Cuồng Tế Vô Song

Chương 265: Mê Điệt Hương




Vương Miêu Miêu bọn họ hoàn toàn không ngờ Trương Thiên lại gọi một bàn hơn mười món ăn, thậm chí còn là những món đắt nhất cao cấp nhất trong nhà hàng.

Còn cả chai rượu năm 82…

Ăn cơm kiểu ‘cố tình khoe mình giàu có’ này, đừng nói là Vương Miêu Miêu bọn họ, mà toàn bộ khách dùng bữa ở nhà hàng đều cảm thấy kinh ngạc.

Trương Thiên quay sang phía Vương Miêu Miêu buông lời châm chọc: “Khụ khụ, Vương tiểu thư, giờ cô đã biết vì sao bà xã tôi nói cô gọi năm món là ‘bình thường thôi’ chưa?”

“Bởi vì nhà chúng tôi ra ngoài dùng bữa, ít nhất phải gọi mười món, rượu cũng phải là loại tốt nhất, nếu một bữa cơm không tiêu ít nhất năm trăm nghìn tệ, thì không thể nói là ra ngoài dùng bữa được!”

“Nhưng cũng không thể trách cô được, dù sao thì cô cũng bị mù, nhìn không ra khí chất của chúng tôi cũng là điều vô cùng bình thường.

Bá đạo, hả giận!

Trương Thiên mắng Vương Miêu Miêu quá đã!

Mặc dù Lâm Tử Thành cảm thấy Trương Thiên nói có chút hơi quá, còn mức thấp nhất là năm trăm nghìn tệ? Bình thường cũng có hay ra ngoài ăn cơm đâu…

Nhưng cô vẫn cảm thấy Trương Thiên tranh cãi có chút sĩ diện, lộ ra một nụ cười nhẹ, cũng không có vạch trần lời nói dối của Trương Thiên.

Lâm Tiểu Nhã và Ngưu Bài, hai người bọn họ lại sẽ càng không phá đám, bọn họ cũng cảm thấy Vương Miêu Miêu này quá buồn nôn rồi, mắng chết cô ta, trong lòng lại có một loại kɧօáϊ cảm khó diễn tả thành lời.

Lúc này, sắc mặt của Vương Miêu Miêu và ông chủ Khổng cực kỳ khó coi.

Giống như mua một cái xe giá hai trăm nghìn tệ, lại ở trước mặt người mua xe sang hàng triệu tệ kheo khoang, quả thật đúng là tự vả mặt!

Vương Miêu Miêu tức giận muốn bộc phát, nhưng cô ta vẫn nhịn xuống, nghiêm giọng nói: “Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Anh nghĩ rằng chúng tôi ăn không nổi chắc?”

Trương Thiên nhún vai không quan tâm, vui sướиɠ thưởng thức đồ ăn, thậm chí còn nâng chén cạn ly với Lâm Tử Thanh, giống như vì thắng lợi nhỏ, cạn ly.

Vương Miêu Miêu và chồng cô ta cân nhắc một chút, sau đó lớn tiếng hô: “Phục vụ, tới đây cho tôi, đổi món của chúng tôi giống với món của bọn họ, rượu cũng đổi thành rượu giống của bọn họ cho tôi, hừ!”

Rõ ràng là đang tức giận, muốn lấy lại thể diện.

Thế nhưng cách đấu này lại không thể so sánh được, mọi người chỉ cảm thấy hai người Vương Miêu Miêu ‘bụng kêu òng ọc ợ một tiếng’ vớt vát thể diện mà thôi.

Bữa cơm này bọn họ xác định ăn không ngon rồi.

Sau khi dùng bữa được một lúc, rất nhanh đã đến 10 giờ.

Vừa rồi nhân viên phục vụ đã nói, những thứ bán đấu giá sẽ được mang ra vào lúc này.

Ở trêи sân khấu nhỏ chói lọi phía trước, người diễn tấu âm nhạc vừa rời khỏi, lúc này, một cô gái yểu điệu thướt tha bước ra, nhan sắc cũng có thể nói thuộc dạng nhất nhì thành phố Thiên Hải.

Cô gái yêu kiều chào hỏi mọi người: “Các vị khách quý, chào buổi tối!”

“Tôi là người dẫn chương trình hôm nay, Hề Hề.

Đã đến giờ diễn ra buổi đấu giá long trọng của nhà hàng Western Orian chúng tôi hôm nay, hôm nay chúng tôi có năm món đồ vật đấu giá, hy vọng các ông chủ có hứng thú sẽ lưu ý.

