Cuồng Tế Vô Song

Chương 457: Liên minh Cửu Châu




Trương Thiên muốn tiêu diệt Dương Tiêu, tiêu diệt tổ chức Hừng Đông, không chỉ vì để giải trừ mối đe dọa của Vân Môn, anh còn muốn đòi một cái công đạo cho cái chết của Minh Vương, hơn nữa, sự tồn tại của Dương Tiêu khiến Trương Thiên cảm thấy người nhà của mình bị uy hiếp, càng quan trọng hơn chính là mối đe dọa đối với toàn bộ Viêm Hạ này.

Tô Mộc Phong nghe thấy Trương Thiên hạ lệnh đại chiến, trong lòng không khỏi chấn động: “Lão đại, anh nói muốn khai chiến với Dương Tiêu sao?”

“Ừm!” Trương Thiên híp mắt lại: “Vốn là đã muốn tìm hắn ta tính sổ từ lâu, nhưng gần đây lại xảy ra quá nhiều chuyện phiền toái, nên bị trì hoãn.”

“Hơn nữa…

Tô Mộc Phong kích động hỏi: “Hơn nữa cái gì…”

Trương Thiên nhẹ giọng giải thích: “Hơn nữa hắn ta dường như đang uy hiếp đến toàn bộ Viêm Hạ, doanh trại Thần Long đã yêu cầu tôi phải trở lại trong hai ngày tới.”

Tô Mộc Phong nhíu mày: “Ngay cả người phía trên Viêm Hạ cũng bắt đầu kêu anh trở về rồi sao? Vậy xem ra chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn rồi.”

“Cho nên mới nói, trận chiến này sắp bắt đầu rồi!” Trương Thiên thở ở một hơi: “Dám gây ra động tĩnh ở Viêm Hạ, hắn ta chính là đang muốn đùa với lửa.”

Tô Mộc Phong gật đầu tán thành: “Lão đại, vậy trận chiến này nhất định phải tính cả phần của em nữa.”

“Lần trước anh quay về Viêm Hạ, em không cùng chiến tuyến với anh, cuối cùng anh rơi vào tình cảnh như thế, thật sự là…”

“Lần này, em nhất định phải cùng sống chết với anh.”

Sau trận đại chiến lần trước, Trương Thiên đã hôn mê khoảng hai năm…

Hai người nhắc đến chuyện đại chiến lần trước, đều rơi vào im lặng.

Cuối cùng là Trương Thiên cười nhạt nói: “Lần này để xem thằng nhóc cậu phát huy như thế nào, cậu không tham gia cũng không được.”

Bây giờ Tiểu Lục đã là một đại ma, thực lực của cậu ấy không hề đơn giản, thêm nữa lại là một tay lập trình viên kĩ thuật hàng đầu, cậu ấy còn có ích hơn cả Trương Thiên ấy chứ.

“Vâng, lão đại! Em nhất định sẽ dốc toàn lực…” Tiểu Lục mím môi nghiêm giọng nói.

Sự hận thù của Tô Mộc Phong đối với Dương Tiêu đã không phải là một chút nữa rồi, đó là đã đạt đến cảnh giới không thể không trút giận được, cuối cùng Tiểu Lục còn nhẹ giọng nói: “Lão đại, nếu biết người đã làm anh bị thương hai năm trước là ai, em cũng nhất định bắt hắn ta phải đền mạng cho anh!”

“Cho dù hắn ta đã chết, em cũng phải đào mộ hắn ta lên.”

Thời điểm trước đó không có thực lực, Tô Mộc Phong không dám nói những lời tàn nhẫn, nhưng nay đã khác xưa rồi…

Đời này, cậu ấy cũng đã lập lời thề, chỉ dành cả một đời này để báo ơn một người là Trương Thiên, cho nên kẻ nào đối nghịch với Trương Thiên, thì chính là kẻ thù của Tiểu Lục cậu, ai muốn phản nghịch với Trương Thiên, thì đó chính là không đội trời chung với cậu!

Nghe những lời chí khí hào hùng của Tô Mộc Phong, Trương Thiên không lên tiếng, nhưng Vũ Viêm lại không nhịn được.

“Mộc Phong, đừng nói mấy lời muốn đền mạng cho Trương Thiên, đừng ngu ngốc!” Vũ Viêm giống như là một người cha đang thương tiếc cho con mình: “Tương lai con còn phải tiếp nhận vị trí tông chủ này của sư phụ, con không được xảy ra chuyện gì hết.”

Ông lão Vũ Viêm đối xử thật lòng với Tô Mộc Phong.

Ông ta cũng không hứa hẹn truyền vị cho Vũ Hoàng, nhưng khi Tô Mộc Phong xuất hiện, nhất định phải cho Tô Mộc Phong, ông ấy đối xử với người đệ tử cuối cùng này còn tốt hơn cả với con trai, cháu trai của mình…

Tô Mộc Phong lạnh giọng từ chối: “Ông già, tôi cảm ơn ông đã ưu ái, nhưng…chuyện của lão đại, tôi nhất định phải đi theo anh ấy.”

