Cuồng Tế Vô Song

Chương 349: Chap-366




Cuồng Tế Vô Song - Chương 367: Con bài chưa lật của Càn Võ Tông!​

Ngay lúc Vương Cực và hai huynh đệ Nam Cung Xuyên như chỉ mành treo chuông, một bóng đeo phá vỡ chiến cuộc.

Nói đúng hơn, bóng đen kia là một người, một người bị đánh bay.

Người này như một ngôi sao chổi lao về phía hai người Nam Cung Xuyên…

Lúc này Vương Cực và hai anh em Nam Cung Xuyên như nước và lửa.

Nam Cung Xuyên lao về phía bá vương đã thất thế Vương Cực như một thanh trọng kiếm, hai cỗ sức mạnh thật lớn chạm vào nhau, ánh sáng tím càng tỏa mạnh hơn!

Đồng thời, Nam Cung Chính cũng cầm hai chủy thủ trong tay, cả người xoay tròn như một bông hoa vừa rụng, trong mũi kiếm uyển chuyển kia tràn ngập sát ý, xẹt qua cánh tay, cơ thể, chân của Vương Cực, khiến tất cả quần áo bị xé rách, cắt vào da thịt…

Chuyện này như đang lấy máu!

Cương khí toàn thân Vương Cực lại bùng nổ…

Ông ta muốn rút Huyền Thiên thương về, muốn thẳng tay lấy mạng Nam Cung Chính!

Nhưng họ cùng là cường giả Siêu Thần Cấp, luận về tốc độ hay sức mạnh đều không kém nhau là bao, sao Vương Cực có thể chiến thắng được?

Thương của Vương Cực còn chưa xẹt qua Nam Cung Chính, sát ý của trọng kiếm Nam Cung Xuyên đã tới rồi!

Cử thiên hạ tạp, một kiếm lấy mạng!

Nam Cung Chính uốn người như rắn, vờn quanh người Vương Cực, chủy thủ lúc nào cũng có thể phóng ra, lấy mạng của Vương Cực!

Quẫn cảnh như thế, Vương Cực sắp phải trả cái giá đắt vì sự xúc động của mình!

Bất kể Vương Cực có muốn bứt ra để đối phó với ai, đều nhất định có thể bị một vị cường giả Siêu Thần Cấp Cảnh Giới tung sát chiêu.

Đây là một cường giả Siêu Thần Cấp, không thể đối phó với hai cường giả cùng cảnh giới một lúc được!

Vương Lương ở bên ngoài thấy tình trạng nguy hiểm của con mình, lòng sinh bi thương, tức giận gầm rú: “Không!”

Đó chính là đứa con ruột có thiên phú nhất của ông ta, ông ta phải tốn biết bao công sức để đưa nó vào trong Siêu Thần Cấp Cảnh Giới trước bốn mươi tuổi.

Bây giờ lại phải ra đi hoa hoa lệ lệ, đúng là chuyện lớn bi thương của Diệt Linh Tông !

Đại trưởng lão Càn Võ Tông nhíu mày: “Vương Cực cứ muốn chết như thế?”

Tam trưởng lão: “Tuy là bọn họ muốn đuổi Càn Võ Tông chúng ta xuống đài, nhưng đó là một nhân vật thiên tài của Cửu Châu, chết như vậy thật đáng tiếc!”

Trương Thiên nhíu mày một chút: “Sao?”

Vụt!

Cái bóng đen bay tới kia đúng là xông đến trước mắt Vương Cực sắp chết.

Vừa khéo người đó té mạnh lên người của Nam Cung Chính.

Không chỉ thế, người đó còn phát mất sát chiêu của Nam Cung Chính, anh ta cùng bay ra với cái bóng đen.

Lúc này Vương Cực chọn giơ thương lên đỡ lấy trọng kiếm của Nam Cung Xuyên, tuy có hơi chậm, nhưng cũng ngăn cản được, không đến mức bị đánh chết.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, ánh lửa bùng lên.