Theo tiếng nhạc và lời dẫn của MC, bầu không khí trong nhà hàng lập tức trở nên sôi động, hơn nữa cũng không hề ảnh hưởng đến các vị đang dùng bữa, quả thật là khéo léo.

Người vừa rồi không có một chút hứng thú – Lâm Tử Thanh lúc này cũng tò mò nhìn một cái.

Đám người Lâm Tiểu Nhã thì ánh mắt tràn ngập chờ mong.

Có thể vừa ăn cơm vừa xem trò vui, không hổ danh là một nhà hàng đặc sắc.

So với bàn Lâm Tử Thanh không mấy nhiệt tình thì bàn Vương Miêu Miêu bên cạnh lại hưng phấn không thôi.

Nói thật, Vương Miêu Miêu hôm nay cũng chính là vì buổi đấu giá này nên mới đến đây, bởi vì đầu tuần cô ta nhìn trúng một món vật phẩm, là một cái túi xách thủ công phiên bản giới hạn do một nghệ nhân nổi tiếng làm ra.

Vương Miêu Miêu hướng về phía chồng nói: “Lão Khổng, đầu tuần anh đã đồng ý với em rồi, anh sẽ mua chiếc túi của Bob Charlie cho em, anh đừng có mà nuốt lời đấy!”

Ông chủ Khổng gật đầu: “Bà xã, nếu như anh nuốt lời, anh sẽ đưa em đến chỗ này ăn cơm sao, hả? Yên tâm đi, anh bảo đảm sẽ lấy về cho em.

“Hì hì, cảm ơn ông xã! Chỉ cần anh lấy được, em ta sẽ làm ‘tư thế’ mới cùng anh!” Vương Miêu Miêu nở nụ cười mờ ám.

Ông chủ Khổng nhướn mày nói: “Cái cô bạn thân mà anh nói lần trước ấy, có được không?”

“Dừng, anh nghĩ hay lắm, người ta có chồng rồi!” Vương Miêu Miêu oán trách nói.

Ông chủ Khổng đương nhiên cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc này, ánh mắt của Vương Miêu Miêu quét qua Trương Thiên bên này một chút, trong lòng còn không ngừng nói thầm: “Hừ, ăn một bữa mấy trăm ngàn tệ thì lợi hại lắm sao? Đợi lát nữa tôi sẽ cho các người thấy cái túi xách mà tôi mua giá cũng mấy triệu.

“Dừng, một cái tên nghèo kiết xác như anh còn định đấu với chồng tôi sao?”

“Còn cả cô nữa, Lâm Tử Thanh, có cái gì mà đắc ý.

Giờ không giống như xưa nữa rồi, Vương Miêu Miêu tôi bây giờ sống tốt hơn cô nhiều, đợi lát nữa tôi sẽ cho cô xem, người chồng phế vật của cô với ông xã của tôi chênh lệch như thế nào!”

Rất nhanh, món vật phẩm đầu tiên đã được tung ra.

Người dẫn chương trình quyến rũ lắc lư uốn éo thân hình bắt đầu giới thiệu với mọi người: “Món đồ thứ nhất chính là Mê điệt hương do nhà chế tạo nước hoa nổi tiếng phương Tây Chunell mười năm nghiên cứu sáng chế ra, có tên là Sức hấp dẫn của thanh xuân.

“Đây là phiên bản giới hạn, trêи thế giới chỉ có 500 chai mà thôi.

Nhà hàng chúng tôi hiện đang có một chai ở đây, quý bà nào yêu thích có thể ra giá nha!”

“Các quý ông cũng nên chú ý, mặc dù đây là nước hoa dành cho các quý bà, nhưng người phụ nữ của các quý ông đây sử dụng không phải là muốn cho các vị ngửi sao? Các vị cũng nên nắm bắt cơ hội, dành tặng món quà này cho người phụ nữ các vị yêu thích nhé!”

“Nước hoa ‘Sức hấp dẫn của thanh xuân’, giá khởi điểm: 500.

000 NDT, bây giờ khai mạc!”

Lúc này, không ít người bắt đầu ra giá, bán mấy đồ vật như này ở những nơi hẹn hò nam nữ, quả thật là dễ kiếm lời.

Trương Thiên cười thầm tự nhủ: Cũng không biết quản lý nhà hàng này là ai, nghĩ ra được loại thủ đoạn này cũng không tôi, có thể bảo Châu Vũ thăng chức cho người này.

