Cuồng Tế Vô Song

Chương 331: Mùi Thịt!




Sau khi tất cả mọi người đã có mặt mới bắt đầu di chuyển từ sảnh trước ra vườn hoa đằng sau.

Vườn hoa lớn chừng hai sân bóng rổ, trừ chỗ bể bơi ra thì chỗ đi lại rất rộng rãi.

Mọi người tốp năm tốp ba, nói những chuyện mình thấy hứng thú với nhau.

Bố mẹ chồng và Lý Cường, người lớn hai nhà Lâm Nhật Thăng, cộng thêm bác sĩ Tôn đang thảo luận nghiên cứu về các vấn đề sức khỏe trong cơ thể.

Lâm Tiểu Nhã và Lâm Tử Sơ cũng dẫn Tưởng Nghiên theo đến chơi!

Châu Vũ thì chắc chắn đang nói chuyện yêu đương với người phụ nữ của mình là Tôn Tố Tố rồi.

Tiểu Lục và Trương Kim Cát thì đang ở bên trong giúp làm món thịt hầm!

Lâm Tử Thanh, Tô Vân Nguyệt và Liễu Ngữ Yên thì đi chung với nhau, không biết các cô đang nói về cái gì, thỉnh thoảng còn che miệng cười trộm…

Sau khi Trương Thiên lên tiếng chào các cô thì lập tức đi tới bên cạnh bọn Bạch Tiểu Mộc và A Hổ.

Bạch Tiểu Mộc kích động hỏi: “Anh Thiên, chị dâu với chị dâu Vân Nguyệt chắc chắn em không sẽ không đi đoạt với anh, nhưng không biết cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ấy là ai?”

Liễu Ngữ Yên có vẻ ngoài hơn người, đương nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của nhiều người khác.

Trương Thiên nhìn qua phía Liễu Ngữ Yên, phải nói thế nào đây?

Anh quyết định không trả lời lại!

Nhưng Triệu Chí Hổ lại cười trộm nói: “Cậu chủ Bạch, thế giới của người trưởng thành cậu không hiểu đâu, hội ba người đẹp của mấy cô ấy, hai người đã là nhà họ Thiên, cậu thấy người còn lại sẽ không liên quan gì đến nhà họ Thiên sao?”

Hả?

Bạch Tiểu Mộc bỗng hiểu ra: “Anh Thiên, bên kia có đồ ăn, em qua tìm thức ăn trước.

Cậu ta tranh thủ thời gian hấp tấp chạy ra.

Triệu Chí Hổ cũng vui vẻ đuổi theo, còn đi bên cạnh cười nhạo.

Sau khi bọn Bạch Tiểu Mộc rời đi, ba người Liễu Cao Viên và Tưởng Minh Đức lại tới.

Đầu tiên, bọn họ thổi phồng chuyện Trương Thiên thành lập Thiên Diệu ở thành phố Thiên Hải lên một chút…

Trách Trương Thiên không dẫn bọn họ theo!

Trương Thiên mỉa mai cười: “Các người cứ ngoan ngoãn làm xí nghiệp ở Khánh Giang cho tốt rồi nói sau, hôm nay ngay cả một Bảo Lợi Chu Xã mấy người còn sợ thì làm được gì nữa?”

Ba người Tưởng Minh Đức: “…”

Liễu Cao Viên: “…”

Ngay sau đó, bọn họ mỗi người lập tức tuôn ra số định mức mình làm ở Khánh Giang, thực sự đã trở thành Tứ Đại Thiên Vương của tỉnh Khánh Giang!

Bành Hoa chen vào nói: “Nói nhiều như vậy, Thiên Ca cậu nói đêm nay sẽ mời chúng tôi ăn thịt rồng, vậy giờ thịt rồng đâu? Sao cả cái bóng tôi cũng không nhìn thấy?”

Tô Phong: “Đúng thế, nghe cậu nói thơm như vậy, đêm nay tôi còn mang cái bụng rỗng đến đó.

Tưởng Minh Đức: “Các ông tin là thật à? Chỉ sợ Thiên Ca đang lừa chúng ta thôi!”

