Cuồng Tế Vô Song

Chương 272: Tam Sinh!




Bán bộ cấp thần rống lên: “Dựa vào hai người, còn muốn thoát khỏi Hừng Đông phân bộ Huyền Tây chúng tôi? Không có cửa đâu! Tất cả xông lên hết cho tôi!”

Quan Triệt và tên hộ pháp áo đen theo chấp sự tấn công Trương Thiên.

Trương Thiên nói với Thiên Ma ở phía sau: “Ông già Thiên Ma, ông giết rồi ra ngoài trước đi, Vân Thiên sẽ đến tiếp ứng ông!”

“Cậu không đi sao?” Ông lão Thiên Ma hỏi.

Trương Thiên mỉm cười nói: “Chờ tôi giết xong ba tên này, sẽ ra ngay!”

Ông lão Thiên Ma mặc dù lo lắng, nhưng bản thân ở lại sẽ chỉ là gánh nặng cho Trương Thiên.

Nghĩ vậy, ông giết mở đường xông ra ngoài.

Mà đám người Vân Thiên ở bên kia vừa nghe thấy bên trong biệt thự phát ra một tiếng nổ lớn, cường giả Hừng Đông ở bên ngoài bắt đầu di chuyển, bọn họ liền ý thức được có chuyện không hay!

Khả năng chính là động tĩnh do Trương Thiên truyền đạt, Vân Thiên phát lệnh, bảy, tám người liền lập tức lao vào trợ giúp.

Phía bên ngoài có mấy chục người, rất nhiều người dưới cảnh giới tông sư, cường giả nhập cảnh, phá cảnh cũng rất ít, cho nên Vân Thiên đối phó với bọn chúng nhẹ nhàng hơn nhiều so với khi đối phó với đám người cảnh giới nhập thần và hóa thần kia.

Mấy chục người căn bản không thể ngăn cản được bọn họ!

Phía bên trong, ông lão Thiên Ma đang chiến đấu với bảy, tám cường giả cảnh giới nhập thần, mặc dù cảnh giới của ông ấy đã là hóa cảnh, nhưng ông ấy đang bị thương, đối kháng vẫn mất rất nhiều sức.

Ông chỉ có thể vừa công kϊƈɦ vừa né tránh, từng bước dẫn dụ đám cường giả lui ra bên ngoài.

Chấp sự bán bộ cấp thần hạ lệnh: “Quan Triệt, hai người đi trợ giúp bọn họ, Thiên Vân này để mình tôi đối phó là được rồi.

“Vâng chấp sự!” Quan Triệt và tên hộ pháp áo đen gật đầu một cái, nhanh chóng rút lui, muốn chuyển hướng sang phía ông lão Thiên Ma đánh đến.

Trương Thiên lắc đầu, cười nói: “Chỉ dựa vào một mình anh mà muốn đánh bại tôi? Bọn họ còn có thể đi tương trợ sao? Phải xem có thực lực đi qua tôi không đã.

Xát!

Trương Thiên vung thanh kiếm sắc lạnh trong tay lên, hướng một chỗ đâm đến, một luồng linh lực kết hợp uyển chuyển cùng kiếm pháp xé gió mà đi.

Một kiếm này giống như lưỡi hái tử thần, ánh sáng sắc lạnh lóe lên, trong nháy mắt Quan Triệt và tên áo đen cảm nhận được sát ý nồng nặc.

Bọn họ nhao nhao nhấc vũ khí của mình lên, xuất ra một luồng ánh sáng màu xanh lạnh lẽo đón đỡ.

Keng! Bùm!

Cương lực chỉ có thể miễn cưỡng làm tan biến một phần nhỏ linh lực kiếm pháp, phần còn lại nặng nề xuyên qua vũ khí trêи tay bọn họ, vô hình đụng vào lồng ngực của bọn họ.

Hai người bọn họ như bị trúng trọng quyền, lồng ngực đau đớn, khóe miệng còn chảy ra tia máu!

Vỏn vẹn chỉ có một chiêu, nhưng đủ để cho Quan Triệt và tên áo đen cảm nhận được chấn động.

Chấp sự áo bào đen thấy hai thủ hạ của mình bị chặn lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trương Thiên, khuôn mặt dưới áo bào màu đen tràn ngập sự sợ hãi.

Không phải cảnh giới hóa thần, nhưng lại mạnh hơn cả hóa thần?

Chấp sự áo bào đen sợ hãi bởi anh ta không thể nhìn thấu được thực lực của Trương Thiên.

Ông ta không có thời gian để cân nhắc, cứ cho là Trương Thiên có thể áp chế được hóa thần, nhưng cũng không thể ngăn cản được mình, dù sao mình cũng là người đã bước vào cảnh giới bán bộ cấp thần.

