Cuồng Tế Vô Song

Chương 299: Hỗn Nguyên




Một dòng linh lực khổng lồ vô hình từ bốn phía bất chợt tụ lại ở giữa không trung, giống như một con rồng mạnh mẽ đang hút lấy cường lực, linh khí lơ lửng giữa không gian ý thức của kiếm, rồi đột nhiên lại chấn động cả bốn thanh kiếm mà từ trêи trời giáng xuống, cắm thẳng vào phương hướng mà Trương Thiên đã nhắm.

Ầm ầm ầm!

Bọt nước tung tóe, âm thanh bốn kiếm vang lên, mười mấy mét trong hồ lớn giống như nứt ra một khe hở.

Trương Thiên nhìn thấy kết quả này thì hài lòng mỉm cười.

“Đây chính là Tinh Sa sao? Trông cũng được đấy! Cuối cùng thì Thiên Tinh kiếm quyết tầng thứ tư-Tinh Sa, đã luyện thành!”

Cố gắng cả một đêm, vừa lợi dụng Bồi Nguyên đan tăng thêm mấy tầng sức mạnh, lại đồng thời lĩnh ngộ được Thiên Tinh kiếm quyết tầng thứ tư, kết quả này với Trương Thiên mà nói cũng tính là rất hài lòng.

Lúc về phòng, Lâm Tử Thanh còn sửng sốt hỏi anh hồi nãy có phải là động đất không? Trương Thiên mới trách cô ngủ mớ, rồi sau đó gọi Lâm Tử Thanh dậy.

Sáng sớm cô phải chuẩn bị trở về Khánh Giang, Trương Thiên sắp xếp Trương Kim Cát đi cùng cô, nên Tiểu Lục không cần thiết trở về nữa, mà Lâm Tử Thanh cũng không có cảm thấy chính mình không an toàn nên bèn nghe lời Trương Thiên rồi đi.

Trương Thiên nhắc Lâm Tử Thanh có gì thì cứ việc liên hệ với Trương Kim Cát, còn anh chắc mấy ngày nữa sẽ trở về.

Hai người ôm nhau một cái rồi chia tay.

Nhìn mấy người Lâm Tử Thanh đón xe đi xa, Tiểu Lục lo lắng hỏi: “Lão đại, chị dâu không có trở ngại gì chứ? Trước đây ai ám sát chị ấy cũng còn chưa điều tra rõ, anh nên để em cùng về mới phải chứ!”

“Không cần, là Tần Trăn của nhà họ Tần tìm người ám sát, Tần Trăn hôm qua đã bị tôi giết, bây giờ nguy hiểm ở đây đã bị loại bỏ, nên cậu tạm thời không cần lo lắng về vấn đề an toàn của Lâm Tử Thanh!” Trương Thiên lại nói tiếp: “Ngoài ra tôi để cậu ở lại là vì có chuyện muốn nói với cậu!”

“Thì ra là vậy!” Tiểu Lục lại tò mò hỏi: “Lão đại, chẳng lẽ có nhiệm vụ mới gì muốn giao cho em hả? Vậy anh nói nhanh đi, em đã không kiềm chế được muốn theo anh giết khắp thiên hạ rồi!”

Trương Thiên hừ cười một tiếng, nói: “Vậy đi thôi! Để tôi nói với cậu một chuyện khiến cậu càng hứng thú hơn nữa!” Anh nói rồi liền nhảy lên không, bước vào tầng ba của Vũ lâu.

Cảnh giới của Tiểu Lục đang ở đỉnh phong Phá kì, không nhảy lên như Trương Thiên được, nên chỉ có thể là mượn lực mấy mái hiên xung quanh, nhanh chóng đuổi kịp.

“Lão đại, chuyện gì mà em cái sẽ thấy thú vị.

Là chuyện Tu Ma chi đạo anh nói trước đây hả?” Tiểu Lục tràn đầy phấn khởi, hai mắt cũng sáng lên.

Trương Thiên gật đầu: “Hôm nay đúng là muốn nói với cậu đôi chút về đạo nhập ma, nhưng mà cũng không cần gấp, có chuyện này muốn nói trước với cậu đây!”

“Hở?”

“Khương Đại Vũ chết rồi!”

“Minh vương chết rồi?” Chân mày Tiểu Lục nhăn nhúm cả lại.

Tuy sống chết đối với thành viên của Thái Dương Chi Quang mà nói là vô thường, nhưng lúc chính thức nhận tin báo tử, trong lòng vẫn sẽ có cảm giác tiếc thương.

“Đúng vậy, lúc tôi làm việc ở Huyền Tây thì gặp phải ông ta.

Lúc đó ông ta đã bị hành hạ không còn hình người nữa rồi, nên không phải sống tiếp nữa, cuối cùng là tôi tự tay tiễn ông ta một đoạn”.

Trương Thiên giải thích.