Liễu Cao Viên: “Mời ăn thịt rồng?”

Trương Thiên nhún vai: “Thôi đi, mấy người còn chưa tin hả?”

“Gọi là thịt rồng cũng hơi quá, nhưng thứ cảm giác và mỹ vị kia, nhất định không hề thua kém thịt rồng, tôi dám cam đoan các người ăn xong sẽ khen không dứt miệng, thậm chí tinh thần và thể lực cũng trở nên dồi dào!”

“Sau đó muốn sống muốn chết, lưu luyến quên về, ăn đến nghiện…”

Phụt!

Tưởng Minh Đức nhíu mày cười khổ: “Thiên Ca, cậu đây có phải đang khoác lác đến mức không hợp thói thường không?”

Tô Phong che mắt nói: “Thiên Ca, cậu nghĩ chúng tôi là con nít ba tuổi à? Đã có tuổi rồi, còn đồ ăn ngon nào chưa từng thử đâu…”

Bành Hoa xấu hổ: “Còn cả muốn sống muốn chết, ăn đến nghiện, cậu nói như vậy, nghe như dùng hàng cấm ấy?”

Mọi người nhìn về phía Liễu Cao Viên, ông ta cũng nói theo: “Không còn đồ ăn gì có thể làm ông già này nghiện được?”

Tất cả mọi người ai cũng không tin!

“Ồ?” Trương Thiên không nghĩ tới bọn họ lại khẳng định như vậy.

Chỉ là anh vẫn vô cùng tin tưởng vào thịt của Yêu Thú, lại mỉm cười: “Vậy đợi lát nữa chia cho ông ít lại chút, đừng thèm nhỏ dãi đòi thêm là được.

Tưởng Minh Đức méo miệng: “Xem thường ai đây? Thiên Ca, cậu cảm thấy tôi sẽ là loại người như vậy sao?”

Tô Phong: “Giờ bảo tôi ăn thêm chút thịt cũng muốn nôn rồi, nhất định sẽ không xin cậu thêm!”

Bành Hoa: “Bụng tôi cũng lớn thế này rồi, ăn ít lại cũng tốt cho mình hơn!”

Liễu Cao Viên: “Ông già này ăn đủ lượng thịt vừa phải cũng sẽ dừng!”

Trương Thiên híp mắt lại, ban dầu anh đã chuẩn bị cho bọn họ mỗi người một ký rưỡi thịt rồi, nhất định có thể ăn no…

Bây giờ nhìn bọn họ ghét bỏ như thế, vậy cũng không ép bốn người bọn họ nữa.

Trương Thiên lắc đầu cười nói: “Vậy được, nếu các người đã kháng cự như thế, tôi sẽ định ra quy tắc cho mọi người!”

“Thịt rồng này, tôi sẽ cho mỗi người nửa cân thịt thưởng thức thử hương vị, nếu ăn xong còn muốn thêm, mấy ông phải dùng tiền mà mua, thêm hai trăm năm mươi gram thì ba mươi tỷ, thế nào?”

Bành Hoa: “Ha ha ha.

.

.

Ăn nửa cân xong còn muốn mua thêm?”

Tưởng Minh Đức: “Chắc nửa cân ăn đã không vô rồi!”

Tô Phong: “Đừng nói nửa cân, giờ chỉ mấy lạng thịt tôi cũng phải bóp mũi mà nuốt vào.

Liễu Cao Nguyên: “Nửa cân đúng là có hơi nhiều!”

Trương Thiên: “…”

Hắn nhếch miệng cười: “Cứ xem đi, tôi dám đánh cược, đợi lát nữa chắc chắn có người khóc lóc muốn xin tôi cho thêm thịt.

Đây là tự tin về món ngon nơi tiên giới kia!

“Thiên Ca, người khác có xin cậu hay không tôi không biết, nhưng Tưởng Minh Đức tôi đây nhất định sẽ không xin cậu dù chỉ một chút.

“Tô Phong tôi cũng dám đảm bảo.

“Thiên Ca, lão Bành tôi mà cầu cậu thì sẽ là chó con!”

“Khụ khụ, gần nửa đời tôi đây còn chưa từng cầu xin ai!”

