Cuồng Tế Vô Song

Chương 236: Lừa Tôi Đến Đây Để Chịu Chết




Tay Triệu Bắc Sơn đã hoàn thành pháp quyết, ông ta cầm hàn kiếm gian nan vung lên.

Hình như ngay cả linh khí quanh người cũng bị ông ta cưỡng ép kéo vào, dòng khí thay đổi đột ngột, nhưng rất nhanh, một ánh kiếm quang cường đại đã xuất hiện.

Trương Thiên như bị khóa vào bên trong một kiếm ý!

Kiếm quyết này cũng quá mạnh, còn có thể lôi kéo mình tiến vào một góc độ không gian tử vong, làm thế nào cũng thoát không được.

Cái này tên là Thiên Tinh Tam Kiếm?

Tu La trảm của mình lại hơi thua kém, kỳ thật vừa rồi, lúc va chạm thì ngực anh cũng đau đớn.

Sắc mặt Trương Thiên sầm xuống, ngưng tụ sở hữu sức mạnh đối kháng lần nữa, hoàn toàn không dám phân tâm!

Xẹt!

Ánh hào quang đỏ rực sáng bừng lên, đường đao Trương Thiên cầm trong tay tiếp tục xuất kϊƈɦ.

Triệu Bắc Sơn tung ra được một chiêu, môi đã trắng bệch, thậm chí chân cũng nhũn ra.

Cứ như chiêu này của ông ta đã lấy hết toàn bộ linh lực.

Nhưng ông ta nhìn thấy Trương Thiên chỉ ra chiêu lặp lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười, khuôn mặt xuất hiện nét tỏa sáng của người chiến thắng.

Giống như lường trước được kết cục của Trương Thiên!

Ngay sau đó, chung quanh Trương Thiên lại quấn quanh hai luồng kiếm ý.

Cùng một phạm vi không gian, lại có đến tam kiếm!

Đây mới là một kϊƈɦ kiếm quyết chung cực của Thiên Tinh Tam Kiếm.

Cái này cũng quá biến thái.

Vốn tưởng rằng còn có thể lấy Tu La trảm chặn lại một chiêu, nhưng hiện tại xuất hiện tam kiếm, phá như thế nào đây?

Triệu Chí Long ngã xuống mái hiên thấy ba kiếm Thiên Tinh, trong lòng tràn đầy chấn động, anh ta suy đoán giống như Triệu Bắc Sơn, Trương Thiên nhất định sẽ chết!

Với cường giả bình thường thì một kiếm Thiên Tinh cũng đã tan thành mây khói!

Cho dù tính Trương Thiên mạnh đến mấy, cũng trốn không thoát ba kiếm này.

Trong vòng vây kiếm ý!

Trương Thiên mạnh mẽ đẩy ra một chiêu Tu La trảm, phá tan một kiếm, kiếm quang đỏ trắng va chạm vào nhau.

Ầm vang! Một tiếng chấn động vang lên, nổ mạnh làm lan tỏa ánh sáng.

Trương Thiên cảm nhận được lực sát thương hùng mạnh, gan bàn tay tạc nứt, ngực đau đớn khó chịu.

Căn bản không kịp tạm nghỉ, quay người lại đã đối mặt với một kiếm khác chém tới.

Thời gian một kiếm đánh tới quá nhanh, Tu La trảm còn chưa ngưng tụ ra cường thế, kiếm quang đã chém đến.

Phanh! Bang!

Linh lực kiếm ý và cương khí nội kình của Tu La trảm nổ tung ngay trước mặt Trương Thiên, năng lượng mãnh liệt trùng kϊƈɦ, làm đường đao trêи tay Trương Thiên trực tiếp gãy thành bốn đoạn.

Đôi tay Trương Thiên bị chấn mạnh, cảm nhận rõ được sức mạnh sát ý kia bắn ngược vào cơ thể của mình.

Đao nát, người bay!

Ngực của Trương Thiên đã bị kiếm ý làm bị thương nặng, đau đớn khó nén, miệng trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cực kỳ chật vật!

Quan trọng nhất chính là thần uy biến mất, hai tròng mắt khôi phục đen nhánh, ánh hào quang đỏ rực quanh mình cũng biến mất…

Mọi người thấy ánh hào quang của Trương Thiên biến mất, đều cho rằng dưới kiếm ý thứ hai, Trương Thiên đã tử vong trong kiếm quang!

