Cuồng Tế Vô Song

Chương 337: Chap-354




Cuồng Tế Vô Song - Chương 355: Nợ tình cảm?​

Vũ Cửu Đao tự nhận bản thân và Trịnh trưởng lão có chút giao tình, cũng không ngại nói thẳng, ông ta đến gần rồi cau mày, nói: “Lão Trịnh, trận đấu tranh cướp Hào Long Lệnh lần này, Thất Đại Tông đều muốn cướp được trước, các người có phải cũng có mục đích riêng không, Nguyệt Quang tông các người cũng tham dự vào sao?”

Trịnh trưởng lão cười, trả lời: “Không có chuyện đó đâu, có lẽ tất cả mọi người đều chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được người nắm giữ Hào Long Lệnh mới mà thôi. Ông cũng biết thứ đó có khả năng thu hút không ít người mới và đệ tử có tiềm năng tham gia mà!”

Vũ Cửu Đao hỏi tiếp: “Lão Trịnh, tông môn hai chúng ta có giao tình không tệ, nếu có việc gì ông cứ nói thẳng với Càn Võ tông chúng tôi!”

Trịnh trưởng lão lắc đầu: “Vũ trưởng lão à, thật sự không có chuyện gì cả!”

Đại trưởng lão thấy thế cũng không hỏi đến nữa: “Được thôi, vậy Nguyệt Quang tông các người lần này tham gia dự định giành thứ tự bao nhiêu? Có cơ hội tranh đoạt Hào Long Lệnh không?”

Trịnh trưởng lão mỉm cười: “Nguyệt Quang tông chúng tôi chỉ sợ chắc không có cơ hội rồi, mục tiêu lần này chỉ là giữ vững vị trí trong Bát Đại Tông đã không tệ rồi!”

“Dù sao Nguyệt Quang tông chúng tôi xếp hạn trong Bát Đại Tông nằm ở nửa sau, không phải là một trong các tông phái đối địch với các người!”

“Hm…” Vũ Cửu Đao trầm mặc.

Nguyệt Quang tông này có biểu hiện không mấy hứng thú với vị trí đầu tiên, hình như đã sớm biết trước kết quả!

Trương Thiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Trịnh trưởng lão, chỉ từ câu trả lời này liền có cảm giác Nguyệt Quang tông có nhúng tay vào, hoặc là biết nội tình gì đó!

Khi quay trở về, Trương Thiên nhắc nhở: “Nguyệt Quang tông chắc hẳn có biết gì đó, vừa rồi Trịnh trưởng lão kia trả lời quá khách quan, mà câu trả lời dường như đã được chuẩn bị sẵn từ trước!”

Tam trưởng lão gật đầu: “Trương Thiên nói thế, tôi cảm thấy cũng có lý.”

Đại trưởng lão hoài nghi: “Nhưng Trịnh trưởng lão không hé miệng điều gì, cũng không còn cách nào nữa!”

“Lúc trận đấu bắt đầu, các người cần phải cẩn trọng nhiều hơn…”

Ba người Tô Mộc Phong đồng loạt trả lời: “Vâng, chúng tôi đã sớm chuẩn bị trước, không nề hà!”

Sau đó Vũ Cửu Đao và mấy người Trương Thiên đi đến chỗ ghế bành của Càn Võ tông.

Bát Đại Tông, lúc này đã có sáu tông môn nhập tọa!

Nếu như dựa theo thực lực, tông môn đứng đầu Càn Võ tông, tông môn thứ hai là Diệt Linh tông, tông môn thứ ba là Mộ Ảnh môn, tông môn thứ tư là Quỷ Dạ tông, tông môn thứ sáu là Nguyệt Quang tông, tông môn cuối cùng là Nguyên Dương tông.

Còn lại tông môn thứ năm Di Âm tông và tông môn thứ bảy Lão Tứ môn vẫn chưa đến.

Mà tông môn có Tông chủ tham dự chỉ là Diệt Linh tông Vương Lương và Môn chủ Mộ Ảnh môn, các tông môn còn lại đều không có người đứng đầu đến.

Đột nhiên một loạt nữ nhân từ trên trời giáng xuống, quần áo mặc trên người tựa như sa y của tiên nữ, nhan sắc mỗi người mỗi kiểu, trong đó có một cô gái mặc áo quần lụa trắng dẫn đầu có giá trị nhan sắc nổi bật nhất.

Cô gái đó còn dùng lụa trắng che lại khuôn mặt.

