Châu Thành Văn cũng không cảm nhận được địch ý giữa Trương Thiên và Hạo Đông, còn cười to hơn kéo Trương Thiên nói: “Ha ha, Trương Thiên à, tôi còn mất chưa giới thiệu với cậu!”
Ông ta đưa tay chỉ về phía người đàn ông rồi quay sang Trương Thiên giới thiệu: “Người này tuổi trẻ tài cao, tên là Tư Đồ Hạo Đông, đừng nhìn cậu ta tuổi còn trẻ, nhưng giờ đã là đại tá rồi đấy!”
“Hai năm nay, biểu hiện của Tư Đồ Hạo Đông ở trong doanh trại vô cùng xuất sắc, hơn nữa, cậu ta cũng tiến bộ rất nhanh, nhiều lần lập công lớn, là thế hệ sau mà chúng tôi rất coi trọng.”
Tư Đồ Hạo Đông, chắc hẳn là lão đại trong miệng hai tên sĩ quan ngoài kia rồi!
Thực lực và biểu hiện của anh ta như thế nào thì nhìn hai người anh ta dẫn đến, Trương Thien đã hiểu rõ, chỉ là không ngờ cái người nói năng tùy tiện như này lại là đại tá.
Truyện Phương Tây
Ánh mắt sắc bén của Trương Thiên phóng đến, cũng không coi trọng cái người tên Tư Đồ Hao Đông này.
Đầu tiên, Tư Đồ Họa Đông chẳng qua cũng là đến làm khách, vì sao lại lái xe Jeep ra ngoài? Trên chiến trường, thì chính xe chiến, mà còn là xe chiến của quan chức!
Hơn nữa còn dẫn theo hai tên cấp dưới không hề mảy may có một chút khái niệm làm người phục vụ, lúc nào cũng đem mấy từ chém chém giết giết treo ở bên miệng, từ cái này cũng có thể nhìn ra được, tên lão đại này chắc chắn cũng ỷ thế hiếp người không ít.
Còn nữa, chính là từ lúc bước vào cho đến bây giờ, ánh mắt của anh ta nhìn Trương Thiên tràn đầy thành kiến và căm thù!
Chỉ có người lúc không có đủ tự tin, thì mới có thể sinh ra cảm giác căm thù người khác, thậm chí là thù địch…
Là một người có cấp bậc đại tá, cho dù cảm xúc như thế nào cũng phải đặt ở trong lòng, không nên thể hiện hết ra ở trên mặt!
Trương Thiên còn chưa đáp lại..
Tư Đồ Hạo Đông đã thẳng lưng, đầu còn ngẩng lên rất cao, nhất là khi Châu Thành Văn nói đến chức vị của anh ta, khóe miệng của anh khẽ cong lên.
Anh ta cảm thấy rất tự hào kiêu ngạo về thân phận của mình, còn bày ra phong thái của một nhân vật lớn đưa tay về phía Trương Thiên: “Xin chào, tôi tên là Tư Đồ Hạo Đông.”
Trương Thiên nhìn Tư Đồ Hạo Đông một chút, rồi lại nhìn bàn tay anh ta đang đưa ra, găng tay cũng còn chưa thèm cởi.
Phải biết, cởi găng tay khi bắt tay là một lễ nghi cơ bản, hơn nữa, trong doanh trại, còn đặc biệt xem trọng lễ nghi này. Không cởi găng tay chính là không tôn trọng đối phương, ý tứ giống như là sợ người khác làm bẩn tay của mình.
Tư Đồ Hạo Đông này rõ ràng là muốn đánh một đòn phủ đầu ra oai với Trương Thiên!
Ở trước mặt của Châu Thành Vũ, anh ta vươn tay ra, chẳng lẽ Trương Thiên lại không bắt lấy?
Bắt tay thì chính là vũ nhục, mà không bắt tay thì cũng làm mất thể diện của bản thân, Tư Đồ Hạo Đông cảm thấy, đó là ngõ cụt, đợi xem Trương Thiên bị xấu mặt như thế nào.
Nhưng cục diện này, Trương Thiên đã thấy nhiều rồi, lúc trước còn ở bên ngoài chiến đấu, người nước M thường xuyên dùng một vài thủ đoạn để chê cười tướng sĩ của Viêm Hạ.
Trương Thiên không do dự chút nào, hừ cười nói: “Vị đại tá này có phải ở trên chiến trường, lòng bàn tay bị thương không? Hay là có tật bẩm sinh, cho nên mới không tiện tháo găng tay xuống?”
“Ở phương diện y học, tôi cũng được coi như là người có chút thiên phú, chỉ cần không phải là hỏng hết, thì tôi có thể chữa trị giúp tay của đại tá khôi phục lại, anh có muốn tôi xem cho anh một chút không?”
