Cuồng Tế Vô Song

Chương 262: Người Phụ Nữ Kia




Tần Mỹ cũng chẳng phải người lương thiện gì, chỉ là cô ta vạn vạn không ngờ tới Trương Thiên vậy mà chẳng hề kiêng dè danh tiếng nhà họ Tần một chút nào.

Trước đó ở bên ngoài chỉ cần nhắc đến nhà họ Tần, ai lại dám không nghe theo?

Bây giờ Trương Thiên chẳng những không khuất phục, ngược lại còn muốn mình phải quỳ xuống?

Cô ta biết Trương Thiên có chút võ công, nên chỉ có thể nghiêm giọng nói: “Hừ, anh tên là Trương Thiên, tôi nhớ kỹ rồi, xem như anh đã đắc tội với nhà họ Tần của chúng tôi, tôi cam đoan với cái gì mà tập đoàn Thiên Diệu các anh, trong vòng ba ngày nhất định phải sụp đổ!”

Dứt lời, Tần Mỹ muốn xoay người rời đi.

Thế nhưng Trương Thiên sao có thể buông tha cho Tần Mỹ dễ dàng như thế được? Dù thế nào cũng phải giết gà dọa khỉ, để cho mỗi người ở thành phố Thiên Hải này ai cũng phải biết, tập đoàn Thiên Diệu không phải dễ bắt nạt như thế đâu.

Trương Thiên nghiền ngẫm nói: “Tôi đã để cho cô đi chưa? Nếu cô đã nhúng tay vào chuyện này, thì trước hết cô phải quỳ xuống nói xin lỗi với tôi, bằng không hôm nay, người nhà họ Tần đừng ai mong bước ra khỏi cánh cửa này.

Hả?

Mọi người có mặt ở hiện trường đều vô cùng kinh ngạc.

Thiên gia nói chuyện khí thế áp chế đối phương khiến nhà họ Tần chỉ có thể nhẫn nhịn, mà giờ vẫn muốn người nhà họ Tần phải quỳ xuống? Chuyện này làm sao có thể được chứ?

Tần Mỹ lập tức quay đầu nhìn Trương Thiên, nghiêm giọng nói: “Anh, một cái nhân vật nhỏ bé, lại dám bất kính với đại tiểu thư tôi như thế, thật sự nghĩ rằng nhà họ Tần tôi ăn chay sao?”

Mấy tên vệ sĩ lập tức dàn trận, khí thế phô trương mạnh mẽ.

“Không quỳ xuống, vậy cũng đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này!” Trương Thiên lạnh giọng nói.

Tần Mỹ bộc phát tình khí đại tiểu thư, nói: “Tôi cứ đi đấy, xem anh làm gì được tôi?”

Vào thời khắc hai nhà đang giằng co căng thẳng, tất cả mọi người đều đang chăm chú dõi theo xem kết cục như nào thì…

Vút!

Một cơn gió lướt qua, bóng dáng của Trương Thiên đã biến mất khỏi vị trí cũ…

Thời điểm anh xuất hiện một lần nữa, đã là ở vị trí xung quanh Tần Mỹ rồi, một tên vệ sĩ ngã xuống đất, lại một tên nữa va chạm với mặt đất phát ra tiếng ‘rầm’ ầm vang.

Nháy mắt, bảy tên vệ sĩ to khỏe nhà họ Tần, toàn bộ đều nằm lăn quay trêи mặt đất!

Một cường giả phá cảnh muốn đánh trả một quyền, bị Trương Thiên hung hăng bắt được, anh lôi cả người tên đó đến trước mặt Tần Mỹ, dùng tay ấn nhẹ một cái, xương tay lập tức gãy rời, phát ra tiếng ‘răng rắc’ giòn vang.

Trương Thiên ngạo nghễ từ trêи cao nhìn xuống, một nguồn sức mạnh tinh thần thần kỳ bức ép Tần Mỹ, lớn giọng nói: “Quỳ xuống!”

Bịch!