Sau đó, Trương Thiên tiếp tục nói từ chuyện Khương Đại Vũ rơi vào âm mưu của Dương Tiêu đến chuyện ông ta bị rút sạch máu huyết, rồi chuyện đám người Xích Tử có thể sẽ gặp nạn, miêu tả hết cho Tiểu Lục nghe…

Tiểu lục cau mày cảm thán: “Tất cả thành viên của Thái Dương Chi Quang đều mắc nạn.

Thật không ngờ Dương Tiêu vậy mà lại dùng loại thủ đoạn này, càng không ngờ là bọn họ đã có thể bồi dưỡng ra cường giả cấp độ bán thần, thậm chí cấp độ thần luôn.

Lão đại, Dương Tiêu kia chính là một tai hoạ ngầm cực kì lớn, đợi tới ngày ông ta rực rỡ thành hình rồi thì em đoán ông ta sẽ không bỏ qua cho anh đâu, dù sao ông ta vẫn cho rằng anh là uy hϊế͙p͙ lớn nhất của mình.

Em sợ sẽ có nguy hiểm lớn!”

Những lời này của Tiểu Lục, Trương Thiên lạ thay lại chưa từng lo lắng!

“Chuyện này tôi biết chứ, nên không phải là đang mong cậu lớn nhanh một chút sao?” Trương Thiên gật đầu cười nói.

“Lão đại, em dĩ nhiên là muốn dốc hết toàn lực rồi! Chỉ là tu ma như anh nói thật sự là lợi hại như vậy sao?” Tiểu Lục hỏi ngược lại.

Trương Thiên tự tin cười nói: “Chỉ biết là còn lợi hại hơn so với cậu tưởng tượng nữa kìa, chỉ cần cậu luyện thành thì phỏng chừng việc đối phó với mấy lão đầu của Càn Võ Tông cũng không thành vấn đề”.

“Thật sao?” Đây chính là chuyện Tiểu Lục nghĩ cũng không dám nghĩ.

Trương Thiên vỗ vai cậu ta, nói: “Tôi há lại có thể gạt cậu hay sao? Với lại tôi đã đánh cuộc với sư phụ Võ Viêm của cậu rồi, lần sau dắt cậu về thì phải đánh bại ông ta, cho nên cậu nhất định phải luyện thành! Mà nói chứ, lần này đến Càn Võ Tông không có dắt cậu theo, ông ta cứ lải nhải bên tai tôi suốt, còn muốn trách tôi nữa, coi ra ông ta thật sự có tâm với cậu lắm!”

Tiểu Lục cười trộm: “Lão đại anh đánh cuộc với Võ Viêm sư tôn á? Anh tin tưởng em đến thế à?”

Trương thiên là đang tin tưởng sự mạnh mẽ của Tu Ma chi đạo, nên đương nhiên cũng sẽ tin tưởng Tiểu Lục có thể thành công: “Cậu nhớ kỹ có chuyện như vậy là được, chứ đừng để đến chừng đó đánh không lại thì mặt mũi của tôi cũng mất sạch luôn!”

“Ặc…” Tiểu Lục cậu ta không có tự tin lớn thế đâu, dù sao sức mạnh của Võ Viêm thật sự không phải nói đùa.

Trương Thiên nhún vai: “Tiếp theo sẽ nói cặn kẽ chuyện Tu Ma mà cậu muốn hiểu!”

Kể từ chuyện Trương Thiên phơi bày linh lực, Tô Mộc Phong sớm đã hướng tới không dừng.

Nếu muốn nói Tu Ma chi đạo thì nhất định phải nói về Tu Tiên chi đạo, bởi vì nguồn gốc quan hệ của hai bên này là cực kì lớn.

Trương Thiên bắt đầu giải thích, chỗ mà mình tới chắc được gọi là Đại lục Hỗn Nguyên.

Chỗ đó có thể xưng là tiên giới, lấy sức mạnh tu tiên làm chí tôn, sự cao thấp sang hèn của người với người tính bằng sức mạnh.

Nó cũng tương đương với tiền ở Viêm Hạ này, chuyện gì cũng có thể dùng tiền và quyền để phân định.

Ở Viêm Hạ thì có tiền có quyền sẽ có được sự tôn trọng của người khác, còn ở Đại lục Hỗn Nguyên thì thực lực mạnh hay yếu sẽ quyết định một người có được tôn trọng hay không.

Diện tích của Đại lục Hỗn Nguyên lớn hơn Viêm Hạ gấp trăm gấp vạn lần, nhân số thể là cỡ trăm tỷ người trở lên, còn như cụ thể có bao nhiêu người thì tôi cũng chỉ nghe bố kể lại, lúc tới còn nhỏ quá, vốn dĩ chưa từng chân chính ra ngoài rèn luyện.

Ở đó bây giờ lấy Tu Tiên chi đạo làm chủ, còn Tu Ma chi đạo đã sắp bị đào thải rồi, lý do là bởi vì Tu Ma chi đạo ở Đại lục Hỗn Nguyên cũng tương đương với Tà tu, sẽ bị người tu tiên lấy danh chính nghĩa chém giết, nên dưới tình huống như vậy thử hỏi ai mà dám tu luyện ma đạo nữa!