Nhìn thấy Tô Mộc Phong cương quyết muốn bán mạng vì Trương Thiên, trong lòng Vũ Viêm đau đớn không thôi…

Giống như vườn rau xanh mà mình yêu thương chăm sóc đã bị người khác giẫm đạp vậy!

“Không được, Mộc Phong không được xảy ra chuyện gì hết!” Vũ Viêm nhất thời biểu hiện ra sự uy thế của tông chủ môn phái: “Có chuyện lớn gì, sư tôn giúp con gánh vác, không đến lượt con…”

Ông ấy tức giận quay sang nhắm vào Trương Thiên: “Tại sao lại muốn Mộc Phong đi cùng cậu vào chiến trường sinh tử hả? Cậu muốn nó chết à?”

“Lúc nào cậu cần người thì cậu cứ nói với tôi một tiếng, cho dù tôi có phải xông lên, cũng chưa đến lượt của Tô Mộc Phong đâu…”

Trương Thiên cười: “Nhìn hai người nói chuyện nghiêm trọng như vậy, tôi có bảo ai đi chết sao?”

“Ai cũng không được chết!”

“Ông già Vũ Viêm, nói một câu công bằng, tôi sẽ để cho Tô Mộc Phong xảy ra chuyện gì sao? Ai cũng sẽ không có chuyện gì hết.”

Vũ Viêm oán trách: “Nói thì nói như thế, nhưng trong chiến trường, ai có thể bảo đảm được chứ…”

Tô Mộc Phong nói chắc như đinh đóng cột: “Sư tôn, người không cần phải nói nữa.”

“Ai dám động đến lão đại của con, con sẽ là người xông lên phản kích đầu tiên, muốn làm tổn thương lão đại của con, vậy thì hắn nhất định phải bước qua xác con trước đã.”

“Haizz, Mộc Phong…” Vũ Viêm chỉ có thể sầu não thở dài

Không thể làm gì được!

Giữa Trương Thiên và Tô Mộc Phong, thì không cần phải nói quá nhiều!

Tô Mộc Phong quay sang nhìn Trương Thiên, mỉm cười, giống như nhận được sự cho phép của bố, có thể bắt đầu cùng làm việc với Trương Thiên rồi.

“Lão đại, gần đây đã xảy ra chuyện gì? Em cần phải làm gì?”

Trương Thiên đáp lại: “Cấp trên truyền lệnh xuống bảo tôi phải quay trở về trong hai ngày để thương thảo, tình huống cụ thể thì tôi cũng chưa rõ lắm, nhưng chờ tôi tìm hiểu rõ ràng trước đã rồi sẽ sắp xếp sau.”

Tô Mộc Phong gật đầu: “Ừm được, em lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh.”

“Nhưng bây giờ, cậu cần phải làm một việc ở Cửu Châu…” Trương Thiên nhẹ giọng nói: “Cường giả ở Cửu Châu, cần cậu giúp tôi lôi kéo một chút, tôi muốn tập hợp sức mạnh của võ lâm ở Cửu Châu.”

“Lần trước tổ chức Hừng Đông tấn công Cửu Châu với quy mô lớn, Cửu Châu đã gần như bị tiêu diệt vì sự thiếu gắn kết giữa các môn phái.”

“Tôi lo lắng Dương Tiêu sẽ có thể tạo ra một thế lực quy mô lớn hơn, nhưng nếu tập hợp tất cả cường giả ở Cửu Châu lại, thì nhất định sẽ là thế lực mạnh nhất cả nước.”

Tô Mộc Phong nhíu mày: “Như vậy sao?”

Vũ Viêm ở một bên nghe xong, bình luận: “Chuyện này e rằng khó.”

“Giữa các thế lực ở Cửu Châu liên tục có những ân oán, xung đột, cho nên nhiều năm qua mới phân ra thành tám môn phái lớn để kiểm soát và cân bằng lẫn nhau. Trên thực tế, là tám thế lực khác nhau…Bây giờ muốn tập hợp lại với nhau, vậy thì những ân oán trước đó phải giải quyết như thế nào?”

“Tôi không phải là đả kích hai người các cậu, nhưng tình hình hiện tại chính là như vậy.”

Vẻ mặt của Tô Mộc Phong nghiêm túc: “Lão đại, ông già Vũ Viêm nói cũng không phải không có lý.”

Trương Thiên cười lạnh: “Ông già này chỉ là ngoan cố thôi…”

“Trước kia có nhiều ân oán, nhưng người của tổ chức Hừng Đông lần này nhúng tay vào, các đệ tử của tất cả môn phái đều nhìn thấy rõ hiện trạng, nếu có chung một kẻ thù, thì bọn họn cũng sẽ nguyện ý đồng tâm nhất trí thôi.”