Âm thanh vừa vang lên, bóng hình của Tần Mỹ trong nháy mắt liền quỳ rạp xuống đất, bất lực không thể phản kháng, y như một cái đầu gỗ thất thần quỳ tại chỗ.

Cái này…

Các ông chủ có mặt ở đây ai nấy cũng đều kinh ngạc hai mắt trợn tròn, hít sâu một hơi.

“Tiểu thư nhà họ Tần thật sự quỳ trước Thiên gia rồi!”

“Đây chính là thực lực của Thiên gia sao? Vừa rồi tôi không nhìn thấy bóng người đâu cả mà những người này đều đã ngã xuống hết rồi?”

“Bảo sao, Thiên gia có thể một ngày tóm gọn hội Đông Xã, xem ra quả thật là một nhân vật đáng sợ!”

“Oa, từ nay ai còn dám gây sự với tập đoàn Thiên Diệu nữa!’

“Sau này ở chỗ nào nghe thấy cái tên tập đoàn Thiên Diệu, công ty của tôi nhất định sẽ đi đường vòng!”

“Chỉ có Thiên gia chí tôn!”

“…”

Lâm Tử Thanh nhíu mày, dù sao cũng là người nhà họ Tần, cô vẫn còn có chút bất an.

Lâm Tiểu Nhã khϊế͙p͙ sợ không thôi, đây chính là thực lực của anh rể mình sao?

Ngưu Bài vẫn câu nói cũ: “CMN, ông chủ quá đỉnh!”

Bạch Duẫn nhìn thấy kết cục này, vừa vui lại vừa buồn, vui bởi vì Bạch Tiểu Mộc có thể quen biết một cường giả như Trương Thiên, nhưng cũng lo cho Trương Thiên bởi anh đã đắc tội với nhà họ Tần.

Còn Châu Vũ đương nhiên là vui còn không hết, như lời Trương Thiên đã nói, cậu ta muốn ở thành phố Thiên Hải này, ai cũng không sợ!

Mọi người có mặt ở đây không ai dám ho he một câu nào.

Trương Thiên xoay người, bước hai bước, đi đến chỗ của hai người nhà họ Tề.

“Tề Nguyên Thiều anh còn dám không phục không?” Trương Thiên trầm giọng hỏi.

Ngay cả nhà họ Tần cũng phải quỳ xuống rồi, anh ta làm gì còn chỗ dựa nào nữa?

Ban đầu cho rằng gia tộc giàu có bậc nhất Viêm Hạ có thể chế ngự được Trương Thiên, nhưng thật không ngờ, tiểu thư nhà họ Tần lại chẳng hề mảy may có nửa điểm uy hϊế͙p͙ nào đối với Trương Thiên.

Tề Nguyên Thiều lúc này đã cảm thấy hối hận, điên cuồng lắc đầu nói: “Phục, Thiên gia em phục rồi, em sai rồi!”

“Em xin lỗi anh, em không bao giờ dám bất kính với chị dâu nữa!”

Trương Thiên nhếch miệng nói: “Tôi biết anh sẽ không, bởi anh sẽ chẳng còn cơ hội đấy nữa đâu!”

Có ý gì?

Tề Nguyên Thiều nhíu mày nghi hoặc.

Ngược lại, Tề Mộc Lương lại hiểu ra rất nhanh, ông ta vẻ mặt như muốn khóc rối rít xin tha: “Thiên gia, tôi xin anh, tha cho nó một mạng.

“Không thể nào!” Trương Thiên nghiêm giọng nói.

Từ thời điểm Tề Nguyên Thiều kháng cự vừa rồi, anh ta đã mất đi cơ hội này rồi.

Tề Mộc Lương cầu xin: “Thiên gia, tôi chỉ có một đứa con trai là nó thôi, không được!”

Trương Thiên lắc đầu nói: “Tề gia chủ, vậy thì ông nhân lúc vẫn đang còn sức khỏe sức trẻ đẻ thêm đứa nữa đi.

Tề Mộc Lương biết lời của Trương Thiên đã nói ra, thì chắc chắn không thể thay đổi được, huống chi nếu đổi giọng trong lúc này, thì cũng không thể nào bước xuống đài được (nhún nhường, nhân nhượng)

Ông ta cắn răng nói: “Thiên gia, anh bỏ qua cho nó, Tề Mộc Lương tôi sẽ giao tính mạng cho anh, tôi chết thay nó!”

