Cuồng Tế Vô Song

Chương 283: Việc Lớn Không Ổn!




Trêи bầu trời, tốc độ của hai người giảm mạnh nhưng thân thủ của cả hai cường tráng và cũng không dừng lại.

Cuối cùng, cả hai lần lượt dừng lại ở giữa xe thứ nhất và đầu xe thứ hai.

Người lái xe cảm thấy thân xe đã bị đột kϊƈɦ nên giảm tốc độ xuống!

Bộp!

Hai người mặc hai cánh trang bị từ trêи cao bay xuống, tăng thêm phần mạnh mẽ, cởi bỏ bộ cánh trang bị, một cú đạp làm đầu xe bị méo xuống dưới và cùng nhau kéo lại tạo thành một vết phanh dài.

Ba chiếc xe bắt buộc phải dừng lại chính giữa đường cao tốc.

Lúc này, người ra khỏi xe đầu tiên là một người đàn ông gọi là Đai Sa.

Trêи xe, người nhân viên bắt đầu truy hỏi tình huống, thậm chí còn rút cả súng.

Thế nhưng Đại Sa khủng bố bọn họ bằng ánh mắt, căn bản anh không muốn để ý tới, ở trước mặt mọi người, dùng tay không nhấc cả cái xe quăng về phía trước đường cao tốc, ngăn chặn chiếc xe đằng sau.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Trương Kim Cát đáp xuống chiếc xe được phòng hộ đặc biệt chứa Lâm Tử Thanh, lớn tiếng quát lên: “Mở cửa.

Thế nhưng những người ở bên trong không hề có bất kì phản ứng nào!

Bọn họ cảm thấy những lúc như thế này thì ở yên trong xe là an toàn nhất, bởi vì ít nhất xe còn chống đạn.

Thế nhưng bọn họ không biết rằng, làm vậy chính là đi tìm đường chết.

Trương Kim Cát cầm lấy khung xe, trực tiếp dùng một lực mạnh mẽ, dùng một quyền đã phá vỡ cửa sổ xe.

Bùm, bang!

Những người nhà họ Tần vốn là chiến sĩ đặc chủng, súng đạn thật bọn họ đã sờ qua và đã tham gia chiến trường, nhưng mạnh như Trương Kim Cát bọn họ vẫn chưa được chứng kiến.

Ồn ào cầm súng xuống xe!

Trương Kim Cát nhìn để chắc chắn rằng Lâm Tử Thanh có ở bên trong, trong lòng thả lỏng chút ít nhưng vẫn quát to: “Chị dâu!”

“Trương… Kim Cát, là cậu đến rồi?” Sắc mặt Lâm Tử Thanh có vẻ mệt mỏi.

“Là em đến cứu chị đây, chị không cần lo lắng, bây giờ chị an toàn rồi.

” Trương Kim Cát nhíu mày nói: “Nhưng mà chị dâu, chị làm sao vậy?”

“Tôi không sao, chỉ hơi mệt!” Lâm Tử Thanh nhắm mắt nói.

Trương Kim Cát nghiến răng nói: “Chị dâu nghỉ ngơi đã, em giải quyết bọn họ trước.

Lúc này Đại Sa và Trương Kim Cát dựa sát vào nhau!

Bên kia một đoàn chiến sĩ đặc chủng được nhà họ Tần phái tới, cầm chắc lấy súng, tất cả hỏi hai người Trương Kim Cát: “Các anh là ai?”

Ánh mắt Trương Kim Cát tàn nhẫn, đứng thẳng người nói: “Tôi lệnh cho nhóm người các anh, lập tức bỏ súng xuống!”

Một người đội trưởng dẫn đầu đám người đó nói: “Không có chuyện đó, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ, nếu hai người các anh không rời đi, chúng tôi sẽ nổ súng!”

Trương Kim Cát cười lạnh một tiếng: “Vậy thì ngại quá, chúng tôi cũng đang chấp hành nhiệm vụ, hơn nữa nhiệm vụ của chúng tôi tuyệt đối quan trọng hơn so với các anh!”

Biểu hiện của đoàn người có chút do dự, nhìn qua những người xung quanh.

Đội trưởng nhíu mày và hung hãn nói: “Chúng tôi là cấp dưới ở kinh đô của bộ trưởng Tần, không có tiếp nhận bất cứ mệnh lệnh gì hết!”

“Hơn nữa, hai người các anh nhìn càng giống như thổ phỉ đi cướp người, tôi cảnh cáo các anh lần cuối, nếu không rời đi, bọn tôi sẽ ra tay trước.

Nói xong, tất cả chiến sĩ trong đoàn giơ súng lên lần nữa, lần này tất cả súng đều đã lên nòng.

“Vài khẩu súng mà dọa ai đó?” Trương Kim Cát lắc đầu nói.

Ầm ầm!

Một chiếc máy bay ở phía trước quay về, dừng trêи mặt đường cao tốc, thậm chí còn dùng cả súng lớn nhắm vào đoàn xe.

Thì ra vừa rồi Đại Sa ngăn chặn các xe từ đằng sau đi đến, là để tạo thành một đường băng!