Trương Thiên cười một tiếng: “Ha ha ha, tôi không muốn làm khó mọi người, điều kiện vẫn vậy, các ông chủ nhớ phải chuẩn bị tiền kỹ càng cho sớm một chút!”

Nói xong, Trương Thiên bước ra ngoài.

Mấy người Tưởng Minh Đức vẫn đang quyết định, cười nhạo với nhau: “Đầu óc Thiên Ca có phải có vấn đề không!”

“…”

Trương Thiên vừa tách khỏi bọn họ, lại trùng hợp đụng phải một người làm đang bưng một bàn đồ ăn.

Trong mâm gồm tầm mười lá rau xà lách, trên mỗi một chiếc lá đều có một chuỗi hạt tròn màu đen sáng óng ánh, nhờ lá rau xanh tôn lên, món ăn nhìn vào càng rất cao cấp.

Đây chính là trứng cá tầm tươi mới mà Trương Thiên mang từ Tây Âu về.

Vì khi trứng cá đụng vào mấy thứ khác sẽ bị biến chất, nếu muốn duy trì vẹn hương vị ban đầu, tốt nhất là dùng lá cây thế này để đựng.

Tất cả nhân viên nhà bếp cũng dựa theo lời dặn của Trương Thiên mà làm, dùng rau quả làm đồ đựng, rất xứng.

Trương Thiên nếm thử một miếng, hương vị trứng cá vẫn tươi ngon vô cùng…

Trương Thiên để người làm theo sau mình, sau đó đi đến trước mặt Lâm Tử Thanh, Tô Vân Nguyệt và liễu Ngữ Yên.

Ba cô gái vừa thấy Trương Thiên đến, cùng nhau ngậm miệng lại, trừng to đôi mắt.

Hả?

Trương Thiên cũng chẳng quá để ý, rồi chỉ vào trứng cá nói qua với Liễu Ngữ Yên: “Ngữ Yên, trước đó lúc ở nhà họ Lăng tôi còn thiếu cô món ngon là trứng cá, nên giờ mới mang đồ đến, cô có thể nếm thử.

Liễu Ngữ Yên không ngờ nguyên nhân Trương Thiên tới là để tìm mình, hơn nữa, anh còn nhớ lời hứa mang trứng cá với mình?

Trong lúc vô ý, mặt cô lại nhanh chóng đỏ lên!

Lâm Tử Thanh và Tô Vân Nguyệt đương nhiên cũng không ghen tuông, ở trong lòng các cô, Trương Thiên là được…

“Không ngờ anh Trương còn nhớ rõ!” Liễu Ngữ Yên nói: “Trứng cá này là lấy ra từ cá sống sao?”

“Ừm, là cá tầm Tây Âu tươi, chắc chắn cực kì ngon!” Trương Thiên giải thích.

Từ nhỏ Liễu Ngữ Yên đã thích ăn trứng cá, cô cầm rau lên, một tay khác lại nâng một bên, ưu nhã ăn hết trứng cá phía trên.

Hương vị món ăn rất mới mẻ, nước trên trứng cá cũng hơi ngọt, trứng cá thì ngọt dịu, cảm giác như mỗi một viên đều có thể nở rộ trong miệng.

Liễu Ngữ Yên nhấp môi khen ngợi: “Thật là ngon!”

“Đồ ăn ngon quá, em còn chưa từng thử trứng cá thế này đâu…”

Vẻ xúc động trên mặt cô có hơi quá, rất khó bình thường trở lại, còn rủ Lâm Tử Thanh và Tô Vân Nguyệt nếm thử.

Hương vị đương nhiên không còn lời nào diễn tả được, người kén chọn như Trương Thiên, anh nói thứ nào đỉnh cấp vậy nhất định sẽ rất đỉnh cấp.

Ngay khi mấy người vẫn còn trong dư vị tươi ngon của trứng cá, từ bên khác, lại chợt truyền đến hương thơm nồng thoảng theo gió.

Mấy người Tưởng Minh Đức bắt đầu hít vào, cùng nhau lần theo mùi thịt nồng đậm kia mà ngửi….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.