Trương Thiên liếc mắt nhìn Tề Mộc Châu, cười nói: “Tề gia chủ ông ngược lại cũng có vài phần dũng khí đấy, nhưng tôi chỉ muốn cái tên Tề Nguyên Thiều không có phẩm hạnh làm người này thôi, không ai có thể thay thế anh ta được.

“A Hổ, ném anh ta cho chó ăn!”

“Vâng, Thiên gia!” Triệu Chí Hổ bước lên phía trước, xốc Tề Nguyên Thiều lên.

Tề Nguyên Thiều lớn tiếng hét: “Đừng mà, bố em có thể chết thay tôi mà, Thiên gia em còn trẻ tuổi, dùng mạng của bố em đổi lấy mạng của em đi!”

Câu này vừa nói ra khiến toàn hội trường phải thổn thức!

Tề gia chủ móc tim móc phổi, không ngờ lại có một thằng con không tim không phổi, ai cũng cảm thấy Tề Nguyên Thiều chết cũng chưa hết tội.

Tề Mộc Lương mặc dù lúc này tinh thần suy sụp, nhưng nghe con trai nói như vậy, trong lòng nháy mắt không còn cảm thấy đau khổ nữa, bất lực lắc đầu!

Trương Thiên quay sang nói với ông ta: “Tề gia chủ, con trai ông phải nhận trừng phạt, nhưng ông cũng đừng quên chuyển một nửa tài sản kia vào tập đoàn Thiên Diệu!”

Tề Mộc Lương trong lòng dù không muốn nhưng vẫn phải gật đầu.

Trương Thiên phô bày tính quyết đoán và thực lực của bản thân, tuyệt đối là nói được làm được!

Trương Thiên nhếch miệng nói: “Nhà họ Tề ông không phải là cảm thấy không phục đấy chứ? Chắc sẽ không đến tìm tôi gây phiền phức đâu nhỉ?”

“Sẽ không, chắc chắn sẽ không!” Tề Mộc Lương lập tức đáp.

Trương Thiên xoay người cười nói: “Nếu như muốn trả thù cũng được, vậy thì đem một nửa tài sản còn lại chuyển nốt vào thôi!”

Một câu nói này đối với những ông chủ có mặt ở đây có tính đe dọa cực lớn!

Đây chính là kết cục đắc tội với Thiên gia, đắc tội với tập đoàn Thiêu Diệu.

Nhà họ Tề chính là một ví dụ điển hình!

Thêm nữa, nhà họ Tần cũng chỉ chen vào một câu, cũng bị Thiên gia xử lý…

Uy thế này, xem như không còn ai dám chất vấn tập đoàn Thiên Diệu nữa.

Các ông chủ ở thành phố Thiên Hải, không một ai dám ngước nhìn Trương Thiên.

Trương Thiên quay đầu nói với Châu Vũ: “Chỗ tiền này của nhà họ Tề giao cho cậu phụ trách thu!”

“Vâng anh Thiên, anh cứ yên tâm!” Châu Vũ cười hì hì nói: “Buổi tối hôm nay, tập đoàn Thiên Diệu của chúng ta coi như là phô trương thanh thế!”

Giải quyết nhà họ Tề, còn ở trước mặt mọi người hủy hoại danh tiếng nhà họ Tần, ai dám nói không phải chứ?

Sau buổi tiệc tối ngày hôm nay, tập đoàn Thiên Diệu khẳng định sẽ rất nổi tiếng!

Trương Thiên chào hỏi người nhà họ Bạch, sau đó không thèm nhìn đám người nhà họ Tần, trực tiếp quay lại bên cạnh Lâm Tử Thanh, nói: “Bà xã đi thôi, ở đây chướng khí mù mịt, không nên ở lại lâu, không thích hợp với em.

“Ừm…” Lâm Tử Thanh gật đầu một cái.