Trong lòng của Tư Đồ Hạo Đông vẫn còn đang cười gian, giờ nghe thấy Trương Thiên chế giễu tay mình hỏng, có tật, trong lòng lập tức vô cùng khó chịu!
CMN mày mới là đồ tay hỏng ấy!
Anh ta vạn vạn không thể ngờ tới được Trương Thiên sẽ nói như vậy, hơn nữa, ánh mắt của Châu Thành Văn và những người khác cũng chú ý đến bàn tay của Tư Đồ Hạo Đông vẫn chưa tháo găng tay xuống.
Nếu bị Châu Thành Văn phát hiện mình chưa tháo găng tay mà bắt tay, thì há chẳng phải sẽ bị cho là hẹp hòi và bất lịch sự sao?
Thế nhưng Tư Đồ Hạo Đông cũng không thể nói tay mình có vấn đề được.
Anh ta chỉ có thể miễn cưỡng cười cười giải thích: “À..Vừa nãy nhất thời kích động quá mà quên mất, hy vọng anh đừng để ý.”
Tư Đồ Hạo Đông ở ngay trước mặt của mọi người, tháo găng tay xuống, rồi lại một lần nữa vươn ra.
Trương Thiên lúc này cũng mới duỗi tay ra, ngữ điệu khinh thường nói: “Trương Thiên!”
Ngay cả một tiếng ‘chào’ cũng không nói, đối với loại người như này, Trương Thiên vươn tay ra bắt, đã là nể mặt Châu Thành Văn lắm rồi…
Hai người bắt tay, cũng may Tư Đồ Hạo Đông không giở trò gì, đơn giản chỉ nắm một chút rồi buông ra ngay, nếu không Trương Thiên nhất định sẽ bóp gãy xương tay của anh ta.
Nhìn thấy hai người bắt tay, Châu Thành Văn tiếp tục giới thiệu: “Trương Thiên à, Hạo Đông nói còn có chút quan hệ với cậu đấy.”
“Bố của cậu ta là Tư Đồ Kiếm, không biết cậu có ấn tượng gì không?”
Nhắc đến Tư Đồ Kiếm, Tư Đồ Hạo Đông lại thẳng người ưỡn ngực, còn tự hào nói: “Bố của tôi chính là trung tướng Tư Đồ!”
Rất giống mèo khen mèo dài đuôi!
Anh ta cảm thấy chức vị trung tướng nói ra, có thể hù dọa vô số người, đồng thời cũng có thể nhận được sự tôn kính cực lớn.
Đặc biệt là loại người như Trương Thiên này, chỉ là một bác sĩ, chắc chắn cũng sẽ bị cái tên trung tướng dọa sợ, đến lúc đó sẽ bám dính lấy lòng mình cho xem.
Thế nhưng vạn vạn không thể ngờ được rằng, Trương Thiên chỉ lặp lại một chút: “Tư Đồ Kiếm sao? Không có ấn tượng sâu lắm…”
Tư Đồ Hạo Đông cau mày, trong lòng nhủ thầm: “Dừng, mày chỉ là một thằng bác sĩ chẳng có tý hiểu biết gì, chẳng lẽ mày lại quen một nhân vật lớn như bố tao được chắc?”
Thế nhưng không ngờ được rằng, không đợi Tư Đồ Hạo Đông nói ra, Châu Thành Văn đã tiếp lời: “Tư Đồ Kiếm, ông ta là phó tướng của lão Viên nhà cậu đấy, cậu hẳn là đã phải gặp rồi chứ.”
Phụt! Cái gì?
Tư Đồ Hạo Đông nghe đến đây, suýt chút nữa muốn phun máu, con ngươi trừng lớn…
Người bố lấy làm kiêu hãnh của mình, lại là phó tưởng cho ông già nhà người ta thôi sao?
Mấy người chức vị cao hơn bố mình chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ông già của Trương Thiên là ai…Hơn nữa, Châu Thành Văn còn nói họ Viên?
Tư Đồ Hạo Đông lẩm bẩm: “Đại tướng Viên?”
Đại tướng Viên có thể nói là nhân vật quan trọng nhất có chức vị cao hơn bố mình…Sắc mặt của anh ta tối sầm, lông mày cũng nhíu chặt lại, trong lòng tự hỏi: “Dưới đại tướng Viên không phải chỉ có mỗi Viên Quỳ thôi sao? Một người khác tuy nghe đồn là truyền kỳ, nhưng không phải cũng nói là phế vật rồi sao?”
“Vậy Trương Thiên trước mặt này là?”
Ánh mắt sắc bén của Tư Đồ Hạo Đông bắn về phía Trương Thiên, thế nhưng có nhiều hơn mấy phần lo lắng…
Lời này dù sao cũng là Châu Thành Văn nói, Tư Đồ Hạo Đông cũng không cảm thấy là giả!