“Vậy hai người phối hợp cùng với tôi giết chết hắn ta.

Chấp sự áo bào đen vừa hô vừa nhảy vọt về phía Trương Thiên, tốc độ nhanh như chớp.

Nhưng với Trương Thiên mà nói, tốc độ này chỉ có thể coi là tạm được, miễn cưỡng lọt vào mắt của Trương Thiên.

Xát!

Chấp sự áo bào đen rút ra một thanh kiếm samurai sắc bén vắt ngang cánh tay, một tia sáng màu xanh vụt qua, giết người trong vô hình!

Đột nhiên thay đổi chiêu thức, chính là muốn đoạt mạng giết người!

Một chiêu này hẳn là một bí kỹ thường được chấp sự áo đen sử dụng để lấy mạng kẻ thù.

Tốc độ nghiền ép, chiêu thức biến hóa khôn lường, sức mạnh của bán bộ cấp thần mạnh mẽ, không ai có thể chống đỡ, quả thật rất biết cách nghĩ.

Chiêu thức này giống với Gia Cát Khôn biểu diễn thực lực, đều là một phiên bản sát kỹ cường giả.

Chấp sự áo bào đen quả thật có thể tự tin, chỉ là đáng tiếc người mà bọn họ đang đối đầu là Trương Thiên, đã định sẵn là xuất chiêu không thành công.

Trương Thiên đã quá quen thuộc với loại xuất thủ là chiêu thức sát kỹ này, bởi vì đó là kỹ năng cần thiết của truyền thừa giả thái dương chi quang.

Trương Thiên giơ kiếm lên đỡ!

Keng! Bùm!

Hai thanh vũ khí sắc lạnh va chạm vào nhau, ánh lửa biến mất.

Sau khi hai người va chạm, thực lực của chấp sự áo bào đen vẫn mạnh hơn một chút so với linh lực của Trương Thiên ở giai đoạn hậu kỳ kì Trúc cơ.

Dù sao đối phương cũng là cường giả sắp bước vào cấp thần, cương lực đã rất mạnh mẽ, Trương Thiên bị áp chế đến (thế) hạ phong.

“Hừ, thực lực của anh coi như không tệ, nhưng vẫn kém hơn tôi!” Chấp sự áo bào đen đối với việc Trương Thiên tránh được chiêu sát kĩ cũng có chút nằm ngoài dự liệu, nhưng anh ta cũng cảm nhận được thực lực của Trương Thiên cũng chỉ có như thế mà thôi: “Vẫn là nên ngoan ngoãn chịu chết đi!”

Lúc này Quan Triệt và tên hộ pháp áo đen cũng không đứng yên một chỗ, cả hai người bọn họ đều đồng loạt xông lên bao vây.

Không thể phủ nhận, linh lực của Trương Thiên tại phương diện thực lực đã bị áp chế!

Nhưng khoảng cách này, Trương Thiên còn chưa sợ, thậm chí còn có chút hưng phấn, khóe miệng hơi cong lên.

“Sắp chết đến nơi mà vẫn còn cười thành tiếng?” Quan Triệt nghiêm giọng nói, hai tay cầm đại đao bổ xuống.

Tên cường giả áo đen lấy ra một vũ khí giống cây kϊƈɦ, tỏa ra cương lực màu xanh cường đại, mạnh mẽ lao đến đoạt mạng.

Ba vị cường giả cùng nhau xông lên, tính mạng của Trương Thiên tựa như ngàn cân treo sợi tóc!

Nhưng Trương Thiên lại cười, chứng tỏ anh đã hoàn toàn chắc chắn.

Thanh kiếm sắc lạnh trong tay như hình với bóng, linh lực chậm rãi hiện ra kiếm ý, Trương Thiên khẽ xoay cổ tay trái phải, toàn bộ linh lực trêи thân kiếm lập tức xuất ra ngoài.

“Tầng hai thiên tinh kiếm quyết, Kiếm Lưu!”

Xát!

Hai luồng ánh sáng màu trắng lao ra, sát khí nồng nặc.

Ba vị cường giả Hừng Đông đều đồng thời cảm nhận được sát ý giết người của hai đường kiếm này, so với một kiếm vừa rồi còn mạnh hơn nhiều.

Một luồng kiếm khí đánh đến, ba người bị dọa sợ lập tức lấy chiêu cản chiêu.

Nhìn có vẻ chỉ là kiếm khí sát ý, nhưng thực chất linh lực của nó như sóng lớn, sát khí dày đặc tầng tầng lớp lớp áp bách, bọn họ có cảm giác chỉ cần chạm vào kiếm khí sẽ tan thành tro bụi.

Chấp sự áo bào đen giơ đao ngăn cản, một luồng ánh sáng màu xanh xuất ra, va chạm với Kiếm Lưu, cả hai nguồn sức mạnh va chạm nhau phát ra tiếng nổ lớn.

