Cuồng Tế Vô Song

Chương 320: Ăn Thịt




Vốn dĩ chuyện này đối với bọn họ cũng không phải là chuyện khó, nhưng Trương Thiên lại yêu cầu phải có trứng cá, và hình dáng phải thật béo khỏe, thơm ngon.

Đủ các loại yêu cầu chồng chất, hơn nữa vừa rồi phụ cận của bọn họ đã bị Điện Giảo giết không ít dẫn đến lần này chắc chắn sẽ phải tiêu tốn khá nhiều thời gian.

“Bình Xuyên, nhiệm vụ của đội trưởng còn mệt hơn so với đi giết một người!” Ông Trùng than thở.

Bình Xuyên đau khổ: “Ông Trùng, tổng giáo đầu sao lại hỏi chúng tôi bắt những con cá sống này để làm gì chứ? Đem nó về đi, vì cứ như thế này thì chắc chắn nó sẽ không sống nổi.

Vậy thì tổng giáo đầu cũng có thể để Điện Giảo điện giật chết con cá!”

Tiết Khải Dương nghiêm mặt:” Tôi nghĩ thần tượng là vì tức giận chúng ta nên đang nghĩ cách để trừng phạt…”

“À, rồi cả chúng tôi lại phải cùng chịu tội!” Hai thành viên khác của doanh trại Thần Long thở dài.

Tiết Khải Dương: “Tôi từ lâu đã nghe nói rằng không bao giờ được khiêu khích thần tượng trong doanh trại Thần Long, là ai khiến chúng ta gặp phải chứ? Chúng ta vẫn nên chạy nhanh đi.”

“…”

Trong khi những người khác ở doanh trại Thần Long xuống sông bắt cá, Trương Thiên bắt đầu lạnh lùng vung kiếm, đem miếng thịt Điện Giảo đem ra xử lý.

“Lão đại, thứ này còn có thể ăn được sao?” Viên Quỳ tò mò hỏi.

Trương Thiên bảo Viên Quỳ dựng giá nướng, đồng thời giải thích: “Không chỉ có thể ăn được, mà anh còn dám cam đoan với cậu là cậu chưa bao giờ được ăn qua loại thịt ngon như thế này, quan trọng nhất, ăn nó cũng có thể tăng cường cơ thể của cậu.”

Trời!

Viên Quỳ thốt lên: “Không thể nào!”

Trương Thiên rất tự tin, cười nói: “Đợi lát nữa cậu ăn thì biết.”

Trên thực tế, thịt ma thú tương đương với dinh dưỡng cao cấp, người bình thường có thể ăn gà để bồi bổ, vậy thì quái thú giống như gà phiên bản cường hóa, có thể bổ sung thân thể để tu luyện!

Cái này liên quan đến tu luyện của con quái vật.Chúng luyện tập và tăng cường thể chất.

Tiếp theo, Trương Thiên cắt thịt của Điện Giảo thành từng miếng, nhanh chóng thu vào trong nạp giới để cất giữ!

Cuối cùng để lại một miếng thịt lớn, khoảng hai trăm lạng thịt, chuẩn bị chia cho các huynh đệ của Doanh trại Thần Long.

Viên Quỳ lại lần nữa kinh ngạc, thịt Điện Giảo đã biến mất trong tay Trương Thiên rồi?

“Lão đại, anh đây là… dùng ma thuật làm biến mất rồi sao?”

Trương Thiên chỉ nạp giới cho Viên Quỳ xem một chút: “Tất cả là ở đây, đây là một dạng không gian!”

Không có gì cần phải che giấu giữa Trương Thiên và Viên Quỳ.

Viên Quỳ bối rối lắc đầu, đúng là không thể tin được!

Trương Thiên vừa cười vừa làm việc, từ tốn kể cho Viên Quỳ về nguồn gốc của các quái thú và những điều về lục địa hỗn nguyên.

Trương Thiên đã cân nhắc và lo lắng về việc đưa Viên Quỳ cậu em trai này vào giới tu luyện không hẳn là ý nguyện của cậu ta, nhưng dù sao cậu ta cũng là trụ cột của Viêm Hạ.

Việc tu luyện võ công có thể khó tiến bộ, có lẽ tu tiên sẽ là một lối thoát khác cho cậu ta!

