Trương Thiên đã không muốn gây chuyện rồi, anh muốn để cho mọi người vui vẻ hưởng thụ.
Nhưng con người này lại cố tình bêu xấu anh ở trước mặt tất cả mọi người.
Xem ra anh không chừng trị một chút thì không được, làm vậy sẽ rất có lỗi với bố mẹ vợ!
Anh cùng Bành Hoa kẻ xướng người họa, nói Ngô Đạo Nhân không ra một cái gì, điều này đã khiến ông ta phát điên.
Bành Hoa cảm thấy vô cùng thoải mái còn kéo Trương Thiên cười theo.
Ở trong bữa tiệc giẫm đạp Ngô Đạo Nhân, hoàn toàn không xem ông ta ra gì, chuyện này khiến cho Lâm Diệu Đông cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trương Thiên không quan tâm đến ông ta nữa, tiếp tục đi kính rượu mọi người.
Dám mắng ông ta không phải người? Dám bảo ông ta không bằng cầm thú?
Ngô Đạo Nhân không kiềm lại được cơn tức giận trong lòng, dùng bàn tay xấu xí của mình chỉ vào Trương Thiên, quát lớn như để trút giận:
“Mày cũng chỉ là một thằng con rể phế vật, mày dám mắng tao ư?”
“Mày dựa vào cái gì mà so sánh với tao?”
“Mày chẳng qua là thằng bám váy vợ, một thằng rác rưởi không hơn không kém mà thôi.”
Mọi người nghe vậy thì đều cảm thấy Ngô Đạo Nhân là người có lỗi và gây sự trước, nhưng do thân phận của họ không bằng ông ta nên chẳng ai dám lên tiếng.
Hửm?
Trương Thiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Ngô Đạo Nhân, cười nói:
“Chẳng trách bố mẹ vợ tôi lại chướng mắt ông, miệng của ông đúng là chẳng nói ra được điều gì tốt đẹp cả!”
“Lúc này đã là lúc nào rồi mà ông còn bày ra vẻ mặt cao cao tại thượng đó?”
“Nếu so ra thì ông còn kém bố vợ tôi nhiều lắm, ông ấy khiêm tốn biết nhường nào chứ, mặc dù biết có thể nói với tôi để tôi sắp xếp bữa tiệc này nhưng ông ấy không hề làm như vậy, ông ấy cũng không hề muốn mình đứng ở trên người khác, không muốn mọi người quá khách sáo với mình, cũng không muốn vì quyền thế mà mọi người sinh ra cảm giác gượng gạo.”
“Mắt nhìn của bố mẹ vợ tôi cũng rất tốt, tôi cũng rất may mắn khi được họ tin tưởng và gả cô con gái duy nhất của họ cho tôi.”
Vài lời này không chỉ mắng Ngô Đạo Nhân không ra gì mà còn thổi Lâm Diệu Đông lên tận trời.
Đây gọi là một mũi tên trúng hai con chim, anh đã thực hiện được mục tiêu của mình, đó chính là lấy lòng bố vợ.
Lúc này, Lâm Diệu Đông vô cùng đắc chí, đứa con rể này càng lúc càng khiến ông yêu thích.
Ngô Đạo Nhân nghe xong, đơn giản là bị Trương Thiên làm cho tức chết, toàn thân ông ta run rẩy rồi chửi loạn một câu:
“Người như Lâm Diệu Đông mà cũng xứng để so sánh với tao sao? Tiền không có, quyền cũng không, so về nhan sắc thì còn kém xa hơn.”
“Mà cô bé kia lại xinh đẹp đến vậy, người đẹp số một ở thành phố Nam Châu, tao thấy có lẽ Lý Tú Cầm lén sinh con hoang của ai đó cũng nên!”
Nghe vậy, sắc mặt của Lâm Diệu Đông và Lý Tú Cầm đều trầm xuống, hai người vô cùng phẫn nộ, đập bàn một cái.
Các bạn học cũng bắt đầu sinh ra cảm giác chán ghét cái người tên Ngô Đạo Nhân này, mới phất lên được có một chút mà đã không coi người khác ra gì rồi sao?
Ánh mắt Trương Thiên lóe lên tia độc ác, trước mặt nhiều người như vậy mà lại dám mắng chửi bố mẹ vợ của anh?
