Cuồng Tế Vô Song

Chương 231: Vua Giả Ngầu!




Trong group “Tứ Đại Thiên Vương thành phố Nam Châu”.

Tô Phong: (Video)

Là video Tô Vân Nguyệt uống rượu, bên cạnh có mấy tên đàn ông xấu xa, háo sắc cứ đưa mắt nhìn chằm chằm cô.

Tô Phong: (Định vị) Quán bar Sảng Phi thành phố Thiên Hải!

Tô Phong: @All, đây là video mà trợ lý của Vân Nguyệt nhà tôi gửi tới, đứa nhỏ này lại chạy đến thành phố Thiên Hải xin lỗi cậu chủ của Đông Khôi Xã, còn bị người ta ép uống rượu.

Tô Phong: Trợ lý nói, một mình cậu ta chịu đựng không nổi, phỏng chừng những người đó muốn ra tay với Vân Nguyệt nhà tôi…

Tô Phong: Tôi cần hỗ trợ, các anh ai có quan hệ ở thành phố Thiên Hải?

Tưởng Minh Đức: (Kinh hãi) Sao lại sơ ý như vậy…

Tưởng Minh Đức: Thành phố Thiên Hải là khu vực phía Đông, tôi không có quen ai!

Bành Hoa: Mọi người cũng biết thực lực của tôi, thương mà không giúp gì được!

Bành Hoa: @Trương Thiên, anh Thiên cứu mạng!

Tô Phong: @Trương Thiên, anh Thiên cứu mạng!

Tưởng Minh Đức: @Trương Thiên, anh Thiên cứu mạng!

Bành Hoa: Anh Thiên, đây chính là củ cải trắng của cậu, cậu đang làm gì vậy? Mau mau ra đây!

Tưởng Minh Đức: Đúng rồi, nói như thế nào thì Vân Nguyệt người ta cũng nói không phải cậu thì không gả, làm đối tượng của người ta, cậu không tụt dây xích vào thời khắc mấu chốt đó chứ?

Tô Phong: @Trương Thiên, anh Thiên, tôi tình nguyện đưa cải trắng cho cậu ủi! Mau mau hỗ trợ gọi người cứu Vân Nguyệt của tôi đi!

Tưởng Minh Đức: Tôi vừa gọi cho hội trưởng Liễu, anh ta nói người của Đông Khôi Xã rất khó đối phó, không ai dám đắc tội!

Tô Phong: hội trưởng Liễu cũng không được sao?

Bành Hoa: Con mẹ nó, vậy là xong đời rồi! Anh xem mấy người trong video kia, rõ ràng trong lòng có ý xấu, nhất định phải mau chóng cứu ra mới được, nếu trễ thêm nửa giờ, tôi phỏng chừng…

Tưởng Minh Đức: Càng nghĩ càng khủng khϊế͙p͙! @Tô Phong gọi cho anh Thiên chưa?

Tô Phong: Tôi chưa gọi nữa!

Bành Hoa: Mau gọi cho anh Thiên đi, xem xem có biện pháp nào không.

Tưởng Minh Đức: Tôi sốt ruột quá!

Tâm tình của ba người cực kỳ tồi tệ, dù gì cũng liên quan đến sự trong sạch của Tô Vân Nguyệt, lỡ đâu bị người của Đông Khôi Xã đụng vào, hậu quả không dám tưởng tượng.

Trương Thiên xem video, Tô Vân Nguyệt đang bị ép uống rượu, chung quanh còn đang ồn ào, địa chỉ còn đúng lúc nằm ở quán bar Sảng Phi.

Khó trách vừa rồi Triệu Tinh không để ý đến Châu Vũ, trực tiếp đi về ghê lô, thì ra là hẹn đại mỹ nhân tuyệt sắc Tô Vân Nguyệt này!

Còn không phải một Đông Khôi Xã thôi sao, còn ép một người phụ nữ đến đây xin lỗi?