“Lão đại, trước đây, anh chỉ nói với em rằng mọi thứ đều có linh khí, linh mà anh nói đến là linh khí sao? Cũng giống như con người, dã thú có thể tu luyện bằng cách hấp thụ linh khí của trời đất, thế nên sẽ xuất hiện quái vật…”

Viên Quỳ thở dài: “Thật sự có người có thể tu tiên sao?”

“Trời ơi, lão đại, anh thực sự là một Tiên Nhân sao?”

“Trái đất chỉ là một trong ba nghìn thế giới nhỏ, và còn có một lục địa Hỗn nguyên khổng lồ… Bọn anh đây cũng đã kiểm tra cái gì mà người ngoài hành tinh nữ đấy!”

Tam quan của Viên Quỳ bắt đầu bị phá vỡ, dần sinh ra nghi hoặc đối với thế giới này.

Những tin tức này Trương Thiên không nói chi tiết cho người khác nghe, bởi vì tất cả các cá nhân đều cảm thấy anh đang khoe khoang!

Nhưng Tiểu Lục và Viên Quỳ là người anh hoàn toàn tin tưởng, nên coi như đây là ngoại lệ, Trương Thiên mới dám kể chuyện.

Trương Thiên cười nói: “Người ngoài hành tinh không hẳn là không có, có thể đó là một loại văn minh khác.

Đây là những thứ không xác định được…”

“Anh chỉ có thể nói rằng nền văn minh của Lục địa hỗn nguyên thực sự tồn tại, và anh chính là đến từ đó!”

Đối với các hậu duệ của tiên đế, các hậu duệ của gia tộc Diệu Long, anh sẽ không nói lại.

Chậc chậc chậc!

Viên Quỳ thở ra và nói: “Không được,lão đại, anh để cho em có thời gian tiêu hóa nó đã, có quá nhiều thông tin rồi.”

Trương Thiên nhún vai: “Trong tương lai, cậu sẽ dành rất nhiều thời gian để hiểu.

Hiện tại anh chỉ có thể cho cậu một số kiến thức về tinh luyện và hấp thụ linh lực.

Cậu sau này có thể lĩnh hội nó và xem liệu sau này cậu có thể dấn thân vào con đường tu tiên hay không, nếu thành công, sau này chắc chắn cậu sẽ có cơ hội chuyển biến mạnh mẽ.”

Nói xong, Trương Thiên ngưng tụ tất cả các kiến thức về tu tiên và một số hiểu biết về lục địa hỗn nguyên thành một ý thức, và thông qua linh lực truyền nó vào tâm trí của Viên Quỳ.

Chỉ phương pháp tu luyện, trước đây có một bản sao về phương pháp tu luyện của anh ấy ở đông khôi xã triệu Bắc Sơn trong nạp giới về một quyển tu luyện của anh, tất cả đều truyền thụ cho Viên Quỳ.

Về việc cậu ta có thể đạt được bao xa trong tương lai, chỉ có thể dựa vào bản thân Viên Quỳ.

Viên Quỳ từ lúc này đã bắt đầu tin tất cả.

Loại kiến thức này đã trở thành ký ức của chính cậu ta dưới linh lực của Trương Thiên.

Thật là thần kì!

Nếu không phải là Tiên Nhân thì làm sao có thể làm được?

Trong lúc Trương Thiên bận rộn, đại lão nước Cáp Mã đã muốn đem chuyện Điện Giảo nói cho Đạo Tư nước D.

Còn đặc biệt nói rằng Trương Thiên hy vọng rằng anh ta sẽ tự mình đến đây!

Đạo Tư biết rằng anh ta thực lực không bằng Trương Thiên, rõ ràng biết đây là Trương Thiên đang có tình khiêu khích mình, anh ta ôm hận trong lòng, âm thầm cười thầm: “Thật sự nghĩ rằng tôi không dám tìm đến tận cửa sao?”

“Anh tự nhiên lại đem Điện Giảo đi? Sớm hay muộn các người nhất định sẽ hối hận vì đã đắc tội với chúng ta!”

Về phía mọi người ở doanh trại Thần Long, họ đã bắt cá.

Trương Thiên đào một cái hố bên cạnh, đầu tiên cho tất cả cá họ bắt được vào đó, sau đó anh ấy và Viên Quỳ tiếp tục vừa nướng vừa nói chuyện.

