Cuồng Tế Vô Song

Chương 240: Không Có Nhân Tính!




Hai trăm vạn mà không đáng nhắc tới?

Nhà anh in được ra tiền hay gì?

Phụt!

Trương Thiên nói xong, người đàn ông trẻ tuổi kia ôm bụng cười to, nói: “Anh nói cái gì? Hai trăm vạn mà không vào mắt anh được sao?”

“Chậc chậc, thấy dáng vẻ nghèo hèn khổ sở của anh, tôi nghĩ trêи người anh còn không có lấy hai trăm đồng, nhà anh có hầm bom hay gì mà nổ vậy.

Người phụ nữ trung niên nói: “Thật là càng nói càng thái quá!”

“Thấy anh ăn mặt hàng vỉa hè như vậy, còn muốn diễn người giàu hay sao?”

“Cậu biết tôi là ai không? Người mở nhà hàng Giang Lai trứ danh thành phố Thiên Hải chính là chồng của tôi, rất nhiều ông chủ nhìn thấy chồng tôi cũng phải gọi một tiếng giám đốc Tằng!”

“So tiền tài với tôi, cậu không bằng một cái rắm!”

Người chung quanh nghe vậy thì lập tức ầm ĩ, sôi nổi vây lại đây thảo luận.

“Oa, là giám đốc Tằng của khách sạn cao cấp đó sao?”

“Tên dế nhũi này là ai? Phu nhân của giám đốc Tằng mà cũng dám đắc tội?”

“Đó là nhân vật lớn, người này ra cửa không đem theo não hay sao?”

“Xem quần áo trêи người anh ta, hẳn là người nghèo rồi.

Ai, sao lại đi chọc người có tiền kia chứ?”

Người chung quanh vừa ồn ào lên, hai tên ác nhân nhà họ Tằng càng đắc ý.

Người đàn ông trẻ tuổi cực kỳ kiêu ngạo, cười xấu xa nói: “Tôi nói thật cho anh biết, bố của tôi còn quen biết người của Đông Khôi Xã nữa!”

“Nếu anh lại nhúng tay vào chuyện của tôi, coi chừng hôm nay anh không sống ra được cánh cửa này.

Người phụ nữ trung niên cũng lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Mọi người phê bình: “Ồ, Đông Khôi Xã?”

“Thế lực ác giết người như đạp một con kiến kia đó sao!”

“Xem ra hôm nay thằng nhãi này khó thoát kiếp nạn!”

Nghiệp vụ giám đốc miệt thị, cười trào phúng nói: “Biết anh đắc tội ai rồi đúng không? Còn khoác lác ở nơi này?”

“Bảo vệ lại đây, đuổi tên nghèo hèn này ra ngoài cho tôi!”

Giang Giai Dĩnh nghe thấy Đông Khôi Xã cũng hoảng sợ, thế lực này chính là ác bá ở thành phố Thiên Hải.

Đặc biệt là người thường như Trương Thiên mà lỡ đắc tội, một giây có thể mất mạng.

Cô ta thật cảm kϊƈɦ Trương Thiên có thể nói chuyện giúp mình, nhưng cũng vì thế mới càng không muốn liên lụy Trương Thiên.

Giang Giai Dĩnh nhăn mày buồn rầu nói: “Thưa anh, cảm ơn anh chịu đứng ra, nhưng việc này vẫn bỏ qua đi, những kẻ có tiền như giám đốc Tằng không phải chúng ta có thể tùy tiền đắc tội!”

“Tôi đi đếm tiền giúp bọn họ là được…”

Bỏ qua đi?

Không có khả năng!

Lúc Từ Trương Thiên quyết định nhúng tay vào chuyện này, không có khả năng dễ dàng buông tha cho hai người bọn họ.

Đặc biệt là em gái này, đến lúc này còn có thể nói giúp mình một câu, chứng minh đây là người thiện lương, đúng lúc có thể để cô ta trở thành người phục vụ riêng của mình ở ngân hàng để chấp nối!

Rốt cuộc thùng tiền phía sau xe còn phải có người quản lý.

Trương Thiên lạnh nhạt cười nói: “Không có gì, bọn họ thành công chọc giận tôi!”

“Còn không phải so tiền, so thế lực sao, Trương Thiên tôi còn sợ bọn họ hay sao? Nói thật, một giám đốc Tằng nho nhỏ căn bản cũng không khiến tôi để vào mắt!”