Trương Thiên nhíu mày thật chặt, nghiến hàm răng, trong lòng sinh ra hận thù.

Tuy rằng mình không ăn hoa này, nhưng phải đứng xem người khác đụng vào, trong lòng anh cảm thấy thật hụt hẫng.

Đặc biệt còn là đóa hoa mơn mởn như thế!

Trương Thiên oán hận thì thầm: “Bình thường không có việc gì cứ quấy rầy tôi, hiện tại có chuyện lại không lên tiếng? Cũng không gửi tin nhắn cho rôi?”

“Cô gái ngốc!”

Anh túm lấy cái điện thoại, hai mắt u ám, một luồng lệ khí khủng bố sinh sôi, Bạch Tiểu Mộc và Châu Vũ đứng ở chung quanh Trương Thiên đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh cả người, như có từng cơn gió rét thổi tới.

Lộc cộc, Trương Thiên bấm di động đáp lại tin nhắn trong group.

Trương Thiên: @Tô Phong Đã biết, cô ấy sẽ không có việc gì đâu, yên tâm!

Bành Hoa: Anh Thiên, tìm được người rồi sao?

Tưởng Minh Đức: Người quen đáng tin cậy không? Hội trưởng Liễu nói liên hệ hội trưởng Thiên Hải, cũng không được luôn!

Tô Phong: Anh Thiên, nhất định phải bảo vệ được Vân Nguyệt.

(Làm ơn) (Làm ơn)

Trương Thiên: Tôi ở ngay chỗ này!

Tưởng Minh Đức: À? Vậy thì thiên hạ thái bình.

Bành Hoa: Chậc chậc, quả thật là người phụ nữ của anh Thiên? Vừa xảy ra chuyện thì lập tức đến! @Tô Phong Anh cũng không cần lo lắng.

Tô Phong: Anh Thiên, cứ mạnh mẽ mà thanh toán món nợ này, giúp tôi đá mấy cái, dám cả gan đụng đến Vân Nguyệt của tôi!

Trương Thiên:…

Trương Thiên lấy di động ra gọi điện thoại cho người phụ nữ kia!

Đồng thời, anh nghiêng đầu hỏi Bạch Tiểu Mộc: “Các người đường đường là nhà giàu số một của thành phố Thiên Hải, sao lại sợ một người của Đông Khôi Xã chứ?”

“Cậu biết được bao nhiêu về Đông Khôi Xã?”

Ở nơi khác đều là nhà giàu số một dùng tiền đập vào mặt xã hội đen, tới thành phố Thiên Hải thì nhà giàu còn phải sợ Đông Khôi Xã?

Châu Vũ cũng cực kỳ không phục, đáng lẽ cậu ta chỉ nên sợ loại tập đoàn tài chính như tổ chức Ánh Rạng Đông là được, vì cái gì còn sợ Đông Khôi Xã?

Hai người đều đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cậu ta.

Bạch Tiểu Mộc giải thích: “Anh Thiên, anh có điều không biết, Đông Khôi Xã bọn họ rất lợi hại, nghe nói sau lưng còn có một cao nhân trấn giữ!”

“Đông Khôi Xã chỉ làm chuyện mình thích, sẽ không dao động vì tiền tài.

“Giao thủ với bọn họ thì không phải vấn đề tiền bạc, mà là mạng sống!”

“Mấy năm nay cũng có không ít người không nhìn được Đông Khôi Xã, thề rằng muốn tới cửa đòi nợ, nhưng nghe nói những người tới đều chết trêи tay cường giả kia.

“Nhà chúng tôi luôn phát triển ở thành phố Thiên Hải, cho nên rõ ràng những việc này, gia tộc tôi có một mệnh lệnh tuyệt đối, đắc tội ai cũng được, nhưng không thể đắc tội Đông Khôi Xã!”

Trương Thiên cầm điện thoại, vẫn luôn vâng lên tiếng típ típ… Không ai nghe máy!