Vương Miêu Miêu nghe người dẫn chương trình tâng bốc nước hoa tốt như vậy, cũng bắt đầu xin chồng mình mua!

Ông chủ Khổng bình thường cũng sẽ không mua cho cô ta, nhưng cô ta nói muốn ở trước mặt Lâm Tử Thanh khoe khoang một phen, cho nên ông chủ Khổng mới đồng ý.

Cuối cùng bọn họ chi một triệu bảy trăm ngàn tệ mới mua được một chai nước hoa ‘sức hấp dẫn của thanh xuân’ kia.

Người dẫn chương trình bảo phục vụ đem chai nước hoa phiên bản giới hạn đưa đén, quý bà chung quanh đều nhìn với ánh mắt đầy hâm mộ.

Vương Miêu Miêu gải vờ ỏn à ỏn ẻn nói: “Cảm ơn ông xã, em yêu anh chụt chụt!”

Như một con công đang xòe đuôi, khoe khoang chính mình hạnh phúc nhường nào.

Cô ta cảm thấy kiêu ngạo, đồng thời cũng quay sang Trương Thiên bên này làm loạn nói: “Ha ha ha, vừa rồi không phải anh nói anh rất yêu vợ mình sao? Chậc chậc, nhìn anh, chỉ được cái võ mồm thôi, cũng chẳng có tý hành động thực tiễn nào cả?”

“Anh xem, ông xã tôi không giống anh, vì tôi mà chi gần 2 triệu chỉ để mua một bình nước hoa thôi đấy.

Giọng nói của Vương Miêu Miêu không nhỏ, hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh.

Cái này mà cũng muốn khoe khoang?

Trương Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đó là bởi vì bà xã tôi không cần!”

Vương Miêu Miêu cười tiếp tục công kϊƈɦ nói: “Hừ, mượn cớ thật nhiều! Mua không nổi thì cứ nói thẳng là mua không nổi, còn lấy lý do?”

“Anh nói xem, có cô gái nào lại không cần nước hoa chứ? Lời này mà cũng nói ra được!”

Mọi người xung quanh cũng gật đầu một cái, dù sao thì đi ra ngoài, cũng nên xịt một chút nước hoa!

Trương Thiên cũng không cảm thấy bản thân đuối lý, ngược lại trêи mặt lộ ra một nụ cười, nghiền ngẫm nói: “Mùi hương cơ thể của bà xã tôi so với loại nước hoa dung tục của cô thơm hơn nhiều, cần thiết phải xịt thứ nước hoa này sao?”

“Chỉ có người phụ nữ thối như cô dùng mới dùng nước hoa để che giấu đi mùi hương khác lạ trêи người mình mà thôi, bà xã của tôi trời sinh đoan trang, trêи người lại còn mang theo mùi hương tiên nữ mê người, cần gì phải dùng mấy thứ này? Nực cười!”

Lời này vừa nói ra, hai mắt Lâm Tử Thanh mở to, bỗng chốc đỏ mặt thẹn thùng, mặc dù mình không cần phải xịt nước hoa thật…

Nam nữ xung quanh đều nhìn về phía Trương Thiên bên này, ánh mắt đặc biệt dán chặt vào trêи người của Lâm Tử Thanh.

Ban đầu còn cảm thấy Trương Thiên có hơi chút phóng đại, nhưng nhan sắc khuynh thành của Lâm Tử Thanh quả thật khiến bọn họ thấy tương xứng, chỉ bằng dáng vẻ tiên nữ này, cũng mang đến cảm giác toàn là ‘hương thơm’ rồi!

Đổi lại nếu là một cô gái xấu xí, mọi người nhất định sẽ cho là Trương Thiên chém gió, nhưng có mỹ nữ ngồi ở đây, mọi người chắc chắn sẽ tin, thậm chí còn không ít quý ông cảm thấy xung quanh bắt đầu lan tỏa mùi hương của tiên nữ!

Cái này gọi là cảnh đẹp ý vui đột nhiên cảm nhận được một làn gió!

Lâm Tiểu Nhã và Ngưu Bài hai người cũng không kìm chế được muốn giơ cho Trương Thiên một ngón cái!

“Anh rể phản đòn cũng thật đỉnh!”

“Ông chủ bảo vệ vợ, chính là hình mẫu của tôi!”

