Cuồng Tế Vô Song

Chương 297: Đáy Lòng Châu Vũ Tê Dại




Người đàn bà đanh đá nhà họ Tề đi ra, thấy hai mươi mấy người bày trận bên ngoài, bà ta cực kỳ vừa lòng, trêи mặt còn tỏa ánh sáng.

Đặc biệt là nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu còn rất có khí chất, trong tay còn nâng một bó hoa!

Tuy rằng không quen biết cậu ta, nhưng bà ta nhận định là thuộc hạ mà Tề Nguyên Thiều an bày, bà ta hóp cái bụng bự của mình lại, còn nâng ngực, lôi kéo con bé điêu ngoa đi qua, chuẩn bị cảm nhận đãi ngộ của người thượng đẳng nhà họ Tề bọn họ một chút!

Giống một con công đang xòe đuôi, theo đuổi bạn tình mà đi về hướng Châu Vũ.

Châu Vũ nhíu mày một chút, trong lòng thầm nói cậu ta không quen bà mập trung niên trước mắt, sao lại đi về hướng bọn họ vậy chứ?

Châu Vũ bắt đầu nói thầm trong lòng: “Con mẹ nó, thật sự tới tìm tôi à?”

“Đi còn con mẹ nó ghê tởm, mà có cả một đứa bé gái nữa? Tôi không có nợ phong lưu loại này, sẽ không nhận lầm người đó chứ!”

“Này này… Muốn làm gì vậy, còn muốn duỗi tay lấy hoa của tôi nữa? Xấu như vậy, già như vậy, nhiều người vây xem như vậy, tôi không cần trinh tiết hay sao?”

Người chung quanh nhìn thấy tình cảnh như vậy!

Không khỏi cảm thán nói: “Phô trương như vậy là vì lấy lòng bà già này?”

“Ai, tôi còn tưởng người kia ghê gớm đến mức nào, thì ra là bám váy đàn bà!”

“Lại là một thanh niên không muốn cố gắng…”

“Sao thanh niên này lái nỗi loại máy bay này chứ? Ông đây đã tuổi này còn thấy ghê tởm!”

“Ai, sức mạnh của tiền tài thật ghê gớm, chúng tôi bội phục.

Càng nói càng biến thái, càng nói càng khó nghe.

Châu Vũ nghe thấy vậy, toàn thân nổi da gà.

Người đàn bà đanh đá nhà họ Tề thấy mình đã đi đến trước mặt Châu Vũ, người này lại không đưa hoa cho bà ta, bà chỉ có thể tự tay lấy, còn mắng: “Sao lại không có mắt như vậy, đây là người làm mới tới hay sao?”

Giờ phút này, Tề Nguyên Thiều đứng ở một bên, để ý thấy mẹ mình đi về hướng Châu Vũ, trong lòng như có ngàn vạn câu đậu má lướt qua.

Đây chính là nhân vật tàn nhẫn không thể đắc tội, đừng kiếm chuyện mẹ ơi!

“Mẹ, mẹ… Con ở bên này! Người của chúng ta ở bên này!” Tề Nguyên Thiều cũng không dám la to, sợ ảnh hưởng đến bọn Châu Vũ.

Hơn nữa tiếng nghị luận thanh ồn ào bốn phía càng đè mất âm thanh của Tề Nguyên Thiều.

Thế nên Tề Nguyên Thiều thấy được động tác duỗi tay lấy hoa của mẹ mình, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, chỉ có thể dẫn người gắng gượng lấy can đảm đi tới.

Châu Vũ khẳng định không thể bị đoạt hoa, từ bỏ trinh tiết sao?

Cậu ta dùng một tay cầm hoa, tay còn lại trực tiếp đẩy mạnh người đàn bà nhà họ Tề ra, lạnh giọng nói: “Khủng long quái thú từ đâu tới đây? Lăn qua một bên!”

“Mẹ nó, tôi đứng ở chỗ này đón bà hả? Đi lên giật hoa của tôi, Chung Vô Diệm bà từ đâu xuất hiện thì cút về chỗ đó đi!”

