Cuồng Tế Vô Song

Chương 417: Đại Hồn Đan




Cung chủ sững sờ tại chỗ, không thể chấp nhận nổi!

Tại sao đệ tử của mình lại tôn kính Trương Thiên như vậy?

Cô tưởng rằng thế lực của Mạc Thanh Hà sẽ rất lớn, chí ít đủ cường thế trước mặt Trương Thiên, nhưng so sánh tất cả những điều này thì Trương Thiên vẫn có sức thuyết phục hơn.

Trương Thiên mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của cô!

Trong lòng cung chủ mất mát một hồi…

Cung chủ nhìn đệ tử Mạc Thanh Hà của mình, trên đuôi lông mày là vẻ kinh ngạc, không biết muốn nói những điều gì với cô…

Cho dù thế nào thì trong mắt cung chủ, đệ tử của phái Di Âm không nên như vậy!

Ai mà lường trước được…

Mạc Thanh Hà hoàn toàn không hiểu được ý tứ của cung chủ, còn qua thấp giọng nói với cô: “Cung chủ, sức mạnh của anh Thiên này còn mạnh hơn rất nhiều so với chúng ta nghĩ, cung chủ đi cùng anh ta thì đệ tử yên tâm.”

“Chuyện mà anh Thiên muốn làm, với thực lực của Mạc Thanh Hà thật sự không thể giúp nổi…”

“Mấy người đằng sau anh Trương đều có thể được coi là trời của thành phố Cao Lương, bình thường đệ tử cũng không có cơ hội tiếp xúc, nhưng họ lại khách sáo như thế trước mặt anh Trương, sợ là anh Trương này cũng là rồng phượng đó!

Cung chủ không biết thân phân Trương Thiên lớn thế nào, nhưng giống như anh thật sự có thể hô mưa gọi gió…

Đây là một sự thật không thể không chấp nhận!

Vốn dĩ anh ta nói không so sánh thì không tổn thương, là sự thật…

Cung chủ thất vọng gật đầu, lạnh giọng nói: “Ừm, không sao…”

Cô chuẩn bị rời đi cùng Trương Thiên.

Nhưng Mạc Thanh Hà lại kéo cánh tay cung chủ, cực kỳ ngượng ngùng nói với cô: “Cung chủ, không biết sau khi cung chủ giải quyết xong chuyện, có thể giúp đệ tự hẹn gặp mấy người anh Trương được không?”

“Đệ tử muốn mời mấy người anh Trương một bữa!”

Mạc Thanh Hà lăn lộn trong giới thương nhân thành phố Cao Lương, gặp được mấy nhân vật cấp cao quan trong của thành phố này, cô đương nhiên muốn tranh thủ nghĩ cách lôi kéo chút quan hệ…

Đây chính là thực tế của kinh doanh!

Cung chủ trợn tròn mắt…

Nếu như chuyện ban nãy Mạc Thanh Hà nịnh hót đạo đức giả với Trương Thiên cô đã cảm thấy thất vọng, hiện tại Mạc Thanh Hà còn muốn lôi kéo quan hệ, điều này khiến cung chủ cực kỳ tuyệt vọng.

Cung chủ chớp chớp mắt, lắc đầu, không nói gì cả liền rời đi.

Điều này khác biệt quá lớn so với phong cách của phái Di Âm bọn họ!

Giống như câu mà trước khi cung chủ ra khỏi cữa đã từng nói: chuyện đạo đức giả và tặng quà, cung chủ cô sẽ không bao giờ làm…

Cung chủ đi đến trước mặt Trương Thiên, ánh mắt trống rỗng vô cùng tuyệt vọng, buồn rầu trầm giọng nói: “Đi thôi!”

Trương Thiên đương nhiên chú ý tới mấy chuyện rất thực tế này, bất đắc dĩ cười nhạt bảo thư kí trưởng Quách đi lên trước dẫn đường.