Những người có mặt đều sợ đến ngây người, ai còn dám nói đám người của Trương Kim Cát là thổ phỉ? Trước mắt là cả một máy bay đang chiến đấu với bọn họ!

Những chiến sĩ đặc chủng nhà họ Tần cũng không ai có thể điều động được máy bay, rõ ràng là chức vị ở bên trêи, bọn họ không phải cùng một đẳng cấp.

Đội chiến sĩ đặc chủng nhà họ Tần có chút tránh né.

“Đội trưởng, chuyện này phải xử lí làm sao?” Một tên đội phó hỏi.

Tên đội trưởng kia cũng không làm chủ được, chỉ có thể đưa mắt nhìn hai người cường tráng ở phía sau xe nhà họ Tần.

Không đợi bọn họ trả lời, Trương Kim Cát nói: “Làm sao bây giờ? Tranh thủ thời gian nhường đường cho chúng tôi, hôm nay tôi nhận được mệnh lệnh: ai ngăn cản, giết không tha!”

“Cái gì!” Mấy thành viên trong đội nghi ngờ.

Thời đại bây giờ, nhiều nhất là có điều hòa rồi, ở đâu còn có chuyện có thể giết người?

“Nực cười, còn dám ngang nhiên ở trước mặt người nhà họ Tần chúng tôi nói bậy? Đem quyền uy của nhà họ Tần để ở chỗ nào?” Trong đó có một vệ sĩ to cao nói.

Một người khác ở trong đoàn cũng hung ác nói: “Hôm nay, chúng tôi theo yêu cầu phải mang người đến thành phố Thiên Hải, tôi cũng nói luôn tại đây, nếu ai dám mang người đi, bọn tôi cũng lấy luôn mạng của hắn.

“Đại Sa, vậy thì tiễn bọn họ một đoạn đường!” Trương Kim Cát trầm giọng nói.

Đại Sa lạnh giọng: “Rõ, đội trưởng!”

“Kiêu căng!” Hai người mạnh mẽ kia cười nói, còn bày dáng vẻ cường tráng.

Khí phách mạnh mẽ tỏa ra, một bên là bậc thầy, một bên là cường tráng vạm vỡ.

Lông mày của Đại Sa được điều chỉnh lại một chút, thân hình biến mất trước mặt đội chiến sĩ đặc chủng.

Bùm!

Rầm!

Gió trời nổi lên, trận chiến mạnh mẽ vang lên.

Hai phút sau, một người va vào lan can làm bằng sắt ở đường cao tốc, rồi rơi vào một cái hố to và ngã xuống đất không dậy nổi!

Một xe khác cùng một nơi bị văng ra đường cao tốc bên ngoài, về phần sống chết không ai rõ, dù sao cũng không thấy bóng dáng đi trở về.

Đại sa nhướng mày, xoa nắm đấm rồi trở về.

Trương Kim Cát thấy toàn bộ đám chiến sĩ đặc chủng nhà họ Tần đều sững sờ, anh nói: “Các anh còn muốn ra tay không?”

Tất nhiên không dám ra tay, cũng không có lí do gì để ra tay!

Chẳng lẽ muốn chết sao?

Nhưng là đội trưởng thì vẫn phải có trách nhiệm truy hỏi: “Các anh từ đâu tới? Chúng tôi muốn báo cáo kết quả công việc!”

Trương Kim Cát cười lạnh một tiếng, quay đầu nói: “Doanh trại Thần Long!”

Đỡ lấy Lâm Tử Thanh đang yếu ớt, Trương Kim Cát cõng cô, cùng Đại Sa đi tới chiếc máy bay.

Bốn chữ ‘Doanh trại Thần Long’ được nói ra, tất cả những chiến sĩ đặc chủng nhà họ Tần đều sững người, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ hoảng sợ…

Từ kinh đô đến những người đặc chủng, ai mà không nghe thấy bốn chữ này? Nơi đó là nơi vô cùng bí ẩn và sức mạnh, đều từng là nơi mà bọn họ hướng đến!

Thực tế chiếc máy bay ở trước mặt bọn họ mang hình hành tây trêи ruộng cạn, lúc tiếng máy bay bay qua, bọn họ còn chưa hoàng hồn trở về.

Phía bên Tần Trăn không nghe theo Tần Quảng Nghĩa quay về kinh đô.

Trái lại anh ta đang đợi tin tức của Lâm Tử Thanh!

Anh ta định lén thực thi kế hoạch báo thù một mình!

Mà bước quan trọng nhất chính là áp giải Lâm Tử Thanh tới.

Nhìn thấy sắp đến lúc rồi, hai người Tần Trăn và Tần Mỹ có chút sốt ruột và hưng phấn.

Cạch!

Cửa phòng mở ra, A Mạc vội vàng chạy đến.

Tần Trăn và Tần Mỹ kϊƈɦ động đứng lên hỏi: “A Mạc, thế nảo rồi? Là tin tốt phải không? Người phụ nữ kia áp giải tới rồi đúng không?”

Sắc mặt A Mạc tái nhợt, vội vàng trả lời: “Cậu chủ, cô chủ, việc lớn không ổn!”

