Cuồng Tế Vô Song

Chương 438: Nhân vật lớn thành phố Thiên Hải!




Cái gì?

Trương Thiên ngây ra nhìn cung chủ, sao mà anh cảm giác cung chủ đang muốn giành việc buôn bán với mình vậy?

Sắc mặt Tần Lương khó xử: “Cô Sơ Âm, Đại Hồn Đan này là đồ của cậu Trương…”

“Tôi biết lần này cô Sơ Âm cũng tham gia ứng cứu, nhà họ Tần chúng tôi sẽ tạ ơn cô bằng cách khác được không?”

“Người phụ nữ ngốc này cần gì cảm ơn bằng cách gì, cứ mua cho cô ta hai gói cay, chắc hẳn sẽ sướng như điên thôi!” Trương Thiên cười nghĩ, nhưng không nói ra.

Trương Thiên chỉ dùng cách từ chối khéo léo khác: “Tần Lương, cô Sơ Âm là tôi mời tới hỗ trợ cứu giúp, cũng không cần các ông phải nợ cô ấy ân tình.”

“Khi về tôi sẽ báo đáp cô ấy bằng cách khác, cái này ông không cần lo lắng!”

Tần Lương và Quách Dũng đều nhíu mày: “Thế này không hợp lý đâu!”

Trương Thiên đưa ra quyết định cuối cùng: “Nếu như chúng tôi chấp nhận thì sẽ hạ thấp giá trị ân tình của Trương Thiên tôi… Từ xưa đến nay Trương Thiên tôi không thích mang ơn người khác!”

“Chuyện này cứ quyết định vậy đi!”

Lúc này Tần Lương và Quách Dũng cũng không lên tiếng nữa.

Nếu thật sự cứ đùn đẩy, sợ rằng sẽ làm Trương Thiên khó chịu, cũng biết thân phận của Trương Thiên không dám đắc tội!

Vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế mà kết thúc như vậy, không ngờ có một âm thanh không hiểu chuyện vang lên…

Cung chủ không vui vẻ gì, nói: “Không được, bản cung cực kỳ muốn viên Đại Hồn Đan này!”

Cô không hề cảm thấy uy danh của Trương Thiên cao đến mức có thể đắc tội vì Đại Hồn Đan!

Trương Thiên mở to hai mắt nhìn.

Đã rất lâu rồi không có ai ở trước mặt Trương Thiên khó chịu oán hận như vậy.

Vèo!

Ánh mắt Trương Thiên phức tạp nhìn cung chủ: “Cung chủ, cô…”

Tần Lương và Quách Dũng cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên đối với cung chủ không hiểu chuyện thời thế!

Khụ khụ, người không biết không có tội!

Tần Lương xoa dịu, nói: “Khụ khụ, cậu Trương, tôi thấy như này đi…”

“Cậu nợ cô Sơ Âm một món quà cảm ơn, nhà họ Tần chúng tôi lại nợ cậu món quà cảm hơn, hiện giờ cô Sơ Âm muốn Đại Hồn Đan này, vậy chi bằng…”

“Chi bằng nhà họ Tần chúng tôi tặng cậu Đại Hồn Đan, cậu lại tặng Đại Hồn Đan lại cho cô Sơ Âm?” Quách Dũng bổ sung, nói.

Trương Thiên lắc đầu: “Không được!”

Nhưng cung chủ lúc này lại thích thú gật đầu: “Bản cung cảm thấy như thế cũng được, Đại Hồn Đan này bản cung nhận rồi nhé, Trương Thiên anh không cần nợ bản cung ân tình gì đâu!”

Cung chủ cũng gấp rút lấy Đại Hồn Đan từ tay Tần Lương...

Giống như đây là kết cục tốt nhất!

Tần Lương cười, gật đầu: “Vậy cô Sơ Âm cứ nhận đi!’

Đây chính là cung chủ muốn oán hận Trương Thiên, không cho Trương Thiên có cơ hội phản bác.