Châu Vũ chẳng những kêu gào, trong tiếng la còn mang theo giải thích, để tránh mọi người thật sự hiểu lầm.

Chuyện đột nhiên xảy ra, hiện trường vang lên một mảnh tiếng cười.

“Ha ha ha, thì ra là không quen biết?”

“Tôi nói mà, cậu trai đẹp trai như vậy, sao lại có khẩu vị mặn đến thế chứ!”

“Hiểu lầm, hiểu lầm người anh em này rồi.

“Kia nữ cũng đủ kỳ bố a, không quen biết mà lại đi lên, thèm đàn ông đến điên rồi hay sao?”

“Cái này gọi là người xấu xí tác quái nhiều…”

Người đàn bà đanh đá nhà họ Tề bị đẩy ra, muốn nổi đóa ngay lập tức, đặc biệt là nghe thấy Châu Vũ nói bà ta là khủng long quái thú, đây là sỉ nhục xưa nay chưa từng có.

Bà ta luôn luôn được chiều chuộng, chưa từng bị chọc tức như vậy, muốn há miệng mắng lại!

Nhưng ngay sau đó, hai mươi mấy người của tập đoàn Thiên Diệu chỉ tùy tiện nhúc nhích một cái, bà ta đã á khẩu…

Trước mặt quyền thế tuyệt đối, bà ta rụt rè nhỏ giọng nói thầm một câu: “Cậu là ai? Cậu không phải người nhà họ Tề chúng tôi sao?”

Lúc này, Tề Nguyên Thiều mới đi lên vội vàng đỡ người đàn bà đó, giải thích: “Mẹ, nhà họ Tề chúng ta ở chỗ này.

Vừa thấy chỉ có bốn người, đối lập với hai mươi mấy người đàn ông trước mắt, trêи mặt người đàn bà họ Tề lập tức tắt nắng, ngược lại lúng túng đến mức tận cùng.

Tề Nguyên Thiều giải thích: “Mẹ, đây là giám đốc Châu của tập đoàn Thiên Diệu, mẹ hiểu lầm rồi.

“Giám đốc Châu, đây là mẹ tôi, vừa rồi khẳng định nhận lầm anh!”

Người đàn bà họ Tề vội vàng xin lỗi, hạ mình cực thấp, bà ta biết Thiên Diệu chính là đại ca ở thành phố Thiên Hải, hơn nữa nhà của mình tuyệt đối không đối phó được.

Bà ta cũng chỉ bắt nạt kẻ yếu!

Châu Vũ liếc nhìn qua một cái, khiến cho nhà họ Tề bọn họ sợ hãi đến chết.

“Con mẹ nó, thì ra là người của nhà họ Tề, mau mau lăn qua một bên đi, đừng cản trở chúng tôi đón ngài Thiên!”

“Vâng vâng!” Tề Nguyên Thiều bối rối mà lôi kéo mẹ và em mình đứng ở một bên.

Lúc này, Trương Thiên kéo lấy Lại Vưu Mỹ đi ra đến chỗ đón máy bay.

Lại Vưu Mỹ nhìn thấy người đàn bà họ Tề đang đứng ở bên cạnh bọn Châu Vũ, trong lòng càng sợ muốn chết, còn không dám bước ra một bước về phía trước.

“Anh Trương, thật là người nhà họ Tề bọn họ, chúng ta chết chắc rồi.

Trương Thiên mỉm cười: “Ai nói là nhà họ Tề, đó là tới hoan nghênh chúng ta.

“Anh Trương, trò này cũng không vui đâu!” Lại Vưu Mỹ nói.

Nhưng Trương Thiên mặc kệ, cười cười không nói, cất bước đi về phía trước.

Người đàn bà đanh đá nhà họ Tề nhíu mày mà lầu bầu: “Sao hai người này cũng đi tới? Chẳng lẽ nó cũng muốn giả ngầu hay sao?”

Người đàn bà họ Tề cảm thấy vừa rồi đã đắc tội Châu Vũ, hiện tại là một cơ hội để thể hiện, hỗ trợ xử lý hai đứa rảnh rỗi là Trương Thiên.