“Làm sao vậy?” Tần Trăn nghiêm túc hỏi tiếp.

Tần Mỹ cũng buồn bã hỏi: “A Mạc, còn không mau nói đi!”

A Mạc dừng một chút rồi nói: “Hiện tại, mệnh lệnh tra xét tập đoàn Thiên Diệu đã được bãi bỏ rồi, ở thành phố Thiên Hải tất cả các sản nghiệp đều đã khôi phục bình thường, ở đó tất cả các nhân vật cấp cao tự mình nộp đơn bỏ niêm phong.

“Thậm chí còn có ông lớn ở nơi đó làm buổi họp báo làm rõ không phong tra!”

“Sản nghiệp của Lâm Tử Thanh ở Khánh Giang, tôi vừa tìm hiểu tình hình, cũng là bỏ trừ phong tra toàn bộ, buổi sáng hôm nay chúng ta phong tỏa những thứ liên quan đến sản nghiệp thì bây giờ toàn bộ đều bỏ niêm phong!”

“Quan trọng nhất là không những bỏ phong tra, còn tuyên bố với mọi người là tập đoàn này đều có cống hiến lớn với Viêm Hạ, thậm chí về sau còn được miễn kiểm tra!”

“Bỏ niêm phong rồi? Còn có cống hiến lớn nên được miễn kiểm tra?” Tần Mỹ nhíu mày nói: “Ôi chúa ơi, nhà họ Tần chúng ta quản lí rất nhiều sản nghiệp còn không làm được đến bước này, bọn họ dựa vào cái gì?”

Trong lòng Tần Trăn tràn đầy tức giận, anh ta suy đoán có thể ông nội tự mình hủy bỏ, nhưng lại giúp dẫn đến tránh phong tra tập đoàn!

“Ông nội, rõ ràng ông vì người phụ nữ kia mà làm nhiều như vậy?”

Thật sự không biết, Tần Quảng Nghĩa có thể ra quyết định như vậy sao?

Tất nhiên không phải!

Lúc này trong lòng Tần Trăn đã nổi sóng, đã sớm kinh động đến những người tầng trêи rồi.

Hiện tại, Tần Trăn mặc kệ mọi chuyện này, nhất là lúc ông nội gọi anh ta về, anh ta đã đoán ra rất nhanh lệnh phong tra sẽ được giải trừ rồi.

Cho dù phá sản, Tần Trăn còn có kế hoạch của anh ta, anh ta quan tâm hỏi: “Người phụ nữ kia đã áp giải tới chưa?”

Chỉ cần Lâm Tử Thanh còn trêи tay anh ta, anh ta vẫn nghĩ đến việc giết hai người, sự việc như vậy cũng không có gì phải phiền não rồi.

Đáng tiếc là sự việc không xảy ra như thế!

A Mạc nhíu mày trả lời: “Người phụ nữ kia cũng bị cướp đi trêи đường… Hơn nữa hai người tráng sĩ nhà họ Tần đều đã hi sinh!”

“Cái gì?” Tần Trăn và Tần Mỹ đồng thanh nói.

Đây chính là thẻ bạc cuối cùng của bọn họ, nếu bị cướp đi rồi, bọn họ còn đùa giỡn cái gì?

“Không thể như thế được, tại sao vậy?” Tần Trăn hít một hơi rồi nói.

Có thể sự thật là thế!

A Mạc trầm giọng một lần nữa: “Cậu chủ, cô chủ, vừa rồi ông chủ muốn tôi đưa hai người quay về kinh đô!”

“Tình hình bây giờ vô cùng không ổn, xem ra Trương Thiên thật sự không đơn giản là người chúng ta có thể đối phó được.

Tần Trăn suy nghĩ một lát, trêи tay không còn thẻ bạc nào nữa, anh ta ở lại chỗ này làm gì?

Rời đi? Anh ta không thể chấp nhận kết quả như vậy được.

Do dự một lúc, Tần Trăn vẫn tràn đầy thù hận nói: “Quay trở về kinh đô!”

Bên này, Trương Thiên xuống máy bay.

Chuông điện thoại đã vang không ngừng nghỉ.

Châu Vũ nói rằng cậu ta đang khôi phục lại sản nghiệp!

Thành phố Nam Châu Tứ Đại Thiên Vương càng hô to: Anh Thiên trâu bò!

Chẳng những bỏ phong tra còn thêm một thẻ miễn kiểm tra? Anh không trâu bò thì ai trâu bò?

Bọn họ thậm chí cho rằng, Trương Thiên có phải là bề trêи của nhân vật lớn nào không, rõ ràng có thể làm ra những đặc quyền thế này…

Trương Thiên tạm thời không quan tâm đến những tin tức thế này, anh vẫn giữ nguyên khóe miệng gọi điện cho Trương Kim Cát, hỏi xem sự an toàn của vợ mình một lát.

Điện thoại được kết nối.

“Ông chủ, chị dâu đã mang về được, nhưng mà…” Giọng nói Trương Kim Cát buồn rầu, lập lờ.

Trương Thiên nhíu chặt mày lại, nghiêm túc hỏi: “Nhưng mà làm sao?”

“Nói!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.