Ha?

Mọi người không thể tưởng tượng trước những lời ngạo mạn của Trương Thiên.

Bảo vệ muốn đi tới, trực tiếp bị khí thế của Trương Thiên làm cứng lại.

Anh quay đầu nhìn ba kẻ tự cho là trịnh thượng kia.

Anh đưa tay chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi, nói: “Anh nói nhà của anh có quan hệ chặt chẽ với Đông Khôi Xã, vậy anh biết hôm qua Đông Khôi Xã bị người ta diệt sạch không? Xem ra quan hệ không ra làm sao cả!”

Đông Khôi Xã bị giết?

Người đàn ông kia thật sự không biết.

Nói thật, kỳ thật nhà bọn họ vốn không có quan hệ gì với Đông Khôi Xã, chẳng qua là quen biết một ít lưu manh tầng dưới chót của Đông Khôi Xã.

“Không có khả năng! Đông Khôi Xã sao lại đổ chứ? Nếu đổ, mọi người không biết mà anh lại biết?” Người đàn ông tức giận nói.

Trương Thiên nhếch miệng nói: “Rất đơn giản, tự tay tôi tiêu diệt đó!”

“Ha ha, Đông Khôi Xã hùng mạnh như vậy mà bị thứ đỗ khỉ nghèo như anh đẩy ngã? Anh đang dùng mạng mình mà khoác lác đó.

” Người đàn ông kia âm hiểm cười nói.

Bang!

Lúc này TV ngân hàng đúng lúc phát tin báo tử của Triệu Chí Long Đông Khôi Xã, và tin Đông Khôi Xã sụp đổ…

Mọi người la lớn: “Thật rồi, Long Đầu đại ca của Đông Khôi Xã đều đã chết!”

“Oa, Đông Khôi Xã thật sự bị diệt!”

Người đàn ông trẻ kia nhăn mày lại, nhìn lướt qua, sau đó đau khổ nói: “Sao có thể?”

Trương Thiên nhún vai một cái, nói với người phụ nữ trung niên: “Vừa rồi bà muốn so tiền với tôi, phải không?”

“Bà muốn nói tồn được hai trăm vạn thì rất lợi hại, phải không?”

Người phụ nữ trung niên mồm thối trực tiếp mắng: “Là nhiều tiền hơn cậu, thế nào? Chết nghèo hèn!”

Khóe miệng Trương Thiên khẽ nhếch, cười nói: “Tôi nói cho bà biết, tiền tôi muốn gửi ở chỗ này, bà nhìn xem thế nào, có thể so được với bà hay không!”

“Không biết bà nghèo hay là tôi nghèo?”

“Có chút tiền là nghĩ mình là người trên? Quả thực là tự rước lấy nhục, bà mập!”

Anh lấy ra điều khiển từ xa của chiếc xe, chậm rãi mở ra cánh cửa bên hông xe vận tải.

Thùng xe mười mét là một màu đỏ rực, từng bó từng bó tiền xuất hiện, đánh vào mắt của mọi người.

Thấy được tình hình trong cửa xe, mọi người trợn mắt há hốc mồm!

Không ai không ngừng bước chân, trừng lớn đôi mắt, thậm chí khoa trương mà chảy ra nước miếng!

Đây là cả một xe tiền, phỏng chừng hơn trăm trăm triệu đấy.

Ngay cả nhà giàu số một cũng không dám xem thường số tiền này!

Huống chi bọn họ chỉ là chủ của một nhà hàng?

Người đàn ông trẻ kia bị trực tiếp dọa quỳ!

Mặt người phụ nữ trung niên giống như ăn phân, thống khổ nói không ra lời.

Đừng nói là người thường chưa từng thấy số tiền này, cho dù là nhân viên làm việc ở ngân hàng cũng không gặp qua!

Mà còn dùng xe vận tải kéo đến nữa chứ!

Giang Giai Dĩnh bị thao tác của Trương Thiên làm sợ ngây người.

Người ở đây chậm rãi bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Người trẻ tuổi này là ai? Trời ạ, anh có cả nguyên một chiếc xe!”

“Của cải hẳn hơn trăm trăm triệu rồi?”

“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, anh mạnh hơn hai người của nhà hàng Giang Lai kia nhiều!”