Vương Miêu Miêu lúc này tay cầm nước hoa, lại một lần nữa cảm thấy xấu hổ, không phải là đang muốn nói mình che giấu mùi thối trêи người sao?

Trong lòng bắt đầu cảm thấy cái chai nước hoa 2 triệu này chẳng còn thơm nữa!

“Anh…” Cô ta tức giận nói không nên lời.

Trương Thiên đương nhiên tiếp lời, cười nói: “Tôi cái gì mà tôi? Có phải bị vạch trần, cho nên bắt đầu thấy xấu hổ vô cùng, căng thẳng rồi?”

“Không sao, không nặng mùi quá thì sẽ không ảnh hưởng đến xung quanh đâu, chỉ là ông chủ Khổng bình thường sẽ phải chịu khổ nhiều hơn rồi!”

Cái này?

Ông chủ Khổng đen mặt ngay tại chỗ, bởi vì Trương Thiên đã đoán đúng…

Trương Thiên lại một lần nữa chạm ly với Lâm Tử Thanh trước mặt mọi người.

Vương Miêu Miêu bắt đầu nổi đóa, miệng không ngừng bất lực lẩm bẩm: “A A! Tức chết mất!”

“Tên tiểu nhân này, hừ! Không phải chỉ biết khua môi múa mép thôi sao, có gì mà đắc ý chứ?”

Cô ta lại nghĩ, đợi lát nữa lúc mua túi xách, nhất định phải tìm cơ hội vạch trần Trương Thiên, cô ta oán hận nhìn qua thì thầm: “Phê vật, đợi lát nữa lúc mua túi tôi nhìn xem anh làm thế nào bỏ tiền ra…Muốn đấu với Vương Miêu Miêu tôi sao? Các người còn kém xa.

Rất nhanh, món vật phẩm thứ hai là đồ trang trí trong nhà cũng đã được bán ra.

Sau đó, đến món đồ thứ ba, chính là cái túi xách phiên bản giới hạn mà Vương Miêu Miêu thích.

Người dẫn chương trình quyến rũ bắt đầu long trọng giới thiệu:

“Túi xách phiên bản giới hạn của Bob Charles, giá khởi điểm tám trăm nghìn tệ, mời các vị ông chủ yêu thích món đồ này ra giá!”

1 triệu!

1 triệu 100 nghìn!

1 triệu 200 nghìn!

Cái túi xách nữ này vừa đem ra đã rất được hoan nghênh, không ít các quý ông bắt đầu vì người phụ nữ của mình cố tình nâng giá để mua được.

“1 triệu 500 nghìn!”

Lúc này, dưới sự thúc giục liên tục của Vương Miêu Miêu, ông chủ Khổng rốt cuộc cũng giơ tay ra giá.

Người có tài sản ba, bốn tỷ thì một triệu này thực sự chẳng là gì cả.

“Oa, ông chủ này trực tiếp tăng thêm ba trăm nghìn tệ, còn ai ra giá cao hơn không?” Người dẫn chương trình quyến rũ kϊƈɦ động nói.

“1 triệu 600 nghìn!” Lại có một ông chủ khác lên tiếng.

Ông chủ Khổng nhìn người kia một chút, lớn tiếng nói: “Dừng, chỉ tăng có một trăm nghìn á?”

Ông ta lại một lần nữa giơ tay lên: “Ông đây ra giá 2 triệu!”

Trực tiếp tăng thêm bốn trăm nghìn tệ!

“Oa, ông chủ này thật là hào phóng.

Vừa rồi đã mua nước hoa, bây giờ lại mua thêm túi xách, là người phụ nữ của ông chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

” Người dẫn chương trình vừa nịnh vừa nói.

Tất nhiên, những người phụ nữ xung quanh cũng quăng đến một ánh mắt đầy hâm mộ.

Đối với loại ánh mắt ngưỡng mộ này, Vương Miêu Miêu vô cùng hưởng thụ.

Cô ta quyết định muốn kϊƈɦ thích đám người Trương Thiên một chút, cười xấu xa nói: “A, vị tiên sinh này, vừa rồi anh nói người phụ nữ của anh không cần nước hoa, vậy bây giờ cái túi xách phiên bản giới hạn này khẳng định là cần chứ?”

“Nhưng anh lại chẳng hề có ý định giơ tay đấu ra biểu đạt chút tâm ý gì cả?”

Cô ta đã thành công hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, cái mà cô ta muốn chính là nhìn thấy một nhà Trương Thiên xấu mặt!

Thế nhưng mà….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.