Lúc này cơ trưởng kia cũng rời đi, ngược lại ban nãy Quách Dũng trở thành người dẫn đường.

Trương Thiên và cung chủ trở thành nhân vật chính giữa trong nhóm người, còn ba nhân vật lớn của thành phố Cao Lương thì đi theo phía sau.

Cảm xúc của cung chủ vẫn rất tệ…

Trương Thiên vừa đi vừa trầm giọng nói: “Có so sánh thì có tổn thương, cung chủ trong lòng không phải đang chịu tổn thương đấy chứ?”

Đương nhiên cung chủ không thoải mái trong lòng, phụng phịu lạnh giọng nói: “Anh đang cười mỉa mai bản cung không bằng anh hả?”

“Ở trước mặt anh cười mỉa mai bổn cung cũng vô dụng, đệ tử có quyền thế cũng không lợi hại bằng anh!”

Mặc dù trong giọng nói của cô mang theo tức giận, nhưng đau lòng nhất là nói gì cũng là sự thật…

Trương Thiên nhàn nhạt giải thích: “Trương Thiên tôi không có vô vị như vậy đâu!”

“Tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, cuộc sống ở thành phố chính là sự thật như vậy, trước mặt quyền thế là phải khom lưng uốn gối, tàn khốc vậy đấy!”

“Nhưng…”

Cung chủ hiếu kỳ, nhanh chóng hỏi: “Nhưng gì vậy?”

“Nhưng cung chủ không cần so đo với tôi điểm này.”

Trương Thiên nhìn cung chủ, nhẹ nhàng cười giải thích: “Không thể không thừa nhận, thân phận địa vị của cung chủ ở thành phố quả thật không thể bằng tôi, nhưng con người cũng có sở trường, cung chủ cần gì phải so sánh với tôi.”

“Bầu trời của cung chủ ở khu vực Cửu Châu, ở chỗ đó cô mới là vương chủ, vì vậy không cần phải mất mát.”

“Chúng ta giống như không cùng phạm vi, mỗi người một sở trường riêng thôi!”

Hả?

Cung chủ có chút đăm chiêu.

Ở Cửu Châu, nếu cung chủ đã là tông chủ của giáo phái đầu tiên, có thể nói là người đầu tiên được tôn kính nhất Cửu Châu!

Ở đó cô nhận được yêu mến và tâng bốc của mọi người.

Điều này giống với thân phận địa vị cảu Trương Thiên ở thành phố, cũng là nhận được săn đón.

Chỉ cần nghĩ thông một chút, giống như cũng không có gì ghê gớm.

Cung chủ tò mò nhìn Trương Thiên, thầm nghĩ: “Anh ta không hề khoe khoang trước mặt bản cung?”

“Nhưng vì cái gì mà bản cung lại muốn thể hiện bản lĩnh trước mặt anh ta như vậy…”

Trong long cung chủ phát hiện một cảm giác vi diệu nói không nên lời, cảm thấy người đàn ông trước mắt này có vẻ không giống với những người đàn ông khác, hoàn toàn không khiến người ta thấy đáng ghét như vậy, thậm chí…

“Cung chủ, nếu như cô cảm thấy tôi đẹp trai thế, tôi có thể chặt đầu cho cô ngắm.” Trương Thiên quét mắt nhìn cung chủ đang đứng ngẩn ngơ tại chỗ, cười nói.

Cung chủ chớp chớp mắt: “Anh nói hươu nói vượn gì đấy, bản cung đang suy nghĩ công chuyện, không có nhìn anh đâu!”

Trương Thiên cười xấu xa: “Ồ? Thật là như vậy sao, cung chủ?”

“Vậy tại sao khóe miệng cô lại chảy nước miếng thế kia?”

Cung chủ nghe thấy vậy, gương mặt lập tức trở lên đỏ bưng, cô nhanh chóng cúi thấp đầu, sau đó liền phất tay áo, dùng tay thanh tú nhẹ nhàng lau khóe miệng.