Anh nhíu mày đáp lại Bạch Tiểu Mộc: “Tôi nghe nói là một Sát Thần của Ảnh bảng đúng không?”

“Người của Ảnh bảng có thực lực đấy, nhưng cũng không đến mức sợ như vậy, nếu nhà họ Bạch các người ra tiền mời hai Sát Thần khác tới bao vây tiêu diệt còn không được?”

Ảnh bảng cũng có ba Sát Thần!

Đông Khôi Xã chẳng qua chỉ có một, sao lại sợ như vậy chứ?

Châu Vũ tán thành: “Anh Thiên nói có lý!”

Bạch Tiểu Mộc: “…”

Anh Thiên nói gì thì cậu ta cũng nói có lý!

Bạch Tiểu Mộc nhíu mày lén nhỏ giọng mà nói: “Không phải đơn giản là một Sát Thần!”

“Nghe nói ông ta căn bản không phải Sát Thần của Ảnh bảng, chẳng qua năm đó ông ta giết một Sát Thần đến lấy mạng, người ta mới cho ông ta danh xưng này, kỳ thật bản nhân ông ta không thèm để ý tên tuổi đó!”

Cuối cùng Bạch Tiểu Mộc nhìn chung quanh, mới nói: “Nghe bố tôi nói, cường giả sau lưng Đông Khôi Xã không phải người thường, là một tiên nhân!”

Tiên nhân?

Châu Vũ trừng lớn đôi mắt, nói: “Tiên nhân gì? Rùa thần già hả?”

“Bạch Tiểu Mộc, anh nghĩ đang đóng phim điện ảnh sao hả?”

“Tôi nghĩ nhiều lắm là biết bay giống anh Thiên, các anh cảm thấy kinh ngạc, kỳ thật chẳng qua là võ giả mà thôi…”

Châu Vũ không tin.

Nhưng vào lúc này, Trương Thiên lại trừng lớn đôi mắt nhướng mày.

Hai chữ tiên nhân không ngừng quanh quẩn trong đầu anh.

Nếu đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với Đông Khôi Xã, cũng cảm thấy Bạch Tiểu Mộc đang nói bậy, nhưng nghĩ lại lần trước bọn Triệu Tinh coi trọng lò luyện đan có hoa văn Tiên giới ở Thiên Bảo các, gộp hai việc này lại, chỉ sợ cao nhân kia thật sự có khả năng đến từ Tiên giới!

Viêm Hạ thật sự tồn tại tiên nhân khác sao?

Có là người quen của mình không?

Anh càng cảm thấy hứng thú đối với Đông Khôi Xã!

“Tiểu Mộc, cậu gặp qua tiên nhân này chưa? Là nam hay nữ?” Trương Thiên hỏi.

Châu Vũ kinh ngạc nói: “Thế nào, anh Thiên thật sự cho rằng có tiên nhân?”

Trương Thiên nhún vai, tự nhiên mà gật gật đầu.

“Cái này?” Châu Vũ hít hà một hơi.

Bạch Tiểu Mộc lắc lắc đầu cười khổ nói với Trương Thiên: “Anh Thiên, sao tôi có thể gặp được nhân vật như vậy?”

“Dù cho tôi mười lá gan cũng không dám!”

“Bố tôi có nói, nếu tôi không tiền đồ thì đừng có đi gây chuyện, ngoan ngoãn làm thằng con phá của đi, bố sẽ nuôi tôi cả đời, vì mục tiêu này mà tôi phấn đấu cả đời, tôi không muốn đi đắc tội những cao nhân đó đâu!”

Châu Vũ cau mày nói: “Sao anh có thể không tiền đồ như vậy? Nhưng bố tôi cũng nói y chang vậy với tôi!”

Hai người nhìn nhau mà cười, còn ăn ý cụng nắm đấm lại với nhau.

Trương Thiên: “…”

Nhưng mà, sau đó Châu Vũ đã thay đổi sắc mặt, kiêu ngạo nói: “Nhưng đó là suy nghĩ trước kia, từ lúc tôi gặp anh Thiên, tôi đã hoàn toàn thay đổi mục tiêu của mình!”

