Cuồng Tế Vô Song

Chương 330: Thân Càng Thêm Thân




Tạch tạch tạch!

Tiếng trực thăng gầm rú vang lên tại hiện trường.

Mọi người nhìn lên thì thấy một chiếc trực thăng đang chậm rãi dừng lại trên đường lớn phía trước, gió lớn thổi qua bốn phía.

Mọi người hơi sững sờ, người có thể sở hữu trực thăng riêng không thể là người bình thường.

“Đó là ai?” Liễu Cao Viên tự hỏi.

Tưởng Minh Đức: “Tôi chưa từng nhìn thấy chiếc trực thăng này ở Khánh Giang.

Chắt không phải người Khánh Giang!”

Tô Phong: “Chẳng lẽ là đến tìm anh Thiên?”

Bành Hoa: “Là khách anh Thiên mời tới sao?”

Họ nhìn về phía Trương Thiên!

Chu Đại Phúc rút lại nụ cười đắc ý vừa rồi, sắc mặt trầm xuống, lẩm bẩm nói: “Cho dù là người của cậu thì thế nào, có trực thăng riêng thì sao, nếu tập đoàn Ái Thiên của cậu quyết tâm có được Bảo Lợi Chu Xã của chúng tôi, tôi nhất định sẽ quậy nát tỉnh Khánh Giang này.

Cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.”

Ông ta cũng không có chút sợ hãi nào cả.

Trương Thiên tạm thời cũng không rõ người đến là ai, nhưng nghĩ đến người còn chưa đến, lại hoành tráng như vậy, xem ra cũng chỉ có thể là bọn Châu Vũ!

Trực thăng ngừng lại!

Ba người nhảy từ trên xuống giữa sự chú ý của mọi người.

Ba người đàn ông mặc âu phục, mang giày da sáng bóng và đeo kính râm, bước đi sinh gió ngạo nghễ.

Nhất là người vênh váo tự đắc dẫn đầu kia, một người có thể chiếm lấy cảm giác tồn tại nổi bật!

Lúc này anh ta chính là chàng trai đẹp trai nhất, Châu Vũ!

Trương Thiên mắt trợn trắng mà liếc một cái, khoé miệng nhếch lên, giả vờ ho khan vài tiếng…

Cả ba lập tức thu liễm lại, trở thành những quý ông nhã nhặn, phong thái ngời ngời!

Điều này?

Ánh mắt của mọi người đều hơi sững sờ.

Châu Vũ tháo kính ra đầu tiên, sau đó Bạch Tiểu Mộc và Triệu Chí Hổ cũng đồng thời tháo xuống.

Họ mỉm cười, gật đầu chào mọi người, cuối cùng hạ mình xuống trước mặt Trương Thiên.

Châu Vũ lớn tiếng: “Anh Thiên!”

Bạch Tiểu Mộc: “Anh Thiên!”

Triệu Chí Hổ dưới trướng Châu Vũ cung kính tôn xưng Trương Thiên: “Ngài Thiên!”

Trương Thiên cười gật đầu.

Hiện trường một mảnh im lặng, không chớp mắt cũng không nói gì.

Ngoại trừ Lâm Tử Thanh, Lâm Tiểu Nhã và Ngưu Bài đã gặp qua ba người và biết về sự tồn tại của Thiên Diệu, thì những người khác hoàn toàn không biết gì.

Ba người Tưởng Minh Đức chỉ gặp qua Châu Vũ, hai người còn lại không quen biết.

“Vị trẻ tuổi này là?”

“Chàng trai mạnh mẽ bên cạnh là?”

Vẻ mặt Liễu Cao Viên tràng đầy nghi ngờ, anh biết Bạch Tiểu Mộc là con trai người giàu nhất thành phố Thiên Hải, Triệu Chí Hổ người bên cạnh cậu ta anh đã gặp qua vài lần.

Chỉ là trước đó Triệu Chí Hổ xuất hiện với tư cách Cậu hai của Đông Khôi Xã… Gần đây Đông Khôi Xã đã sụp đổ.