Nhưng sau khi đao khí tiêu tan, thì vẫn không thể cản nổi dư lực (sức mạnh còn lại) của Kiếm Lưu…

Anh ta nắm chặt đao trong tay, tay phải xòe thành trảo xuất ra một chưởng vây long âm trảo!

Rầm!

Cả hai lại một lần nữa đụng độ nhau, nhưng anh ta vẫn bị linh lực của Kiếm Lưu đánh trúng, không ngừng lui lại phía sau.

Dùng đao chống đỡ, trêи sàn nhà còn in rõ một đường đao sâu dài!

Mà Quan Triệt và tên hộ pháp áo đen bên này thì không có vận khí tốt như vậy!

Một kiếm Thiên tinh đã khiến bọn họ bị thương, bây giờ phải chống đỡ hai đường Kiếm Lưu, khiến bọn họ phải nếm không ít đau khổ.

Kiếm Lưu đột kϊƈɦ, bọn họ cũng đã xuất ra cương lực màu xanh cường đại chống trả, thế nhưng vẫn không thể cản hết được linh lực kiếm khí đánh đến.

Quần áo của cả hai đều bị cường lực xé rách, trêи người rất nhiều vết thương, quần áo bê bết máu, ngã ‘rầm’ trêи mặt đất.

Quan Triệt còn phun ra hai ngụm máu, giãy dụa muốn đứng lên.

Tên cường giả áo đen thảm hơn, vừa rồi đỡ Kiếm Lưu, có một luồng linh lực như lưỡi dao sắc bén xuyên qua cương thể hóa thần cứa đứt động mạch cổ, ngã xuống nằm gục trong vũng máu đỏ tươi.

Trương Thiên khá hài lòng với hiệu quả như này.

Thực lực tầng thứ hai của Thiên tinh kiếm pháp, vậy mà có thể đánh lui bán bộ cấp thần, còn có thể đánh bại cảnh giới hóa thần.

Lúc này, chấp sự áo bào đen không còn coi Trương Thiên là trò đùa nữa.

Thực lực của Trương Thiên khiến anh ta không thể coi thường được: “Rõ ràng còn chưa đạt đến cảnh giới hóa thần, hắn ta tại sao lại có sức mạnh mạnh mẽ như vậy?”

Trương Thiên nghiêng kiếm, cười nhạt nói: “Các người không phải là đối thủ của tôi, mau giao tâm sen ngàn năm ra đây cho tôi, nếu thế tôi sẽ để cho các người chết sung sướиɠ một chút!”

Chấp sự áo bào đen nhướng mày, nghiêm giọng nói: “Thiên Vân, cậu phản bội tổ chức Hừng Đông, cậu sẽ chết không yên không lành!”

Trương Thiên nhếch miệng cười nói: “Cái này không cần anh phải lo lắng, tôi chết hay không thì chưa biết, nhưng mà hôm nay anh nhất định phải chết!”

“Hừ, nếu như tôi muốn chạy anh nào có thể cản được tôi?” Chấp sự áo đen quay sang Quan Triệt đang bị trọng thương nói: “Quan Triệt yểm hộ tôi!”

Dứt lời, chấp sự áo đen phi thân nhảy lên muốn chạy trốn.

Quan Triệt lúc này giống như bị kϊƈɦ động, giơ đao hưng phấn vung đến.

“Muốn chạy? Không dễ dàng như thế đâu, đỡ được một chiêu của tôi rồi hẵng nói!” Trương Thiên nhấc thanh kiếm sắc lạnh lên, vung về phía hai người bọn họ một chiêu mạnh nhất.

Cuồng phong nổi lên, một luồng ánh sáng trắng đang sợ bao trùm toàn bộ biệt thự.

Ở phương hướng mà chấp sự áo bào đen chạy trốn, có ba luồng kiếm khí đánh đến!

Đây là đòn mạnh nhất mà Trương Thiên từng tính tới: Tầng thứ ba của Thiên tinh kiếm pháp, Tam Sinh!

Nếu như nói tầng thứ hai là Kiếm Lưu còn có thể miễn cưỡng chống đỡ được, vậy thì tầng thứ ba này trực tiếp không cho chấp sự áo bào đen có cơ hội chạy trốn.

Tam sinh!

Một kiếm này bản thân Trương Thiên cũng đã từng được lĩnh giáo qua, toàn bộ chẳng những bị kiếm ý phong tỏa, đồng thời cũng phải nhận ba luồng kiếm khí công kϊƈɦ mạnh mẽ.

Thực lực của Trương Thiên cũng không thể chạy thoát khỏi phạm vi một kiếm này, như vậy anh cũng tin chắc rằng chấp sự áo bào đen khẳng định không thể tránh khỏi!

Xát!

….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.