“Ủa mà lão đại, vậy sao anh còn kêu em tu ma? Thế không phải nói rõ là anh đang muốn gài em hả?” Tiểu Lục khinh thường nói.

Trương Thiên cũng xem thường mà giải thích: “Kỳ thực ở thời thượng cổ, ở Đại lục Hỗn Nguyên là song song tồn tại hai đạo lớn: Tu Ma và Tu Tiên.

Tôi nghe nói hai thành phần xuất hiện sớm nhất ở đó chia thành chân nhân và yêu thú.

Chân nhân tu tiên, yêu thú mới tu ma, cho nên tu ma trước đây là đạo lớn của yêu ma, mà lúc đó thiên hạ có Thượng cổ đại ma, lấy Man Xuy, Viêm Ma làm chí tôn, còn chân nhân thời Thượng cổ thì lấy huyết mạch Long tộc làm đầu, còn Phượng và Kỳ Lân là diễn sanh tiếp theo, hóa thành chân nhân”.

“Thực ra yêu ma cùng chân nhân, một bên tu ma, một bên tu tiên, đôi bên không can hệ gì nhau.

Tu ma trong yêu ma giới cạnh tranh với nhau, trong chủng tộc bọn họ lấy việc cắn nuốt linh dược hoặc là yêu đan ma đan liền rất nhanh có thể kết đan, tăng cường sức mạnh, nhưng tu tiên thì lại rất khổ cực.

Vì tu tiên là lĩnh ngộ Thiên Địa đại đạo, có thể nói là đi ngược với ý trời, lại chấp nhận ý trời, mỗi một lần thăng cấp đều cực kỳ gian nan.

Tuy vậy chỉ cần người tu tiên lĩnh ngộ được một điều trong đạo của đất trời thì sức mạnh sẽ rất kinh khủng”.

“Tu ma đơn giản nhanh chóng, nhưng sức mạnh cao nhất có hạn chế, còn tu tiên tuy gian khổ chậm chạp, nhưng sức mạnh đạt đến trình độ nhất định sẽ mạnh hơn”.

“Nghe nói tu tiên tốt hơn, nhưng kẻ có thể đạt tới trình độ cao nhất có được mấy người?”

“Dưới thế tục, hai bên tu tiên tu ma mỗi bên đều có ưu thế, vậy vì sao Yêu Ma chi đạo lại bị tiêu diệt?”

“Đến khi có vài chân nhân bắt đầu tu ma, bọn họ mới phát hiện Tu Ma chi đạo có thể rất nhanh thuần thục, chỉ cần không ngừng cắn nuốt luyện hóa nội đan của chính mình thì có thể đột phá rất nhiều cảnh giới.

Nói cách khác, chỉ cần đủ nguồn cung thì chỉ vài chục năm là có thể đạt tới cảnh giới phi thăng, mà tu tiên bình thường muốn đạt tới cảnh giới phi thăng, sợ rằng phải mất mấy ngàn mấy vạn năm thậm chí là nhiều hơn, hơn nữa người đó còn cần phải có thiên phú và tuệ căn tốt cực kì mới được”.

“Cho nên rất nhiều chân nhân liền bắt đầu tu ma rồi, sau đó tàn sát các tộc yêu ma, thậm chí là tuyệt diệt?” Tiểu Lục khẩn trương hỏi.

Trương Thiên giải thích: “Đúng là rất nhiều chân nhân bắt đầu tu ma, nhưng chuyện quan trọng nhất là không phải họ tàn sát tộc yêu ma, mà là tàn sát tộc chân nhân! Bởi vì về sau có người phát hiện, tu ma chẳng những cắn nuốt nội đan yêu ma là có thể tăng cường sức mạnh, mà cắn nuốt nội đan tiên mạch của người tu tiên tiên thì tốc độ tăng cường còn nhanh và mạnh hơn!”

Tiểu Lục trợn tròn mắt: “Cho nên Tu Ma chi đạo bắt đầu không ngừng cắn nuốt nội đan tiên mạch của người tu tiên để tăng cường sức mạnh sao?”

“Đúng vậy! Trong mấy trăm năm sau, rất nhiều người bắt đầu tu ma, toàn bộ Đại lục Hỗn Nguyên liền xuất hiện một tai họa lớn, chính là sự cân bằng bị phá vỡ, khắp nơi là hỗn chiến, mọi người ngoài chiến đấu thì chỉ còn chiến đấu.

Bọn họ nhìn thấy kẻ tu tiên liền muốn đánh bại rồi cắn nuốt, bọn họ nhìn thấy yêu ma cũng muốn đánh bại rồi cắn nuốt, bọn họ nhìn thấy ai cũng muốn khai chiến.

Chính việc này đã dẫn tới sinh linh đồ thán, có mấy chủng tộc gần như là bị tuyệt diệt”.

“Vậy sau này làm sao khôi phục lại yên tĩnh?” Tiểu Lục hỏi dò.

Trương Thiên nhàn nhạt đáp: “Mãi đến sự xuất hiện của tôi…”

“?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.