Nghe nói có một người gọi là ngài Thiên đã thành lập Thiên Diệu ở thành phố Thiên Hải và tiếp quản tất cả công việc kinh doanh của Đông Khôi xã! Triệu Chí Hổ luôn gọi Trương Thiên là ngài Thiên , nhưng lại không nói rõ người bí ẩn đó là…

Liễu Cao Viên kinh ngạc nhìn về phía Trương Thiên nói: “Ngài Thiên của tập đoàn Thiên Diệu thành phố Thiên Hải?”

Thật đáng kính trọng!

Mặc dù ba người Tưởng Minh Đức không biết Triệu Chí Hổ là ai, nhưng cái tên ngài Thiên của tập đoàn Thiên Diệu gần đây rất nổi tiếng.

Sau khi Liễu Cao Viên nói ra câu nói đó, cả ba dường như đã nghĩ ra được điều gì.

Biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt của ông ta lúc này so với việc tìm ra được một châu lục mới cũng không khác gì cho lắm…

“Ngài Thiên?” Tưởng Minh Đức nói: “Anh Thiên thân phận này, còn thành lập tập đoàn Thiên Diệu ở thành phố Thiên Hải sao?”

Tô Phong: “Ồ, tại sao tôi lại không nghĩ đến chuyện này, lẽ ra tôi phải nghĩ đến từ lâu rồi.”

Bành Hoa: “Chẳng trách tập đoàn Ái Thiên và tập đoàn Thiên Diệu đồng thời được thăng chức miễn kiểm tra.

Hoá ra là do Anh Thiên…”

“Khiếp!”

Lúc này Trương Thiên mới lộ ra nụ cười nhạt!

“Ngài…Ngài Thiên?” Lúc này, Chu Đại Phúc ở bên cạnh nhìn Trương Thiên với ánh mắt vô hồn, chân run rẩy, toàn thân nổi da gà, không ngừng lặp lại: “Anh là ngài… Thiên?”

“Sao có thể chứ, ngài Thiên không phải người ở thành phố Thiên Hải sao?”

“Tại sao lại xuất hiện ở Khánh Giang, còn ở ngay bên cạnh mình…”

Chu Đại Phúc sợ hãi, ông ta thật sự sợ hãi!

Nếu chỉ nghe lời nói đơn phương của những người Liễu Cao Viên, Chu Đại Phúc sẽ không tin.

Nhưng khi nhìn thấy hai người Châu Vũ và Triệu Chí Hổ ở bên trong, thì ông ta đã xác nhận thân phận của Trương Thiên.

Bởi vì Chu Đại Phúc mới đụng mặt Châu Vũ và Triệu Chí Hổ ngày hôm trước.

Nguyên nhân là do người chỉ huy thứ hai của ông ta gặp rắc rối ở chỗ của Triệu Chí Hổ ở thành phố Thiên Hải, ông ta đích thân đến thành phố Thiên Hải để bù đắp cho tập đoàn Thiên Diệu.

Chỉ là không ngờ hai ngày sau lại gặp mặt, còn là ở trước cửa nhà của Trương Thiên!

Phằng!

Lần này, Chu Đại Phúc thật sự bị dọa đến yếu ớt, trực tiếp quỳ trên mặt đất thậm chí không dám nhúc nhích, vẻ mặt đầy hoảng sợ: “Anh Hổ, anh Chu…”

Châu Vũ nhìn thấy có người đột nhiên quỳ xuống gọi tên mình, anh ta cau mày bước lại gần nhìn kỹ một chút nói: “Haha, tôi tưởng là ai, hoá ra là Tiểu Chu của công ty Bảo Lợi ở Khánh Giang, phải không?”

Triệu Chí Hổ cũng bước lên: “Ông thật sự là Chu Đại Phúc?”

“Quỳ xuống làm gì vậy? Hoá ra ông là bạn của ngài Thiên sao? Không phải quỳ!”

Trong miệng Triệu Chí Hổ một lần nữa khẳng định đó là ngài Thiên, Chu Đại Phúc cũng vô cùng tuyệt vọng…

Ông ta cũng muốn là bạn của Trương Thiên, nhưng cuối cùng lại hết lần này đến lần khác đối đầu!

