Cuồng Tế Vô Song

Chương 294: Khinh Thường Ai Vậy Chứ




Trương Thiên cảm thấy buồn cười, thật sự nghĩ người nào nói lớn tiếng thì người đó có lý à?

Ngay cả người đàn bà đanh đá trước mắt cũng có thể mắng nhiếc lên đầu ông lớn cấp bậc chiến thần như Trương Thiên? Nếu để người của Thần Long Doanh hoặc đám người Tiểu Lục biết, phỏng chừng sẽ cười đến chết.

Lúc này một tiếp viên màu da trắng trẻo, trông cũng khá xinh đẹp, thấy người đàn bà đanh đá không chịu một điều nhịn chín điều lành, đành chuyển về phía Trương Thiên khuyên:

“Thưa anh, anh xin lỗi cô bé và mẹ nó một câu được không!”

“Thưa chị, để anh đây xin lỗi chị được không, chị thấy có thể không?”

Cô tiếp viên này chỉ muốn nhanh chóng dàn xếp việc này.

Cô ta đã quan sát quần áo của Trương Thiên và người đàn bà đanh đá kia, trêи người bà ta toàn là hàng hiệu, phỏng chừng lên tới giá trị vài vạn.

Trái lại Trương Thiên chỉ ăn mặc bình thường, nhìn như nông hay công dân, loại người này thường dễ nói chuyện, cho nên tiếp viên mới khuyên bảo như vậy.

Không chờ Trương Thiên nói chuyện, người đàn bà đanh đá kia đã mở miệng: “Được!”

“Bảo nó khụy xuống, xin lỗi con gái của tôi, việc này coi như bỏ qua, chúng tôi cũng lười truy cứu.

Cô bé kia đang ‘Oa oa’ kêu to, nghe xong còn nói tiếp: “Bảo chú này xin lỗi con, quỳ xuống xin lỗi con.

Người xem náo nhiệt chung quanh vốn dĩ không kiên nhẫn, thấy cô bé kia bập bẹ kêu to, trong lòng cũng cảm thấy loại người như Trương Thiên nên xin lỗi cô bé kia.

Bất kể chuyện này thế nào, dù sao cũng chỉ xin lỗi một đứa con nít, coi như vui đùa đi ngang qua sân khấu, việc này coi như bỏ qua.

Những người này tưởng bở, nhưng bảo Trương Thiên nhận lỗi với loại người này?

Còn phải quỳ xuống trước một người đàn bà đanh đá và một đứa nhỏ điêu ngoa?

Hiện tại không trừng trị một trận đã coi như nhường nhịn.

Cô tiếp viên kia thấy Trương Thiên không tỏ vẻ, còn tiến lên hai bước khom lưng nhìn anh, mỉm cười rồi nháy mắt ra dấu với Trương Thiên.

Rõ ràng là muốn Trương Thiên ráng chịu nhục một chút!

Nhưng Trương Thiên căn bản không để ý tới cô ta, ngược lại lạnh giọng cười một tiếng.

“Thưa anh, anh xin lỗi cô bé được không? Xin hãy thông cảm cho công việc của tôi!” Cô tiếp viên nhìn như khiêm tốn khuyên bảo, kỳ thật là đang đạo đức bắt cóc!

Tất cả mọi người chung quanh cảm thấy, Trương Thiên nói xin lỗi là xong việc, việc này cũng coi như giải quyết.

“Nhanh lên đi!”

“Một thằng đàn ông xin lỗi một câu là được rồi, làm cho mọi người đều không vui.

Còn có người thúc giục Trương Thiên, bọn họ đều hy vọng đừng để cô bé kia náo loạn, kêu la phiền lòng.

Nhưng Trương Thiên cũng không có để ý tới.

“Dựa vào cái gì phải thông cảm cho thái độ làm việc có lệ của cô hả?” Trương Thiên nói: “Đứa nhỏ này muốn quấy cứ quấy đi, một người nhà không phụ trách và một tếp viên vô trách nhiệm, các người muốn làm gì thì làm đi, đừng lại quấy rầy tôi!”

Chịu nhục cho qua chuyện tuyệt đối không phải nguyên tắc của Trương Thiên.

Cô tiếp viên nhíu mày, cô ta không nghĩ tới Trương Thiên cũng không phải người hiền lành, nếu là gặp gỡ người tốt bình thường, đã sớm có lệ cho qua.

Hiện tại cô ta cũng có chút bất mãn với Trương Thiên.

Người đàn bà đanh đá nói: “Ai, mày chính là người đẩy con gái tao, còn véo nó!”

“Đối xử với con nít như vậy mà mày còn lý sự hả?”

Những tiếp viên khác trêи máy bay thấy thái độ của Trương Thiên như vậy, hoàn toàn ăn theo mà oán trách, cũng bắt đầu cảm thấy Trương Thiên sai.

Có vài người oán trách: “Sao da mặt người này lại dày như vậy chứ?”

“Đắc tội con nít còn không dám xin lỗi!”

“Đúng là bá đạo, chưa từng gặp qua loại người này, ghê tởm!”

