Cuồng Tế Vô Song

Chương 3: Vợ, em chưa từng thấy cảnh giết lợn đúng không?




Hơn mười chiếc xe sang trọng bày ra một thế trận cực kì hoành tráng trước cửa nhà họ Lâm, cảnh này chỉ cần nhìn qua thôi cũng có thể đoán được là nhà họ Lưu làm, ở thành phố Nam Châu này ngoài họ ra thì không còn ai có thể làm như vậy được nữa.

Hai mươi người hùng hùng hổ hổ bước xuống xe, người dẫn đầu của bọn họ là một người phụ nữ ăn mặc rất đoan trang, người ấy không ai khác chính là bà Lưu!

Bà Lưu có khuôn mặt dữ tợn, thần thái hung ác, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, trái ngược hoàn toàn với bộ quần áo đoan trang mà bà ta đang mặc trên người.

Thực lực kinh tế của nhà họ Lưu ở thành phố Nam Châu luôn luôn thuộc vào top ba, họ cũng nổi tiếng là một gia tộc kiêu ngạo, không ngờ rằng hôm nay con trai nhà họ Lưu lại bị con rể nhà họ Lâm và Lâm Tử Thanh đánh đến mức không thành hình dạng con người mà biến thành đầu heo, cuối cùng phải đưa vào phòng ICU để cấp cứu.

*ICU: phòng hồi sức tích cực, nơi cứu chữa những bệnh nhân đang trong tình trạng xấu, cần được chăm sóc chuyên sâu.

Sợ rằng nếu hôm nay không cho người chém thành trăm mảnh thì khó mà giải được nỗi hận trong lòng.

Bà ta dẫn theo một đám người đàn ông cao to lực lưỡng, khí thế ngút trời bước vào phòng khách của nhà họ Lâm.

Người nhà họ Lâm ở bên trong nhận được tin tức nhà họ Lưu đã tìm đến tận cửa để báo thù thì tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh được nữa, ngay cả bà nội Lâm cũng đứng ngồi không yên, dùng ánh mắt căm thù như nhìn kẻ địch hướng về phía Trương Thiên và Lâm Tử Thanh.

Nhưng mà bọn họ đã xác định phương hướng giải quyết rất rõ ràng, hơn nữa Trương Thiên và Lâm Tử Thanh đều ở nhà, chỉ cần giao bọn họ ra, nhà họ Lâm sẽ không phải chịu bất cứ tổn hại gì cả.

Bà Lâm đứng dậy, dẫn theo mọi người đi ra ngoài phòng khách để tiếp đón họ, đúng lúc này thì bà Lưu cũng dẫn đám vệ sĩ kia đi đến trước mặt của bà Lâm.

Bà Lâm trưng ra bộ mặt tràn ngập sự áy náy, khuôn mặt nóng bừng đỏ ửng, ăn nói khép nép, giọng điệu run run như thể bản thân đã phải chịu oan ức gì đó rất lớn.

“Bà Lưu, tôi thay mặt nhà họ Lâm, thực sự rất xin lỗi bà, chuyện của đứa cháu rể đáng chết kia tôi cũng vừa mới nghe kể, tôi còn đang định sai người đưa nó qua nhà để nhận tội với bà đây.”

Bà ta vừa nói vừa dùng tay chỉ về phía Trương Thiên và Lâm Tử Thanh, nhân cơ hội đánh đòn phủ đầu, đổ hết mọi tội lỗi lên người anh.

Bộ dáng khép nép lúc này đây nếu đem đi so sánh với bộ dáng cao cao tại thượng lúc mắng chửi Trương Thiên thì đúng là một trời một vực.

Người nhà họ Lâm nhanh chóng đẩy anh lên phía trước làm tấm bình phong che chắn cho mình, chuyện này cũng khiến cho bà Lưu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nhưng mà lựa chọn này của nhà họ Lâm, bà ta có thể hiểu được.

Nhà họ Lâm tình nguyện giao ra người mà nhà họ Lưu muốn, còn chuyện nhà họ Lưu xử lý như thế nào, nhà họ Lâm sẽ không nhúng tay vào, mà vốn dĩ là nhúng tay không nổi, nhà họ Lâm xét đến cùng cũng chỉ hy vọng nhà họ Lưu sẽ không vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến những phương diện khác.

Đối với sự chủ động và biết điều của nhà họ Lâm, ngọn lửa của bà Lưu không hề giảm bớt, bà ta chỉ liếc mắt nhìn bà Lâm, rồi hung hăng nhìn về phía Lâm Tử Thanh.

