Cuồng Tế Vô Song

Chương 340: Phát hiện năng lực tu luyện




Lúc này, phía ngoài cửa phòng, Liễu Ngữ Yên đang cực kì ưu sầu và sốt ruột, mà Tô Vân Nguyệt lại vô cùng trông như mây trôi nước chảy.

Tô Vân Nguyệt trả lời Liễu Ngữ Yên: "Chị chắc chắn là ghi chép thời gian, để chị xem một chút, anh ấy có đạt tới trình độ bình quân hay không."

Nhấn vào máy bấm giờ, hai má trắng nõn trên gương mặt Tô Vân Nguyệt lại lập tức giương lên nụ cười vô cùng xấu xa.

Liễu Ngữ Yên hoàn toàn đoán không ra dụng ý của Tô Vân Nguyệt: "Tử Thanh bị đánh, sao chị Vân Nguyệt còn cười ra tiếng vậy? Còn ghi chép thời gian gì đó, đây là lúc mạng người quan trọng mà."

Nói xong, Liễu Ngữ Yên còn dậm chân mạnh xuống, dưới áo ngủ trống không cô tức giận cũng làm gấu mứt nhảy lên, đẹp đến làm rung động lòng người...

Này cũng không thể trách Liễu Ngữ Yên, dù sao chuyện cô hiểu và biết vẫn còn quá ít.

Hiện tại, Tô Vân Nguyệt đã thật sự xác định được tình huống bên trong rồi, nếu Trương Thiên chỉ đi đánh người, vậy vì sao Lâm Tử Thanh ở bên trong chỉ có tiếng khóc, sao không có âm thanh cứu mạng chứ?

Vậy đã nói rõ, Lâm Tử Thanh cũng không phải nguy hiểm, mà là do đau đớn...

Có điều, thế nào cũng không ngờ, Trương Thiên lại có thể khủng bố như vậy?

Làm đến mức để Tử Thanh kêu tới mức này?

Tô Vân Nguyệt nghĩ đến, lại bắt đầu tưởng tượng ra cảnh bên trong một chút, đột nhiên nghĩ, hình như mình từng gặp chuyện này trước đây thì phải...

Phản ứng thế này cũng không phải là không thể, vẻ mặt cô trong vô thức lại lập tức chuyển hồng đi!

"Chị Vân Nguyệt, cuối cùng là chị đang nghĩ gì vậy, mặt cũng đỏ thế này?" Liễu Ngữ Yên nhíu mày lo lắng suông, hơi lay người Tô Vân Nguyệt chút.

Lúc này Tô Vân Nguyệt mới phản ứng được, thấp giọng bắt đầu giải thích qua bên tai Liễu Ngữ Yên.

Liễu Ngữ Yên một bên vừa nghe, trên gương mặt xinh đẹp cũng bắt đầu xấu hổ đỏ ửng lên đến cả mang tai, không khỏi che miệng lại, sợ hãi than một câu.

"Không phải nói là anh Trương Thiên sao, sao lại vậy được?"

"Xuỵt!" Tô Vân Nguyệt đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu nhỏ giọng không nên quấy rầy: "Ai còn dám nói anh ấy? Em xem thời gian hiện tại chút đi..."

Tô Vân Nguyệt mở máy bấm giờ trong điện thoại ra nhìn, hiện tại thời gian cũng đã gần tới mười phút rồi!

Dưới tình huống mạnh như vậy, thế mà còn phải đến con số này?

Liễu Ngữ Yên ngoan ngoãn gật đầu, ngượng ngùng nói ra: "A… Này có vẻ còn cao hơn trình độ bình quân mà chị Vân Nguyệt giới thiệu nữa!"

Tô Vân Nguyệt cười trộm gật đầu: "Không thể khinh thường nha, ha ha ha..."

Tô Vân Nguyệt không nóng nảy không xấu hổ nói ra, nhưng Liễu Ngữ Yên lại xấu hổ vô cùng.

Hai người mặc đồ ngủ, trong hành lang tựa vào cửa nghe ngóng, thỉnh thoảng còn thảo luận một chút!

Mắt thấy thời gian đã dần tới ba mươi phút...

Nhưng các cô lại không nghe được ý sắp yên lặng chút nào, đây cũng hơi làm bọn cô kinh ngạc vô cùng, kết quả này, lại không giống với dự đoán của mình lắm!

Liễu Ngữ Yên nhíu mày thấp giọng hỏi: "Chị Vân Nguyệt, cái này hình như hơi không được đúng lắm, dù tiếng khóc của chị Tử Thanh có nhỏ đi một chút, nhưng hình như..."

"Trước đó, em nói tối đa cũng phải hai mươi mấy phút à?"

Tô Vân Nguyệt trừng to mắt lắc đầu: "Lúc đó em cũng chưa rõ ràng tình huống mà!"

Thế nhưng hai người lại không thể đẩy cửa ra quấy rầy, chỉ có thể trừng to hai đôi mắt, dựng thẳng lỗ tai tiếp tục chờ...