Vương Cực vốn đã đầy vết thương bị trọng kiếm đam tới, cả người cầm Huyền Thiên thương, tay chân mở ra một lần thật to, bị đẩy mạnh đến mức ngã xuống mặt đất, phun thẳng ra một ngụm máu tươi.

Từ thảm trạng bực này của Vương Cực, có thể thấy Nam Cung Xuyên ra tay ngoan độc đến mức nào.

Điều duy nhất đáng mừng chính là tuy trọng thương, nhưng ông ta vẫn chưa chết!

Người đàn ông cầm búa của Diệt Linh Tông nhanh chóng chạy về phía đó, xem xét tình trạng của Vương Cực, không ngừng la lên: “Diệt Linh Tông chúng tôi đầu hàng!”

Vương Cực bị trọng thương, Lương Chính thì đã chết, Diệt Linh Tông bọn họ tuyệt đối không có cơ hội nào để đoạt được cờ lệnh nữa!

Mọi người ngoài sân đấu lập tức hít một hơi, ngay khắc này, họ bùng nổ!

“May quá, cuối cùng vị thiên tài Vương Cực kia cũng không chết!”

“Mạo hiểm quá!”

“Chỉ có thể nói hai người Mộ Ảnh Môn xuống tay cũng ngoan độc quá? Thấy người là gϊếŧ!”

“Nhưng Diệt Linh Tông đầu hàng rồi, Vương Cực không sao cả!”

“Lại là một tin tức nóng hổi nữa, Diệt Linh Tông của Bát Đại Tông Phái thật sự bị knock out…”

“Đợi đã, cái bóng đen ban nãy là gì vậy?”

Lúc này Vương Lương đứng đó, hít sâu một hơi, cảm xúc không còn hoảng loạn nữa, nhấc tay lên lau mồ hôi lạnh.

Gia Cát Khải của Mộ Ảnh Môn nhíu mày lại: “Không gϊếŧ chết được nó? Vì sao?”

Người của Quỷ Dạ Tông cũng không hiểu.

Di Âm Phái, Nguyệt Quan Tông, Lão Tứ Môn còn lại cũng đều nheo mắt.

Đại trưởng lão của Càn Võ Tông có hơi phấn chấn: “Phải chăng?”

Tam trưởng lão: “Có thực lực đánh bay một cường giả Siêu Thần Cấp Cảnh Giới, phải chăng?”

Trương Thiên nhếch miệng mỉm cười: “Hẳn là thu thập tàn cục?”

Mọi người vô cùng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, thì hình ảnh chậm rãi tản đi…

Trên sàn đấu!

Nam Cung Xuyên thu hồi trọng kiếm, nhìn về phía bóng người vừa lao đến, vẻ mặt dữ tợn, nổi giận quát lớn: “Là ai? Phá hư chuyện lớn của Mộ Ảnh Môn ta?”

Theo ánh mắt, hình ảnh từ từ hiện ra!

Chỉ thấy ba người Càn Võ Tông.

Tô Mộc Phong một thân đại bào tông môn, Duệ Lan nhẫn trong tay, tóc mai không ngắn không dài phiêu động phía trước, làm bật luôn khuôn mặt anh tuấn tinh xảo, mày kiến giận nhếch lên, ánh mắt lãnh khốc.

Tô Mộc Phong một mình chắn phía trước, phía sau là Võ Hoàng đang suy yếu được Cung Nhu đỡ giúp.

Một vị cường giả bán Thần Cấp của Quỷ Dạ Tông xông vào, phi thân đánh về phía Tô Mộc Phong, Tô Mộc Phong vẫn đứng tại chỗ, giơ cánh tay lên.

Một cỗ linh lực cường đại xông ra, đánh mạnh vào như mãnh long, sức mạnh này còn lớn hơn cả cương lực!

Bốp!

Cường giả bán Thần Cấp bị trực tiếp đánh bay, không có sức ngoảnh lại.

Một cường giả khách của Quỷ Dạ Tông cũng muốn tới thí thân.

Tô Mộc Phong cũng vừa phất tay ra, mất!