Lúc này Trương Thiên cũng không kiên nhẫn nổi nữa.

Vốn dĩ trước đêm xuất phát một ngày, Trương Thiên không những luyện một viên đan dược giả làm giao dịch, mà quan trọng hơn là đã luyện một viên tiên đan công hiệu giống với Đại Hồn Đan cho cung chủ.

Hiệu quả của viên đan dược còn mạnh gấp mấy lần Đại Hồn Đan…

Đã nhờ cung chủ ra tay giúp đỡ, vừa hay có thể chuẩn bị một viên Đại Hồn Tiên Dan làm báo đáp!

Trương Thiên vốn định trả Đại Hồn Đan cho nhà họ Tần, sau đó lại giao Đại Hồn Tiên Đan cho cung chủ, không ngờ cung chủ còn muốn cướp Đại Hồn Đan.

Trương Thiên lấy ra chiếc hộp gấm có đựng đan dược, đưa cho cung chủ, nói: “Viên đan dược này có thể gọi là Đạo Hồn Tiên Đam, công hiệu của nó mạnh gấp mấy lần Đại Hồn Đan, tôi dự định dùng để tặng cô vì đã ra tay giúp đỡ.”

“Cô cầm viên này, rồi trả viên kia cho nhà họ Tần!”

Ồ?

Cung chủ híp mắt đánh giá Trương Thiên, trong lòng thầm nghĩ: “Đã sớm chuẩn bị xong cho bản cung à?”

“Đây là lương tâm trỗi dậy hả?”

“Không đúng, còn có Đại Hồn Tiên Đan? Lợi hại gấp mấy lần Đại Hồn Đan cấp chín, đó là đan dược gì thế, sao có thể?”

Tuy nhiên cung chủ vẫn có chút đăm chiêu nhận lấy chiếc hộp, chuẩn bị mở ra xem xem.

Tần Lương khẽ cười, nói: “Hóa ra cậu Trương đã sớm chuẩn bị xong quà rồi, vậy thì nhà họ Tần chúng vẫn là không dám cân nhắc…”

“Đồ của nhà họ Tần chúng tôi đương nhiên không quý giá bằng đồ của cậu Trương!”

Nói xong vẫn nên cất Đại Hồn Đan đi.

Nhưng cung chủ không hề muốn…

“A!”

“Sau khi cung chủ nhìn xong chiếc hộp, vẻ mặt căm ghét nhìn Trương Thiên: “Thứ đồ này dùng để lừa gạt bản cung sao?”

“Tôi cần Đại Hồn Đan, không thèm viên đan dược này của anh!”

Cung chủ vẫn giữ chặt hộp gấm, sau đó đưa chiếc hộp mà Trương Thiên đã đưa cho Tần Lương.

Tần Lương mở ra, đan dược bên trong là một viên dược hoàn lớn màu đen, chất lượng không được đẹp mắt, nhưng mùi đan dược lại rất nồng đậm.

Trong thuật luyện đan, đan dược cấp càng cao thì chất lượng càng đẹp.

Giống như viên đan Trương Thiên đưa này, mặc dù mùi đan nồng đậm, nhưng chất lượng lại không đẹp…

Cảm nhận của cung chủ và Tần Lương giống nhau, đều thấy viên đan dược này không bằng Đại Hồn Đan!

Trương Thiên bị cung chủ hỏi liền choáng váng: “Cô nói viên đan dược này của tôi là lừa gạt cô?”

Một viên đen sì sì, vừa nhìn liền biết không phải đan dược tốt…

Cung chủ lạnh mặt: “Đan dược này giống y hệt với viên đan dược lần trước anh lừa kẻ địch, có thể vẫn là viên đó, tưởng bản cung không hiểu đan dược à?”

“Xí!”

Trương Thiên hít một hơi lạnh, anh sắp tức chết vì cung chủ này rồi, đây chính là tiên đan đấy…

Đúng là không hiểu hàng tốt, vứt đi một viên tiên đan, lại còn cầm một viên đan dược chín cấp rác rưởi?