“Hả?”

Khóe miệng còn khô nguyên, làm gì có nước miếng?

“Bản cung biết ngay mình sẽ không hồ đồ như vậy đâu, sao mà chảy nước miếng chứ?”

Cung chủ lập tức ngẩng đầu nhìn Trương Thiên, lúc này gương mặt cô in rõ vẻ hèn mọn dương dương tự đắc: “Anh là đồ lừa đảo, trước giờ bản cung không hề có vẻ thất thố như vậy…”

Trương Thiên không biết xấu hổ nói: “Tôi vừa mới nói vậy, cô liền tin rồi, đây không phải bị nói trúng tim đen à!

“Còn nói không hề ngắm tôi?”

“Anh…” Cung chủ bị chọc tức đến mức lồng ngực phập phồng, nghiến răng nghiến lợi, hiếm khi thấy cô tức giận như vậy.

Sau một màn khôi hài!

Trương Thiên nhìn cung chủ không có bị mắc kẹt trong hiện thực đau lòng, cũng không trêu cô nữa, ngược lại liền trở nên nghiêm túc.

Trương Thiên nghiêm túc nhìn Quách Dũng, hỏi: “Bí thư Quách, còn bao xa.”

Quách Dũng cung kính trả lời: “Xe đã ở phía trước, tôi đã chuẩn bị hoàn tất khách sạn nghỉ ngơi cho hai vị rồi, còn công việc chúng ta có thể đến khách sạn rồi cùng bàn bạc.”

“Được!” Trương Thiên trầm giọng, gật đầu.

Một lúc sau, Trương Thiên cùng cung chủ và Quách Dũng đã lên một chiếc xe đưa đón doanh nhân sang trọng.

Trong xe có một chiếc bàn tròn nhỏ, Trương Thiên và cung chủ ngồi gần nhau, còn Quách Dũng thì ngồi đối diện với họ.

Quách Dũng cởi áo ngoài, bên hông của ông ta lộ ra một chiếc thắt lưng màu vàng, trên đó còn có mật mã…

Sau khi thư kí trưởng nhập mật mã và dấu phân tay thì một nền lưới nổi bật mở ra.

Cung chủ kinh ngạc: “Tại sao thư kí trưởng Quách lại đeo thứ đồ này trên người!”

Trương Thiên chỉ cười, bởi vì anh biết đây chắc chắc là viên đan dược cấp chín Đại Hồn Đan của nhà họ Tần, mà dây đeo bên người để bảo vệ an toàn của Đại Hồn Đan.

Cung chủ vẫn chưa biết hành động lần này của Trương Thiên, cũng không biết sự tồn tại của Đại Hồn Đan.

Quách Dũng mỉm cười, nói: “Cô Sơ Âm, đây là vì sự an toàn đồ vật của đại tướng Tần chúng tôi, vì vậy tôi mới đeo thứ đồ này ở đây.”

Cung chủ hiếu kỳ: “Tại sao thứ đồ đó lại quan trong như vậy.”

Quách Dũng không đáp, ông lấy một chiếc hộp gấm cao cấp hình vuông từ trong nền lưới, sau đó ông mở chiếc hộp ra.

Mùi hương đan dược mát lạnh nồng đậm tỏa ra, trong xe tràn ngập mùi hương đặc biệt, khiến mọi người vui vẻ thoải mái.

Trong hộp gấm, một viên đan dược ngũ sắc trọn xoe lấp lánh như ngọc lưu ly vàng lộ ra.

Có màu sương trắng, đỏ thẫm, xanh nước biển, xanh lá, còn có thêm chút màu xanh biếc cùng vô số màu vàng kim rực rỡ, tạo cho toàn bộ viên đan dược một màu sắc lấp lánh

Đây là cực phẩm của đan dược cấp chín, Đại Hồn Đan.

Ầm!