Cô tiếp viên kia đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cô ta nói với Trương Thiên: “Thưa anh, chúng ta xem cô bé kia nói như thế nào được không?”

“Tôi đoán cô bé đáng yêu như vậy, hẳn sẽ không gạt người đâu đúng không?”

Mọi người đồng ý gật đầu.

Ai nói con nít không biết gạt người, có mẹ ra sao thì dạy ra đứa con điêu ngoa như thế.

Con bé điêu ngoa kia rất thông minh, lập tức không khóc, dùng ngón tay chỉ về phía Trương Thiên: “Chính là chú này đẩy con, vừa rồi còn nhéo tay con, người xấu phải xin lỗi!”

Lời này vừa dứt, mọi người lập tức gán tội danh về phía Trương Thiên.

Quần chúng hóng hớt đồng loạt chán ghét nhìn chằm chằm Trương Thiên, la lối:

“Cô bé đã nói như vậy, còn có sai hay sao? Xin lỗi đi!”

“Xin lỗi đi!”

Người đàn bà đanh đá chỉ vào anh mà mắng: “Con gái của tao đã nói, mày còn không nói hay sao? Tao cho mày cơ hội quỳ xuống, mau xin lỗi tụi tao!”

“Thưa anh!” Cô tiếp viên thúc giục.

Trương Thiên thật sự không muốn gây chuyện, nhưng không ngờ đám người này cứ càn quấy, muốn làm lớn chuyện?

Anh mở mắt nhìn mọi người, chuẩn bị phát uy…

Nhưng mà, lúc này một giọng nói chính nghĩa lại vang lên lần nữa: “Các người quá đáng giận, anh đây không có sai, vì sao các người lại ép anh ta xin lỗi?”

“Các người có thấy rõ chân tướng sự tình không? Cứ hùa theo đám đông, làm sai lệch sự thật.

“Cô bé này tùy hứng trêи máy bay, nhảy tới nhảy lui không có ai trông giữ, giờ xảy ra chuyện bố mẹ mới đi ra, Cô tiếp viên cũng mới chạy ra, vừa rồi họ làm gì? Giờ bắt lấy người tốt muốn định tội anh ta!”

“Hừ, tôi ghét nhất đám người kiếm chuyện thị phi.

“Anh đây, anh cũng không cần xin lỗi, vừa rồi tôi ngồi bên cạnh anh nhìn thấy rõ ràng, cô bé kia tự ngã, anh tốt bụng muốn đỡ nó mà thôi, tôi có thể làm chứng cho anh, tôi tin rằng nhân viên máy bay sẽ minh oan được cho anh.

Nghiến nghiến răng, cô gái kia tiếp tục nói: “Có lẽ chính nghĩa sẽ đến trễ, nhưng nhất định sẽ đến…”

Nói xong, cô ấy xoay người nói với cô tiếp viên và mọi người: “Anh này cũng không đẩy cô bé, là nó tự chạy loạn mà ngã, vì cái gì các người bắt anh ta xin lỗi?”

“Các người đáng lẽ nên đối xử công bằng với tất cả mọi người.

Cảm xúc của cô gái có chút kϊƈɦ động, vành mắt còn đỏ lên, cứ như cũng đồng cảm với cảnh ngộ của Trương Thiên.

Hành động này làm Trương Thiên có chút bất ngờ.

Dưới tình huống mọi người đang xôn xao, vẫn có một cô gái nói chuyện thay cho mình, anh bất giác đánh giá một chút.

Cô gái này trẻ trung xinh đẹp, nhưng ăn mặc tương đối mộc mạc, không mang theo bất cứ trang sức nào, trang điểm hơi nhạt, sắc mặt tiều tụy, hẳn là một cô gái tầng lớp bình thường.

Cứ việc như thế, nhưng gương mặt cô gái vô cùng kiên định, cô ấy tính đứng ra để giữ gìn quyền lợi của Trương Thiên…

“Thú vị!” Trương Thiên mỉm cười.

Cô tiếp viên kia bị mắng đến mặt lúc đỏ lúc trắng, chột dạ!

Những hành khách khác ở đây cũng không dám nói nữa.

Mọi người tính toán tan đi, mấy vở kịch hóng hớt này, họ lười phản ứng.

Nói thật, bọn họ đều không nhìn thấy chân tướng, chẳng qua phán đoán từ cảm giác là Trương Thiên là người xấu mà thôi…

Cô bé cảm thấy không trừng trị được Trương Thiên, ngược lại bị cô gái kia dọa sợ, nó càng khóc lớn hơn.

Người đàn bà đanh đá kia đang nghẹn một bụng lửa giận trong lòng, đến cuối cùng giống như mình làm sai vậy, bà ta oán trách nhìn về phía cô gái.

Đột nhiên, đôi nhíu chặt mày của người đàn bà lập tức nhăn càng sâu, tức giận nói: “Khó trách mày giúp nó như vậy, thì ra là con khốn nhà mày.