Trương Thiên cười nhạt trả lời lại Châu Thành Văn: “À, có ấn tượng một chút!”
Nhưng ở dưới trướng của đại tướng Viên có rất nhiều phó tướng, dù sao lão Viên cũng đã là đại tướng, đại thống lĩnh trở xuống cũng được gọi là phó tướng.
Trương Thiên chỉ mang tính lễ phép gật đầu một cái.
Châu Thành Văn cười giải thích: “Trung tướng Tư Đồ là một trong những phó tướng xuất sắc của lão Viên, lão Viên và tôi cũng đã có tuổi rồi, không thể không thừa nhận xương cốt đã lão hóa, không chịu được bao lâu nữa, cần những người nối nghiệp xuất sắc như trung tướng Tư Đồ!”
Nói cách khác, Tư Đồ Kiếm chính là người nối nghiệp của đại tướng Viên?
Lông mày của Trương Thiên hơi nhướng lên, lại nhìn về phía Tư Đồ Hạo Đông một chút, ánh mắt nhiều hơn vài phần suy nghĩ: “Có thể nuôi dưỡng ra một đứa con trai như thế này, không biết ông ta là người như thế nào?
Nối nghiệp đại tướng Viên, nhà bọn họ mà cũng xứng sao?
Sắc mặt của Trương Thiên vẫn không hề có bất cứ biểu cảm khác thường nào, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên, nói: “À, là như thế sao? Vậy xem ra trung tướng Tư Đồ chắc chắn là rất xuất sắc, mới có thể trở thành người nối nghiệp của ông cụ Viên.”
Sắc mặt của Tư Đồ Hạo Đông mới vừa nãy còn lo lắng, giờ lập tức chuyển sang kiêu ngạo, thầm nghĩ: ông già nhà mày có lợi hại đến đâu đi chăng nữa, chẳng phải cũng sẽ bị bố tao soán vị sao?
Anh ta mặt mày tràn đầy đắc ý, bộ dạng như mình là cấp trên: “Bố tôi quả thật là một quan võ xuất sắc, cho nên tôi cũng vẫn luôn nỗ lực, hy vọng tương lai không xa có thể tiếp quản vị trí của ông ấy!”
Châu Thành Văn ở bên cạnh mìm cười gật đầu: “Ha ha ha, người trẻ tuổi phải cố gắng tiến bộ thì mới được.”
Tư Đồ Hạo Đông nói tiếp: “Ông nội nói đúng, nếu nửa đời trước cháu không nỗ lực cố gắng, thì hôm nay sao có thể thăng cấp lên đại tá ở cái tuổi này được chứ, mục tiêu tiếp theo của cháu chính là cấp tướng…”
“Ông nội Châu, nếu không phải là do giới hạn tuổi và kinh nghiệm, e rằng là cháu đã có thể lên được rồi đấy. Ở cái độ tuổi này của cháu có thể leo lên được chứ vị này, e rằng cũng chỉ có một mình cháu mà thôi.”
Anh ta khoe khoang, phô trương thực lực và quyền thế của mình, mục đích muốn hạ thấp Trương Thiên, anh ta cũng tin chắc không có ai có thể ưu tú hơn anh ta được, đạt đến một cảnh giới mà không ai có thể thấy được.
Châu Nhu Nhu rất có phong thái của một tiểu thư khuê các, ông nội và mọi người nói chuyện, chưa từng chen vào một câu.
Nhưng bây giờ nghe thấy những lời Tư Đồ Hạo Đông nói, cô cũng cảm thấy có chút chướng tai…
Trương Thiên nhìn Tư Đồ Hạo Đông, như nhìn một tên hề đang nhảy nhót ở trước mặt mọi người, mỉm cười!
Châu Bân ở bên cạnh cười nói: “Hạo Đông còn trẻ như vậy mà đã có thành tựu như này thật đúng là nhân tài mới nổi, chú cũng hy vọng cháu có thể thực hiện được mục tiêu của mình…”
Dù sao Châu Bân cũng không phải là người trong cuộc, đối với chuyện trong cấp lãnh đạo không hiểu biết nhiều, chỉ nghe thấy Tư Đồ Hạo Đông chém gió lợi hại, cũng cảm thấy không tệ.
Thế nhưng, ngược lại, Châu Thành Văn lại biết rất nhiều.
Ông ta biết Tư Đồ Hạo Đông tuổi còn trẻ đã nhận chức đại tá, thậm chí là cấp tướng mà mà Tư Đồ Hạo Đông vẫn chưa vào được, nhưng đã có người làm được!
Ví dụ, người đang đứng ở trước mặt của Tư Đồ Hạo Đông là một trong số đó.
Châu Thành Văn ho khan một cái: “Hạo Đông à, người trẻ tuổi có lòng hiếu thắng là tốt, nhưng cũng cần phải học cách khiêm tốn..”