Một giờ trôi qua, không ngờ vẫn cứ tiếp tục như vậy!

"Này?" Liễu Ngữ Yên đỏ mặt: "Chị Vân Nguyệt, bọn họ sẽ không mệt sao? Hình như em đứng đây lâu cũng mệt trước rồi!"

Tô Vân Nguyệt có thể nói gì nữa?

Đây mới có một tiếng...

"Chờ một chút đi!"

Rốt cục vào lúc một giờ mười mấy phút, trong hành lang dường như đã không nghe thêm được một âm thanh quái dị nào nữa!

Tô Vân Nguyệt xem xét thời gian, cả bản thân mình cũng không dám tin, lẩm bẩm nhắc tới: "Gần nửa giờ à? Chậc chậc chậc!"

"Đến cùng là người nào!"

Liễu Ngữ Yên lộ ra một ý cười hơi lúng túng với Tô Vân Nguyệt: "Chúng ta trước đó có phải là có hiểu lầm gì với anh Trương Thiên không?"

"Dạo gần đây, thật không bình thường!"

Nhưng Tô Vân Nguyệt lại cười: "Xem ra vẫn là chúng ta lo lắng nhiều rồi!"

Liễu Ngữ Yên che miệng cười gật đầu: "Hẳn là vậy, sau này chúng ta cũng không cần lo lắng thế."

"Chúng ta?" Tô Vân Nguyệt nhướng mày toát ra vẻ gian trá với Liễu Ngữ Yên: " Ngữ Yên, hình như em có hơi sốt ruột thì phải?"

Liễu Ngữ Yên tranh thủ thời gian lắc đầu, cuống quít giải thích: "Chị Vân Nguyệt, em không phải có ý này."

"Cái chị nói, là không cần lo lắng về bệnh của anh Trương Thiên!"

Tô Vân Nguyệt cười ha ha: "Em nói cũng đúng, chẳng lẽ chị nghĩ đến cái gì khác?"

Liễu Ngữ Yên quá đơn giản, nên mới bị Tô Vân Nguyệt trêu đùa xoay quanh như vậy.

"Được, xem ra chuyện kết thúc rồi, chúng ta trở về đi!" Tô Vân Nguyệt vừa lôi kéo Liễu Ngữ Yên vừa nói.

Liễu Ngữ Yên gật đầu.

Chỉ là, lúc các cô vừa đang chuẩn bị rời đi, lại chợt truyền tới một âm thanh nghe như dị dạng, có điều lần này âm thanh đó có vẻ đã nhỏ hơn nhiều.

Này?

Hai người Tô Vân Nguyệt còn có thể nói gì nữa?

Liễu Ngữ Yên kinh ngạc: "Chị Vân Nguyệt, sẽ không phải là… lại hành động rồi?"

"Ah, xem ra không giống với người luyện võ lắm..." Tô Vân Nguyệt mắc cỡ đỏ mặt: "Hay là chúng ta về phòng đi, ở đây em thấy hơi khó chịu..."

"Ừm?"

"Em nói trong lòng bị khó chịu?"

"Ôi!"

Hình như không cẩn thận lỡ nói ra miệng cái gì rồi!

Hai cô gái cười hì hì, trở về phòng các cô nằm nghỉ, thậm chí giờ các cô đứng hành lang cũng thấy mệt nữa.

Hai người họ cho rằng, nhiều lắm cũng chỉ lặp lại thao tác một hai lần, không thể nào không đi ngủ!

Chỉ là không ngờ được, hôm ngày thứ hai, ngay khi các cô muốn gọi bảo bọn Trương Thiên ăn điểm tâm, lại nghe được chút âm thanh rất nhỏ vang lên từ ngoài cửa.

Hai cô gái như đầu gỗ vậy, cứ đứng thất thần tại chỗ mãi...

Cuối cùng, chỉ có thể rời đi trong lời kinh ngạc cảm thán của nhau, không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể tự khen lợi hại từ đáy lòng.

Là chuyện gì, quay đầu tìm Lâm Tử Thanh thì hiểu rõ.

...

Lại nói Trương Thiên bên này.

Trong anh tâm khô lửa, cảm giác trên người Tiên mạch sắp bạo tạc, chỉ có thể là khai thác lần này lửa hạ nhiệt độ phương thức.

Dù sao tất cả biện pháp đều thử, có lẽ này thật có hiệu quả đâu?

So với chuyện đẻ con, cõ lẽ duy trì Tiên mạch lại càng quan trọng hơn.

Trương Thiên như chìm vào mê muội vậy, nằm lên giường, rốt cục cũng bước một bước ra khỏi khe hở kia với bà xã.

Giờ phút này, Trương Thiên thế mà lại cảm nhận được một tia ý lạnh như băng!

Lòng anh vừa cảm nhận cũng vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ toàn bộ chuyện này, đều có quan hệ với chuyện trong phòng à?

Chỉ cần dập lửa, thế mà đã có thể luyện hóa tiên mạch của mình?