Bởi vì bà ta rất chắc chắn bọn Trương Thiên không có khả năng là ngài Thiên!

Nếu là ngài Thiên, sao lại ngồi trong toa bình thường kia chứ?

Thấy Trương Thiên đến gần, thậm chí Châu Vũ muốn ôm anh…

Người đàn bà đanh đá đi ra, muốn bắt lấy Trương Thiên: “Hai tụi mày ở chỗ này làm gì? Muốn quấy rầy giám đốc Châu hay sao? Rác rưởi!”

“Người của họ Tề, giúp tôi ấn hai người bọn họ xuống, nó chính là người đắc tội mẹ đó.

Bá!

Vừa rồi Tề Nguyên Thiều nhìn thấy Trương Thiên đi ra, đã bị dọa sắp đái trong quần, trong lòng vẫn luôn thầm phù hộ mẹ gã không phải đắc tội Trương Thiên, nhưng giờ khắc này, gã đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Bùm một chút, bị dọa nhũn ra, quỳ xuống đất!

bốn người còn lại của nhà họ Tề, cũng là từng gặp Trương Thiên ở bữa tiệc tối trước kia.

Đó là người mà ông chủ còn phải quỳ, bọn họ dám ra tay sao?

Trừ người đàn bà đanh đá và đứa nhỏ điêu ngoa nhà họ Tề có ánh mắt thiển cận, những người còn lại đều lần lượt quỳ xuống đất.

Người đàn bà họ Tề quay đầu lại thấy cảnh tượng này, hô to: “Các người làm gì, may giúp giám đốc Châu bắt lấy hai người kia, quỳ cái gì?”

Tề Nguyên Thiều run run rẩy rẩy nói: “Mẹ, mẹ đang nói đùa gì vậy, đây là ngài Thiên!”

Cái gì?

Người đàn bà họ Tề xoay người, thoắt một cái, cả người từ đầu đến chân đều cứng như thạch hóa.

Tên tuổi của ngài Thiên ở Thiên Hải dọa người đến mức nào thì không cần phải nói, dù sao nhà họ Tề bọn họ chỉ nghe tên thôi cũng không dám.

Châu Vũ nhíu mày tàn nhẫn nói: “Bà vừa nói gì? Bà gây chuyện với anh Thiên trêи máy bay?”

Rào rào!

Hai mươi mấy người tập đoàn Thiên Diệu lập tức bày thành một vòng tròn, ngạo mạn tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào đám người nhà họ Tề.

Bùm!

Người đàn bà họ Tề cũng bị dọa đến quỳ xuống đất, bà ta nhớ tới mình đối đãi với Trương Thiên như thế nào trêи máy bay, vẫn kêu gào nhà họ Tề của mình ghê gớm thế nào với Trương Thiên, không nghĩ tới đối phương lại là ngài Thiên của tập đoàn Thiên Diệu?

Mơ hồ cảm thấy mình đã bước đến đường cùng rồi.

“Không, ngài Thiên!”

“Tôi không biết mình đắc tội ngài, tôi quỳ xuống đất xin ngài thathứ, tôi sai rồi!”

Người đàn bà họ Tề kêu trời cầu xin.

Giờ phút này, Lại Vưu Mỹ đã trợn mắt há hốc mồm.

Lúc vừa bắt đầu cô còn cố lấy can đảm đối đầu, không ngờ hiện tại nhà họ Tề lại quỳ gối trước mặt mình? Càng không ngờ Trương Thiên lại là ngài Thiên của tập đoàn Thiên Diệu, cô ấy cũng có nghe đến tên tuổi của anh.

Đây chính là tuyệt nhân vật lớn, vốn dĩ cô cho rằng ngài Thiên là người hung ác, không ngờ lại nho nhã lễ độ, hòa ái dễ gần, còn cực kỳ chính nghĩa như thế!

Châu Vũ bình thản mà hỏi Trương Thiên: “Anh Thiên, xử lý thế nào?”

Trương Thiên đưa tay sau lưng, nhìn Lại Vưu Mỹ bên cạnh một chút, sau đó nói với Châu Vũ: “Để bọn họ cảm nhận chính nghĩa một chút!”