Còn bảo vợ anh là con hoang?
Xem ra là chán sống rồi!
Biểu cảm của anh chợt biến đổi, anh giơ tay lên, mạnh mẽ đánh ông ta một phát.
Bốp!
Anh đánh đến mức Ngô Đạo Nhân quay cuồng đầu óc.
Trong hoàn cảnh khác, Trương Thiên nhất định sẽ không ra tay như vậy.
Nhưng anh đã thề, cuộc đời này anh ghét nhất là hai chữ con hoang, anh càng căm giận những ai dám xúc phạm đến bố mẹ vợ và được biệt là vợ anh!
Anh đã từng không có năng lực để phản kháng, nhưng bây giờ đã khác rồi.
Đánh xong, Trương Thiên nặng nề hỏi Bành Hoa: “Giải quyết chuyện thù oán cá nhân ở đây có ảnh hưởng gì không?”
Dù sao đây cũng là địa bàn của Bành Hoa, cần nhận được sự đồng ý.
Đối lập với Ngô Đạo Nhân, Bành Hoa vô cùng coi trọng Trương Thiên.
Ở chung với nhau mới được vài ngày nhưng hai người xưng anh gọi em, không thể để cái xưng hô anh em này vô nghĩa được!
Bành Hoa gật đầu, còn tràn đầy ủng hộ nói rằng:
“Tiểu Thiên, dù hôm nay em có giết người đi chăng nữa thì Bành Hoa anh cũng nhất định che chở cho em!”
Khắc khẩu liền động thủ, hơn nữa người bị đánh gục là Ngô Đạo Nhân, mọi người đều sợ đến mức không ai dám lên tiếng.
Lâm Diệu Đông kinh ngạc đến ngây người, nhưng ông lại vô cùng khen ngợi hành động này của Trương Thiên, ông ta mắng ai vậy chứ?
Ngô Đạo Nhân dần lấy lại ý thức, chỉ vào Trương Thiên, quát đến lạc giọng:
“Mày dám đánh tao? Tao là người mà mà có thể đắc tội sao?”
“Ngày hôm nay mày không quỳ xuống xin lỗi tao cho thật tốt thì chuyện này sẽ không xong đâu.”
Trong mắt ông ta, nếu như đây là thành phố Hải thì Bành Hoa miễn cưỡng ngang hàng với ông ta, còn Trương Thiên thì là cái thá gì cơ chứ?
Ngay trước mặt các bạn học cũ, vậy mà lại dám tát ông ta một cái? Ông ta không giết chết là còn may đấy!
Trương Thiên cố hết sức kìm nén bản thân, nếu không phải có bố mẹ vợ của anh ở đây thì anh đã đập chết tên này rồi, còn dám bảo anh xin lỗi?
Anh không hể nể mặt ông ta một chút nào, nói thằng:
“Nhìn cái nhân phẩm thối nát này của ông, là tôi không phục vụ đủ đồ ăn cho ông, hay là rượu ông uống không ngon?”
“Cần gì phải nói mấy lời xằng bậy, tự chuốc họa vào thân như vậy?”
“Còn muốn tôi xin lỗi ông? Dù có là ông Trời cũng chưa chắc có thể bắt tôi quỳ xuống xin lỗi!”
Ngô Đạo Nhân thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói với Trương Thiên đang ngông cuồng: “Tốt, tốt lắm!”
“Hôm nay tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là quyền thế, tao muốn để mày nếm trải đủ cảm giác đắc tội tao sẽ phải chịu kết cục như thế nào!”. Truyện hay luôn có tại || TRUMTRUY EN.ne t ||
Nói rồi ông ta liền nhấc điện thoại lên, gọi một cuộc.
Gọi cứu viện?
Thấy tình hình này, không ít bạn học bắt đầu khuyên Lâm Diệu Đông: “Hay là bảo con rể ông nhún nhường đi, làm lớn chuyện này không có ai được lợi cả.”
Bọn họ biết rõ tiếng nói của Ngô Đạo Nhân ở thành phố Hải là rất lớn, một người như vậy đối với họ mà nói, đúng là không thể đắc tội nổi.
Lúc này trong lòng Lâm Diệu Đông bắt đầu có chút dao động.