Bây giờ bà ta không có thời gian để nghĩ đến những chuyện khác, ngày hôm nay bà ta ở đây để giúp con trai mình báo thù.

“Cô chính là Lâm Tử Thanh?”

Bà Lưu tiến lên hai bước, sau đó bà ta như biến thành một con người khác, hét lên đầy phẫn nộ.

"Cô cậy bản thân có một chút nhan sắc là có thể coi trời bằng vung, muốn làm gì cũng được sao?"

"Con trai tôi yêu cô, gia đình chúng tôi cũng giúp đỡ gia đình nhà cô không ít, vậy mà cô lại dám ra tay tàn nhẫn với nó như vậy sao?”

Đối mặt với những câu hỏi dồn dập của bà Lưu, Lâm Tử Thanh không hề cảm thấy run sợ một chút nào mà ngược lại, cô còn mạnh mẽ tiến lên phía trước một bước, sau đó đáp trả bà ta.

“Anh ta đã làm ra chuyện đốn mạt với tôi, tôi đánh anh ta, có vấn đề gì sao?"

Mặc dù Lâm Tử Thanh cũng có chút lo lắng, nhưng cô vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, điều này nằm ngoài dự đoán của Trương Thiên.

Suy nghĩ nhanh nhạy, logic rõ ràng, vô cùng thông mình, đây đúng là vợ tốt của anh!

Không ngờ bà Lưu lại bị phán bác lại như vậy, mọi người đều ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau.

Điều này càng làm cho bà Lưu tức giận, sắc mặt bà ta càng trở nên khó coi hơn, nhưng rất may là bà ta vẫn giữ được bộ dáng cao ngạo của mình.

Bà ta kiêu ngạo nhìn từ trên cao xuống, giơ tay chỉ thẳng vào Lâm Tử Thanh: "Cô nghĩ mình là ai?"

"Trong mắt tôi, cô chẳng qua chỉ là một người đàn bà hư hỏng, không tuân theo phép tắc của một người phụ nữ chân chính, suốt ngày đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng là loại con gái lăng loàn!"

Dựa vào cái gì mà dám kiêu ngạo trước mặt tôi?

Với thân phận nhà họ Lưu ở thành phố Nam Châu, đừng nói là Lâm Tử Thanh, bất cứ người nào trong số những người ở đây cũng không lọt được vào mắt bà ta.

Sau khi nói xong, bà Lưu giơ tay lên định động thủ với cô.

Lúc này, trong phòng không ai dám nhúc nhích, cũng không ai dám lên tiếng ngăn cản bà ta.

Lâm Tử Thanh giống như công cụ để bà Lưu trút giận, không ai quan tâm đến kết quả của cô.

Ngay cả nhà họ Lâm đã sống chung cùng với nhau nhiều năm như vậy cũng không hề có ai mủi lòng đứng ra ngăn cản.

Vút!

Bà Lưu đang định vung tay lên thì lại bị giữ chặt lấy, và cái tát kia không thể đánh vào mặt Lâm Tử Thanh như bà ta mong muốn.

Người ra tay ngăn cản chính là Trương Thiên.

Lâm Tử Thanh không hề có ý định né tránh, đối mặt với lời nói ác độc vừa rồi, khuôn mặt của cô vốn bình tĩnh giờ đã nhíu chặt lại, trong lòng vô cùng tức giận.

Trong năm năm qua, cô có thể tự tin nói rằng bản thân mình chưa bao giờ có ý định bất chính hay là có những hành động không đúng với cuộc hôn nhân của mình.

Cho dù Trương Thiên hôn mê hai năm, cô cũng hết lòng chăm sóc anh, không có đến một ngày lười biếng.

Chuyện Lưu Kim hằng ngày quấy rầy cô, đó là lỗi của cô hay sao?

Nói cô không tuân theo những tiêu chuẩn của một người phụ nữ, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, chẳng qua là đang khinh thường trinh tiết của cô mà thôi.

Trương Thiên thực sự không thể chịu đựng được vẻ mặt cao ngạo của bà Lưu nữa, đặc biệt là khi bà ta nói những lời động chạm đến danh dự của Lâm Tử Thanh.

Bây giờ còn dám ra tay đánh vợ của anh ở trước mặt anh?

Anh có thể chịu đựng nhưng chịu nhục thì không!

Anh siết chặt tay bà ta, sau đó nhìn về phía người vợ của mình, cô đang tức giận đến đỏ mặt thì nghe được anh nói một câu.