Mặc dù không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt trong trẻo và mái tóc được chải chuốc tỉ mỉ, và cả khí chất toát lên cũng có thể khẳng định đây là một đại mỹ nữ.

Nhìn thấy một nhóm tiên nữ xuất hiện, đệ tử của các tông môn nhỏ khác đều xôn xao thảo luận.

“Mau nhìn đi kìa, các tiên nữ của phái Di Âm đến rồi!”

“Chậc chậc, nghe đồn phái Di Âm phần lớn là các mỹ nữ, mỗi người đều là cực phẩm, xem ra đây là thật!”

“Haizzz, đáng tiếc đầu óc mấy cô gái này đều có vấn đề…”

“Nếu có một cô làm vợ tôi thì thật tốt!”

“Cậu là người mới đến à? Có ai không biết phụ nữ của Di Âm tông không động vào nam sắc? Thậm chí cả mạng che mặt cũng không được gỡ xuống…”

“Hả? Lời mấy người nói đều là thật hết à? Xưa nay không đụng nam sắc, vậy các cô ấy đều là 皱?”

“Quào, hình như tôi phát hiện ra chuyện tốt gì rồi này!”

“Ha ha, tôi thì lại có một ý nghĩ lớn gan…”

“Hai ba câu vừa nói, mấy người cẩn thận, nếu để mấy cô Di Âm tông nghe được thì chỉ sợ mấy người gặp phải tai ương đấy!”

“…”

Tất cả mấy người Càn Võ tông đều ngẩng đầu lên.

Đại trưởng lão cảm khái: “Người của Di Âm tông cũng đến à.”

Tam trưởng lão: “Đám phụ nữ này, chỉ sợ chính là những người phụ nữ đáng hận nhất trên thế giới nhỉ?”

Tô Mộc Phong ngạc nhiên, nói: “Ấy, hình như mấy cô ấy bay về phía chúng ta kìa…”

Võ Hoàng nhíu mày: “Mấy cô nàng này tính làm gì vậy?”

Ánh mắt Đại trưởng lão và Tam trưởng lão trở nên quái dị, khóe miệng mang theo ý cười, đồng thời nhìn về phía Trương Thiên: “Hì hì, chỉ sợ bọn họ đến tìm cậu nhỉ?”

Cung Nhu hình như lĩnh ngộ được điều gì đó, ngẩng đầu, nói: “À, tôi hiểu rồi!”

Võ Hoàng cũng cười: “Ha ha, tôi hình như cũng hiểu rồi!”

Tô Mộc Phong vẻ mặt ngơ ngác: “Lão đại, là sao vậy? Tại sao mọi người đều biết là tới tìm anh vậy, chẳng lẽ anh có thù oán gì với bọn họ?”

Sắc mặt Trương Thiên hơi khó xử, ho khan vài tiếng: “Mấy người đừng nói gì nữa hết, làm bộ không biết tôi đi…”

“Mấy người phụ nữ này khó chơi lắm!”

“Hở?” Tô Mộc Phong kinh ngạc.

Những người khác đều cười trộm, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.

Vù!

Bát tám cô gái của phái Di Âm đứng trước mặt đám người Càn Võ tông, mùi hương nức mũi bay đến.

Đại trưởng lão và Tam trưởng lão lập tức chào hỏi cô gái trẻ tuổi dẫn đầu: “Chào Cung chủ Sơ Âm!”

Những người khác của Càn Võ tông cũng chào hỏi: “Bái kiến Cung chủ Sơ Âm!”

Đến cả Trương Thiên cũng lẫn trong đám người, thật sự không muốn biểu hiện gì nổi bật.

Tô Mộc Phong nghi hoặc, thầm nghĩ: [Cô gái này còn trẻ như vậy mà đã là Cung chủ phái Di Âm rồi à?]

Người được xưng là Cung chủ Sơ Âm khẽ cau mày, ánh mắt giống như chất chứa sự tức giận, còn giá trị nhan sắc thì đã bị lớp màng che màu trắng che đi.

Cô ta quan sát tất cả mọi người Càn Võ tông, sau đó ánh mắt chuyển về phía Đại trưởng lão, chất vấn: “Vũ trưởng lão, lần này anh ta không tới sao?”

Đại trưởng lão vờ như không biết gì, cười tủm tỉm hỏi: “Cung chủ Sơ Âm, cô muốn tìm ai vậy?”