Đầu của Chu Đại Phúc bắt đầu thiếu dưỡng khí, ông ta không thể thở được.

Ở thành phố Thiên Hải, nhìn thấy sức mạnh của tập đoàn Thiên Diệu, đặc biệt là mỗi vị tướng trong tay Triệu Chí Hổ đều là cường giả trở lên.

Thậm chí là cường giả nhập cảnh, cường giả phá cảnh đều rất nhiều.

Xét về quy mô và sức mạnh, Bảo Lợi Chu Xã của Chu Đại Phúc ở tập đoàn Thiên Diệu chỉ giống như một đứa trẻ ở trường mẫu giáo.

Trương Thiên lạnh lùng hỏi: “Hai người các cậu biết ông ta?”

Châu Vũ giải thích: “Hai ngày trước, người của Tiểu Chu này gây rối ở thành phố Thiên Hải, bị A Hổ bắt.

Tôi đã lừa Tiểu Chu năm mươi triệu tiền bồi thường…”

“Tôi không biết ông ta là bạn của Anh Thiên, có phải tôi đã làm sai không?”

Ba người Tưởng Minh Đức: “Cái này?”

Liễu Cao Viên: “…”

Trương Thiên sợ bị quy chụp, nhếch mép cười nói: “Haha, làm rất tốt.

Tôi nói cho cậu biết đây không phải bạn gì cả.

Hôm nay hắn tới để quậy phá nơi đây.

Cậu không thấy phía sau ông ta mang theo những người kia sao?”

Châu Vũ và Triệu Chí Hổ nghe Trương Thiên nói, lập tức nhìn về phía hai mươi mấy tên lưu manh loi nhoi kia.

Phen phen…

Ống nước và gậy bóng chày trong tay họ rơi xuống đất!

“Lại là tình hình gì vậy?” Châu Vũ tức giận nói.

Triệu Chí Hổ mắng: “Chu Đại Phúc, ông còn dám tìm phiền phức trên người ngài Thiên, ông gánh nổi không?”

Chu Đại Phúc lắc đầu nói: “Không dám, anh Hổ!”

“Chu tổng, tôi sai rồi!”

“Ngài Thiên, tôi lạy anh, xin hãy tha cho tôi đi…”

Mới vừa rồi còn ở trước mặt Trương Thiên dùng Bảo Lợi Chu Xã uy hiếp, bây giờ lại cầu xin tha thứ để cứu mạng.

Mặc dù tập đoàn Thiên Diệu ở thành phố Thiên Hải, nhưng bây giờ ai không biết nó là tiền thân của Đông Khôi xã, nếu cường giả của họ muốn tấn công Bảo Lợi Chu Xã, thì đó chỉ là vấn đề bóp chết một đàn kiến.

Chu Đại Phúc còn dám gây sự sao?

Triệu Chí Hổ hỏi Trương Thiên: “Anh Thiên, tôi tiễn ông ta một đoạn nhé?”

Lời này nói lên Chu Đại Phúc hoàn toàn không được xem là con người, cứ như thể trong mắt A Hổ, lấy một mạng người bình thường giống như chuyện ăn cơm vậy.

Những người có mặt đều rất bàng hoàng.

Nhất là cha mẹ vợ, họ không thể chấp nhận được.

Thật ra họ không biết Triệu Chí Hổ đã rất kiềm chế, ít nhất cũng có hỏi han, thương lượng, Trương Thiên so với anh ta ác hơn rất nhiều…

Nếu là ở thành phố Thiên Hải, Trương Thiên sẽ không ngăn cản, nhưng hiện tại tất cả mọi người cùng cha mẹ vợ còn đang nhìn qua đây, Trương Thiên sao có thể để A Hổ làm chuyện này? Trương Thiên lắc đầu và ra hiệu để A Hổ đứng sang một bên.

Anh liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Tôi đã có sắp xếp!”

“Để lại cho ông ta một mạng, ngày mai để ông ta biến mất khỏi Khánh Giang.

Hơn nữa Châu Vũ, cậu để A Hổ đưa người từ thành phố Thiên Hải đến tiếp quản Bảo Lợi Chu Xã, đổi tên thành biểu ngữ Thiên Diệu của chúng ta để cùng duy trì sự phát triển của Khánh Giang.”