Lâm Tiểu Nhã và Ngưu Bài đương nhiên cũng đi ra ngoài theo.

Bọn họ cảm thấy kết cục đêm nay xong đời rồi, thật không ngờ, Trương Thiên xuất hiện, cứu vãn tình tế, thật sự là quá đỉnh!

Lâm Tiểu Nhã trêи đường đi hỏi: “Anh rể, anh thành Thiên gia từ khi nào thế?”

“Nghe có vẻ rất ngầu nha!”

Ngưu Bài gật đầu hỏi tiếp: “Ông chủ, em cho rằng anh chỉ có quyền thế ở Khánh Giang thôi, không ngờ ở thành phố Thiên Hải này anh còn đỉnh hơn!”

Lăm Tử Thanh cũng ném cho Trương Thiên một ánh mắt khó hiểu: “Tập đoàn Thiên Diệu rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Công ty của anh sao?”

Đối diện với một loạt câu hỏi, Trương Thiên lắc đầu nói: “Anh nói được bạn tặng, em có tin không?”

“Anh nghĩ sao?” Lâm Tử Thanh nở một nụ cười khách khí.

Trương Thiên thở dài một hơi một hơi, nói: “Anh và Châu Vũ mở công ty, Châu đại thiếu gia này nói muốn ở thành phố Thiên Hải lập nghiệp một phen, cho nên anh mới hỗ trợ cậu ta.

Miễn cưỡng tìm được một cái lý do, chẳng lẽ nói do cướp bóc trấn lột được?

Lâm Tử Thanh gật đầu một cái, coi như là tiếp nhận lời giải thích này.

Lâm Tiểu Nhã mặc kệ làm sao có được, chỉ cần lợi hại là được rồi.

“Anh rể, em muốn hỏi riêng anh một chuyện, anh biết ở thành phố Thiên Hải này còn ai có thể đè bẹp cái tên Tề Nguyên Thiều kia không?”

Trương Thiên nhún vai nói: “Em suy nghĩ làm gì? Dù sao thì ngoại trừ anh ra, cũng sẽ không tìm được người thứ hai đâu.

“Dừng, mới không phải như thế đâu, em còn có một fan hâm mộ có thể đấy, khoác loác!” Lâm Tiểu Nhã bĩu môi nói: “Aizz, vốn còn định gặp gỡ fan hâm mộ này một chút, xem ra là không có cơ hội rồi!”

Ở một bên khác, nhà họ Tần!

Tần Mỹ gọi điện thoại về, cô ta không gọi cho bố mình, cũng không gọi cho ông nội, mà gọi điện thoại cho Tần Trăn.

Kể lại toàn bộ quá trình Trương Thiên chèn ép mình hôm nay như thế nào.

“Anh, anh phải làm chủ cho em!” Tần Mỹ khóc lóc nói.

Tần Trăn cũng không hài lòng với cô em gái tính khí ngỗ ngược này, trầm giọng nói: “Em nói là một mình cái tên Trương Thiên? Còn có Châu Vũ cũng ở đó?”

Tần Mỹ oán giận nói: “Đúng vậy, chính là hai người bọn họ!”

Tần Trăn trở dài một hơi, nói: “Giáo huấn bọn họ một chút thì có thể, nhưng giết bọn họ thì không được, mặc dù anh và cái tên Trương Thiên kia cũng có thù, nhưng ông nội đã cảnh cáo anh không được chọc vào anh ta!”

Tần Mỹ sửng sốt: “Còn có chuyện này sao? Anh ta có lai lịch như nào? Chẳng phải chỉ là một cái tên đến từ Khánh Giang thôi sao?”

“Anh cũng không rõ!” Tần Trăn nói.

Tần Mỹ nghiêm giọng: “Không, nhất định phải giết chết bọn họ, bởi vì người phụ nữ Khánh Giang kia cũng đang ở đây.

“Người phụ nữ kia?” Tần Trăn nghi hoặc hỏi.

Sắc mặt Tần Mỹ âm trầm, ngưng trọng nói: “Đến từ Khánh Giang, anh nói xem là người phụ nữ nào?”

….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.