“Tài sản của nhà hàng Giang Lao nhiều nhất chỉ có một trăm triệu, muốn so sánh với triệu phú này, khác nhau như trời với đất.

“Khó trách dám kêu gào với bọn họ, người ta có thực lực này!”

Người phụ nữ trung niên và người đàn ông kia trực tiếp bị người ta làm lơ.

Không có người tiếp tục phản ứng bọn họ, họ sợ tới mức vội vàng lăn lê bò đi.

Giám đốc nghiệp vụ kia nhìn thấy tình cảnh này, hít sâu một hơi, giống một chó Nhật đi tới tôn kính nói với Trương Thiên: “Anh đây, anh muốn gửi tiền sao? Tôi giám đốc nghiệp vụ của ngân hàng, tôi có thể tự mình phục vụ cho anh.

Nếu là khoản tiền tiết kiệm cả chục tỷ, phần trăm mình được chia phỏng chừng lên đến ngàn vạn.

Anh ta có thể không ăn nói khép nép sao?

Trương Thiên hừ cười, nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, vừa rồi người muốn kêu bảo vệ đuổi tôi ra ngoài, hẳn là anh đúng không?”

Nghiệp vụ giám đốc khuất thân khom lưng tôn ti nói: “Anh này, đó là một hiểu lầm lớn!”

“Anh là người lớn đừng chấp kẻ tiểu nhân, tôi sẽ bảo người giúp anh gửi tiết kiệm số tiền này, tôi là giám đốc nghiệp vụ của ngân hàng này, loại phục vụ kếch xù như vậy chỉ có thể là tôi mới xử lý tốt!”

Trương Thiên nghiền ngẫm mà lắc lắc đầu, nói: “Nhiều tiền như vậy quả thật phải có giám đốc phục vụ cho tôi mới được, nhưng mà anh sao? Còn không xứng chạm vào tiền của tôi!”

“Còn nhớ không, vừa rồi tôi đã nói với anh? Hôm nay anh giữ không nổi bát cơm này, sao có thể phục vụ cho rồi chứ?”

“Chủ tịch ngân hàng của các anh ở nơi nào?”

Có khách quý tới cửa, sao lại không có chủ ra nghênh đón!

Huống chi Trương Thiên còn kéo một tiền xe.

Chủ tịch ngân hàng này nhận được tin có người kéo một xe tiền tới gửi tiết kiệm, đã hóa thân thành vận động viên chạy nhanh trăm mét lao ra từ văn phòng.

Một người đàn ông trung niên đi ra từ đám người, thấy được một thùng xe tiền phía sau Trương Thiên, lập tức trở nên ăn nói khép nép, bị tiền làm khuất phục.

Giám đốc ngân hàng hết sức tôn kính, kϊƈɦ động nói: “Chào anh, tôi là chủ tịch ngân hàng này, thật vui được phục vụ cho anh!”

“Xin hỏi anh họ gì?”

Trương Thiên vươn tay nói: “Tôi tên là Trương Thiên!”

“Chào anh thưa anh Trương, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?” Chủ tịch ngân hàng khom lưng nói.

Trương Thiên lạnh nhạt đáp: “Vừa rồi tôi kéo tiền lại đây gửi tiết kiệm, giám đốc nghiệp vụ của các ông lại muốn đuổi tôi đi, đây là thái độ phục vụ gì vậy?”

“Thái độ phục vụ của ngân hàng các anh như vậy, sao tôi yên tâm gửi tiền xe phía sau vào ngân hàng các anh chứ?”

Ngân hàng giám đốc nhíu mày nhìn giám đốc nghiệp vụ, đưa tiền còn không cần?

Nếu số tiền này vào túi, mọi người đều có chia phần trăm, vậy mà muốn đối đầu với đồng tiền?

“Chủ tịch, oan uổng quá!” Giám đốc nghiệp vụ thống khổ nói.

Chủ tịch ngân hàng mơ hồ biết, khẳng định hai người này có mâu thuẫn.

Chủ tịch ngân hàng trầm trọng đáp: “Anh Trương, xem ra là nhân viên của tôi phạm sai lầm, anh xem phải xử lý như thế nào, tôi nghe theo quyết định của anh!”

