Tư Đồ Hạo Đông này cũng không phải là đồ vật. Nhu Nhu, ông nội có lỗi với con, vốn là muốn chọn cho con một người chồng tốt.”

Châu Nhu Nhu lắc đầu: “Ông, con biết ông và bố cũng đã suy nghĩ rất nhiều, con không trách hai người. Không phải là vẫn chưa có việc gì hay sao?”

Trương Thiên cũng giải thích: “Tư Đồ Hạo Đông kia cháu cũng đã giáo huấn một phen, chắc sẽ không dám tới làm phiền Nhu Nhu trong thời gian tới đâu, hai người không cần lo lắng.”

“Chỉ là quan hệ thông gia, cũng không cần quản Nhu Nhu chặt như vậy.”

Âm thanh Châu Thành Văn nhàn nhạt truyền tới: “Chơi cứng của Tư Đồ Kiếm cũng không tốt, tuy nhiên ta sẽ không tiếp tục ủng hộ cho nhà Tư Đồ trong tương lai nữa.”

Trương Thiên vốn còn định nói thêm về chuyện của Nhu Nhu và Vân Thiên, tuy nhiên thì bây giờ xác thật chưa phải lúc, ngẫm lại thì đành thôi.

Hắn chào tạm biệt Châu gia để đi tới chỗ Viên lão đầu.

Bên đó muốn thương thảo một chuyện quan trọng, là về vấn đề của Thái Dương chi quang.

Đây cũng là vấn đề Trương Thiên muốn xử lý nhất bây giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.