Thời gian không cho phép anh cân nhắc nhiều như vậy, thừa dịp lúc này, Trương Thiên cũng tại nhanh chóng vận ành Diệu Long Quyết trong người, tốc độ tu luyện cực nhanh, hơn nữa theo thời gian trôi qua, nhiệt độ Vô Cực Chi Môn và phía trên tiên mạch cũng đã giảm xuống, ngày càng vững vàng hơn.

Trương Thiên kinh ngạc vô cùng!

Ôi trời ơi?

Thiên phú tu luyện của mình đây là sao vậy?

Chẳng lẽ thiên phú tu luyện Vô Cực Chi Môn của mình, lại phải cần phụ nữ à?

Mình và Lâm Tử Thanh thế mà có thể hỗ trợ lẫn nhau, còn đạt được hiệu quả cho việc tu luyện tốt đến vậy?

Cái khác không dám nói, tốc độ tu luyện ngay lúc này, so với ăn Tiên Đan tu luyện còn nhanh hơn nhiều, thế mà Trương Thiên đã bắt đầu chạm đến được cảnh giới Kim Đan kỳ Sơ Kỳ, sợ là, không lâu nữa sẽ đột phá được rồi!

Nếu là thật, có thể dựa vào việc này đột phá không?

Vậy chẳng phải sau này việc tu luyện của mình đã là nghịch thiên rồi?

Chỉ cần mình thật lợi hại, nếu tính theo một ngày đi tu luyện bảy tám lần, vậy một tuần lễ sẽ tu luyện được hơn năm mươi lần, một tháng chính là hơn hai trăm lần rồi...

Hơn nữa với tốc độ tu luyện này, dù nói càng về sau sẽ càng khó, nhưng nếu một ngày mình cứ chăm chỉ một ít, đến mức tu luyện được hai mươi lần!

Vậy khoảng cách đến ngày phi thăng, chẳng phải đã đáng để đợi rồi không?

Nhưng tốc độ này, mình có thể chịu được, còn Lâm Tử Thanh có thể chịu nổi đau khổ này sao?

Nhất là, này tựa như chính là liên tục chịu đựng!

Dù hơi hao phí phụ nữ, nhưng nếu thêm mấy người nữa thì sao? Tô Vân Nguyệt, Liễu Ngữ Yên?

"Mẹ nó, mình đang nghĩ cái gì đấy?" Trương Thiên đột nhiên tự giễu một cái, tạm thời vứt bỏ tạp niệm, nhanh chóng vùi đầu vào việc tu luyện!

Tiên mạch đan điền của Trương Thiên theo thời gian trôi qua, nhiệt độ đã hạ xuống biến mạnh mẽ, Vô Cực Chi Môn cũng đã bắt đầu run run, tựa như đã sắp đột phá rồi vậy.

Sau khi tu luyện hơn một giờ, ngay khi Lâm Tử Thanh vừa nhắm mắt lại, Trương Thiên đã được đột phá lần thứ nhất!

Từ Trúc Cơ kỳ nhảy lên, bước vào Kim Đan kỳ sơ cấp!

Vùng đan điền cũng hiện lên mấy tia sáng vàng, ánh sáng bên trên Vô Cực Chi Môn và Tiên mạch cũng đã đổi mới hoàn toàn.

Ầm!

Trương Thiên đã vững vàng tiến vào Kim Đan kỳ cảnh giới...

Vào lúc này, việc tu luyện của Trương Thiên cũng ngừng lại.

Lúc này Lâm Tử Thanh bên cạnh Trương Thiên mới chậm rãi mở mắt, ánh mắt nhìn lên người Trương Thiên, không biết đến cùng là xảy ra vừa chuyện gì, vẻ mặt phức tạp vô cùng...

Dù Lâm Tử Thanh vừa đay đến nói không nên lời, nhưng cô vẫn thấy rất vui mừng, không phải ít nhất, đây cũng là để chữa khỏi bệnh cho Trương Thiên sao?

Trương Thiên không tiếp tục lấy thời gian đi tìm hiểu thực lực của Kim Đan kỳ nữa, mà quay người đứng dậy, lo lắng hỏi Lâm Tử Thanh bên cạnh.

Anh cúi đầu ôm Lâm Tử Thanh hỏi: "Vợ, em thế nào rồi?"

Vẻ mặt Lâm Tử Thanh đỏ ửng, nhưng ít nhất cũng không quá tái nhợt, sức lực vẫn còn được.

Cô có hơi ngượng ngùng, nhếch môi đỏ lắc đầu nói: "Em không sao, Trương Thiên, sao em cảm giác khí lực của mình cũng lớn lại như biến rồi?"

Còn tốt, đêm nay Lâm Tử Thanh vừa ăn không ít thịt Yêu Thú hầm, cũng đã mang lại rất nhiều chỗ tốt cho thân thể cô, cũng cung cấp đủ năng lượng rồi.

Khóe miệng Trương Thiên khẽ nhếch: "À, bộ dạng này sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.