Cuồng Tế Vô Song

Cuồng Tế Vô Song - Chương 371: Tôi có một ý tưởng lớn mật




Đại trưởng lão Càn Võ tông nhìn thấy cảnh tượng này, không ngừng cầu nguyện: “Mộc Phong vực dậy đi!”

“Tình huống này không ổn rồi, Cung Nhu có cần phải đầu hàng không?” Tam trưởng lão lo lắng.

Trương Thiên cũng trầm giọng nói: “Thằng nhóc thúi này không sao đấy chứ?”

Tất cả mọi người đều hỗn loạn.

Tại hiện trường cuộc chiến!

Võ Hoàng ở sau lưng căn dặn: “Cung Nhu, nếu không Càn Võ tông chúng ta đầu hàng đi?”

“Mộc Phong hình như không ổn rồi, hơn nữa nhiều cường giả như thế, Càn Võ tông chúng ta chỉ sợ không thắng được.”

Tô Mộc Phong lúc này run rẩy nói: “Võ Hoàng, anh nói gì đấy, chúng ta không thể nhận thua được.”

Cung Nhu hoảng sợ: “Mộc Phong sư huynh, bây giờ cơ thể anh hẳn đã rất suy yếu rồi, không thể đánh nữa, cơ thể sẽ không chịu nổi mất!”

“Võ Hoàng sư huynh nói rất đúng, nhiều người như thế, hơn nữa còn có cả cường giả cảnh giới Siêu Thần cấp nữa, chúng ta không thắng nổi đâu!”

Tô Mộc Phong cắn răng gầm thét: “Không được!”

“Nhiệm vụ của chúng ta là nhất định phải cướp được Hào Long Lệnh, đây là mệnh lệnh, nếu đã là lệnh thì chúng ta nhất định phải liều mạng chấp hành đến cùng!”

Tiểu Lục và bọn họ khác nhau, là một đội viên của Thái Dương Chi Quang, trong tư tưởng nhiệm vụ là trên hết, mạng sống mới thứ hai, đây chính là tín điều của thế lực hắc ám!

Mệnh lệnh kia của Trương Thiên chính là thứ đến chết cũng không đổi với Tiểu Lục…

Võ Hoàng và Cung Nhu lần đầu tiên nhìn thấy Tô Mộc Phong tức giận như thế, trong lòng cũng khiếp sợ không thôi.

“Mộc Phong sư huynh, nhưng đối với Tông chủ mà nói, có lẽ sinh mạng của anh còn quan trọng hơn!” Cung Nhu khuyên nhủ.

Tô Mộc Phong thống khổ, nói: “Vậy thì anh càng không thể bỏ cuộc!”

Đối với sự sống chết, Tô Mộc Phong tự nói với chính mình.

Sống, là bảo vệ người mình thương yêu được sống!

Chết, chính là vì người mình thương yêu mà chết!

Cả hai đều không hối hận…

“Nhưng…” Cung Như do dự.

Tô Mộc Phong vẫn cố chấp đứng dậy từ dưới đất, cắn môi: “Không có nhưng nhị gì hết, em bảo vệ cho Võ Hoàng cho tốt, anh sẽ liều mạng với bọn họ đến cùng!”

Hiện giờ ánh mắt Tô Mộc Phong đã mơ màng, sắc mặt tái xanh vô cùng khó coi, hoàn toàn phải cắn môi dưới để duy trì sự tỉnh táo của bản thân…

Thể hiện rõ tinh thần không gì sánh được!

Cung Nhu bị Tô Mộc Phong làm khiếp sợ, ý chí mạnh mẽ như thế, là thứ mà những đệ tử trong tông môn bọn họ không thể có được, bởi vì nó chỉ tồn tại trong những trận chiến sinh tử…

Rung động không chỉ Võ Hoàng và Cung Nhu mà còn cả những tông môn không tham gia ở bên cạnh, thậm chí là những người ở ngoài sân cũng bị cảm hóa!

Mạc Trường Thiên Thanh Minh tông dẫn theo Lão Tứ môn, cả thảy sáu người xông tới.

Anh ta đùa cợt nói: “Tinh thần đáng khen đấy, nhưng kết cục của các người chỉ có chết mà thôi, để cái mạng lại đi.”

Sáu người cùng nhau nhào đến, một cường giả Siêu Thần cấp, ba cường giả Thần cấp, thêm hai cường giả Bán bước Thần caaspm đội hình vô cùng mạnh!

Tô Mộc Phong quát: “Có gan thì nhào vô!”

Uỳnh!

Lập tức, linh lực của Tô Mộc Phong bắt đầu bộc phát trong đau đớn, các nguồn linh lực khác nhau bắt đầu ngưng tụ.

Gió bão gào thét, bên cạnh Tô Mộc Phong xuất hiện bốn cái bóng, tính cả Tô Mộc Phong là năm người!

Sáu người Thanh Minh tông và Lão Tứ môn vừa xông tới cũng sững người…

“Ơ?”

“Sao đột nhiên lại có thêm bốn người?”

“Là ai đến?”

Nhưng không có bất kỳ ai trả lời!

Khi bọn họ nhìn thấy rõ ràng bốn cái bóng đó thì đều giống hệt như Tô Mộc Phong , ngay cả Lang nha trên tay cũng y hệt.

Là huyễn ảnh do Tô Mộc Phong dùng linh khí ngưng tụ thành!

Cái gì?

Tất cả mọi người có mặt đều phải hoảng sợ.

Bọn họ thề, từ trước tới giờ chưa bao giờ nhìn thấy đội hình như thế, tất cả đều là Tô Mộc Phong năm người như một.