“Em có muốn trả cho bà ta cái tát này không?”

“Em là vợ của anh, mà đã là vợ của anh thì không cần phải nhìn sắc mặt của ai hết, anh cũng sẽ không để cho bất kì ai có quyền được bàn tán về cuộc hôn nhân của chúng ta nữa.”

“Em có thể thoải mái, muốn làm gì cũng được, cho dù trời có sập xuống thì anh cũng sẽ là người chống đỡ giúp em.”

Trương Thiên đột nhiên nói ra những lời đến là tình cảm với Lâm Tử Thanh, sau đó còn nở một nụ cười đầy trìu mến.

Không biết là do tức giận hay là do tin tưởng Trương Thiên, Lâm Tử Thanh giơ bàn tay mảnh khảnh của mình lên, sau đó giáng xuống gương mặt xấu xí như cái đầu heo của bà Lưu một cái tát.

Bốp!

Một âm thanh vô cùng dứt khoát vang lên giữa phòng khách rộng lớn của nhà họ Lâm.

“Không đủ mạnh, không đủ để xả hết giận!”

Bốp!

Trương Thiên lại kích cô thêm một lần nữa, Lâm Tử Thanh nghe theo anh mà tát cho bả ta thêm một phát, sau đó ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh.

Năm năm này cô đã phải chịu đủ mọi uất ức cùng sự khinh bỉ, thờ ơ của mọi người, tâm tình của cô bị đè nén đã lâu, cuối cùng hôm nay cũng được giải tỏa qua hai cú tát vừa rồi.

Tất cả mọi người đều mắt chữ o mồm chữ a, họ đều bị đơ ra rồi, đặc biệt là những người nhà họ Lâm, sắc mặt của bọn họ không tốt một chút nào!

Dám tát bà Lưu ở trước mặt mọi người, lại còn không chỉ một mà đến tận hai cái.

Trong mắt của mọi người, Trương Thiên và Lâm Tử Thanh lúc này không khác gì hai con thiêu thân, tự đâm đầu vào chỗ chết.

Mấy tên vệ sĩ do bà Lưu đưa tới chỉ biết đứng đực ra đó, trơ mắt nhìn nhau, lúc bà ta bị ăn tát lần hai họ mới phản ứng lại được, nhanh chóng bao vậy hai người bọn cô.

Trương Thiên thu lại nụ cười giễu cợt của mình, sau đó nhướng mày, nhìn lướt qua đám người này.

Khoảnh khắc mắt chạm mắt, thân thể của hơn hai chục con người đều không tự chủ được mà run lên, sự kiêu ngạo vừa rồi của bọn họ nháy mắt đã biến mất hoàn toàn, thậm chí còn cảm thấy lạnh thấu xương.

Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sức uy hiếp mạnh mẽ này, ngay cả bước một chân lên phía trước họ cũng không dám.

Đến cả Diêm Vương đòi mạng chắc cũng không đáng sợ như thế này.

Lúc này, bà Lưu đã bị tát đến hôn mê, bà ta được coi là người ngang tàng và độc ác nhất thành phố Nam Châu, vậy mà giờ đây bà ta lại bị một người tát trước mặt nhiều người như vậy, đáng nói hơn người đó chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, trong chốc lát, mọi người còn chưa kịp tiêu hóa chuyện này.

Trương Thiên quay đầu nhìn Lâm Tử Thanh, nở nụ cười thỏa mãn, như thể đang muốn nói với cô rằng: Làm tốt lắm!

Trực tiếp bỏ qua bà Lưu, lúc này Trương Thiên vẫn còn có tâm trạng phát cơm chó cho mọi người!

Hai tay anh nhẹ nhàng áp vào tai của Lâm Tử Thanh: “Vợ, em chưa từng thấy cảnh giết lợn đúng không?”

“Thường thì sau khi họ đâm con lợn một phát, nó sẽ kêu lên một tiếng rất thảm thiết, em không muốn nghe thấy âm thanh đó.”

Lâm Tử Thanh nghe anh hỏi xong thì ngẩn người, ngây thơ đáp lại một câu, rồi hướng anh mắt xinh đẹp của mình về phía Trương Thiên, nhưng rất nhanh sau đó cô đã hiểu rõ được ẩn ý của anh.

A!

Bà Lưu sau khi ngất đi đã tỉnh táo trở lại, đúng lúc nghe được những lời này, bà ta hét lên một cách điên loạn, giống như một con lợn bị chọc tiết.