Vũ Viêm và Tô Mộc Phong chưa nhìn thấy cảnh tượng sau lần tranh đoạt lệnh Hào Long lần trước, mấy ngàn đệ tử đuổi theo đám người Gia Cát Khải, gào lên hô giết!

Hai người bọn họ vẫn không yên tâm.

Trương Thiên trầm giọng nói: “Tô Mộc Phong, cậu cứ đi thu xếp làm theo lời tôi nói đi, chắc chắn sẽ có thể lôi kéo được cường giả của các môn phái…Bên phía cung chủ của phái Di Âm, tôi đã dặn cô ấy rồi, cô ấy chắc chắn sẽ giúp đỡ cậu!”

“Ừm, được!” Tô Mộc Phong gật đầu.

Trương Thiên cười xấu xa nhìn về phía Vũ Viêm: “Vũ tông chủ, ông sẽ không phải là từ chối liên minh đấy chứ?”

Vũ Viêm hừ một tiếng: “Nếu cậu cầu xin tôi, tôi đương nhiên sẽ đồng ý với cậu, nhưng cậu cũng đã kéo Tô Mộc Phong vào rồi, tôi còn có thể không đồng ý được hay sao?”

“Vũ Viêm tôi là người đầu tiên tán thành ủng hộ!”

Kỳ thật, Trương Thiên lên tiếng, Vũ Viêm sao có thể không ủng hộ được cơ chứ? Tình cảm của ông ta dành cho Trương Thiên, một phân cũng không thua kém gì với Tô Mộc Phong.

Trương Thiên cười, vỗ vai Tô Mộc Phong: “Liên minh Cửu Châu, chuyện này giao cho cậu.”

“Thật ra cậu không cần phải lo lắng đâu, một vài thế lực lớn đồng ý, thì thế lực yếu cũng sẽ phải nghe theo thôi…”

Tô Mộc Phong gật đầu.

Trương Thiên nói tiếp: “Tông chủ Vương Lương của phái Nguyệt Quang, cậu có thể đi thuyết phục ông ta trước, dù sao thì cậu cũng đã cứu con trai của ông ta Vương Cực, lần này có thể cân nhắc để bọn họ gia nhập vào hàng ngũ tám môn phái lớn một lần nữa.”

Lúc trước phái Nguyệt Quang bị Gia Cát Khải phái Mộ Ảnh gài bẫy, khiến Vương Cực cờ lệnh còn chưa chạm đến đã bị buộc phải rời khỏi hàng ngũ tám môn phái lớn, có thể nói Vương Lương và tổ chức Hừng Đông cũng có thù.

Bây giờ để Tô Mộc phong đi lôi kéo là cực kì phù hợp, hơn nữa, Tô Mộc Phong cũng đã cứu Vương Lực…

Tô Mộc Phong nghiêm túc nghe lệnh: “Vâng, lão đại!”

Sau khi đã an bài xong xuôi, Trương Thiên trêu ghẹo hỏi: “Tiểu Lục, thực lực của cậu bây giờ như thế nào rồi?”

Nói đến thực lực, Tô Mộc Phong phấn chấn hẳn lên, nói: “Hì hì lão đại, có tin mừng!”

“À? Nói như vậy có nghĩa là đột phá rồi? Tin mừng gì?” Trương Thiên hỏi.

Sẽ không phải đang là địa ma thăng cấp một phát lên thẳng cảnh giới địa ma đấy chứ?

Tô Mộc Phong cười ha ha nói: “Lão đại, anh xem…

Xát!

Một luồng ma lực huyễn hóa trong lòng bàn tay của Tô Mộc Phong.

Trương Thiên và Tô Mộc Phong chụm đầu vào xem!

Vũ Viêm mặc dù không nhìn thấy ma lực, nhưng cảnh giới hư không mẫn cảm có thể cảm nhận được trong nhà bỗng trở nên rét lạnh, như có một áp lực vô hình: “Hai người các cậu đang nhìn cái gì vậy?”

Trương Thiên không để ý đến Vũ Viêm, mà gật đầu với Tô Mộc Phong, nói: “Cậu được đấy, linh lực tu ma lại mạnh, lại tăng lên rồi?”

Mặc dù cái này không phải là cảnh giới địa ma, nhưng so với ma lực lúc trước thì đã mạnh hơn rất nhiều rồi.

Tô Mộc Phong nhíu mày kiêu ngạo nói: “Ha ha, khong chỉ trở nên mạnh hơn thôi đâu, còn bất ngờ này nữa.”

“Hả? Còn nữa sao?” Trương Thiên hỏi.

Vũ Viêm không chịu nổi hiếu kì, từ từ đi đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.