Tuy là ông cũng không muốn như vậy nhưng nói thế nào thì Trương Thiên vẫn là Trương Thiên, anh không phải là Bành Hoa.
Có một số thời điểm, chúng ta không thể không cúi đầu trước quyền thế.
Nếu đắc tội một nhân vật lớn thì chắc chắn cuộc sống sau này của bọn họ sẽ không hề dễ dàng.
Ông cau mày, nhìn về phía Trương Thiên, thấp giọng nói: “Tiểu Thiên, nếu không thì...”
Chưa để ông nói xong, Trương Thiên đã cắt ngang lời Lâm Diệu Đông, anh nói:
“Bố, ông ta chửi con cũng được, nhưng còn lôi cả mẹ con và Tử Thanh vào, bố có thể nhịn được chuyện này sao?”
“Đổi lại là con thì chắc chắn con sẽ không nhịn được!”
Nói như vậy có nghĩa ông là một người đàn ông nên ông phải có trách nhiệm đứng ra.
Mắng người phụ nữ của tôi, còn mắng cả con gái tôi, còn bắt con rể tôi xin lỗi?
Nếu ông làm theo lời đám bạn học nói thì chẳng khác nào con rùa rụt cổ!
Lâm Diệu Đông bị Trương Thiên đánh động, hoàn toàn không có ý chịu thua, ngược lại ông nghiêm mặt, biểu cảm cương quyết, hoàn toàn không để lộ chút nhượng bộ nào.
Chuyện này nhất định phải đối mặt!
Lý Tú Cầm đứng yên ở một bên, không nói gì hết, nhưng với quyết định của Trương Thiên và Lâm Diệu Đông, bà kiên quyết ủng hộ hai người tới cùng.
Là một người phụ nữ, chuyện hạnh phúc nhất chính là được những người đàn ông trong gia đình che chở.
Trương Thiên giải quyết xong mối phiền muộn của bố mẹ vợ thì quay sang nháy mắt ra dấu với Bành Hoa, nói:
“Chuyện anh mới đảm bảo với em, giờ còn hiệu lực không?”
Bảnh Hoa cười to một tiếng rồi gật đầu nói thẳng:
“Đây là địa bàn của anh, anh nói rồi, em giết người ở đây cũng không có vấn đề gì.”
“Ngược lại anh còn rất có hứng thú muốn biết, rốt cuộc ông ta có thể kêu ai tới.”
Trương Thiên cười mỉa mai đáp lại: “Nếu đã như vậy thì cứ tiếp tục dọn đồ ăn lên, chúng ta cùng thưởng thức các loại rượu!”
Trương Thiên anh nào có ngán ai bao giờ?
Bành Hoa vỗ tay, bảo quản lí Phan sai người mang đồ ăn lên.
Tiếp tới, Trương Thiên bảo các cô các chú ngồi xuống bàn ăn, anh còn tự mình kéo ghế cho bố mẹ vợ, để cho hai người yên tâm ngồi xuống.
Toàn bộ phòng ăn cũng chỉ còn có Ngô Đạo Nhân là vẫn còn đứng đó, bị mọi người nhìn chằm chằm, coi như sinh vật lạ.
Lâu lắm rồi Bành Hoa không làm chuyện này!
Nhưng từ lúc quen biết Trương Thiên tới nay, anh như tìm lại được chính mình ngày xưa, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Thoải mái!
Ông còn gặp chút đồ ăn rồi giơ về phía Ngô Đạo Nhân, cười nói:
“Ngô Đạo Nhân, Nam Châu không dễ tung hoành đâu, gọi người từ thành phố Hải tới cũng được, nhưng chắc sẽ mất chút thời gian đấy!”
Mọi người cười không nói!
Ngô Đạo Nhân đập bàn một cái, trừng mắt nhìn Bành Hoa: “Bành Hoa ông có thành kiến gì với tôi sao?”
“Tại sao lại vì tên rác rưởi đó mà đối đầu với tôi?”
“Nếu ông đã nói như vậy, tôi cũng tốt bụng tặng ông một câu như thế này!" Bành Hoa vừa nhai thức ăn, vừa trầm giọng nói: "Ông xúc phạm ai cũng được, tại sao lại xúc phạm cậu Trương ở chỗ tôi?"