Cho đến khi con cá tầm bị người trong doanh trại Thần Long bắt được khiến cho cái hố nhỏ được lấp đầy, có lẽ nhiều hơn hai trăm, Trương Thiên liền yêu cầu họ dừng lại.

Người dân doanh trại Thần Long đang thực sự mệt mỏi!

Chỉ trong một tiếng đồng hồ, họ không biết rằng mình đã đi bộ mấy cây số dưới nước, cũng chỉ bắt được hơn hai trăm con cá…

Thêm nữa đây không phải là mùa đánh bắt, họ mới câu được những con cá béo múp như vậy thật sự rất khó khăn.

Tiết Khải Dương sức lực thấp nhất, nhưng thực sự đã cố hết mình, trực tiếp ngồi xuống: “Có thể coi như là hoàn thành nhiệm vụ!”

Hai thành viên khác của Thẩm Long trại dựa vào nhau mà ngồi xuống.

Ông Trùng và Bình Xuyên cũng không mệt mỏi đến như vậy, mà ngửi thấy mùi thơm, cười hì hì đi tới chỗ Trương Thiên và những người khác: “Oa, đội trưởng chuẩn bị đồ nướng cho chúng ta sao? Thơm quá!”

Bình Xuyên hưng phấn nói: “Này, tổng giáo đầu đây là thịt gì vậy? Chỉ ngửi thôi cũng thấy nó thật sự rất ngọt ngào đấy…”

Tiết Khải Dương và những người khác cũng ngửi mùi hương thơm của thịt nướng.

Họ liếm miệng trong vô thức, nuốt nước bọt, và tụ tập xung quanh.

Nhìn vào miếng thịt nướng lớn, vẫn còn rất nhiều nước thịt đang chảy ra, nó quá hấp dẫn!

Bên trên đống lửa có hai miếng thịt nướng lớn, lớn hơn phải là một trăm năm mươi cân, có những miếng nhỏ khoảng năm mươi cân, đều đã được nướng sắp chín.

Trương Thiên gật đầu và nói: “Hãy ngồi xuống đi, có thể ăn rồi!’

Một số người bắt đầu ngồi xuống xung quanh chỗ thịt nướng.

Trương Thiên mỉm cười, sau đó lấy một miếng thịt cắt thành từng miếng một, và đưa cho bọn họ hỏi: “ Thử xem thế nào?”

Năm người xúm lại bỏ miếng thịt vào miệng bắt đầu ngấu nghiến.

Chóp chép chóp chép! Tiếng nhai thịt vang lên…

Thịt siêu mềm, độ nóng vừa phải, và điều quan trọng nhất là dù không có gia vị gì cả nhưng mùi rất thơm, nhưng mùi thơm của thịt khiến họ choáng váng, họ chưa bao giờ ăn thịt ngon như vậy.

Họ nhanh chóng ăn xong, thậm chí còn liếm sạch sẽ cả nước thịt quanh miệng.

“Wow, thịt này rất là ngon!”

“Đây là loại thịt gì, tôi chưa từng ăn thứ gì thơm như vậy…”

“Tôi không biết diễn tả như thế nào, loại thịt này sau khi ăn xong, tôi giống như có cảm giác cả người đều thấy thoải mái!”

Viên Quỳ vừa rồi nghe Trương Thiên nói như vậy, nhưng vẫn là kinh ngạc: “Thật ngon!”

Ông Trùng cười nhìn chằm chằm hai miếng thịt còn lại nói: “Đội trưởng thật tốt, tôi biết anh sẽ không đối xử tệ với chúng tôi.”

“Tổng giáo đầu là một người đàn ông tốt bụng, kỹ thuật nướng thịt còn rất điêu luyện, tôi rất phục anh!” Bình Xuyên cảm thán nói.

Tiết Khải Dương hai mắt ngấn lệ: “Thần tượng thật biết cách khiến người ta cảm động!”

Hai người khác của doanh trại Thần Long cũng gật đầu đồng ý.

Những lời khen đến tới tập như muốn thổi Trương Thiên lên tận trời vậy.

Viên Quỳ nói: “Lão đại, thịt chắc là đã chín rồi, chúng ta bắt đầu chia nó đi!”

Trương Thiên gật đầu và nói: “Ừ, nó chắc là chín rồi, các người chia nó ra đi!”

“?”

Mọi người ở doanh trại Thần Long sững sờ nhìn chằm chằm, trong tâm trí họ đầy những dấu chấm hỏi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.