Trêи mặt Triệu Chí Long lộ ra nụ cười âm hiểm, tuy rằng anh ta bị đả đảo, nhưng có thể diệt trừ Trương Thiên cũng là một chuyện sung sướиɠ, rốt cuộc người kia là Thái Dương Thần.

Triệu Bắc Sơn cũng thở phào một hơi!

Trương Thiên cắn răng, đây là lần đầu tiên Thái Dương Thần anh bị đánh tắt hào quang!

Có thể thấy được uy lực của ba kiếm Thiên Tinh.

Nhưng Trương Thiên cảm nhận được mình còn có một kiếm chưa tiếp được.

Hiện tại mà đã cảm thấy toàn thân đau đớn, không ngờ còn phải đón lấy kiếm thứ ba!

Kiếm quyết mạnh, quá mạnh!

Ngay cả Thái Dương Thần là anh còn đánh không lại, thử hỏi trêи đời này lại có mấy ai có thể chịu đựng được?

Khó trách nhiều cường giả đều thua ở nơi này, thật không đơn giản.

Chính là một kiếm cuối cùng, Trương Thiên không có khả năng chờ chết.

Tuy ánh hào quang đỏ rực của anh biến mất, cương khí bị đánh tan, nhưng Trương Thiên không có chiêu sau hay sao?

“Mẹ nó, con mẹ nó tôi còn là tiên nhân mà!”

Trương Thiên nhíu mày, chịu đựng cơn đau, đôi tay siết chặt lại, trong nháy mắt, linh lực đã dâng trào.

Tuy rằng tiên đạo của mình còn chưa tu luyện đạt tới cảnh giới võ đạo thần uy, nhưng là dồn hết một thân linh lực để tung ra long quyền, không cầu hoàn toàn đánh bại kiếm Thiên Tinh thứ ba, nhưng ít ra có thể hóa giải không ít kiếm ý, bảo toàn tánh mạng đúng không?

“A!”

Trương Thiên cố nén đau đớn kịch liệt, toàn toàn mở ra cánh cửa Vô Cực, trong cơ thể vọt mạnh ra một luồng linh lực cường đại, hiện ra trêи nắm đấm bên phải.

Xẹt xẹt!

Sao lại thế này?

Trương Thiên thầm giật mình, linh khí quanh mình lại trực tiếp biến thành linh lực để mình sử dụng?

Linh khí cuồn cuộn không ngừng đánh tới từ trước mặt, linh lực càng ngày càng tụ mạnh hơn, vượt qua được thực lực ban đầu của Trúc Cơ trung kỳ, giống như còn có thể càng mạnh!

Hình rồng hùng mạnh xuất hiện, Trương Thiên nhanh chóng xuất kϊƈɦ Độ Long.

Anh không thể đợi nữa, kiếm ý kiếm thứ ba của Triệu Bắc Sơn đã đánh tới.

Anh có huyết mạch Diệu Long, cộng thêm linh lực mạnh mẽ như thế, Độ Long Quyền này có vẻ không ngừng ở trung kỳ Trúc Cơ, cũng không giống hậu kỳ Trúc Cơ…

Hình như thực lực của anh đã đi tới cảnh giới Kim Đan!

Cuồng long rít gào lao ra, đầu rồng thân rồng bỗng hiện ra, gió lốc quét tới, một tiếng rồng ngâm vang lên, đánh sâu vào kiếm ý đang chém đến.

Phanh! Phanh!

Toàn trường nghe thấy tiếng chấn động trong vòng vây kiếm quang, trong lòng kinh hãi.

Sao lại thế này?

Chẳng lẽ Trương Thiên còn chưa chết?

Hai mắt Triệu Chí Long ngớ ra, nghi ngờ nhìn về ánh hào quang va chạm kia.

Đó là sự va chạm của hai luồng linh lực cường đại, hỏa hoa bay ra càng sáng lạn dọa người!

Sau khi linh lực nổ tung, tiếng rồng ngâm như còn mơ hồ rung chuyển, dư âm của Độ Long Quyền còn rất mạnh, trực tiếp tiếp tục càn quét về phía trước, lao về hướng Triệu Bắc Sơn cũng đang vung kiếm.