“Còn không phải mày tham tiền của nhà họ Tề tụi tao sao? Vu khống con trai tao xàm sỡ mày, hôm nay còn báo lên thủ đô, hại bà đây đi một chuyến không nói, giờ còn muốn đến ghê tởm tao?”

“Hừ, nhà họ Tề Thiên Hải chúng tao cũng không phải dễ chọc, con đàn bà thối, trở lại Thiên Hải tao bảo đảm tìm người làm chết mày!”

Cô gái thấy bị uy hϊế͙p͙, không chút yếu thế nói: “Chuyện nào thì ra chuyện đó!”

“Tôi và anh này bèo nước gặp nhau, chỉ không nhìn được các người vu oan cho anh ta thôi, tôi nói đều là sự thật.

“Mặt khác, chuyện giữa tôi và nhà họ Tề các người chưa yên đâu, anh Tề Nguyên Thiều trắng trợn xàm sỡ tôi, địa phương quản không được, tôi sẽ đi con đường khác, cho dù bà có uy hϊế͙p͙ tôi, tôi… Cũng không sợ!”

“Tôi tin tưởng chính nghĩa sẽ tồn tại, các người sẽ gặp báo ứng.

Cuối cùng, Cô gái đều có chút khóc âm, nàng trong lòng nơi nào là không sợ quyền thế, chỉ là không khuất phục mà thôi.

Người đàn bà nhà họ Tề kia được một tấc lại muốn tiến một thước, hoàn toàn không coi đây là nơi công cộng, chửi ầm lên: “Thời buổi này còn không phải vì tiền? Nói chính nghĩa với tao, quá dối trá!”

“Tao nhìn thấu loại người như mày rồi, tao nói cho mày biết, không có cửa đâu, nhà họ Tề tụi tao chẳng những không đưa tiền cho mày, còn muốn mày không được yên ổn, thậm chí người nhà của mày cũng không được yên!”

“Khà khà…”

Lúc người đàn bà đanh đá uy hϊế͙p͙ đến người nhà, trong lòng cô gái bỗng khựng lại

Bản thân cô chịu bao nhiêu tủi nhục cũng không sao, nhưng không thể liên lụy đến người nhà, hôm nay cuối cùng không đến thủ đô thành công, là vì điện thoại của người thân…

“Là nhà họ Tề các người vô sỉ!” Cô gái thù hận mà nghiến răng nghiến lợi.

Người đàn bà đanh đá cười trào phúng: “Hừ, bản thân nói không lại được, còn dám mắng nhà họ Tề tụi tao!”

“Là mày cảm thấy chúng tôi đưa tiền không đủ nhiều, cho nên tìm quan hệ kiếm chuyện với nhà họ Tề khắp nơi, đến cuối cùng còn không phải muốn moi càng nhiều tiền sao?”

“Nói là vì chính nghĩa, ai tin hả?”

Người chung quanh sôi nổi gật đầu, cảm thấy người đàn bà này nói rất có lý.

Mọi người lập tức quở trách luôn cả cô gái và Trương Thiên.

Trương Thiên lắc lắc đầu, không nghĩ tới người đàn bà đanh đá này còn là người của nhà họ Tề, khó trách Tề Nguyên Thiều bị dung túng thành như vậy, thì ra là có người như vậy dạy dỗ.

Thật là oan gia ngõ hẹp.

Lúc bầu không khí đang nặng nề, Trương Thiên nhếch khóe miệng, nói: “Ai nói không có người tin? Tôi tin!”

Vốn dĩ chính là cùng nhau chịu công kϊƈɦ, hiện tại mọi người thấy Trương Thiên chen vào, họ lập tức cùng chửi rủa!

Ngay cả cô tiếp viên kia cũng không nói chuyện giúp bọn Trương Thiên.

Người đàn bà đanh đá lộ ra sắc mặt gian trá, nói: “Bản thân mình còn chưa lo xong, còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân à? Buồn cười!”

“Tao nói cho tụi mày biết, tụi mày đều đã đắc tội nhà họ Tề tụi tao, hiện tại hai đứa quỳ xuống dập đầu cho tao, có lẽ tao sẽ tha thứ, bằng không chờ xuống máy bay thì cho tụi mày biết mặt, hừ.

Đám người nhiều chuyện buôn dưa và cả cô tiếp viên, đều cùng nhau xem diễn.

Con bé kia còn như muồn làm người ta ghê tởm, còn vỗ tay với mẹ nó.

Chỉ có sắc mặt cô gái khó coi, nói với Trương Thiên: “Thưa anh, hình như tôi còn thêm phiền cho anh rồi.

Những người này cũng xứng làm phiền Trương Thiên?

Ai làm phiền ai còn không biết chừng!

Trương Thiên lộ ra nụ cười với cô gái kia, trầm giọng mà nói: “Không phải nói có lẽ chính nghĩa sẽ đến trễ, nhưng nhất định sẽ đến sao?”

“Hiện tại là lúc chính nghĩa đến, cậu chủ của nhà họ Tề bọn họ đắc tội cô sao? Nhìn này, tôi giúp cô cùng trừng trị bọn họ.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.