Linh lực đại ma tỏa ra, một vị cường giả của Quỷ Dạ Tông này lại ngã xuống đất!

Lúc này hai tay Tô Mộc Phong chưởng ra, phát lực.

Hai cổ linh lực có sức mạnh giống như hỏa cầu giáng xuống, nện vào người hai vị cường giả của Quỷ Dạ Tông vô cùng chính xác, nổ tung.

Ánh lửa cháy lan ra đồng cỏ, cường giả bán Thần Cấp cũng tự rước lấy họa.

Sức mạnh như thế được đánh ra từ hai tay của Tô Mộc Phong…

Nam Cung Xuyên trừng to mắt, cả người ngây ra giữa không trung.

Ban nãy Nam Cung Chính bị bóng đen đè phải, bóng đen kia chính là Thiên Quỷ, mà lúc này Thiên Quỷ của Diệt Linh Tông đã sớm không còn hơi thở!

Nam Cung Chính cũng bứt ra, quay lại bên cạnh Nam Cung Xuyên, trùng hợp sao cũng thấy được thủ đoạn Tô Mộc Phong thể hiện, cũng cảm thấy kinh ngạc.

Tất cả mọi người bên ngoài sân đấu đều ngẩn cả người, không ít người nhìn thấy thao tác này của Tô Mộc Phong thì không kìm được mà hầu kết lăn lộn!

“Tùy ý trở tay thôi có thể trời khiến rung đất động? Còn có thể đánh bay cường giả bán Thần Cấp?”

“Dù là cương khí ngoại phóng cũng không có lực lượng tinh chuẩn như vậy đi?”

“Cầu lửa từ trên trời giáng xuống, lực lượng này ở cảnh giới gì vậy?”

“Ông trời của tôi ơi, không phải vị đệ tử này của Càn Võ Tông đã đạt đến cường giả Hư Không Chi Cảnh rồi chứ?”

“Chắc chắn là Hư Không Cường Giả, thực lực này tuyệt đối ở trên Siêu Thần Cấp Cảnh Giới, thậm chí còn phải mạnh hơn cả Hư Không đấy!”

“Là trạng thái Hư Không trong truyền thuyết sao?”

“Một tay có thể đánh chết cường giả cách đó mườim, thực lực thế này thật không dám tưởng tượng!”

“Càn Võ Tông lại có một cường giả như vậy, tôi…”

“Thì ra đây mới là thực lực chân chính của đệ tử Đệ Nhất Tông Môn!”

Hàng loạt người của Bát Đại Môn Phái cũng kinh ngạc đứng bật dậy.

Nhưng khí thế, thực lực hiện tại của Tô Mộc Phong, có ai trong bọn họ theo được không?

Không ai dám cam đoan có thể thắng được Tô Mộc Phong.

Cung chủ Sơ Âm của Di Âm phái là người đầu tiên nhíu mày phấn: “Sao người này lại mạnh đến thế?”

Một vị trưởng lão bên cạnh cảm thán: “Cung chủ, trước đó lúc cậu ta cứu đệ tử của chúng ta, cậu ta mới thể hiện đến cảnh giới bán Thần Cấp Cường Giả mà thôi!”

Đám người Quỷ Dạ Tông đau khổ: “Thiên Quỷ đã chết rồi?”

“Hai vị đệ tử khác cũng đều bị gϊếŧ cả?”

“Càn Võ Tông, các người lại còn cất giấu loại đệ tử yêu nghiệt này!”

Cái này chính là “trộm gà không được còn mất nắm gạo!”

Lúc này Gia Cát Khải của Mộ Ảnh Môn cũng nhìn lại đây: “Là cường giả Hư Không Cảnh Giới sao?”

Ông ta siết tay lại, mày nhướng lên, nhưng lại đứng dậy.

Đại trưởng lão của Càn Võ Tông cười to: "Ha ha, Mộc Phong!

Tam trưởng lão: “Bây giờ ai có thể ngăn cản Càn Võ Tông chúng ta nữa?”

Tâm thần Trương Thiên nghiêm túc, bây giờ anh cũng không thể không đứng dậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.