Toàn thân Trương Thiên đau đớn, nhưng nhìn thấy Độ Long Quyền mạnh đến mức này, trong lòng anh có chút mừng rỡ, ngoài miệng bất giác mà lẩm bẩm: “Thì ra là như thế, khó trách linh khí mạnh như vậy!”

Anh nhìn bốn phía một vòng, có thể sinh ra sức mạnh ghê gớm như thế thì tuyệt đối không sai, khẳng định có Tụ Linh đại trận ở dưới chân.

Khó trách khí tức của Triệu Bắc Sơn kia không mạnh mấy, nhưng ba kiếm quyết kia lại lợi hại như vậy.

Dựa vào Tụ Linh Trận để thực hiện!

Một kϊƈɦ Độ Long Quyền có uy lực tiếp cận cảnh giới Kim Đan, phá tan kiếm ý rồi nhưng vẫn tràn ngập sát ý.

Triệu Bắc Sơn vừa mới tung ra ba kiếm kiếm, trong cơ thể sớm đã suy nhược, cả người không còn bao nhiêu linh lực.

Nhìn long tượng lao đến này, ông ta còn muốn tung ra kiếm quyết.

Nhưng căn bản không kịp, tụ không được linh lực…

Triệu Bắc Sơn trơ mắt nhìn con rồng hư ảo kia đánh về hướng chính mình.

Ngay sau đó!

Ông ta bị đâm bay, ngực đau đớn không nhịn được, trong miệng còn phun máu, trực tiếp rớt xuống dưới, bên rìa mái hiên tòa nhà ba tầng này cũng bị làm nổ tung thành bụi.

Phanh!

Cuối cùng, Triệu Bắc Sơn ngã thật mạnh xuống mặt đất, phần đầu rơi xuống đất trước, một bãi máu chảy lênh láng, không có hy vọng tồn tại.

Ngay cả thanh kiếm rơi xuống cũng cắm ngược lên người ông ta!

Trương Thiên kéo thân mình đau tê dại nhảy xuống, anh suy yếu đến mức thiếu chút nữa không đứng vững được.

Vốn đang muốn xem xét mạch đập một chút, nhưng cái đầu kia đã mất một nửa…

Trương Thiên từ bỏ!

Anh cắn răng thở dài một hơi, nói: “Con mẹ nó, đã chết!”

Vừa gặp được một người tu tiên, còn muốn hỏi sao thế này, không nghĩ tới quá tay tung một quyền Độ Long Quyền lại tiễn ông ta lên đường lun.

Triệu Bắc Sơn, sao một người mới tới cảnh giới Luyện Khí như ông lại tạo ra được đại trận như thế?

Còn có kiếm quyết Thiên Tinh Tam Kiếm cường đại kia, có được từ đâu?

Cả hai đều tu tiên, xem như người chung đường, cũng không chừa chút đồ vật lại!

Mẹ nó, đánh quái còn rớt trang bị xuống nữa.

Mà giết một người tu tiên lại không có cái gì?

Nhưng rất nhanh, Trương Thiên đưa ánh mắt đầu về phía lợi kiếm kia…

“Cũng coi như là một thanh kiếm tốt…” Trương Thiên nói thầm.

Ồ?

Đây là nhẫn không gian sao?

Trêи ngón tay của Triệu Bắc Sơn có một chiếc nhẫn ánh lên màu lục, hấp dẫn sự chú ý của Trương Thiên.

Con mẹ nó!

Này nếu là nhẫn không gian, phỏng chừng bên trong sẽ có chút thứ tốt, kiếm quyết hẳn cũng nằm trong đó?

Trương Thiên lập tức ngồi xổm xuống, rút nhẫn không gian kia ra, nắm trong lòng bàn tay.

“Ông chú!” Lúc này Triệu Chí Long đã đi tới, la lớn.

Vừa rồi anh ta nhìn thấy cảnh tượng Triệu Bắc Sơn ngã xuống, trong lòng kinh hãi, thật không ngờ một người mạnh như thế lại ngã chết.

Anh ta không chấp nhận được sự thật này, tiếp tục hò hét: “Người đâu, tất cả mọi người đi ra cho ta, hôm nay nhất định phải bắt lấy Trương Thiên…”

Trương Thiên bị tiếng hò hét này làm cho hoảng sợ.

Lúc này mới phản ứng lại, còn chưa giải quyết đám người Triệu Chí Long, hơn nữa lúc này không ít võ giả đều đi ra từ các nơi trong sân.