Cung chủ Sơ Âm không trả lời, nhưng một người phụ nữ đã có tuổi ở bên cạnh cô ta lại tức giận, nói: “Võ Cửu Đao, ông đừng có giả ngu, biết rõ Cung chủ chúng tôi muốn tìm chính là tên khốn lần trước các người phái đến tham gia tranh Hào Long Lệnh!”

Tam trưởng lão cười, chậm rãi nói móc: “À, Cung chủ Sơ Âm muốn tìm Trương Thiên có đúng không?”

Rõ ràng là đang tố khổ, công báo tư thù!

Trương Thiên: “…”

Tô Mộc Phong nhìn về phía Trương Thiên, ánh mắt tràn ngập ba chữ: [Tên khốn kiếp?]

Chuyện này thú vị à nha!

Người phụ nữ đã có tuổi được Di Âm cử đến liên tục nói: “Đúng, là gã ta, chính là gã ta!”

Đại trưởng lão lắc đầu, nói: “Ra là Cung chủ Sơ Âm tìm Trương Thiên, nhưng đáng tiếc là lần này cậu ấy không đến tham gia…”

Cung chủ Sơ Âm nghe vậy, chân mày cau lại, lạnh lùng nói: “Vũ trưởng lão, Càn Võ tông các người tốt nhất đừng có bao che cho anh ta, chuyện riêng giữa tôi và anh ta…”

“Tôi hy vọng anh ta có thể đem đầu của mình đến bồi tội với tôi!”

Mẹ ơi, vừa mở miệng là đòi người ta mang đầu đến đền tội!

Thù hằn này to cỡ nào vậy?

Mấy người Đại trưởng lão lần lượt nuốt một ngụm nước bọt, điều chỉnh tâm tình!

Trương Thiên: “…”

Đại trưởng lão cười khổ: “Trương Thiên là đệ tử xuất sắc nhất của Càn Võ tông chúng tôi, làm sao có thể để cậu ấy chặt đầu đền tội cho ngài được?”

“Ân oán năm ấy cũng không phải không thể nào giải quyết được, tôi nghe nói phái Di Âm các người còn có cách có thể hòa giải được hận thù giữa hai người mà nhỉ? Sao Cung chủ Sơ Âm không thử?”

Tam trưởng lão phụ họa: “Vũ lão đầu, ý ông nói chính là trở thành vợ chồng ấy hả?”

“Làm càn, cái đám chó Càn Võ tông mấy người dám vu khống Cung chủ Sơ Âm bọn ta à?” Người phụ nữ đã có tuổi kia tức giận, đồng thời tỏa ra sát khí.

Còn mấy nữ đệ tử khác cũng đồng loạt thủ thế!

Ánh mắt Cung chủ Sơ Âm bắt đầu xuất hiện sự tức giận, nhưng thâm là Chủ của một tông phái, cô ta không nói gì nhiều mà chỉ nhấn mạnh: “Càn Võ tông các người cũng đừng không xem ai ra gì, mơ tưởng trào phúng phái Di Âm bọn ta…”

“Tôi chỉ cho Càn Võ tông các người lại một chút thời gian nữa, tốt nhất tự tay bắt anh ta giao cho tôi, nếu không phái Di Âm chúng tôi sẽ vĩnh viễn xem Càn Võ tông các người là kẻ thù!”

“Chúng ta đi!”

Đại trưởng lão hình như cũng không nghe những lời này vào tai, còn lớn tiếng nói: “Cung chủ Sơ Âm, lần này hẳn là cô sẽ không đích thân tham gia tranh đoạt Hào Long Lệnh nhỉ?”

Người của phái Di Âm không trả lời, một đoàn người quay về ghế bành của tông phái mình ngồi xuống.

Còn đám người Càn Võ tông thì cười trộm.

Chỉ có Trương Thiên thì vẫn luôn xấu hổ!

Tô Mộc Phong đợi sau khi các cô ấy đi rồi mới tò mò hỏi: “Lão đại, rốt cuộc anh có quan hệ gì với Cung chủ Sơ Âm thế?”

“Còn muốn đem đầu đến đền tội, nếu không phải trở thành vợ chồng?”

“Nợ tình cảm?”

Trương Thiên thở dài một hơi: “Nói ra rất dài dòng…”

“Cút! Cuộc thi đấu sắp bắt đầu rồi, cậu còn rảnh quan tâm mấy chuyện nhảm nhí này à!”

Tô Mộc Phong quay đầu: “Cung Nhu sư muội, em nói tí thôi…”

“Bốp!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.