Lại Vưu Mỹ nghe thấy từ này, trong lòng cảm thấy ấm áp, thậm chí có chút thẹn thùng, cái này không phải là câu ‘Chính nghĩa sẽ đến trễ, nhưng nhất định sẽ đến’ mình đã nói sao?

“A?” Châu Vũ chưa từng nghe qua phương pháp xử lý chính nghĩa.

Trương Thiên cười lạnh nói với nhà họ Tề: “Châu Vũ, người này sỉ nhục nhân cách của tôi trêи máy bay, tôi muốn kiện bà ta phỉ báng, giúp tôi mời luật sư giỏi nhất đánh tới bọn họ thua mới thôi.

“Mặt khác, hình như cô Lại đây còn bị Tề Nguyên Thiều đụng chạm đến, bảo luật sư kiện cho tôi, kiện tới thắng, kiện tới nhà họ Tề bọn họ đền nguyên cái công ty phát sóng trực tiếp đi…”

Châu Vũ cười âm hiểm: “Được, đã hiểu, anh Thiên!”

Tề Nguyên Thiều vừa nghe cách xử trí này của Trương Thiên, còn muốn cái công ty phát sóng của mình, đó chính là chút sản nghiệp cuối cùng của gã…

“A a, đừng mà anh Thiên, anh Thiên đại nhân có đại lượng, buông tha cho tôi đi!”

Người đàn bà họ Tề: “Ngài Thiên, tôi sai rồi! Đừng kiện chúng tôi, tôi nhận lỗi với ngài.

“Nhận lỗi? Thật đáng tiếc, đã muộn rồi!” Trương Thiên không thèm để ý tới bọn họ.

Nếu mình là người thường, người đàn bà đanh đá họ Tề kia sẽ quỳ xuống đất xin lỗi? Sẽ bỏ qua cho người thường? Lại Vưu Mỹ chính là ví dụ bị bọn họ ức hϊế͙p͙.

Trương Thiên sẽ không tha cho bọn họ, anh không chối từ làm chút chuyện chính nghĩa.

Sau đó, Trương Thiên xoay người giới thiệu Châu Vũ với Lại Vưu Mỹ, bảo cô ấy liên hệ về chuyện của Tề Nguyên Thiều với Châu Vũ là được.

Lại Vưu Mỹ đương nhiên cực kỳ biết ơn Trương Thiên.

Trương Thiên mỉm cười nói với cô ấy: “Chính nghĩa chẳng những sẽ buông xuống, cũng sẽ không đến trễ!”

Sau đó Trương Thiên cầm lấy hoa hoan nghênh trở về từ trêи tay Châu Vũ rồi rời đi.

Hoa này đương nhiên không thể lãng phí, trở về dỗ vợ cũng không thể hai tay trống trơn được!

Gần một tiếng sau, Trương Thiên về tới thành phố Thiên Hải.

Giờ phút này Tiểu Lục đang ngồi trước cửa, mắt nhìn phía trước, bởi vì Lâm Tử Thanh đang dựa vào lan can trước cửa để thưởng thức cảnh đẹp, làm bảo vệ chuyên nghiệp, cậu ta tự nhiên phải như vậy.

Lúc này, cậu ta còn chưa biết nhiệm vụ bảo vệ đã kết thúc.

Vèo!

Đột nhiên có một bóng đen xẹt qua, Tiểu Lục muốn ra tay, nhưng cậu lập tức nhận ra người tới, bởi vì quá quen thuộc.

Trừ Trương Thiên ra thì còn có thể là ai!

Lâm Tử Thanh phát hiện bên cạnh đột nhiên có người, kinh ngạc muốn nghiêng người sang một bên, nhưng ngay sau đó, cái eo thon của cô lại bị một bàn tay to ôm lấy.

“Đừng sợ, là anh!” Trương Thiên thuận thế lấy hoa ra từ trong nhẫn không gian, đưa qua cho cô.

Lâm Tử Thanh ngoái đầu nhìn lại, tươi cười ngọt ngào!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.