Mạc Trường Nhiên vẻ mặt sầu lo, không biết phải làm sao!

Vừa nãy một mình Tô Mộc Phong đã lợi hại cỡ nào, giờ lại tận năm người là ý gì đây?

Sư muội Tiểu Du phái Di Âm: “Người của Càn Võ tông?”

Đệ tử Nguyệt Quang tông cũng đầy dấu chấm hỏi trên đầu!

Mấy đệ tử của năm sáu cái môn phái nhỏ khác: “Úi, mấy cường giả của đại tông môn, chúng ta thật sự không dám động vào!”

Đến cả Cung Nhu và Võ Hoàng cũng sợ ngây người, hoàn toàn không rõ Tô Mộc Phong đang làm gì, dù sao các cô cũng chưa từng tiếp xúc với Đa Trọng Huyễn Ảnh.

Ngoài sân cũng người người chấn kinh!

Mấy môn phái nhỏ dưới đáy cũng nhiệt tình nghị luận, nhưng vẫn không hiểu nguyên do là gì.

Đến cả Bát Đại Tông môn, biết cũng rất ít.

Gia Cát Khải chính là một trong những người không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra…

Duy chỉ có Vương Lương nhìn về phía mấy người Đại trưởng lão, nuốt nước miếng nói: “Đây là tuyệt học của Võ Viêm, Đa Trọng Huyễn Ảnh?”

Giờ phút này Đại trưởng lão và Tam trưởng lão cũng ngây người, đầu óc ong ong cả lên.

Bọn họ tất nhiên từng được chứng kiến Đa Trọng Huyễn Ảnh kia, đó là tuyệt học của Võ Viêm, chỉ là như Tô Mộc Phong thì trước giờ chưa từng thấy…

Bởi vì Võ Viêm cũng chỉ có ra thành hai cái nữa, còn Tô Mộc Phong lại có tận năm!

“Ngũ Trọng!”

Nếu không phải Vương Lương hét quá lớn, Đại trưởng lão vẫn sẽ chìm trong rung động.

Tam trưởng lão: “Ôi trời ơi, Mộc Phong đúng là một tên yêu nghiệt mà, mất hai ngày mà đã học được tuyệt học của cái lão Võ Viêm rồi, hơn nữa còn là cảnh giới Ngũ Trọng?”

“Ban đầu tôi còn tưởng cậu ta chí ít cũng ba mươi năm mới có thể lĩnh ngộ!”

Đại trưởng lão lắc đầu: “Tôi hoàn toàn không tin nổi, tuyệt học Đa Trọng Huyễn Ảnh…”

“Nhưng tin tốt là ít nhất Mộc Phong cũng có chút vốn để đấu với mấy người này!”

Trương Thiên thay Tô Mộc Phong lau mồ hôi lạnh, trong lòng mặc niệm: “Còn có thể chịu nổi sao?”

Uỳnh!

Trong chiến trường đã xảy ra không ít động tĩnh.

Tô Mộc Phong cuối cùng cũng có sức nhảy vào đánh nhau, mồ hôi lạnh trên người tuôn ra ào ào.

Anh ta không thể không nhanh chóng giải quyết, quần chiến, chẳng mấy chốc linh lực sẽ cạn kiệt!

Tiếng nổ không ngừng vang vọng, bốn phía đều là ánh lửa bùng lên, cuộc chiến này quá kinh diễm.

Người của Thanh Minh tông và Lão Tứ môn, người thuộc Thần cấp đều lâm vào hạ phong, duy chỉ có Mạc Trường Nhiên mới tìm được một ít quả ngọt từ Tô Mộc Phong.

Hai anh em Nam Cung Xuyên thở hào hển, nhưng cơ thể cũng không chịu đựng nổi để bọn họ tham chiến.

Người của Nguyệt Quang tông và phái Di Âm từ đầu đến cuối đều không động đậy…

Sáu môn phái nhỏ khác, trong đó có đệ tử của hai tông môn thì thầm nói nhỏ:

“Các anh em Tịnh Nhất tông, tôi có một ý tưởng lớn mật, mọi người thấy thế nào?” Một người đàn ông mặc đạo bào nhìn sang các đệ tử Tịnh Nhất tông hơi quen mặt nói.

Đệ tử dẫn đầu Tịnh Nhất tông trả lời: “Ý tưởng gì, chẳng lẽ Dương Nam môn mấy người muốn tham chiến à?”

“…”

Đệ tử Dương Nam môn lắc đầu: “Mấy môn phái nhỏ chúng tôi nào có thực lực đi đắc tội mấy cường giả của đại tông môn!”

Đệ tử Tịnh Nhất tông lại nói: “Vậy mấy người có ý tưởng gì?”

Đệ tử Dương Nam môn nhíu mày gian trá, nói: “Mấy người có muốn lấy được một cái ghế trong Bát Đại Tông không?”

Đệ tử Tịnh Nhất tông tỏ vẻ khinh thường: “Mấy người tưởng đang đùa à? Chúng tôi cố gắng sống sót không phải vì muốn lấy được cờ lệnh hay sao?”

Khóe miệng đệ tử Dương Nam môn lộ rõ sự âm hiểm: “Vậy chúng ta xem như cùng trên một chiến tuyến rồi, tôi có cách để hai tông môn chúng ta đều vào được Bát Đại Tông!”

“Hửm?” Ba đệ tử của Tịnh Nhất tông nghi hoặc.

Đệ tử Dương Nam môn kéo tay, để bọn họ lại gần nhau, sáu người vây lại thành vòng tròn.

Đệ tử dẫn đầu bắt đầu nhỏ giọng nói ra ý tưởng của mình với bọn họ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.