Trương Thiên không muốn lãng phí thời gian ở những người này nữa, anh nhướng mày nói: “Ngân hàng các anh có thanh danh không tồi, nhưng loại nhân viên đi làm mà mang thành kiến như vậy, không biết ông mời anh ta tới làm gì?”

“Làm bẩn thanh danh của ngân hàng các ông sao?”

Chủ tịch ngân hàng lập tức hiểu ngầm, lạnh giọng nói với nghiệp vụ giám đốc: “Mã Đồ, thái độ phục vụ của anh rất có vấn đề, anh bị cách chức!”

“Không phải! Chủ tịch ngân hàng, anh Trương, tôi sai rồi…” Mã Đồ lôi kéo chủ tịch mà nói.

Chủ tịch ngân hàng cũng không vì một giám đốc nghiệp vụ mà đắc tội với khách hàng lớn là Trương Thiên: “Bảo vệ, kéo người này ra ngoài cho tôi.

Giám đốc nghiệp vụ kiêu ngạo trực tiếp bị xử lý.

“Chủ tịch thật sự đưa ra lựa chọn chính xác!” Trương Thiên nhếch khóe miệng tiếp tục nói: “Vừa rồi tôi tiến vào mà không có ai tiếp đón, công tác quản lý của chủ tịch còn cần cố gắng thêm!”

Anh ánh mắt trực tiếp chuyển về hướng hai nhân viên trung niên trước quầy vừa rồi.

Bọn họ cho rằng lại muốn đuổi việc mình, giật mình một cái.

Nhưng mà, Trương Thiên lười để ý, anh đưa tầm mắt lên người Giang Giai Dĩnh, nói: “Duy chỉ có cô Giang đây, cô ấy đang bận rộn mà vẫn dành thời gian lại đây.

“Nhân viên ưu tú như vậy, tôi cảm thấy rất thích hợp làm giám đốc nghiệp vụ, chủ tịch cảm thấy thế nào?”

Giang Giai Dĩnh trải qua kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, được anh khen đến sắc mặt có chút ửng đỏ, chẳng qua mình chỉ làm theo trách nhiệm hằng ngày mà thôi, cũng không lợi hại như Trương Thiên nói.

Một giám đốc nghiệp vụ bị sa thải, Trương Thiên lại khuyên bảo như vậy.

Chủ tịch ngân hàng tự nhiên biết chuyện, lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, thái độ phục vụ của Tiểu Giang ngân hàng chúng tôi vẫn luôn rất tốt, tôi vẫn luôn muốn dìu dắt cô ấy làm giám đốc nghiệp vụ, hiện tại đúng lúc vị trí này đang trống, vậy thì không thể không là cô được!”

Nháy mắt được thăng lên làm giám đốc?

Giang Giai Dĩnh trừng to đôi mắt.

Trương Thiên cười nói: “Một khi đã vậy, vậy về sau tiền của tôi làm phiền giám đốc Giang một mình chuyên phụ trách trông giữ giúp tôi, tôi có nhiều tiền như vậy gửi thì cần một người chuyên phụ trách trông coi, chủ tịch cảm thấy không thành vấn đề đúng không?”

Mẹ nó, chủ tịch ngân hàng dám nói có vấn đề sao?

Chừng cả trăm triệu đấy!

“Đó là khẳng định, về sau tiền của anh Trương cứ để Tiểu Giang chuyên môn phục vụ cho anh!” Chủ tịch nói.

Trương Thiên gật đầu nói: “Ừ, tôi thật vừa lòng.

“Làm phiền chủ tịch và cô Giang mau chóng giúp tôi gửi tiền vào đi!”

Kế tiếp, chủ tịch lành nghề gửi yêu cầu lên trêи, ngân hàng tăng mạnh số người, chuyên đếm tiền cho Trương Thiên, đều chứa vào từng bao từng bao.

Quả thực là không có nhân tính!

Chuyện đếm tiền cũng không cần Giang Giai Dĩnh làm, chủ tịch yêu cầu cô ta chỉ cần phục vụ tốt cho Trương Thiên là được.

Còn đưa bọn họ vào phòng giám đốc nghiệp vụ từ từ nói chuyện.

Sắc đẹp của Giang Giai Dĩnh tuy kém Lâm Tử Thanh, nhưng cũng đáng để thưởng thức.

Trong phòng của hai người tràn ngập mùi hormone!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.