Trời ạ!

Có tới mấy chục người?

Trương Thiên đột nhiên đứng lên, vừa rồi là lấy được thứ tốt nên không lưu ý thân thể mình.

Nhưng hiện tại đột nhiên đứng lên, anh bỗng thấy choáng váng đầu, toàn thân còn đau đớn không thôi!

Linh lực đã sớm bị đào rỗng, huyết nhục toàn thân đau mỏi, ngay cả ánh hào quang đỏ rực cũng không tỏa ra được, ba kiếm vừa rồi xác thật quá mạnh.

Cái này?

Sẽ không để mạng lại đây đó chứ?

Triệu Chí Long là cường giả nhập thần, tuy vừa rồi bị Trương Thiên đả thương, nhưng trạng thái không tệ như Trương Thiên, hơn nữa trong vòng một ngày Trương Thiên đã giết hai người thân nhất của anh ta.

Chẳng những cắt đứt hậu nhân, còn diệt luôn cả trụ cột của Đông Khôi Xã.

Xem như đã phá nát tất cả mọi thứ của Triệu Chí Long…

Anh ta liều mạng cũng phải giết chết Trương Thiên.

Tên đầu tiên cầm đao vọt lên.

Trương Thiên tuy bị choáng, mất sức!

Nhưng dựa vào ý chí cũng có thể chống chọi được, tuyệt đối không thể chết ở chỗ này, anh rút ra lợi kiếm của Triệu Bắc Sơn, liều mạng chém giết.

“Mẹ nó, đánh!”

Một luồng cương khí dâng lên, ngoan cường chiến kháng lại ba tên cường giả nhập thần Triệu Chí Long cũng đang bị thương.

Trương Thiên đang nửa đánh nửa trốn.

Tuy rằng bị trọng thương, nhưng anh vẫn là cường giả!

Đánh với mười mấy người mà vẫn không phân cao thấp, thậm chí còn giết được một tên cường giả nhập thần và vài tên dưới cảnh giới tông sư.

Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy, lúc Trương Thiên hao hết thể lực, sẽ mất mạng…

Trương Thiên muốn gọi viện binh!

Anh vừa cất kỹ nhẫn không gian, vừa móc di động ra.

Đinh linh đinh linh!

Đúng lúc có người gọi lại đây, là Châu Vũ.

Thấy số hiển thị, Trương Thiên nhảy mạnh một cái, dùng sức mạnh nửa cái mạng mới lên được mái hiên.

Bắt điện thoại, Châu Vũ kϊƈɦ động nói: “Anh Thiên, anh ở nơi nào? Tôi báo anh một tin tốt đây!”

“Tiểu Mạt tra được Thiên Huyết Mộc Tâm đang nơi nào, nghe nói là ở Đông Khôi Xã!”

Đậu má!

Tạm thời thật sự không quản được chuyện Thiên Huyết Mộc Tâm.

Trương Thiên thở gấp, nói: “Tôi đang ở Đông Khôi Xã đây, mau mau mang những người này tới Đông Khôi Xã cứu tôi!”

“Cường giả đã bị tôi diệt rồi, còn lại một vài con tép riu mà thôi…”

“Nhanh lên, tốt nhất mang nhiều người tới.

Nói xong, Triệu Chí Long đã dẫn người lao lên mái hiên.

Trương Thiên cảm thấy tuyệt vọng, chỉ có thể cúp điện thoại tiếp tục ra sức chiến đấu.

Toàn thân đau đớn thì thôi, còn không có sức lực…

Kỳ thật Trương Thiên đã bị nội thương rất nghiêm trọng, nếu không cũng không đến mức sa sút đến mức này!

Anh cắn răng đứng lên lần nữa.

Châu Vũ đầu bên kia, cầm di động sững sờ!

Cậu ta rất tự nhiên mà tự nói: “Mẹ nó!”

“Anh Thiên sắp bị giết rồi, còn gọi tôi qua đó?”

“Không phải nói ông lớn đều bị đánh chết sao? Một ít tép riu còn có thể làm khó anh?”

“Đậu má, anh Thiên không phải gạt mình đi chịu chết đó chứ, những ông lớn của Đông Khôi Xã kia khẳng định còn sống có phải không?”

“Không đi, tôi còn phải chăm sóc cho em Tố Tố nữa, kiên quyết không thể đi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.