Châu Vũ cười: “Được, anh Thiên, tôi hiểu rồi!”

Triệu Chí Hổ: “Thiên gia, A Hổ nhận lệnh!”

Chu Đại Phúc trầm mặt tại chỗ như người mất hồn: “Không muốn, ngài Thiên, cho tôi một cơ hội, tôi sẽ trực tiếp dẫn người đến tập đoàn Thiên Diệu…”

Trương Thiên liếc mắt một cái: “Ông cảm thấy Chu Đại Phúc ông có tư cách sao?”

“Nếu không muốn chết, thì biến mất trước mắt tôi sớm một chút!”

“A Hổ, nếu ngày mai tôi còn gặp ông ta ở Khánh Giang, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm.”

Triệu Chí Hổ chấp tay nhận lệnh: “Tôi hiểu rồi, Thiên gia!”

A Hổ quay đầu lại và bắt đầu giải quyết chuyện của Chu Đại Phúc.

Trương Thiên nói với mấy người Liễu Cao Viên: “Chủ tịch Liễu, về sau tập đoàn Thiên Diệu của tôi cử người đến tiếp quản Bảo Lợi Chu Xã không có vấn đề gì đúng không?”

Liễu Cao Viên: “Khẳng định là không có vấn đề gì, anh cứ yên tâm mà làm việc, anh Thiên.”

Sự tồn tại của những người như Bảo Lợi Chu Xã, chỉ cần có người thay thế họ, sẽ không ảnh hưởng lớn đến Khánh Giang.

Huống chi là người của Trương Thiên, có thể khống chế tất cả trong tay, tự nhiên sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Tưởng Minh Đức: “Anh Thiên thật tuyệt vời, không ngờ anh lại ra tay như vậy, vừa rồi đã khiến tôi lo lắng cho anh!”

Tô Phong thở dài lắc đầu: “Anh Thiên, không ngờ ngài Thiên của tập đoàn Thiên Diệu nổi tiếng, lại là anh!”

Bành Hoa: “Nói như vậy, Đông Khôi xã đã bị anh Thiên tiêu diệt sao?”

“Chúng tôi ở Khánh Giang thậm chí còn chưa ra mặt, không ngờ anh Thiên lại trở thành anh cả của thành phố Thiên Hải.”

“Chậc… chậc… chậc… chậc…”

Những người còn lại, bất kể là cả nhà Lý Cường hay nhà họ Lâm đều bị sốc khi phát hiện ra thân phận của Trương Thiên.

Họ không ngờ Trương Thiên lại có sức mạnh lớn như vậy.

Lâm Tử Sơ không nói nên lời.

Lâm Thiến Thiến: “Trương Thiên thật sự là ngài Thiên của tập đoàn Thiên Diệu ở thành phố Thiên Hải sao? Tôi nghe nói định giá của tập đoàn Thiên Diệu đã vượt quá một trăm tỷ nhân dân tệ, mà thành phố Thiên Hải vẫn là thủ phủ của khu vực phía đông.”

Lâm Tử Sơ: “Chúng tôi hoàn toàn đánh giá thấp sức mạnh của Trương Thiên.

Chúng tôi nghĩ anh ấy chỉ là một thân cây vững chắt đáng tin cậy để giựa vào, nhưng chưa bao giờ ngờ tới anh ta đã là một thân cây lớn có thể che mưa chắn gió…”

“Thiến Thiến, sau này trước mặt anh Thiên không được đùa nữa.”

“Vâng!” Lâm Thiến Thiến đã bị thuyết phục.

Khi Châu Vũ cử người đến đón bác sĩ Tôn và Tôn Tố Tố, các nhân viên đã gần như đông đủ.

Người cuối cùng đến là Trương Kim Cát!

Trương Thiên cười, nhìn cậu hỏi: “Chuyện đêm nay tôi để cậu làm đã chuẩn bị xong chưa?”

“Anh Thiên, mọi chuyện đã sắp xếp xong!” Trương Kim Cát trầm giọng đáp.

“Ừm!”

…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.