Bạch Tiểu Mộc tò mò hỏi: “Đổi thành cái gì?”

Châu Vũ cực kỳ nghiêm túc, trầm giọng nói: “Mục tiêu mới của tôi là, muốn giả bộ ngầu lòi khắp thế giới dưới trướng của anh Thiên!”

“Phong lưu cho đã, nỗ lực làm một vị vua giả bộ ngầu gần bằng anh Thiên nhưng mà đứng phía sau ảnh.

Nói xong, Châu Vũ vừa lòng cười!

Trương Thiên: “…”

Còn tưởng rằng thay đổi lớn cỡ nào, thật là phá hủy tam quan, cay con mắt!

Trương Thiên không biết nói gì, nhưng Bạch Tiểu Mộc nghe xong đôi mắt lại lấp lánh lên, như phát hiện tân đại lục, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, kϊƈɦ động vội hỏi: “Anh Vũ, anh nói thật vậy sao?”

“Có thể dẫn tôi theo với không? Kỳ thật tôi cũng rất muốn giả ngầu, đặc biệt là lúc bố tôi càng không xem trọng tôi, tôi càng muốn làm bố phải lau mắt mà nhìn!”

Hai tên con ông cháu cha giống như cùng chung cảnh ngộ, còn ôm nhau khóc.

“?”

“…”

Trương Thiên trộn trắng một cái, lắc lắc đầu, thật sự không biết hai tên con nhà giàu này suy nghĩ cái!

Vô ưu vô lự làm thằng phá của không tốt sao?

Anh mặc kệ Châu Vũ mà cầm lấy di động, lại gọi cho Tô Vân Nguyệt lần nữa, nhưng bên kia vẫn không ai nghe máy.

Thời gian không cho phép anh đợi nữa, phỏng chừng người phụ nữ kia đã bị chuốc say.

Trương Thiên xụ mặt đứng lên!

Toàn thân trêи dưới lộ ra ý hận thù, vẻ mặt nặng nề dọa người, khí thế khủng bố cực kỳ.

Châu Vũ lập tức phản ứng lại, cảm giác này quá quen thuộc, chính là cảm giác được giả ngầu kia.

Cậu ta nhếch khóe miệng, vội hỏi: “Anh Thiên, làm sao vậy?”

“Có phải tôi lại khơi dậy sức mạnh muốn giả ngầu của anh không? Thật tốt quá!”

“Bình thường cứ nói mình không muốn giả ngầu, anh xem anh, không phải lại nữa rồi sao?”

Trương Thiên thật sự không còn gì để nói: “…”

Không có lần nào là giả ngầu hết biết không hả?

Anh luôn gây sự mà…

Bạch Tiểu Mộc dựa vào Châu Vũ, hỏi: “Anh Thiên làm sao vậy?”

Châu Vũ cười nói: “Vừa rồi không phải nói với anh rồi sao? Nói về giả ngầu thì anh Thiên thiên hạ đệ nhất, vua giả ngầu của chúng ta phải xuất động rồi?”

Bạch Tiểu Mộc trừng lớn đôi mắt, kϊƈɦ động nói: “Thật vậy sao?”

Châu Vũ chụp bả vai Bạch Tiểu Mộc, nói: “Hì hì, thật sự là vậy!”

“Xem anh Thiên biểu diễn, nếu anh gia nhập chúng tôi, về sau ngày nào cũng có thể sống trong cảm giác mơ mơ màng màng khí thế ngầu lòi này, có thích không? Sung sướиɠ không?”

Bạch Tiểu Mộc gật đầu lia lịa, cười hì hì nói: “Được, được, tôi thích tôi thích!”

“Đi, theo kịp!” Châu Vũ đuổi theo Trương Thiên, cười nheo mắt, hỏi: “Anh Thiên, lần này anh muốn giẫm đạp ai?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.