Tần Lương hà hơi, nói: “Được rồi, nếu cô Sơ Âm thích Đại Hồn Đan, vậy thì tôi sẽ giao cho cô, được chứ?”

Đương nhiên Tần Lương cũng cho răng đây là viên đan dược chất lượng không tốt.

Cung chủ trầm giọng nói: “Ừm, cứ quyết định như vậy!”

Cô ta còn khom lưng cảm ơn Tần Lương.

Thật không ngờ, mình quá may mắn rồi!

Trương Thiến vốn không có chịu đựng với cung chủ, cuối cùng cảnh cáo một câu: “Cung chủ, tôi nói cho cô biết, viên Đại Hồn Tiên Dược tốt gấp mấy lần Đại Hồn Đan, cô thật sự muốn đem đi đổi?

Cung chủ còn không thèm để ý: “Đổi!”

Tần Lương: “Ừm…”

Trương Thiên bất đắc dĩ cảm thán: “Được thôi, cung chủ thích mà, cung chủ cảm thấy tốt thì chính là tốt!”

Người phụ nữ ngốc nghếch này, không thèm để trong mắt lời của Trương Thiên.

Trên thế gian e rằng không có ai như loại người này!

Vèo!

Rất nhanh chóng máy bay đã sắp hạ cánh xuống sân bay thành phố Thiên Hải.

Máy bay của đường băng VIP cao quý nhất sân bay đều lần lượt nhường đường lớn cho máy bay của đám người Trương Thiên.

Mấy người Tần Lương không xuống máy bay, họ tạm biệt Trương Thiên và cung chủ trên máy bay.

Sau khi xuống máy bay, Trương Thiên gọi điện cho Châu Vũ, bảo cậu ta liên hệ đến khoa phụ sản bệnh viện tốt nhất, buổi chiều muốn đưa một người đi khám bệnh.

Châu Vũ ngây ra tại chỗ: “Chị dâu có rồi à?”

“Không phải chị dâu!”

“Cái gì, anh Thiên, không phải chị dâu sao?” Anh…”

“Cút, nghĩ gì thế, sắp xếp cho tôi là được!”

“Được, lão đại!” Châu Vũ oan ức nói: “Anh về công ty một chuyến được không? Em lại vừa mở mấy cái công ty, có một vài thứ ủy quyền cần anh ký!”

Dù sao hiện giờ nhàn rỗi cũng không có việc gì, gặp Châu Vũ cũng chỉ có về công ty mới gặp được, vậy thì cứ về một chuyến.

Thấy Châu Vũ còn nói tốt về công ty, để xem thành tích của cậu ta nào!

Ra khỏi sân bay, Trương Thiên nhìn thấy xung quanh cũng giật nảy mình, khắp nơi đều chúc mừng Thiên gia, chào tập đoàn Thiên Diệu!

Thiên gia dường như đã trở thành biểu tượng của thành phố Thiên Hải, đi đâu cũng nhìn thấy băng biểu ngữ như này…

Cung chủ đánh giá xung quanh: “Thành phố Thiên Hải này xuất hiện nhân vật nào vậy? Thiên gia? Lợi hại vậy sao?”

Trương Thiên khẽ cười, giọng điệu kỳ quái: “Cũng thường thôi, không phải quá lợi hại gì!”

Cung chủ: “Có thể ảnh hưởng cả thành phố, chắc chắn là nhân vật lớn, cũng không biết là người thế nào…”

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!” Khóe miệng Trương Thiên cong lên.

“Anh à?” Cung chủ khinh bỉ hỏi.

Trương Thiên ho nhẹ: “Ừm, chính là kẻ hèn này đấy, cung chủ!”

“Đừng tưởng rằng bản cung không hiểu chút chuyện đời nhé, nếu anh mạnh như vậy tại sao lại đưa bản cung đi bằng taxi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.