Tất cả người nhà họ Lâm đang có mặt tại đây đều rối như tơ vò, ai nấy kích động không thôi, đầu óc họ trở nên mờ mịt, không hiểu được là rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Người đầu tiên lên tiếng là bà nội Lâm, giọng điệu của bà ta vô cùng giận dữ, nghiêm khắc nói: “Trương Thiên, Lâm Tử Thanh!”

“Hai đứa thật sự quá hống hách, kiêu ngạo, không coi ai ra gì rồi đấy, lại dám làm ra những chuyện như vậy ở trước mặt mọi người và bà Lưu sao?”

Haha...

Tại sao lúc bà Lưu vung tay lên có ý định đánh Lâm Tử Thanh thì lại không thấy bà lên tiếng?

Cô cũng là một con người cơ mà, đâu phải là thứ đồ chơi để người khác muốn làm gì cũng được?

Lúc này, Trương Thiên mở miệng, giọng nói trầm thấp vang vọng khắp phòng khách.

“Lúc bà ta xúc phạm vợ tôi, muốn ra tay đánh vợ tôi thì các người đang làm gì?"

“Bà không muốn nhìn thấy mặt tôi cũng được, nhưng nói thế nào thì Lâm Tử Thanh cũng là cháu gái ruột của bà mà? Ngày hôm nay, bà vì sợ đắc tội với nhà họ Lưu mà lại sẵn sàng hi sinh cô ấy, đẩy cô ấy ra gánh tất cả tội lỗi sao?”

“Mấy người làm như vậy mà không cảm thấy hổ thẹn với ông nội Lâm, với liệt tổ liệt tông của nhà họ Lâm sao?”

Bà Lâm bị Trương Thiên nói đến không còn gì phản bác lại, khuôn mặt cũng không biết nên dùng từ gì để diễn tả.

“Cậu...”

Đám người Lâm Nhật Thăng đều không phục, định nói lại Trương Thiên.

Trương Thiên đã hoàn toàn thất vọng về nhà họ Lâm, anh không chừa lại chút mặt mũi nào cho bọn họ.

Hai mươi mấy tên vệ sĩ mà nhà họ Lưu đưa tới lúc này đều đang tỏ vẻ phẫn nộ ở phía sau lưng bà Lưu.

Bà Lưu nhìn chằm chằm Trương Thiên, mục đích hôm nay bà ta tới đây cũng không phải là để nghe chuyện ân oán nội bộ của nhà họ Lâm.

Bà ta trợn mắt, tức giận thở hổn hển, sau đó thì hét lên: “Trương Thiên! Lâm Tử Thanh! Ngày hôm nay tôi mà không giết được hai người thì thật đúng là tôi đang tự bôi tro trát trấu vào danh dự của nhà họ Lưu, của gia tộc hào môn số một ở thành phố Nam Châu.”

“Bắt hai đứa chúng nó lại cho tôi!”

Hơn hai mươi tên vệ sĩ thân hình cao to đang tới gần Trương Thiên, tất cả đều là những người đàn ông thô bạo, mặt mũi bặm trợn, trông chẳng khác nào một đàn ngựa bị mất dây cương, điên cuồng chạy loạn.

Ngoại trừ vẻ lo lắng trên mặt quản gia Phúc thì vẻ mặt của những người còn lại trong nhà họ Lâm đều rất khác biệt, ai nấy đều nở nụ cười trên môi, dường như việc Trương Thiên và Lâm Tử Thanh bị đánh là mong muốn của bọn họ vậy, thậm chí họ còn hận không thể bảo nhà họ Lưu đánh cho hai con người này trở thành người thực vật.

Lâm Tử Thanh nhìn cảnh tượng lúc này thì cau mày, dù nói thế nào đi nữa, cô cũng chỉ là một người phụ nữ, thế trận này cô còn chưa thấy bao giờ.

Trương Thiên thì ngược lại, anh bình tĩnh vươn bàn tay to lớn, ấm áp của mình ra ôm chặt lấy eo thon nhỏ của Lâm Tử Thanh, anh áp người cô vào sát người mình để cô thấy an toàn hơn.

Anh không hề sợ hãi mà còn nhìn thẳng vào bà Lưu, nói: “Tôi nói cho bà biết, ngày hôm nay bà dám đụng đến một sợi tóc của tôi và cô ấy thì bà sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”

“Nếu như bà không muốn nhà họ Lưu vô duyên vô cớ biến mất khỏi thành phố Nam Châu thì tôi khuyên bà một cách chân thành, bà nên gọi điện thoại cho chồng mình đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.