Quách Dũng gấp chiếc hộp gấm lại, sau đó đẩy sang cho Trương Thiên: “Ông Trương, theo như mệnh lệnh của lão gia, bây giờ giao Đại Hồn Đan cho cậu.”

Trương Thiên cầm lấy, gật đầu cười nhạt.

Đại Hồn Đan cấp chín này rất được chào đón trên trái đất, nhưng trong lòng Trương Thiên cũng không hề coi là thứ bảo bối đặc biệt.

Đại Hồn Đan rực rỡ xinh đẹp này, mặc dù vẻ đẹp chói mắt, nhưng hiệu quả chữa bệnh lại chưa chắc có phần giá trị hơn tiên dược của mình…

Đoán rằng tiên dược cũng phải thuộc cấp bốn đến cấp năm!

Cũng coi như là thứ đồ tốt.

Cung chủ trợn tròn mắt, hiện tại mới phản ứng: “Đây là Đại Hồn Đan?”

“Đây là đan dược cấp chín?”

Cung chủ rất am hiểu về đan dược!

Trương Thiên gật đầu: “Ừ, không sai!”

Quách Dũng giải thích: “Đúng vậy, cô Sơ Âm.”

Cung chủ kinh ngạc cảm thán: “Trương Thiên, anh vậy mà cũng có một viên Đại Hồn Đan cấp chín!”

Trương Thiên nhún vai: “Nghiêm túc mà nói, đây không phải của tôi, mà là của nhà họ Tần!”

“Đây chẳng qua chỉ là tiền chuộc cứu người, ngày mai đối phương yêu cầu dùng thứ này đổi lấy tính mạng của con trai nhà họ Tần.”

“Thế nên cung chủ không cần thiết phải kích động như vậy!”

Bởi vì ban nãy cung chủ la hét đã kích động giơ bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt cánh tay Trương Thiên.

Dưới cái nhìn chăm chăm của Trương Thiên, cung chủ đã phản ứng lại, buông tay mình ra.

Điều này cũng không thể trách cô ấy, dù sao thì đan dược cấp chín là thứ xem như đã tuyệt chủng trong giới võ lâm, một trăm năm trước, trên trái đất đã sớm không có ai luyện ra đan dược cấp chín.

Lại thêm việc tiêu hao trong vòng một trăm năm nay, đan dược cấp chín còn thừa lại chẳng bao nhiêu, rất khó kiếm được một viên.

Vì vậy cung chủ kích động như vậy cũng là chuyện có thể hiểu được.

Ánh mắt cung chủ vẫn còn lưu lại ở hộp gấm, trầm giọng nói: “Dùng một viên đan dược cấp chín đổi lấy một mạng, đáng giá vậy sao?”

“Trương Thiên, anh nói với chủ nhà họ Tần, giao viên Đại Hồn Đan cho bản cung, bản cung sẽ đáp ứng với anh ba điều kiện, thậm chí để phái Di Âm chúng tôi sử dụng hào long chi lệnh cũng được!”

Cung chủ nói xong, nhìn Trương Thiên, rồi lại nhìn Quách Dũng.

Đây hoàn toàn là hình thức giao dịch của Cửu Châu!

Quách Dũng ngây ra, cuống cuồng lắc đầu: “Cô Sơ Âm, có bao nhiêu điều kiện thì nhà họ Tần cũng tôi cũng không cần, chúng tôi chỉ muốn dùng nó để cứu mạng ông chủ Tần Lương nhà chúng tôi thôi!

Vèo!

Trương Thiên cười khổ, Tần Quảng Nghĩa dùng thứ thuốc này để cứu Tần Lương, Tần Lương chính là người thừa kế nhà họ Tần, vẫn đáng giá một viên đan dược cấp chín.

“Cung chủ, cô coi mạng người như rơm rác sao? Hay nói muốn cướp hả?

“Nhìn thấy đan dược tốt liền nghĩ muốn nói đến điều kiện rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.